Vi Quân Cuồng

Chương 31


Đọc truyện Vi Quân Cuồng – Chương 31

Triệu Băng nhắm mắt, thân thể nóng như bị thiêu đốt, nhẫn nại một lúc sau, rốt cục động thủ chế trụ thắt lưng Như Mặc, nói giọng khàn khàn: “Đủ rồi, làm cho ta vào đi thôi.”

Như Mặc toàn thân đều đã nhuyễn, thở hổn hển nằm sấp ở trên người Triệu Băng, chậm rãi rút ngón tay ra khỏi cơ thể kia. Sau đó gục đầu xuống, thật cẩn thận cởi quần Triệu Băng. Y mặt mang đỏ ửng, đôi mắt ướt át, động tác ngốc đến cực điểm, cố gắng hơn nửa ngày mới đem quần Triệu Băng cởi ra.

Triệu Băng nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, phân thân ngày càng trướng lên, thẳng tắp đỉnh ở như mực chân biên.

Như Mặc tựa đầu chôn ở cần cổ Triệu Băng, cũng không nhìn tới vật cứng nóng như lửa kia, nâng lên vòng eo, dựa vào cảm giác cọ xát trước kia. Cuối cùng làm cho huyệt khẩu non mềm của mình để trên vật thể cứng rắn kìa dần đâm vào, một chút một chút hàm tiến trong cơ thể.

“Nha…” cảm giác đau đớn do dị vật xâm chiếm dần dần truyền đến, Như Mặc khẽ kêu ra tiếng, đáy mắt sương mù mênh mông, một mảng mờ mịt.

Triệu Băng cảm thấy kia nội vách mềm mại cùng nóng ấm kia gắt gao ôm lấy chính mình, không khỏi trong lòng loạn khiêu, thất thần mở to hai mắt, ôn nhu nỉ non nói: “Như Mặc, động thắt lưng.”

Như Mặc ngẩng đầu Nhìn Triệu Băng một cái, trong mắt hơi nước càng sâu, lại vẫn là ngoan ngoãn kích thích thân thể, nhẹ nhàng lay động di chuyển.

Vật cứng nóng rực bắt đầu ở trong mật huyệt tiến tiến xuất xuất.

Tuy rằng tốc độ cực kỳ chậm rãi, lại bởi vì vị trí quan hệ, xâm nhập vào trước khi bên trong kịp thích ứng.

“A a…” Như Mặc tóc dài rơi xõa xuống trên ngực Triệu Băng, thân thể sớm đã không thể kiểm soát, trong miệng lại bật ra than nhẹ đứt quãng “Vương gia… Ân…”

Mãn thất cảnh xuân.


Phòng trong vang lên những thanh âm khiến cho người khác nghe thấy mà xấu hổ.

Triệu Băng cắn chặt răng, hai tay giữ lấy thắt lưng Như Mặc, không ngừng ra vào thân thể y, hung hăng va chạm nội vách yếu ớt kia.

“Như Mặc, chân tái mở ra một ít.”

“A…”

“Đối, mau nữa một chút.”

“Không… Ân…”

“Ngoan.”

Nghe giọng nói trầm thấp vỗ về của Triệu Băng mà Như Mặc vạn phần nghe lời mà mở rộng cơ thể, biểu tình mê loạn khóa ngồi ở trên người hắn mà vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, tiểu huyệt đỏ tươi chủ động nhả ra ngậm vào phân thân nóng rực kia.

Động tác trừu sáp càng ngày càng kịch liệt, hai người đều là lòng say thần trì (sung sướng, thích thú).

Trong lúc ý loạn tình mê, Triệu Băng bỗng nhiên cúi đầu nói một câu: “Như Mặc, ta yêu ngươi.”

Nghe vậy, Như Mặc thân thể chấn động, hai chân hơi hơi co rút, tầng nước đang che phủ đôi mắt lúc này đã hóa thành giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống, dũng đạo một trận co rút lại.

“Vương gia…” y tha thiết kéo dài tiếng gọi, tiếng nói ngọt ngào nị nị , mềm mại vô cung.

Triệu Băng đốn giác bên tai như có tiếng nổ lớn, lập tức ngay tại bên trong Như Mặc mà phóng ra.

Như Mặc lại cúi đầu kêu lên hai tiếng, cả người mềm nhũn rồi ngã xuống, như cũ nằm sấp lên người Triệu Băng.

Triệu Băng vì thế thuận thế hôn trụ lên môi y, ngón tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc đen dài, tiếp theo lại ở trên cổ kia cắn một cái, hỏi: “Có thích hay không?”

Như Mặc nhắm lại mắt không chịu trả lời.

“Không thích?” Triệu Băng ở bên hông của y mà niết một phen, không có hảo ý mà mỉm cười “Kia đành phải làm cho tới khi ngươi thích mới thôi .”

Như Mặc hoảng sợ, đáy mắt bốn bề sóng dậy, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, nhỏ giọng nói ra: “… Thích.”

“Tốt lắm.” Triệu Băng cười đến híp cả mắt lại, từ từ nói: “Kia ngày mai lại tiếp tục.”


“…”

Cách hồi lâu, hai người hô hấp mới dần dần bình phục, lẫn nhau ôm ngủ say quá khứ.

Thẳng đến ngày buổi sáng hôm sau, mới bị một trận tiếng đập cửa làm cho giật mình tỉnh lại.

Triệu Băng ôm Như Mặc ở trong lòng, bị này tiếng vang này làm cho cực không thoải mái, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Khởi bẩm Vương gia, Thất hoàng tử hắn…”

“Tiểu Thất lại sấm họa cái gì ?”

“Thất hoàng tử sáng sớm hôm nay liền mất tích .”

“Cái gì?” Triệu Băng cả kinh thiếu chút nữa trên giường nhảy dựng lên, nhưng lập tức một trận đau đớn ập tới, thở ra lãnh khí “Các ngươi đã tìm khắp nơi? Xác định không thấy hắn?”

“Là, trong phòng Thất hoàng tử thiếu chút xiêm y cùng ngân lượng, chắc là đêm hôm qua đã chạy đi.”

“Cái kia Xú tiểu tử, dám chơi trò này với ta!” Triệu Băng một bên kêu đau một bên nghiến răng nghiến lợi mắng.

Như Mặc nằm ở bên cạnh sớm đã tỉnh, vội vàng thân thủ thay hắn thuận khí, nói: “Vương gia bớt giận.”

Triệu Băng nguyên vốn là vẻ mặt giận dữ, thời điểm quay đầu mặt hướng Như Mặc lại lộ ra mỉm cười, liền cầm tay y mà hôn lên, ôn nhu nói: “Cũng là ngươi ngoan nhất.” (quay ngoắt 180o, thật khâm phục anh nha)

Như Mặc vội rút tay về, nhưng không có thành công, lại theo thói quen tính gục đầu xuống, nói: “Vương gia.”


“Ân?”

“Thất hoàng tử nếu là đêm qua ra khỏi nhà, lúc này hẳn là còn chưa chạy đi xa. Thuộc hạ đối truy tung thuật cũng có biết một phần, Vương gia nếu phái thuộc hạ đi truy, trước khi trời tối có thể đem Thất hoàng tử tìm trở về.”

Như Mặc thực sự nghiêm túc mà nói, nhưng Triệu Băng lại không hề phản ứng, chính là nhướn mi nghiêng đầu, một dường nhìn thẳng vào hôn ngân diễm lệ ở trên cổ.

“Vương gia?” Như Mặc không hiểu ra sao.

Triệu Băng bỗng nhiên ở trên mà hôn một cái, hai tay đặt ở trên người khẽ nháo loạn, mơ mơ hồ hồ nói nhỏ: “Ta biết ngươi bản lĩnh cao cường, phải truy tiểu Thất trở về là không thành vấn đề. Nhưng là đêm xuân khổ đoản, vì xú tiểu tử kia mà lãng phí, thật sự rất không đáng a.”

“Ách…”

Như Mặc giãy dụa một chút, còn muốn nói chuyện, lại bị Triệu Băng dùng môi ngăn chặn lại. Y khẽ chớp mắt, đành phải thả lỏng thân thể, mặc cho Triệu Băng trêu đùa.

Hơi thở nóng rực ở gần bên tai, tiếng tim đập gần như hòa cùng một nhịp.

Như Mặc cảm giác tay chân vô lực, thân thể lại dần dần nóng lên, bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của Triệu Băng.

Bất quá… Đêm xuân khổ đoản?

Y có chút mơ hồ quay đầu lại, giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rất muốn nhắc nhở Vương gia của y, lúc này mặt trời sớm đã lên cao rồi a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.