Vi Quang

Chương 25


Bạn đang đọc Vi Quang – Chương 25

Cả ngày chủ nhật Tiểu Ninh đều ép buộc bản thân tập trung học bài, việc này lúc trước chưa bao giờ có. Cậu ở thư viện một ngày, kết quả thiếu chút nữa ngay cả bài tập cũng không làm xong.

Cậu có chút hối hận. Ngày hôm qua Chu Húc hỏi cậu hôm nay muốn làm gì, có lẽ là muốn hẹn với cậu, nhưng cậu lại bảo hôm nay phải học bài làm bài tập.

Vừa mới bắt đầu cần phải chủ động một chút, Tiểu Ninh nghĩ, dù sao đang phải bồi dưỡng tình cảm.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy đứng ngồi không yên ở trong thư viện, cả buổi chiều Chu Húc cũng không gửi tin nhắn cho cậu.

Đến lúc bốn giờ hơn, Chu Húc rút cuộc gọi điện thoại tới, không kịp thở, hỏi cậu làm xong bài tập chưa, Tiểu Ninh nói đã xong. Chu Húc nói: “Em xuống dưới đi, tôi chờ em ở sân nhỏ lần trước.”

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Ninh ngây người vài giây đồng hồ, lập tức lấy tốc độ gió cuốn lá rụng gạt sách vở vào trong balo, đứng lên chạy vội ra khỏi thư viện, khiến cho các bạn học xung quanh cũng phải giật mình.

Cậu một đường chạy đến sân nhỏ, liếc mắt một cái liền thấy Chu Húc đứng ở chỗ lần trước, đang uống nước.

Chu Húc nhìn thấy cậu, vẫy tay với cậu, Tiểu Ninh chạy như bay tới, cao hứng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Chu Húc một thân quần áo thể thao, còn đeo giày chạy bộ, tu hết một chai nước, khẩu khí hòa hoãn lại mới nói: “Tôi ra ngoài chạy bộ, chạy tới đây.”

Tiểu Ninh trừng lớn hai mắt: “Từ nhà anh?!”

Chu Húc gật đầu: “Không xa đâu, lái xe thì cảm giác rất xa, kỳ thật lúc chạy bộ tôi chạy vòng quanh một con đường nhỏ, chạy tới đây đại khái mất hơn một giờ.”

Nhà Chu Húc có một máy chạy bộ, còn có mấy thiết bị tập thể hình đơn giản. Tiểu Ninh biết hắn thỉnh thoảng có vận động, không nghĩ tới còn có thể chạy xa như vậy.

Chu Húc cười nói: “Lập trình viên đều chết sớm, phải rèn luyện thân thể cho tốt, lớn tuổi rồi, xương cổ sẽ không thoải mái.”

Tiểu Ninh không thích nghe hắn nói mình lớn tuổi, nhỏ giọng nói: “Xương cổ không thoải mái thì mắc mớ gì đến tuổi, bạn cùng phòng em mỗi ngày chơi game, xương cổ cũng thường xuyên không thoải mái.”

Hai người đứng ở trong sân nhỏ một lát, Tiểu Ninh hỏi: “Anh vẫn muốn chạy về sao?”


Chu Húc gật đầu: “Nghỉ ngơi một chút rồi về.”

Tiểu Ninh dẫn theo Chu Húc đi dạo ở trong sân trường, muốn tìm chỗ ngồi để hắn nghỉ ngơi một chút. Đi rồi đi, lại quay về phía thư viện, bên cạnh thư viện có một sông nhân tạo nhỏ, hai bên bờ hoa cỏ xum xuê um tùm. Thời tiết đã ấm áp, thực vật bắt đầu trở nên xanh tươi, cây liễu ở bờ sông cũng đã đâm chồi. Tiểu Ninh dẫn Chu Húc ngồi ở ghế đá bên bờ sông, vị trí này rất khuất, một bụi cỏ vừa vặn che kín ghế đá, ai đi qua con đường nhỏ cũng sẽ không chú ý tới bên này có người hay không.

Tiểu Ninh đã vô số lần trông thấy những cặp tình nhân ngồi ở ghế đá bên bờ sông lúc trên đường đi tới thư viện, hiện giờ đến lượt cậu ngồi ở chỗ này rồi, *tâm viên ý mã, thầm nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cùng Chu Húc hôn môi ở trong công viên Nhân Dân.

“Chạy hơn một giờ, xương cổ thoải mái hơn rồi.” Chu Húc xoay xoay cổ nói, “Gõ code lập trình một buổi sáng, buổi chiều bả vai liền không thoải mái.”

Tiểu Ninh nhìn chằm chằm vào vai của hắn, giống như có thể từ trên vai hắn nhìn ra bệnh trạng không thoải mái gì đó, hỏi: “Hôm nay anh vẫn tăng ca ở nhà sao?”

Chu Húc gật đầu, nói: “Dù sao cũng không có việc gì làm.”

Thực chất mà nói, Chu Húc thật ra là trạch nam, ngày thường sau khi tan làm cũng không có hoạt động gì, hầu như không ra ngoài. Tiểu Ninh hầu như mỗi tối đều làm thêm, lúc gọi điện thoại với Chu Húc hỏi hắn đang làm gì, hắn thường trả lời đang xem tivi hoặc là đang tăng ca. Sở thích của Chu Húc rất có hạn, không hút thuốc lá không uống rượu, quanh năm xem tivi chỉ xem kênh khoa học giáo dục. Khó trách bạn trai cũ của hắn không chịu nổi hắn vô vị, suy nghĩ kĩ càng, xác thực rất không thú vị.

Nhưng Tiểu Ninh rất thích ở chung một chỗ với hắn, thoải mái tâm sự cũng rất tốt.

Tiểu Ninh càu nhàu: “Không có việc gì làm sao không tới tìm em?”

Chu Húc bật cười: “Không phải em nói phải làm bài tập ư?”

Tiểu Ninh nhìn Chu Húc, Chu Húc mặc quần áo thể thao không giống mọi khi, tóc ẩm ướt mồ hôi dán trên trán, Tiểu Ninh muốn giúp hắn vuốt tóc ra phía sau.

Sau đó sẽ hôn một cái lên trán hắn.

Trán Chu Húc rất đẹp, mũi cũng rất đẹp.

Tiểu Ninh nghĩ như vậy, cũng liền làm như vậy, hôn trán Chu Húc, rồi lại hôn chóp mũi hắn, sau đó lui lại ra sau, nhìn Chu Húc, lại hôn lên môi hắn.

Cậu đã muốn lâu rồi. Thời điểm Chu Húc đứng ở trong sân nhỏ, cậu đã muốn hôn hắn.


Nói thật, nữ sinh từng tỏ tình với Tiểu Ninh dung mạo rất đáng yêu, mà trong những khách nữ Tiểu Ninh từng bồi qua trong cũng có đại tỷ xinh đẹp, có đại tỷ từng tỏ vẻ hảo cảm với cậu, lộ ra nửa bộ ngực, không ngại cùng cậu phát sinh chút gì đó.

Nhưng cậu đều không muốn.

Cậu cảm thấy đàn ông không khống chế nổi nửa thân dưới của mình trong tiểu thuyết đều quá mức khoa trương, là đang bôi đen đàn ông.

—— mà bây giờ cậu rốt cuộc đã hiểu, cái gì gọi là không khống chế nổi nửa thân dưới rồi.

Cậu với Chu Húc hôn đứt quãng, liếm láp cánh môi, vươn đầu lưỡi hôn, ngậm môi mút vào, biến đổi đa dạng kiểu hôn, hôn đến khi trời tối hẳn.

Không biết từ lúc nào cậu đã nghiêng người ngồi trên đùi Chu Húc, Chu Húc ôm lấy cậu, hôn đến thiên hôn địa ám, hôn đến khi sắp không thở nổi, hai người mới buông ra.

Tiểu Ninh ôm cổ Chu Húc, dựa vào trên vai hắn, ngượng ngùng nhìn hắn.

Tiểu Ninh đã cứng.

Cậu nhớ tới say rượu ngày đó, Chu Húc dùng khoang miệng nóng ướt ngậm tính khí của cậu…

Lại cứng hơn rồi.

Tiểu Ninh không được tự nhiên mà động đậy, muốn từ trên người Chu Húc trèo xuống.

Nhưng mà lại đụng phải một vật cưng cứng…

Chu Húc ôm chặt cậu, xấu hổ nói: “Đừng nhúc nhích.”


Hai người ôm hồi lâu, đều không nỡ buông ra. Thẳng đến khi Tiểu Ninh không thể không đi tiệm trà sữa nữa, Chu Húc mới buông tay ra.

Tiểu Ninh vụng trộm nhìn quần Chu Húc, đại khái đã khôi phục nguyên trạng, cái gì cũng nhìn không ra.

Chu Húc nói ăn cơm xong chạy bộ sẽ không thoải mái, để bụng trống không trở về. Còn lại một người Tiểu Ninh, một tối tâm tư đều trên mây, mấy lần đều pha chế sai trà sữa, nếu không phải quá ngọt thì chính là quên thêm sữa.

Tiểu ca thu ngân nhìn vẻ mặt Tiểu Ninh, đem tình ca thương tâm đang phát trong tiệm tắt đi, đổi thành tình ca ngọt ngào của ca sĩ mới bạo hồng gần đây.

Em muốn vì anh viết tình ca

Do Re Mi Fa

Viết rất nhiều

Em muốn vì anh làm rất nhiều

Em muốn vì anh làm rất nhiều

Lalala

Vĩnh viễn cũng không đủ

Chiều thứ ba tuần tiếp theo, Chu Húc lại tới tìm Tiểu Ninh một lần.

Hai người còn chưa kịp làm gì, Tiểu Ninh lại như tên trộm muốn tìm một khu rừng nhỏ để tản bộ, còn chưa nói được hai câu với Chu Húc, hoa khôi của khoa vậy mà tìm tới, nói muốn nói vài câu với một mình Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh thường xuyên rời khỏi lớp học ngay sau giờ học, nếu không đi làm thêm thì lại là đi căng tin ăn cơm, thường xuyên không có ở ký túc xá, muốn nhờ người tìm cậu cũng tìm không thấy. Hôm nay hoa khôi của khoa phá lệ chờ ở phòng học của Tiểu Ninh, mới đợi được cậu.

Tiểu Ninh rất không kiên nhẫn, nhưng hoa khôi lại không đi, nhất định phải hỏi cậu mấy câu. Tiểu Ninh tuy rằng vừa mới yêu nhưng cũng biết phải tránh hiềm nghi, nói: “Cậu có lời gì cứ trực tiếp hỏi đi.”

Hoa khôi thấy không có biện pháp, đành phải ở trước mặt Chu Húc hỏi: “Tớ nghe người ta nói, cậu đã có bạn gái?”


Tiểu Ninh len lén liếc Chu Húc, gật đầu: “Phải.”

Hốc mắt hoa khôi đỏ lên, cắn môi nói tiếp: “Tớ còn nghe nói cô ấy lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu —— ”

“Đó là việc riêng của tôi, không liên quan gì tới cậu, đúng không?” Tiểu Ninh cắt ngang cô, “Bạn gái tôi bao nhiêu tuổi thì mắc mớ gì đến cậu?”

Hoa khôi không chịu được ngữ khí như vậy, rơi nước mắt rời đi.

Tiểu Ninh quay người, nhanh chóng muốn bày tỏ một lòng của mình với Chu Húc, cậu còn chưa kịp mở miệng, Chu Húc đã nói trước: “Em nói chuyện hà tất phải thẳng thắn như vậy?”

Tiểu Ninh sửng sốt.

Chu Húc nhìn cậu, trên mặt tràn đầy vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Đôi khi không cần làm tổn thương người khác như vậy, mắt bạn nữ đó cũng đã đỏ lên, em hà tất phải không khách khí như thế? Nữ sinh xinh đẹp như vậy thích em, cũng không phải là chuyện xấu gì, cho dù em không thích, cũng không cần phải nặng nề như vậy…”

Tiểu Ninh lần đầu tiên bị Chu Húc trách cứ, còn là vì một nữ sinh xa lạ, Tiểu Ninh không hiểu, ngơ ngác nghe Chu Húc nói.

Trời đã tối, Tiểu Ninh nghe thấy Chu Húc thở dài, mặt hắn có một nửa giấu trong bóng tối, hắn nói: “Các em không hiểu được, người bị cự tuyệt sẽ thương tâm và bối rối như thế nào…”

Hắn không cẩn thận nói “Các em”.

Tiểu Ninh hiểu được hắn đang nói ai, bạn trai cũ của hắn. Có lẽ hắn nhớ tới những lời chia tay vô tình của bạn trai cũ kia…

Tiểu Ninh có chút luống cuống chân tay, giải thích nói: “Không… Em chỉ là… Sợ cô ấy hiểu lầm… Em…”

Chu Húc kiên nhẫn nghe cậu nói, lại thở dài, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Là tôi không đúng, không nên nói em như vậy.” Dứt lời còn sờ lên tóc Tiểu Ninh, hôn lên trán cậu.

Tiểu Ninh cũng không quan tâm xung quanh có người hay không, ôm cổ Chu Húc.

Chu Húc vuốt đầu cậu, ghé sát vào lỗ tai cậu nói: “Tôi không phải là trách em, thật xin lỗi…”

Tiểu Ninh ôm Chu Húc, thấp giọng nói: “Em sẽ không nói lời như vậy với anh… Vĩnh viễn cũng sẽ không…”

Chu Húc cười hôn hôn cậu, giống như không có việc gì nói: “Được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.