Bạn đang đọc Vi Phu Không Hưu Thê – Chương 32
Bất tri bất giác, Diệp Thư Vân đã nằm ở trong tay Mạnh Vân Trạch ngủ mất.
Bên ngoài ánh nắng chiếu vào, ánh vàng rực rỡ vừa lúc chiếu lên mặt Diệp Thư Vân, lông mi của nàng cũng vô tình nhiễm ánh mặt trời.
Mạnh Vân Trạch bất giác thất thần, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, liền giúp nàng đem áo choàng dần trượt xuống trên người kéo lên, bao bọc nàng kín mít.
Lần đầu tiên hắn gặp Diệp Thư Vân, nàng nhìn hắn lặng im không tiếng động, trong mắt lại chứa đầy nước mắt; lần thứ hai hắn thấy Diệp Thư Vân, nàng liền ngồi ở bên người hắn, cười vô cùng vui vẻ, thật sự làm hắn nhìn không hiểu.
Khi đó hắn không biết nàng đã trải qua một đời lâu dài và tịch mịch thế nào mới lại gặp được hắn, càng không biết tình cảm của nàng đối với hắn có bao nhiêu sâu, có bao nhiêu nặng.
Mạnh Vân Trạch rút tay kia ra, không nghĩ lại ngoài ý muốn cũng kéo theo tay của Diệp Thư Vân.
Thì ra nàng vẫn luôn nắm chặt tay áo hắn.
Mạnh Vân Trạch ngơ ngẩn, thất thần trong chốc lát.
Không biết từ khi nào nàng đã bắt đầu ghé vào nơi này, cũng không biết nàng đã nằm ở bên người hắn ngủ bao lâu.
Mạnh Vân Trạch đứng dậy vòng ra sau Diệp Thư Vân, khom lưng bế nàng lên, không nghĩ tới bản thân Diệp Thư Vân cũng thuận thế duỗi tay vòng lên cổ hắn.
Mạnh Vân Trạch trố mắt một lát, chợt thấy vẻ ngoài an ổn ngủ của nàng, trong lòng xúc động, ôm nàng đi đến mép giường, nhẹ nhàng buông xuống, lại giúp nàng chỉnh lại góc chăn, thu hồi áo choàng.
Một đêm này, nàng lại mơ thấy một giấc mộng, trong mộng nàng rốt cuộc chờ được Mạnh Vân Trạch động lòng với nàng, bọn họ hoa tiền nguyệt hạ, hắn ôm nàng ở ánh trăng phía dưới xoay quanh, nàng vô cùng vui vẻ, nhất thời vong tình liền duỗi tay khoanh lại cổ hắn.
Hắn lại như sắc quỷ, nhìn chằm chằm như là muốn ăn thịt nàng.
Ngay sau đó, Mạnh Vân Trạch cúi đầu muốn hôn nàng, không khéo, nàng lại nghe thấy tiếng Tú Ngọc.
Diệp Thư Vân không tình nguyện nhập nhèm buồn ngủ mở mắt, Tú Ngọc cười hì hì chào đón nói: “Mặt trời đã lên cao, sao tiểu thư còn không dậy?”
Diệp Thư Vân duỗi người hỏi: “Đã giờ nào rồi?”
“Giờ Thìn.” Dứt lời, Tú Ngọc cười xấu xa nói: “Hay là hôm qua tiểu thư quá mệt mỏi?”
Diệp Thư Vân có chút mơ hồ nói: “Mệt?” Lại nhớ tới hôm qua nàng một đêm không ngủ được, xác thật có chút mệt, nàng nói: “Có hơi mệt chút.”
Nghe vậy, Tú Ngọc cười càng vui sướng.
Diệp Thư Vân lúc này mới suy nghĩ cẩn thận lời Tú Ngọc nói có ý tứ gì, lỗ tai ửng đỏ nói: “Từ khi nào ngươi học được những lời hư hỏng như vậy?”
Nhưng đột nhiên, nàng nhớ lại hôm qua nàng rõ ràng đã ghé vào bên người Mạnh Vân Trạch ngủ, tại sao một giấc ngủ dậy lại ngủ ở trên giường? Lướt qua Tú Ngọc, Diệp Thư Vân nhìn thoáng qua ghế nằm, chỗ đó trống rỗng, trừ bỏ ghế nằm cùng chăn gối, lại không thấy cái gì khác.
Chẳng lẽ đó cũng là giấc mộng hôm qua?
Diệp Thư Vân hỏi: “Hầu gia đâu?”
Tú Ngọc một mặt sửa sang lại gương lược, một mặt đáp Diệp Thư Vân: “Hầu gia sáng sớm đã tỉnh, phỏng chừng lúc này đang tỷ thí cùng thiếu gia ở trong viện.”
Diệp Thư Vân hỏi nàng: “Tỷ thí? Tỷ thí cái gì?”
Tú Ngọc kéo Diệp Thư Vân ngồi xuống, bắt đầu giúp nàng trang điểm: “Vừa rồi hầu gia ở đình viện thấy thiếu gia đang luyện bắn tên, mới đến giúp đỡ một chút.
Tính nết thiếu gia nhà chúng ta, tiểu thư cũng biết đấy thôi, vừa mạnh mẽ lại hiếu thắng.
Nghe nói công phu cưỡi ngựa bắn cung của hầu gia không tồi, liền lôi kéo hầu gia tỷ thí.
Cho nên trước mắt bọn họ đang đấu ở trong viện.
Bọn nha đầu bà tử đều xem đến náo nhiệt, ngay cả lão gia cũng ở đó xem.”
Diệp Thư Vân nghe nói vậy, lòng sớm đã bay đi, liền thúc giục Tú Ngọc động tác mau lẹ lên chút.
Rửa mặt chải đầu xong, Diệp Thư Vân vội vàng chạy đến đình viện.
Còn đang ở thật xa, Diệp Thư Vân đã nghe thấy Diệp Định An khoác lác nói mình nhất định có thể bắn trúng hồng tâm, thắng Mạnh Vân Trạch một cách nhẹ nhàng.
Lúc nàng chạy qua hành lang dài, trùng hợp thấy mũi tên Diệp Định An bắn ra lệch khỏi hồng tâm, dừng ngoài vòng.
Diệp Định An cảm thấy thẹn thùng, nhìn chung quanh một vòng cuối cùng lại nhìn về phía Mạnh Vân Trạch, khí thế kiêu căng ngạo mạn giảm đi một chút .
Diệp Thư Vân nhìn thấy bộ dáng Diệp Định An quẫn bách, cười hai tiếng.
Đám nha đầu bà tử cũng thấp giọng nói nhỏ, vụиɠ ŧяộʍ cười.
Mọi người đều đang một lòng chê cười Diệp Định An, nhoáng qua một cái, mũi tên trong tay Mạnh Vân Trạch đã bay đi, không nghiêng không lệch mà trúng ngay hồng tâm.
Kể từ đó, Diệp Định An càng cảm thấy thể diện không còn, ủ rũ cụp đuôi.
Đảo mắt qua một cái, Diệp Định An thấy Diệp Thư Vân đứng ở cách đó không xa, vì thế hướng nàng vẫy tay, ý kêu nàng qua.
Diệp Thư Vân cùng Tú Ngọc một trước một sau đi qua, Diệp Định An nhìn Diệp Thư Vân lại hướng Mạnh Vân Trạch nói: “Tròn tròn cũng am hiểu bắn tên, so với ta còn giỏi hơn chút, không bằng hai vợ chồng các ngươi tỷ thí một phen đi?”
Nghe vậy, Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch liếc nhau.
Mạnh Vân Trạch không chút nào che lấp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đối với Diệp Thư Vân, hắn không biết Diệp Thư Vân còn biết bắn tên, chuyện này với hắn mà nói, thật sự rất mới lạ.
Mà Diệp Thư Vân biết rõ ánh mắt hắn có thâm ý khác, nàng vẫn thẳng thừng đón nhận.
Trong giây phút hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ tới giấc mộng đêm qua cùng Mạnh Vân Trạch, liền khống chế không được mà mù quáng tự tin lên.
Diệp Định An nói với Mạnh Vân Trạch: “Bất quá ta phải nói trước, tỷ thí chính là tỷ thí, ngươi cũng không thể bởi vì nàng là thê tử của ngươi mà trộm nhường nàng.”
Nghe Diệp Định An nói đến chữ ” thê tử “, trong lòng Diệp Thư Vân vui vẻ, đỡ trán nhịn không được cười.
Diệp Định An thấy nàng cười, vì thế nói: “Cười cái gì? Ngươi cũng vậy đấy, đừng có vì hắn là phu quân của ngươi mà nhường nhịn.” Nói xong, Diệp Định An tiến lên một bước, thì thầm nói: “Hắn làm ca ca không còn mặt mũi nào trước mặt nhiều người như vậy, ngươi nhất định phải giúp ta lấy lại.
Đừng quên, ta mới là ca ca ruột thịt của ngươi, phu quân cho dù tốt thế nào cũng không bằng tình thân máu mủ nha.”
Diệp Thư Vân theo bản năng liếc mắt ngó Mạnh Vân Trạch một cái, trong lòng ngọt ngào, Diệp Định An nói đúng, nàng đã gả cho người, là Mạnh phu nhân.
Diệp Thư Vân nói: “Ngươi có thấy mất mặt không, còn muốn ta giúp ngươi xả giận.”
Diệp Định An nói: “Không mất mặt, muội muội nhà mình thì có cái gì mà mất mặt.”
Diệp Thư Vân nhìn hắn một cái, cởϊ áσ choàng đưa cho Tú Ngọc, Diệp Định An thấy vậy liền ngoan ngoãn dâng lên cung tiễn của hắn.
Cũng may hôm nay nàng mặc áo váy bó nửa cánh tay, tiện cho nàng thi triển.
Mạnh Vân Trạch cực kỳ khách khí mà dùng động tác “thỉnh”.
Diệp Thư Vân liền ôm quyền đẩy lên phía trước rồi xoải bước đứng tại vạch, lấy mũi tên kéo cung, nhắm chuẩn hồng tâm nhanh chóng bắn tên, động tác vô cùng liền mạch lưu loát.
Một thanh âm “Hưu” vang lên, mũi tên vững chắc đâm trúng hồng tâm.
Đám người xem náo nhiệt trong đình viện đều nhịn không được muốn reo hò cho tiểu thư nhà mình, nhưng ngại lão gia vẫn đang ở đây, không dám làm càn.
Ai ngờ lúc bọn họ còn đang do dự muốn vỗ tay lại không dám vỗ tay hết sức, tiếng vỗ tay của Diệp Hữu Thành đã vang lên khắn đình viện yên tĩnh, theo sau là tiếng hô của Diệp Định An.
Nhìn bộ dáng cao hứng của Diệp Định An, còn tưởng người thắng Mạnh Vân Trạch là hắn.
Tú Ngọc cũng cảm thấy trên mặt có chút vẻ vang, vô cùng đắc ý nhìn về phía mọi người.
Diệp Thư Vân liếc mắt một cái đảo qua, thấy Mạnh Vân Trạch cũng vỗ tay theo mọi người, nàng liền cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại không e lệ chút nào mà thoải mái hào phóng hướng một ánh mắt đến Mạnh Vân Trạch, nhợt nhạt cười.
Diệp Định An cực kỳ đắc ý nói: “Ta nói rồi, muội muội ta bắn tên rất lợi hại.”
Mạnh Vân Trạch sửa sang lại cổ tay áo, thừa nhận nói: “Thật sự lợi hại.”
Vốn vẫn thắc mắc lần trước Diệp Thư Vân tùy tiện ném một chút đồ vật là có thể giúp hắn bắt được nghi phạm kia, thì ra là đã có nắm chắc.
Diệp Hữu Thành đi tới, hướng Diệp Định An nói: “Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao? Ngươi và Tròn Tròn đều là ta tự tay cầm tay dạy, ai ngờ ngươi không có vóc dáng, cũng không có tài nghệ!”
Diệp Thư Vân hướng Diệp Định An làm trò mèo, cố ý trêu chọc hắn.
Diệp Định An không phục, lặng lẽ trừng mắt nhìn Diệp Thư Vân một cái, Diệp Thư Vân cũng không nhận thua, tiếp tục trêu chọc hắn.
Đợi tới lúc nàng quay đầu lại mới phát hiện Mạnh Vân Trạch vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, nàng lại không hiểu có cái gì đáng giá để Mạnh Vân Trạch nhìn chằm chằm như vậy.
Đến khi nàng thấy Mạnh Vân Trạch cười như có như không, nàng nghĩ nàng đã hiểu được hắn đang cười cái gì.
Tuy rằng giờ phút này hắn đối với nàng còn chưa có tình cảm nam nữ, nhưng nàng đã bắt đầu ở trong lòng hắn lưu lại dấu chân rồi.
Diệp Thư Vân đang cùng mẫu thân tâm sự chuyện riêng tư ở chính sảnh, Diệp Hữu Thành đã kêu người tới tìm Triệu Dục, mẫu thân không còn cách nào liền phải đi hậu viện.
Diệp Thư Vân một mình đứng ở chính sảnh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Hàng Khải đến hỏi thăm.
Diệp Thư Vân cười cười, khách khí đáp hắn năm mới tốt lành.
Thẩm Hàng Khải làm như nhẹ nhàng than một tiếng, bất đắc dĩ cười: “Ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hà tất gì phải khách khí như thế?”
Nàng đã từng khóc lóc nháo loạn một hai phải gả cho hắn, nào ngờ được người trước mắt hiện giờ đã gả cho người khác, thành cô dâu của người khác, hoặc cũng có thể là hắn ngốc, mới xem những lời đùa giỡn không cố kỵ ấy là thật, vẫn luôn giữ trong mình một lời hứa vốn dĩ không tồn tại.
Diệp Thư Vân nói: “Nói gì vậy.
Ngươi chúc tết ta, tất nhiên ta phải đáp lại ngươi một tiếng, có qua có lại, từ xưa đến giờ đều luôn là như thế, không phải sao?”
Thẩm Hàng Khải không thể nói lại nàng, khẽ lắc đầu nói: “Ngươi……!ngày ấy xuất giá, ta không thể gặp mặt chúc mừng ngươi, nên vẫn luôn cảm thấy băn khoăn.”
Ngày nàng xuất giá, lòng tràn đầy vui mừng, trong lòng trong mắt chỉ có một người Mạnh Vân Trạch, không hề chú ý Thẩm Hàng Khải không tới, thẳng đến ngày thứ hai về nhà nàng mới nghe mẫu thân nói hôm qua Thẩm Hàng Khải bận rộn công vụ mới không thể đến.
Diệp Thư Vân đáp: “Nhìn xem, mới nói ta khách khí, còn ngươi không khách khí sao? Đều là huynh đệ tỷ muội trong nhà, cần gì phải rạch ròi như vậy, chỉ cần biết ngươi cao hứng trong lòng, thiệt tình chúc mừng ta là đủ rồi.
Có tới hay không thì có gì quan trọng?”
Thiệt tình chúc mừng nàng?
Hắn làm không được, nhưng nếu nàng không vui, hắn cũng không thấy có bao nhiêu vui vẻ.
Thẩm Hàng Khải không tiếp lời, chỉ nói: “Ngọc bội này cho ngươi, là lễ vật ta tặng ngươi chúc phúc tân hôn.”
Không đợi Diệp Thư Vân nói chuyện, Thẩm Hàng Khải đã nhanh nhẹn đem ngọc bội đặt vào lòng bàn tay nàng.
Diệp Thư Vân cúi đầu nhìn thoáng qua, đó là một ngọc bội khắc hoa mỡ dê, toàn thân màu trắng nhũ, viền ngoài hơi lạnh.
Diệp Thư Vân đẩy ngọc trở về, nàng nói: “Ta biết ngươi có tâm chúc mừng tân hôn của ta là đủ rồi.
Mẹ nói ngươi bận rộn công sự, suốt ngày vội vàng đến mức hận không thể phân thân, đã là huynh đệ tỷ muội trong nhà, sao có thể nhận lễ vật lớn như vậy, ngươi nên thu hồi lại đi……”
Mạnh Vân Trạch bồi Diệp Hữu Thành đánh cờ xong liền trở về, xa xa nhìn thấy Thẩm Hàng Khải nắm lấy tay Diệp Thư Vân.
Hắn cùng Thẩm Hàng Khải là người quen, giao tình không tồi, hơn nữa Thẩm Hàng Khải cùng Diệp Thư Vân lại là biểu huynh muội, hắn vốn không nên để ở trong lòng, nhưng lại không khống chế được cảm xúc của mình, hắn cảm thấy không vui.
Mạnh Vân Trạch bước nhanh tới, ho khan hai tiếng.
Diệp Thư Vân quay đầu lại nhìn Mạnh Vân Trạch, Thẩm Hàng Khải cũng quét mắt thấy, nhân lúc Diệp Thư Vân không phòng bị, thuận thế trở tay đem ngọc bội đẩy về.
Bởi vì bị Thẩm Hàng Khải che lại, Mạnh Vân Trạch không nhìn thấy động tác hai người, chỉ nhìn thấy Thẩm Hàng Khải vội vã buông lỏng tay.
Mạnh Vân Trạch hỏi Thẩm Hàng Khải: “Tới chúc tết nhạc phụ nhạc mẫu sao?”
Một câu gọi “nhạc phụ nhạc mẫu” của Mạnh Vân Trạch lọt vào lỗ tai Thẩm Hàng Khải, làm lòng hắn đau nhói.
Thẩm Hàng Khải ngốc lăng một lát mới cười nói: “Trong chốc lát còn chưa quen việc ngươi cùng ta trở thành anh em trong nhà.”
Mạnh Vân Trạch cũng cười, hắn nói: “Ngươi nên tập làm quen đi.”