Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 1: Từ Hôm Nay Trở Đi Tần Vãn Và Các Ngươi Ân 1


Bạn đang đọc Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên – Chương 1: Từ Hôm Nay Trở Đi Tần Vãn Và Các Ngươi Ân 1


Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
“Tần Vãn, vi sư cho con một cơ hội cuối cùng.”
“Keng” một tiếng giòn vang, một thanh trường kiếm có phù chú Độ Kiếp kỳ xung quanh rơi xuống trước mặt Tần Uyển Uyển, giọng nói lạnh như băng truyền đến từ trên đầu, không có chút gợn sóng nào: “Hoặc là nói ra biện pháp giúp Tô Nguyệt Li tỉnh lại, hoặc là…” Phía trên tăng thêm ngữ khí: “Ngươi tự phế đi tu vi, từ nay về sau, người và Vấn Tâm Tông, an đoạn nghĩa tuyệt!”
Tần Uyển Uyển không dám trả lời, nàng run rẩy quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm hoa văn trên trận pháp chuyên dùng để phong ấn tu vi và thanh kiếm dùng để tự phế tu vi, nghe thấy âm thanh đòi đánh đòi giết xung quanh, đầu óc nàng quay cuồng.
Trước khi nàng mở mắt, nàng vẫn còn ở tiên giới, là tiên nữ trong truyền thuyết, có tiền nhất, mạnh nhất, đẹp nhất, là nhị đại* thần tiên hạnh phúc nhất trong thế giới Tu chân, Tịch Sơn nữ quân.
* Nhị đại: Thế hệ thứ hai.
Bốn cái “nhất” kia, đều là sự thật, chỉ có “mạnh nhất” là giả.
Không biết có phải do nguyên nhân nàng là bào thai xuyên qua đến từ thế kỷ 21 hay không, khi nàng được sinh ra thì thể chất suy yếu, khó có thể tu luyện, thậm chí bị tiên đoán rằng sống không quá ba trăm tuổi.
Phụ thân, mẫu thân vì cứu nàng, quyết định đi đến những thế giới khác tìm thuốc, nhưng lúc trước sợ nàng bị bắt nạt nên cha mẹ nàng mua chuộc nhiều đại hiệp khác nhau để tạo chiến tích giả cho nàng, đeo cho nàng một danh hiệu: “Người mạnh nhất trong thế hệ nhị đại thần tiên”.

Thanh danh này cũng bảo vệ nàng yên ổn qua hai trăm năm, ai biết mấy năm trước, trên tiên giới có một người đột nhiên phi thăng lên tên là Giản Hành Chi, chiến luyện thành danh, đã từng chinh chiến khắp bốn biển cửu châu, đánh mãi đánh mãi, cuối cùng cũng đánh đến trên đầu Tần Uyển Uyển.
Hai người đánh nhau, Tần Uyển Uyển làm sao là đối thủ của tên sát thần này, bị một kiếm của hắn chém ngã xuống đất, không chỉ như thế, đối phương còn không chịu tin đây là thực lực của nàng, giẫm lên đầu kiếm, dùng mũi kiếm chỉ vào nàng uy hiếp: “Nếu ngươi không lấy kiếm ra, ta lập tức san bằng đỉnh núi của ngươi, đập bể cung của ngươi, ném ngươi lên trên núi một mình, chó gà cũng không tha.”
Lúc đó, nàng tức giận, nàng kích động, nàng muốn nhảy dựng lên đập chết tên đầu chó này.
Nhưng cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể dùng hơi thở cuối cùng, hô lên một tiếng: “Cứu….!mạng…”
Cũng chính lúc đó, trên trời giáng sấm sét xuống, dòng điện chạy tán loạn toàn bộ cơ thể nàng, sau đó, nàng đến nơi này.
Nàng đây là….
Suy nghĩ của Tần Uyển Uyển có chút mờ mịt, lại xuyên nữa sao?
“Cơ thể này của ngươi tên là Tần Vãn.” Khi còn chưa có được đáp án chắc chắn, một giọng nói máy móc lạnh như băng vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển cùng với âm thanh xèo xèo của dòng điện: “Là nữ phụ ác độc trong .”
Cùng lúc với lời hệ thống nói là những hình ảnh trong trí nhớ.
“Nàng vốn là Đại tiểu thư của danh môn thế gia trong Tu Chân giới, lúc nhỏ đã đính hôn với Thiếu thành chủ Quân Thù, có một lần ngoài ý muốn, gia tộc nàng bị diệt môn vô cùng thê thảm, Quân thành chủ mang theo con trai đến cứu nàng đúng lúc, đưa nàng vào Vấn Tâm Tông, để nàng trở thành thất đệ tử của chưởng môn Thẩm Tri Minh.


Vấn Tâm Tông đối xử với nàng vô cùng tốt, nàng coi Thẩm Tri Minh như cha, coi sư huynh Tống Tích Niên như huynh trưởng, đối với Quân Thù đã cứu nàng thì nhất kiến chung tình, vì để xứng với Quân Thù, không làm sư phụ thất vọng, lúc nhỏ nàng đã tu luyện rất chăm chỉ, khi chưa đến mười lăm tuổi đã đến kim đan.”
“Năm mười lăm tuổi, nữ chính Tô Nguyệt Li xuất hiện, nguyên bản nàng ta là con gái của một gia đình nông dân, sau khi người trong thôn bị Ma tộc tàn sát, nàng ta được Thẩm Tri Minh nhận nuôi lên núi, từ khi Tô Nguyệt Li bước vào Vấn Tâm Tông, tất cả nam nhân đều yêu thương nàng ta, Thẩm Tri Minh, Tống Tích Niên, Quân Thù, đều vây quanh xung quanh nàng ta, Tần Vãn nảy sinh ghen ghét, vì để hấp dẫn sự chú ý của Quân Thù và huynh trưởng, tự sa ngã, càng ngày càng kiêu ngạo, thậm chí còn mua một nam sủng tên là Giản Chi Diễn mang về núi, muốn chọc giận Quân Thù.

Nhưng tất cả, đều chỉ đẩy những người bên cạnh ra càng xa.”
“Trong một lần ngoài ý muốn, Tần Vãn và Tô Nguyệt Li cùng nhau gặp nạn, hai người bị một con Thanh Long đánh úp bất ngờ, Tần Vãn vì cứu Tô Nguyệt Li nên đẩy nàng ta xuống vách núi, bản thân lại đánh nhau với Thanh Long mười ngày, cuối cùng phải ăn long đan, mới có thể giữ được tính mạng.

Khi nàng một mình chạy về Vấn Tâm Tông, lại phát hiện Quân Thù đã sớm cứu Tô Nguyệt Li, nhưng bởi vì Tô Nguyệt Li hôn mê bất tỉnh, cho nên từ trên xuống dưới Vấn Tâm Tông mới không có ai đến tìm nàng.”
“Không chỉ như thế, nô tỳ tùy thân Tố Thế Châu mà Tô Nguyệt Li mang theo còn nhìn thấy cảnh Tần Vãn đẩy nàng ta xuống dốc, nên khiến bọn họ cho rằng sở dĩ Tô Nguyệt Li hôn mê bất tỉnh là do Tần Vãn làm hại, vì thế không phân biệt trắng đen, lúc Tần Vãn mới quay về tông môn, đã bắt Tần Vãn lên xét xử, muốn trục xuất ra khỏi sư môn.”
“Tần Vãn vì muốn bảo vệ mình, nói ra chuyện của Thanh Long, không ngờ Thẩm Tri Minh biết trong người nàng có long đan, vì cứu Tô Nguyệt Li, lại mổ xẻ thân thể nàng lấy long đan cho Tô Nguyệt Li, hại kim đan của Tần Vãn bị hư tổn, khó có thể phi thăng.”
“Đến đây, Tần Vãn hoàn toàn hắc hóa, trở thành đại boss, biến thành nữ phụ ác độc nhất trong truyện, đánh qua đánh lại với nữ chính, làm nhiều việc ác.

“Những người bên cạnh dần dần rời xa, bên cạnh Tần Vãn chỉ còn nam sủng lúc trước mua được là Giản Chi Diễn.

Nhiều lần Giản Chi Diễn khuyên nàng nên bỏ qua ân oán quá khứ, tu thành chính đạo, Tần Vãn lại không buông bỏ được chấp niệm, năm lần bảy lượt làm chuyện ác, tận đến lúc cuối cùng, bị Tô Nguyệt Li mang theo chúng tiên bao vây quét sạch Vu Huyền Sơn, Giản Chi Diễn vì chắn kiếm cho nàng mà chết, bản thân lại bị Quân Thù một kiếm xuyên tim.”
“Trước khi chết rốt cuộc nàng cũng thấy vận mệnh nữ phụ của mình, muốn hoàn thành hai nguyện vọng.”
“Thứ nhất, nghịch tập nữ chính, tu thành đại đạo.”
“Thứ hai, cố gắng hết sức bảo vệ Giản Chi Diễn.”
Sau khi nói xong, trí nhớ của quá khứ và hiện tại dần dần dung hợp lại.
Khi cả hai hòa thành một, cơn đau đầu gần như biến mất, mồ hôi lạnh làm quần áo của Tần Uyển Uyển ướt sũng.
Tần Uyển Uyển nhìn màn hình trong suốt trước mặt, trên đó sử dụng chữ Khải viết:
Nhiệm vụ một: Giữ lại long đan, ân đoạn nghĩa tuyệt với Vấn Tâm Tông.
Nhận nhiệm vụ hay không?
Có hay không?

Chữ “Có” kia to hơn mấy lần, không ngừng lóe lên, liếc mắt một cái là có thể nhận ra đối phương muốn ngươi chọn đáp án nào.
“Nhận nhiệm vụ đi, nếu có thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, ngươi có thể trở lại Tiên giới.” Hệ thống lạnh lùng mở miệng: “Không cần lãng phí thời gian.”
Tần Uyển Uyển không dám nói lời nào, nàng cẩn thận ngẩng đầu như chim cút, nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh mình.
Lọt vào trong tầm mắt là thứ cách nàng gần nhất bên trái, có một nam nhân đang nằm, hắn mặc một bộ áo dài màu trắng thêu hoa mai, bên ngoài bao phủ một lớp voan mỏng, tóc dài tán loạn sau lưng, lộ ra ấn ký hoa văn ngọn lửa trên mắt cá chân đại biểu cho nô lệ.
Đây là Giản Chi Diễn, vừa rồi thay Tần Uyển Uyển đỡ một chưởng của Quân Thù, trực tiếp ngã xuống.
Một chưởng của Quân Thù cũng không biết tình huống gì, bây giờ hình như Giản Chi Diễn vẫn chưa hồi phục lại, quỳ rạp trên mặt đất, giống như con cá bị điện giật, lúc run rẩy lúc lúc không, dường như vô cùng thống khổ.
Phía sau Giản Chi Diễn là một tòa bạch ngọc đài cao, trên đài cao là một thiếu niên mặc đồ màu tím, đạo bào thêu hạc, mặt mày như ngọc.
Nhìn qua thì thấy hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, lại có loại khí chất trầm ổn cao lãnh từ lâu, đây là sư phụ một tay nuôi Tần Uyển Uyển lớn lên, tông chủ Vấn Tâm Tông, Thẩm Tri Minh.
Đằng sau Thẩm Tri Minh là một nam nhân mặc kính phục cõng thanh đao, dáng người cường tráng, ngũ quan anh tuấn cương nghị, đang lo lắng nhìn Tần Uyển Uyển, đây rõ ràng là người sư huynh duy nhất đau lòng cho nàng ở Vấn Tâm Tông, Tống Tích Niên.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.