Bạn đang đọc Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên – Chương 14: Lần Này Trốn Đi Thế Là Nhất Định Không Thể Sai 2
Quân Thù hét lớn một tiếng, hắn từ từ, bình tĩnh lại: “Tần Vãn, ngươi để ta lên.”
“Lên cũng được,” Tần Uyển Uyển đúng lý hợp tình “Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi trả lời đúng sự thật là được.
ngươi có thể giải truy tung chú hay không?”
Nghe thấy lời này, Quân Thù cười nhạo ra tiếng: “Ngươi còn muốn giải truy tung chú của sư phụ ngươi? Ngươi lại muốn chơi trò gì?”
“Hỏi thì đáp đi,” Giản Hành Chi không kiên nhẫn: “Người lải nha lải nhải hoài có phiền hay không?”
“Ta sẽ.”
Quân Thù trừng mắt liếc Giản Hành Chi một cái, bình tĩnh quỳ rạp trên mặt đất: “Trừ phi ngươi đồng ý cứu Nguyệt Li, bằng không ta sẽ không giúp ngươi.”
“Nói hay lắm.”
Tần Uyển Uyển vừa nghe xong, tức khắc cười rộ lên, nàng nhanh chóng thu hồi chân, ngay lập tức đồng ý: “Ngươi không hối hận là được.”
Quân Thù ngẩn người, thị vệ xông lên, đỡ hắn đứng dậy, hắn không thể tin tưởng nhìn Tần Uyển Uyển, một lát sau, hắn nhắc nhở nàng: “Ta nói ngươi phải cứu Nguyệt Li!”
“Không thành vấn đề.” Tần Uyển Uyển sảng khoái đồng ý “Ngươi giúp ta giải chú, ta giúp ngươi cứu người.”
“Ngươi có lòng tốt như vậy?” Mặt Quân Thù đầy hoài nghi, “Vậy vì sao ngươi không cứu nàng ấy sớm một chút?”
“Không phải đêm nay ta mới nhìn thấy người sao?”
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển thẳng thắn thành khẩn: “Mới vừa làm rõ tại sao nàng ta lại bị thế này.”
“Diễn tiếp đi,” Quân Thù cười nhạo, “Tần Vãn, ta hiểu ngươi là cái loại người gì, đừng tưởng rằng chỉ cần ngươi đồng ý cứu Nguyệt Li thì ta sẽ để ngươi vào mắt.
Ngươi ở trong lòng ta vĩnh viễn không thể sánh bằng Nguyệt Li.”
Tần Uyển Uyển: “……”
Nàng siết chặt nắm tay, nàng cảm giác lại muốn đánh người.
Nhưng suy xét đến kế hoạch xuống núi, nàng vẫn quyết định không so đo với tên ngu ngốc này.
Nàng hít sâu một hơi, mỉm cười: “Quân thiếu chủ, ngươi chỉ cần nói có đồng ỳ hay không thì sẽ được.”
Quân Thù trầm tư một lát, gật đầu: “Được.”
“Vậy……”
“Nhưng mà,” Quân Thù giương mắt nhìn Tần Uyển Uyển, “Muốn giải truy tung chú của Thẩm tông chủ, ta cần thời gian chuẩn một chút.”
“Bao lâu?”
“Hai ngày.”
“Cũng được.” Tần Uyển Uyển gật đầu “Vậy hai ngày sau, ngươi Truy tung chú cho ta, ta thay ngươi đánh thức Tô Nguyệt Li.
Chỉ cần đồng ý với ta,” Tần Uyển Uyển cười nhạt: “Đừng hối hận.”
“Ngươi lại muốn chơi trò gì nữa.”
Quân Thù nhìn chằm chằm vào nàng, Tần Uyển Uyển nhún nhún vai, không nhiều lời nữa, xoay người nhìn vào Giản Hành Chi: “Được rồi, ta đi đây, hai ngày sau gặp lại.”
Nói rồi, nàng vươn tay hướng tới phía Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi trực tiếp đứng dậy, cùng nhau ra cửa với Tần Uyển Uyển, đi tới cửa, hình như Tần Uyển Uyển nhớ tới cái gì đó, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Quân Thù: “Cái kia, Quân thiếu chủ.”
“Chuyện gì?”
Quân Thù ngẩng đầu, vẻ mặt Tần Uyển Uyển nghiêm túc: “Xin hỏi Quân thành chủ có còn đứa con nào khác không?”
“Quân thị chỉ có một mình ta,” Quân Thù nhíu mày: “Ngươi biết rõ việc này rồi, còn hỏi làm gì?”
“A,” Tần Uyển Uyển gật gật đầu, nghĩ nghĩ, nghiêm túc đề nghị, “Vậy ngươi trở về nói với Quân thành chủ, vì tương lai của Nhạc thành, nắm bắt thời gian sinh thêm một đứa đi, may ra còn kịp.”
“Tần Vãn!”
“Không cần tiễn!” Giản Hành Chi thấy Quân Thù tức giận, cao giọng đánh gãy lời Quân Thù, đưa lưng về phía Quân Thù phất tay rời đi: “Đi đây.”
Nói rồi, hai người nghênh ngang đi ra ngoài.
Quân Thù nhìn bóng dáng bọn họ, siết chặt nắm tay.
Thị vệ tiến lên, run run kêu một tiếng: “Thiếu chủ……”
“Tần Vãn vào bằng cách nào?!”
Cuối cùng Quân Thù cũng tìm được một người có thể phát tiết, rống to.
“Không……!Không biết.”
“Sao Giản Chi Diễn kia còn sống được? Lên núi như thế nào?”
“Không……!Không biết.”
“Từ khi nào Tần Vãn có thực lực như vậy, tại sao ta không biết?!”
“Ngài cũng không biết,” thị vệ sắp khóc đến nơi: “Thì làm sao thuộc hạ biết được?”
“Cái thứ phế vật nhà ngươi!” Quân Thù tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt thị vệ, khóe mắt muốn nứt ra: “Đi điều tra!”
“Dạ, dạ,” thị vệ nhanh chóng xoay người quỳ trên mặt đất, “Thuộc hạ đi tra ngay!”
Thị vệ vội vội vàng vàng chạy đi, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng nhau đi đến đình viện, hai người ăn ý liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười ra tiếng.
Tần Uyển Uyển ho nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo vài phần ngượng ngùng: “Đêm nay, làm ngươi sợ rồi.”
“A?” Giản Hành Chi vừa phản ứng lại nàng nói cái gì, trong lòng không thèm để ý, cái loại gây sự nhỏ nhặt này ở trong lòng hắn căn bản không thèm để ý, nhưng hắn vẫn bày ra thần sắc thoả đáng: “Không có việc gì, ngươi không sao là tốt rồi.”
Hắn đã dần dần nắm giữ được tố chất của một nam sủng thực thụ, diễn càng ngày càng trôi chảy.
Hắn nghĩ nghĩ, vì để động viên tinh thần dũng cảm đêm nay của Tần Uyển Uyển, hắn vẫn tiếp tục nhắm hai mắt lại khen: “Tối nay ngươi thật là quá uy vũ! Nếu tiếp tục phát huy như thế thì tương lai phi thăng sẽ không còn xa.”
“Ta cũng cảm thấy vậy.” Tần Uyển Uyển cười cười, “Nhưng mà ít nhiều vẫn nhờ ngươi hỗ trợ, dẫn ta tới nơi này.”
Nói rồi, Tần Uyển Uyển nghĩ nghĩ: “Kế tiếp, khả năng còn phải làm phiền ngươi làm hai việc cho ta.”
“Ngươi nói.” Giản Hành Chi vừa nghe thấy Tần Uyển Uyển còn muốn làm việc, lập tức hưng phấn lên.
“Đây là chuyện thứ nhất,” Mấy ngày này trong đầu Tần Uyển Uyển liên tục suy nghĩ kế sách, tóm gọn lại là, “Chính là ta muốn tìm vài công cụ để làm máy chiếu.”
“Máy chiếu?”
Giản Hành Chi nghe không hiểu lắm, Tần Uyển Uyển cười cười: “Chi Diễn, chúng ta đi làm người tốt.”
“Hả?”
“Quân Thù muốn cứu Tô Nguyệt Li, ta đây cũng sẽ cứu ả,” Tần Uyển Uyển nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, càng nghĩ càng vui vẻ, “Ta không chỉ muốn cứu ả, ta còn muốn để hắn tận mắt nhìn thấy Nguyệt Li muội muội mình quan tâm nhất gần đây rốt cuộc đang làm gì, đúng không?”
Giản Hành Chi vừa nghe, liền phản ứng lại, đây tất nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì.
Hắn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi nói đúng.
Chuyện thứ hai là gì?”
“Thẩm Tri Minh đã đến mật cảnh hai ngày,” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, “Hai ngày sau, ta không biết hắn có thể trở về hay không.
Nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải vạch ra một kế hoạch tốt nhất.”
Nói rồi, Tần Uyển Uyển lấy từ trong tay áo ra một cái túi Càn Khôn, giao cho Giản Hành Chi: “Đây là bản đồ Vấn Tâm Tông, làm một ít pháp trận với ta, ngươi dựa theo những địa điểm ta đánh dấu, thiết lập pháp trận cho tốt, hai ngày sau,” Tần Uyển Uyển hạ giọng, “Bất luận là tình huống như thế nào, khi truy tung chú được giải, chúng ta phải lập tức rời đi.”
“Ta làm ngay,” Giản Hành Chi lấy được túi Càn Khôn liền cười, nhanh chóng hình thành một kế hoạch trong đầu: “Ngươi yên tâm.”
“Trận pháp của Tần Uyển Uyển,” Giản Hành Chi dò hỏi 38 trong thức hải: “Ta phóng đại uy lực gấp mười lần, có vấn đề gì lớn không?”.