Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 35: Ngươi Rốt Cuộc Là Ai!


Bạn đang đọc Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên – Chương 35: Ngươi Rốt Cuộc Là Ai!


“Chủ nhân, đây là chuyện tốt đó.” 666 nhìn phản ứng của Giản Hành Chi, nhanh chóng trấn an: “Ngài nhớ nhiệm vụ thứ hai sau khi chúng ta gây họa không? Ngài phải khiến nữ chính đối mặt với sắc ma Thiên Lưu, sau đó khiến nữ chính đánh bại hắn, lấy được bảo vật Thiên diện trong tay hắn.

Không có Thiên diện, nữ chính tham gia Đại hội đấu kiếm có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.

Dù sao hai người vừa cho nổ Vấn Tâm Tông, lộ diện thì không tốt lắm.

Ngài nghĩ cách thâm nhập vào chỗ Thiên Lưu, gửi tin cho Tần Vãn, bảo nàng ấy đến cứu ngài, rồi lại chém Thiên Lưu.

Như vậy không phải nhiệm vụ thứ hai hoàn thành rồi sao?!”
“Tần Vãn sẽ đến cứu ta sao?” Giản Hành Chi lạnh lùng quan sát xung quanh, khẳng định với 666: “Tần Vãn chắc chắn không đến cứu ta.”
666: “…”
Căn cứ vào sự quan sát mấy ngày gần đây, khả năng nữ chủ báo quan lớn hơn.
Một người một hệ thống lâm vào u sầu.

Lúc này, tên quản sự cầm một quyển sổ con đi tới trước mặt người khác, bắt đầu phân chia hướng đi từng người.
“Đào quặng.”
“Đào quặng.”
“Đào…” Quản sự ngước mắt, nhìn thấy ba phần lạnh lùng, ba phần khinh miệt, cộng với ánh mắt ngạo mạn trên người Giản Hành Chi, mắt ông ta sáng lên: “A! Đây không phải cái vị mà đại nhân Thiên Lưu cố ý dặn dò sao? Mau! Thông báo đại nhân, người đến rồi!”
“Cố ý dặn dò?”
Giản Hành Chi cau mày: “Hắn biết trước ta sẽ đến đây?”
Vừa dứt lời, hai tên đàn ông xấu xí xông lên, mạnh mẽ trói hắn lại.
Mặc dù đối với Giản Hành Chi mà nói, dây thừng này trói hay không cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng hắn vẫn phối hợp với bọn chúng, cho chúng một ít cảm giác ưu việt, để lính tôm tướng cua đem hắn dẫn đến một cái hang động.
Rõ ràng hang động này xa hoa hơn chỗ lúc nãy nhiều, cơ bản được xem là một cung điện.

Đám người hầu đưa hắn đi tắm rửa sạch sẽ trong bồn tắm trước, sau đó thay một bộ trường bào tơ lụa đỏ thắm mà trên cơ bản chỉ là một sợi dây thắt lưng buộc lỏng lẻo, ngay cả ngực cũng không che nổi, mỗi bước đi là lộ bắp đùi.

Tóc được buộc bằng sợi ruy băng, trang điểm đậm, giữa trán vẽ họa tiết ngọn lửa, trông hết sức yêu mị, muôn phần lẳng lơ.
Giản Hành Chi đơ người để bọn chúng thay đồ trang điểm, muốn xem rốt cuộc bọn chúng muốn giở trò gì.

Chờ sau khi sửa soạn xong, đám người đưa hắn tới một gian phòng, lấy ruy băng đen trói chặt tay và bịt mắt hắn, nhét trân châu vào miệng, đặt hắn quỳ dưới đất, sau đó ra ngoài.
Căn phòng trở nên im ắng.

Giản Hành Chi không nhìn thấy gì, cũng lười lãng phí dùng thần thức quan sát.


Đợi một lúc, hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân trong bóng đêm truyền đến.

Hắn chờ đợi chốc lát thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Trương công tử.” Tiếng vừa dứt, miếng bịt mắt bị kéo xuống, Giản Hành Chi nheo mắt, bắt đầu quan sát bốn phía.
Đây là một hang động khá âm u, ngay chính giữa có một chiếc giường lớn trải tấm ga giường màu đỏ, bên trên phủ chăn đỏ thẫm thêu kim tuyến chữ Hỷ, xung quanh thắp nến hỉ, những nơi khác vẫn là dáng vẻ của hang động, trông dày đặc âm khí.
Giản Hành Chi phát hiện có rất nhiều bóng đen lắc lư trên mặt đất.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc hỉ phục, hai tay trói chặt, treo ngược bên trên, đong đưa nơi cao, không biết đã chết hay còn sống.
Một người trong đó mặc trường sam màu trắng, đầu đội mũ cao màu trắng, nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt mang theo chút yếu ớt.

Giản Hành Chi vừa nhìn liền nhận ra –
Bạch Tuế Ưu.
“Thế nào?” Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên.

Giản Hành Chi quay đầu, nhìn thấy Bạch Tuế Ưu mặc hỉ phục, nằm nghiêng ở mép kim tọa, cười híp mắt quan sát Giản Hành Chi: “Có phải nhìn thấy bổn tọa giật mình lắm không?”
Giản Hành Chi không đáp.

Hắn thoáng nghĩ một chút liền hiểu được.
“Ngươi chính là sắc ma Thiên Lưu.”
Sắc ma Thiên Lưu có bảo vật Thiên diện, có thể biến thành hình dáng của bất kì người nào mà hắn từng gặp.
Thiên Lưu nghe vậy liền cười nói: “Không tồi, đúng là bổn tọa.”
“Bạch Tuế Ưu đã chết trong tay ngươi rồi.” Giản Hành Chi mở miệng khẳng định, Thiên Lưu lắc đầu: “Bổn tọa không giết mỹ nhân.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, phe phẩy quạt lông vũ trên tay: “Bổn tọa chỉ thích sưu tầm, nhất là người như ngươi và Lý cô nương…” Bạch Tuế Ưu giơ tay lên, quạt lông vũ lướt qua khuôn mặt Giản Hành Chi, giọng nói trầm khàn: “Bổn tọa rất thích.”
“Lý cô nương?” Giản Hành Chi liếc nhìn hắn: “Ngươi làm gì nàng ta rồi?”
“Yên tâm.” Thiên Lưu hướng chiếc gương cách đó không xa vẽ một vòng, mặt gương lập tức xuất hiện khung cảnh Tần Uyển Uyển ngủ trong xe ngựa: “Phân thân của ra sẽ nhanh chóng đưa Lý cô nương tới đây thôi.”
Giản Hành Chi không nói, hắn nhìn Tần Uyển Uyển ngủ ngon lành trên xe ngựa, chỉ tiếc không thể nhảy vào đá nàng một phát.
Ngủ ngủ ngủ, lúc nào rồi mà còn muốn ngủ!
Không biết có phải oán niệm của hắn quá mạnh hay không, Tần Uyển Uyển vốn đang ngủ say trên khung cảnh mơ màng mở mắt.
Tần Uyển Uyển ngáp một cái, bên cạnh Bạch Tuế Ưu từ trong sách ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Uyển Uyển: “Lý cô nương tỉnh rồi?”
“À, Bạch đạo hữu.” Tần Uyển Uyển cuốn rèm xe, nhìn ra bên ngoài, phát hiện xung quanh cây cao ngút trời, giống như đã vào núi sâu.

Nàng nhíu mày: “Chúng ta đang đi tới đâu thế?”
“Con đường thường đi lên Thiên Kiếm Tông bị chặn rồi…” Bạch Tuế Ưu giải thích: “Phải vòng đường nhỏ, nhiều rừng núi.”
“Vậy à.” Tần Uyển Uyển gật đầu, cười với Bạch Tuế Ưu: “Cực khổ cho huynh rồi.”
“Không sao.”

Bạch Tuế Ưu rót nước cho Tần Uyển Uyển: “Cô nương uống tiếp một cốc đi, lát nữa là đến rồi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, nhận lấy nước của hắn uống một ngụm.
Nhìn Bạch Tuế Ưu trên khung nói chuyện với Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Thiên Lưu.
“Kỳ Kim Đan mà có thể luyện ra phân thân…” Giản Hành Chi nhướng mày: “Bản lĩnh ngươi không nhỏ nhỉ?”
“Một phàm nhân lại dám nói như vậy với bổn tọa, lá gan ngươi lớn thật đấy.”
Thiên Lưu (chỗ này cv là Bạch Tuế Ưu nhưng mà em thấy không đúng nên thay thành Thiên Lưu) nói xong, ngồi xuống, vươn tay nắm cằm Giản Hành Chi: “Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn chủ tử bảo vệ sao?”
“Nếu không có chủ tử của ngươi…” Tay Thiên Lưu chậm rãi lướt qua gò má Giản Hành Chi: “Đêm đầu tiên gặp nhau, ngươi đã chỗ này rồi.”
“Vậy tối hôm đó là ngươi?”
Ánh mắt Giản Hành Chi lạnh lẽo, ý cười khóe môi không giảm.
Thiên Lưu nghiêng đầu: “Ồ? Chủ tử ngươi từng nói với ngươi à? Xem ra quan hệ chủ tớ hai người rất tốt.

Ta vốn định ra tay với các người, ai ngờ chủ tử ngươi cũng có chút bản lĩnh.

Hôm qua ở trong rừng, nàng ta và ngươi tách ra.

Ta định một mình thu thập nàng ta, cho nên cố tình chuẩn bị rất nhiều thuốc mê, lừa nàng ta là cỏ Hỏa Linh.

Ai ngờ con ả đó ngửi nhiều thuốc mê như vậy mà chẳng hề hắn gì! Nếu không phải hôm qua ta chuốc hết năm mươi con chó thì ta còn tưởng mình mua nhầm hàng giả!”
Giản Hành Chi: “…”
“Cũng may ta đã biết…” Thiên Lưu xoay đầu lại, dịu dàng nhìn Giản Hành Chi: “Không phải nàng ta có Long đan sao, vậy đúng là không thể đánh thuốc được, nhưng nếu song tu lại là đại bổ.”
“Ngươi còn muốn song tu với nàng ta?”
Giản Hành Chi nhìn Thiên Lưu giống như nhìn người chết.
Thiên Lưu cười to: “Ngươi nghĩ ta không thể sao? Nữ nhân đều lả lơi ong bướm, ngươi xem đi.”
Dứt lời, Thiên Lưu nhìn Tần Uyển Uyển trên khung hình: “Nàng ta và phân thân của ta trò chuyện vui vẻ cỡ nào.

Ngươi có tin ta khiến nàng ta động lòng chỉ là chuyện chốc lát hay không?”
“Thật sao?” Mặt Giản Hành Chi vô cảm: “Ta không tin.”
“Ngươi đúng là một lòng một dạ với chủ tử ngươi!” Thiên Lưu nghiến răng: “Ngươi đợi đấy!”
Dứt lời, Giản Hành Chi nhìn thấy Bạch Tuế Ưu trên khung hình nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đang uống nước.

Để ý tới ánh mắt Bạch Tuế Ưu, nàng hơi dè dặt giống như ngượng ngùng: “Bạch đạo hữu nhìn ta như vậy làm gì?”
“Cô nương thật xinh đẹp.” Bạch Tuế Ưu nói xong, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Uyển: “Chưa ai nói với cô nương những lời này sao?”

Tần Uyển Uyển thấy vậy cũng không né tránh, ngồi cách hắn nửa cánh tay, giống như e lệ nói: “Đúng là chưa.”
“Cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, là người mà Bạch mỗ bình sinh hiếm gặp.

Nay chỉ có hai người chúng ta, Bạch mỗ có một câu không biết có mạo phạm hay không…”
“Đạo hữu đã thấy mạo phạm, thôi thì đừng nói.” Tần Uyển Uyển quay đầu đi, dáng vẻ yểu điệu, Giản Hành Chi nhìn mà rùng mình.
“Cô ta thích kiểu này hả?” Giản Hành Chi nổi sùng: “Sở thích kiểu gì thế?!”
“Thế nào?” Thiên Lưu quạt cây quạt, mỉm cười nhìn xuống Giản Hành Chi: “Nhìn nữ nhân mình yêu tình tứ với người khác có cảm giác gì?”
“Ta có cảm giác gì liên quan gì tới ngươi?” Giản Hành Chi ngước mắt: “Ngươi thích nàng ta như thế, còn bắt ta làm gì?”
“Thích nàng ta?”
Thiên Lưu khẽ cười nhạo: “Nhan sắc tầm thường, làm sao bằng tuyệt sắc nhân gian như ngươi?”
Giản Hành Chi nghe miêu tả như vậy thì sững sờ.
Thiên Lưu ngồi xuống, nhìn hắn thâm tình: “Trương Tam, người ta yêu không phải nàng ta, mà là ngươi.”
Giản Hành Chi nhìn gương mặt yêu mị trước mặt, không nhịn được được siết chặt nắm đấm.
Thiên Lưu thấy Giản Hành Chi không nói lời nào, bèn vươn tay áp lên gò má Giản Hành Chi: “Ta và nàng ta song tu chỉ vì Long đan, song tu với ngươi mới là tình yêu của ta.”
“Ta chịu hết nổi rồi.”
Giản Hành Chi nghiến răng, 666 không dám khuyên can.
Tình huống thế này, quả thật nó cũng chẳng mở miệng khuyên nổi.
Nghe một hồi, nó run run nói: “Chủ nhân, nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi!”
“Trương Tam.” Thiên Lưu nâng mặt Giản Hành Chi: “Ba người chúng ta cùng sống khoái lạc đi!”
“Khoái lạc…” Giản Hành Chi ngẩng đầu, nhìn đăm đăm Thiên Lưu, nhếch khóe môi: “** nhà ngươi!”
Vừa dứt câu, tay Giản Hành Chi đã xoay một cái, trận pháp hút linh khí hiện lên lòng bàn tay.

Cùng lúc đó, linh lực hóa kiếm xuất hiện trên tay kia, đột ngột cắt đứt ruy băng trói tay, nhắm thẳng vào Thiên Lưu!
Thiên Lưu vội vàng thối lưu ra sau.

Giản Hành Chi tựa như ma quỷ, trường kiếm vạch một nhát giữa không trung, kiếm khí hóa thành mười mấy thanh kiếm đâm thẳng về phía trước, “ầm” một tiếng, ghim hắn lên vách đá.
Nguyên thân bị đau, phân thân trò chuyện trên xe ngựa với Tần Uyển Uyển đột ngột biến sắc.

Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn hắn: “Bạch đạo hữu, huynh sao thế?”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên cắm “phập” một lưỡi dao khí vào bụng Thiên Lưu.
“Nói với nàng ta…” Giản Hành Chi nhìn hình ảnh Bạch Tuế Ưu trên gương phun ra một búng máu, Tần Uyển Uyển bên cạnh mặt mày lo lắng, Giản Hành Chi rét lạnh ra lệnh: “Rằng ta bị ngươi bắt, bảo nàng ta tới cứu.”
Dứt lời, trong nháy mắt, kiếm trong suốt biến mất.

Thiên Lưu trượt xuống đất, gian nan bịt miệng vết thương, gắng gượng muốn đứng dậy.
Giản Hành Chi rút kiếm trên tường bên cạnh, đi từng bước về phía hắn.

Truyện mới cập nhật
“Ta nói…”
Thiên Lưu hộc máu: “Ta nói ngay.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển trong xe ngựa đang lau máu trên khóe môi Bạch Tuế Ưu, lo lắng hỏi: “Huynh thế nào rồi?”

Gương mặt Bạch Tuế Ưu lộ rõ vẻ nghiêm túc, ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Lý cô nương, không hay rồi.

Ta nhận được tin Trương công tử bị Thiên Lưu bắt rồi.”
“Hắn bị bắt, sao huynh lại hộc máu?”
Khuôn mặt Tần Uyển Uyển lo lắng khó hiểu, Bạch Tuế Ưu nuốt một búng máu, gian nan nói: “Ta lo Phường Vạn Sự làm việc không cẩn thận nên muốn tiễn Trương công tử một đoạn, cố ý biến ra phân thân trông chừng bên cạnh huynh ấy.

Hiện giờ huynh ấy xảy ra chuyện, phân thân của ta bị thương, ta bị đánh trả nên hộc máu.

Lý cô nương, cô nương mau đi về phía trước, ba dặm đường nữa là…”
Lời còn chưa dứt, dao sắc đột ngột đâm xuyên bụng Thiên Lưu.

Thiên Lưu cúi đầu, nhìn Tần Uyển Uyển cầm dao găm, đâm xuyên qua bụng hắn.
Hắn khó tin nhìn Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển vẫn còn bày vẻ mặt lo lắng: “Hóa ra huynh đã chia một phân thân à? Huynh lừa ta lên xe ngựa rồi, vì sao còn muốn gạt ta vậy?”
“Ngươi…!ngươi biết.”
“Ngươi là Thiên Lưu.” Tần Uyển Uyển cười: “Ta đâu có ngốc, ta vẫn biết sự khác biệt giữa cỏ Hỏa Linh và thuốc mê.”
Thiên Lưu trợn trừng mắt.
Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi túm đầu hắn, đâm tiếp một nhát vào bụng: “Nghĩ cách khiến nàng ta tới đây!”
“Những gì ta nói đều là thật…” Phân thân của Thiên Lưu phun một miệng máu, giơ tay tỏ vẻ thề độc: “Hắn bị ta bắt thật, ngươi…!mau tới cứu…”
Tần Uyển Uyển không hề do dự đâm tiếp một nhát vào bụng hắn: “Xin lỗi…” Tần Uyển Uyển tươi cười: “Lời ngươi nói, ta chẳng tin một chữ nào.”
“Khiến nàng ta tin!” Giản Hành Chi lại đâm một nhát: “Nếu không ta giết ngươi.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Uyển Uyển lại đâm một nhát: “Khai thật, nếu không ta giết ngươi.”
Hai người tới tới lui lui, đâm qua đâm lại liên tục, yêu cầu càng ngày càng nhiều.

Thiên Lưu bị đâm một nhát, run một cái, nguyên thân và phân thân đồng thời bị tổn thương nặng nề.

Dù cho hắn kỳ Kim Đan, nhưng rốt cuộc giữa vòng xoay đâm thọt, Thiên Lưu cũng phun ra một búng máu, nhắm mắt ngã xuống trước khi hai người tiếp tục uy hiếp.
Giản Hành Chi nhìn Thiên Lưu hoàn toàn tắt thở, không khỏi sững sờ.
“Chết rồi?”
“Đâm thọt kiểu này…” 666 thở dài: “Ai mà sống nổi.

Chủ nhân, ta xin hệ thống kéo dài một khắc đồng hồ.

Một khắc sau, nếu ngài không tìm được cách giải quyết, dòng điện sẽ đến, ngài chuẩn bị tinh thần đi.”
Giản Hành Chi: “…”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.