Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 20


Bạn đang đọc Vi Phu Không Hưu Thê – Chương 20


Bề ngoài đoản kiếm trông bình thường, chuôi kiếm màu vàng, chỗ đặc biệt duy nhất chính là viên thạch lam nạm trên chuôi kiếm, nhìn vô cùng âm u, làm người cảm thấy không thoải mái.
Diệp Thư Vân tới tới lui lui đánh giá thanh đoản kiếm, nàng hỏi Mạnh Vân Trạch: “Vết thương trên người người chết là đoản kiếm này tạo thành?”
Mạnh Vân Trạch cũng tỉ mỉ lật xem đoản kiếm, trầm ngưng nói: “Theo ta thấy thì đúng vậy, bất quá còn phải để pháp y giám định.”
Thẩm Hàng Khải vội vàng nói: “Ta nhìn cũng giống, nếu như thế, chúng ta mau trở về thỉnh pháp y kiểm tra.”
Mạnh Vân Trạch ngăn Thẩm Hàng Khải lại: “Chậm đã, trước khi trở về, còn phải đi đến một chỗ.”
Không đầu không đuôi, đừng nói Thẩm Hàng Khải không rõ ý tứ Mạnh Vân Trạch, Diệp Thư Vân nhất thời nửa khắc cũng không hiểu được.
Thẩm Hàng Khải không hiểu, hỏi hắn: “Đi chỗ nào?”
Mạnh Vân Trạch chỉ vào đạo quan cách đó không xa đáp: “Đi chỗ đó.”
Đoàn người đi đến cửa đạo quan đánh tiếng, không bao lâu liền có tiểu đạo sĩ ở bên trong tiến đến mở cửa.

Cửa vừa mở ra, quả nhiên thấy tiểu đạo sĩ ngày ấy.
Đứa trẻ lần đầu thấy quan sai đứng đầy ở trước cửa như vậy, giật mình quên nói chuyện.

Chờ đến khi ánh mắt quét đến trên người Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch, lập tức kinh ngạc cảm thán nói: “Ca ca tỷ tỷ đây là bỏ trốn bị người bắt trở lại? Hay là bị quan sai bắt về?”
Nghe vậy, Diệp Thư Vân một trận xanh trắng, hai má nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt dao động khắp nơi, không biết nên dừng ở nơi nào mới thích hợp.
Mạnh Vân Trạch cũng cảm thấy trên mặt nóng bỏng, ho khan một tiếng, muốn giải thích.
Tiểu đạo sĩ vô cùng đau đớn nói: “Sớm khuyên ca ca tỷ tỷ chạy nhanh, ca ca tỷ tỷ không nghe.

Xem đi, lúc này đã bị người bắt trở lại.” Tiểu đạo sĩ thở dài một hơi nói: “Thật là một đôi uyên ương khổ mệnh.”
Trong mắt Thẩm Hàng Khải một mảnh ảm đạm, đảo mắt nhìn lại, mặt Diệp Thư Vân đầy quẫn bách, Mạnh Vân Trạch cũng là một biểu tình khó nén xấu hổ.


Mấy quan sai mắt to trừng mắt nhỏ, đều âm thầm ở trong lòng kêu khổ không ngừng, sao lại bắt bọn họ làm chuyện này? Lỗ tai này nghe, đôi mắt này nhìn, còn không bằng không có! Nếu không, chỉ cần ngày sau truyền ra một chút lời đồn, đều là tội lỗi của bọn họ.
Diệp Thư Vân cười mỉa một tiếng nói: “Tiểu đạo sĩ hiểu lầm, ngày ấy không đuổi kịp để giải thích cùng tiểu đạo sĩ.”
Mạnh Vân Trạch cũng giải thích nói: “Tiểu đạo sĩ hiểu lầm, chúng ta là tới làm việc công.”
Tiểu đạo sĩ bán tín bán nghi, liếc mắt xem xét Mạnh Vân Trạch một cái: “Làm việc công?” Lại nhìn Diệp Thư Vân hỏi: “Là vì chuyện gì?”
Mạnh Vân Trạch hỏi hắn: “Ngày đó ngươi nói phụ cận nơi này có sơn phỉ, ta muốn hỏi một chút ngươi có biết sơn phỉ kia ở chỗ nào không?”
Nghe Mạnh Vân Trạch hỏi như vậy, Diệp Thư Vân đại khái đoán được ý tứ hắn, xem ra hắn hoài nghi lúc người chết té xỉu có lẽ còn gặp sơn phỉ, cho nên mới mất mạng.
Không duyên cớ bị hỏi như vậy, tiểu đạo sĩ có chút không rõ, sửng sốt một lát mới chỉ vào một tòa sơn khác nói: “Hình như ở tòa sơn nam diện kia.”
Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch nhìn theo phương hướng tiểu đạo sĩ chỉ, ánh mắt Thẩm Hàng Khải ở trên người hai người một lát mới nhìn về phía tòa sơn kia.
Mạnh Vân Trạch nhẹ nói đa tạ, tiểu đạo sĩ gọi lại hỏi hắn: “Ca ca tỷ tỷ thật không phải bỏ trốn bị bắt trở về?”
Mạnh Vân Trạch xoay người, thấy Diệp Thư Vân giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai ở tiểu đạo sĩ đáp: “Thật không phải.”
Mạnh Vân Trạch nghe nàng nói như vậy, xoay người tiếp tục đi, Diệp Thư Vân cùng tiểu đạo sĩ nói cảm ơn, sau đó đuổi theo Mạnh Vân Trạch.

Thẩm Hàng Khải cùng mấy quan sai dừng ở phía sau, trong lòng Thẩm Hàng Khải cô đơn, muộn một lát mới đi theo, mấy quan sai phía sau cũng theo sát đuổi theo.
Đoàn người đi vào sơn nam diện, vòng đi vòng lại tìm hai vòng, cuối cùng tìm được một chỗ ở giữa sườn núi gần hồ nước, đoàn người đẩy cửa đi vào, bên trong không có một bóng người.

Trong phòng trải giường đệm chăn, quần áo trà cụ, mọi thứ đều đầy đủ, chắc chắn có người ở, có lẽ đã đi ra ngoài.
Mạnh Vân Trạch cùng Thẩm Hàng Khải phân công nhau tìm kiếm, không bao lâu, Thẩm Hàng Khải từ dưới gối tìm ra một khối thạch mắt mèo, so với khối thạch mắt mèo khảm trên đoản kiếm giống nhau như đúc, hẳn là một đôi.
Mạnh Vân Trạch cùng Thẩm Hàng Khải liếc nhau, trong lòng đã có kế hoạch.
Hai người phân phó quan sai chia làm hai nhóm, một nhóm ở trong rừng trốn tránh, mấy người còn lại cùng Thẩm Hàng Khải và Mạnh Vân Trạch ẩn nấp trong phòng chỗ tchờ bắt sơn phỉ.

Nhóm quan sai giờ phút này còn chưa rõ sự tình, chỉ đơn thuần nghe theo hai người chỉ huy làm việc, không hỏi nhiều.
Vì an toàn của Diệp Thư Vân, Mạnh Vân Trạch đem nàng an bài ở bên ngoài, nhờ vài quan sai trông nom.
Diệp Thư Vân không biết võ, tự biết ở lại sẽ càng thêm rất nhiều phiền toái cho Mạnh Vân Trạch cùng Thẩm Hàng Khải nên đợi ở bên ngoài, không dám cách quan sai nửa bước.

Huống hồ người nọ vô cùng có khả năng là sơn phỉ gϊếŧ hại người, nàng cũng không phải không sợ hãi.
Bọn họ ở bên ngoài đợi một hồi, một tráng hán râu quai nón cầm theo hai bầu rượu từ đường nhỏ đi tới.
Mọi người thấy thế đều nín thở, người nọ vừa tiến vào phòng, bên trong liền truyền ra tiếng đánh nhau.

Trong lúc hoảng hốt, tựa hồ nghe thấy tráng hán kêu thảm thiết một tiếng, chợt lại nghe thấy tiếng vang đồ vật rơi xuống đất.
Theo đó là tiếng người nọ hét lên: “Buông lão tử ra!”
Vừa nghe đến câu này, nhóm quan sai ẩn núp trong rừng ào ào xông lên, chỉ chốc lát sau, căn nhà đã bị bao vây tứ phía.
Mặt sơn phỉ bị Mạnh Vân Trạch ấn ở trên bàn, tay trái nắm chủy thủ nhưng lại không thể động đậy.

Quan sai nhanh chóng tiến lên, kéo sơn phỉ thối lui qua một bên.
Mạnh Vân Trạch lấy ra đoản kiếm vừa phát hiện ở suối nước đặt trước mắt sơn phỉ, sơn phỉ tâm tro hơn nửa, chứng cứ trước mặt, hắn tự biết không thể nào chống chế.
Sơn phỉ thấy bộ dáng Mạnh Vân Trạch, mơ hồ nhớ tới ngày đó hắn ở trong rừng từng gặp cảnh tượng một đôi nam nữ hẹn hò bị người chết tống tiền, lại liếc mắt nhìn đến Diệp Thư Vân mặc bộ váy y trắng, mơ hồ giống như cặp nam nữ ngày ấy.
Sơn phỉ cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Ta nhớ rõ hai ngươi, ngày đó hai ngươi hẹn hò ở trong rừng bị tiểu tử kia nhìn thấy, nhân cơ hội đó doạ các ngươi một phen.”
Trong nhóm quan sai, mặt mỗi người đều lộ vẻ khó xử, chuyện bí mật như vậy, bọn họ thật sự không dám nghe.
Diệp Thư Vân cười sơn phỉ có mắt như mù, làm sao hai người đó là nàng cùng Mạnh Vân Trạch được.

Mạnh Vân Trạch định giải thích, Diệp Thư Vân chạy đến đằng trước hắn nói: “Cho nên ngươi thừa nhận người là ngươi gϊếŧ?”
“Này có cái gì không thừa nhận, loại bại hoại như vậy, vừa tham tài lại ham mê nữ sắc, lão tử thấy một đứa gϊếŧ một đứa, thấy một đôi gϊếŧ một đôi.” Sơn phỉ nhận tội thật sảng khoái.
E ngại còn đang nhiều người, Mạnh Vân Trạch không thể hỏi Diệp Thư Vân vì sao không giải thích.
Thẩm Hàng Khải không vui nói: “Ngươi còn cảm thấy chính mình làm rất đúng? Thật trượng nghĩa? Hắn làm chuyện sai sẽ có quan phủ định đoạt, cần gì một sơn phỉ như ngươi làm chủ.”
Sơn phỉ không để bụng, hắn nói: “Ta đây là thay trời hành đạo.

Dù sao nếu hắn bị các ngươi bắt được cũng là vào nhà lao an dưỡng.

Thiên hạ dân đói rất nhiều, lại lãng phí thức ăn cho phế vật, mất công cho thứ như vậy, tội gì tới!”
Thẩm Hàng Khải khó thở nói: “Ngươi……”
Diệp Thư Vân khuyên: “Đừng, hắn ngụy biện nhiều như vậy, ngươi nói không được hắn.”
Thẩm Hàng Khải nhìn về phía Diệp Thư Vân, quả nhiên không nói nữa.
Mạnh Vân Trạch hướng sơn phỉ nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy, ngươi cảm thấy bản thân mình là cái gì?”
“Cái gì là cái gì?” Ban đầu sơn phỉ không nghe ra được ý tứ Mạnh Vân Trạch, suy nghĩ kỹ ngộ ra Mạnh Vân Trạch đây là đang ẩn ý mắng hắn, thở phì phì nói: “Ngươi! Hắn là hắn, ta là ta, ta cùng hắn không giống nhau.”
Mạnh Vân Trạch lại hỏi hắn: “Có cái gì không giống nhau? Ta không cảm thấy không giống nhau.”
Sơn phỉ suy nghĩ sau một lúc lâu, nói không nên lời, qua loa lấy lệ nói: “Dù sao chính là không giống nhau.”
Thẩm Hàng Khải phải dẫn sơn phỉ đi Hình Bộ, nên không thế đưa Diệp Thư Vân trở về, vì vậy mặc dù hắn không tình nguyện Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Thư Vân ở chung, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Vân Trạch đưa Diệp Thư Vân về thành, lại phái thêm một người đi theo, để tránh ngày sau lại có tin đồn nhảm nhí truyền ra.
Trên đường đưa Diệp Thư Vân trở về, Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: “Vì sao không giải thích?”
Vì phía sau có người đi theo, Diệp Thư Vân nhẹ giọng đáp nói: “Cần gì phải liên luỵ thanh danh hai người kia? Còn nữa, lúc trước không phải sư huynh đã đáp ứng giữ bí mật cho lão sư sao?”
Mạnh Vân Trạch kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao biết?”
Diệp Thư Vân nhợt nhạt cười, chỉ đầu mình, cực tự hào nói: “Ta có nó.”
Nàng quá lanh lợi, làm hắn có chút chống đỡ không được.
Mạnh Vân Trạch theo bản năng giải thích nói: “Ta không đồng ý.”

Lúc này đổi lại Diệp Thư Vân lắp bắp kinh hãi, nàng hỏi hắn: “Vì sao?”
Buổi sáng lúc lão sư quay lại sân, thần sắc thản nhiên, nàng còn tưởng rằng hắn đã đáp ứng tiên sinh.
Mạnh Vân Trạch chỉ nói: “Ta chỉ đáp ứng người khác không hỏi ta không nói.”
Nhưng nếu là người khác hỏi, hay hiểu lầm đó là Diệp Thư Vân cùng hắn, vậy chỉ có thể tha thứ hắn bất lực.
Nàng nhịn không được suy đoán tâm tư của hắn, vì sao hắn không đáp ứng lão sư? Chẳng lẽ là vì thanh danh của nàng? Không, không, không, bọn họ ở chung mới chỉ có mấy ngày, chưa nói tới giao tình, hắn sao có thể là vì nàng, có thể là vì danh dự của hắn, nhân tiện lật tẩy nàng.
Nghĩ như thế, trong lòng như bị một tầng bóng ma bịt kín, ngực run lên một hơi.
“Nhưng vừa mới nãy vì sao ngươi không giải thích? Nếu ngày sau sơn phỉ ở công đường cũng nói như vậy, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi.” Mạnh Vân Trạch dừng một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Chẳng lẽ bởi vì ngươi cho rằng ta đáp ứng nàng ấy, không muốn ta thất tín với người, cho nên mới làm như vậy?”
Diệp Thư Vân đột nhiên bị hắn chọc trúng tâm sự, bên tai ửng đỏ, nàng nhanh chóng nghiêng mặt đi, nâng tay lên khảy một bên tóc dài nói: “Sư huynh xem ta là người nào? Ốc đồng* cô nương?”
*người chỉ biết trốn tránh trách nhiệm
Mạnh Vân Trạch nhìn không chớp mắt.
Diệp Thư Vân bị nhìn càng thêm thẹn thùng, cười cười nói: “Lúc trước ta nói, dù sao việc này ta đã bị cuốn vào, không thể chạy thoát, nếu không tất yếu, cần gì liên lụy thêm một người? Huống chi bọn họ……!thân phận đặc thù, ta cũng không đành lòng.

Sư huynh coi như ta không đầu không đuôi tự mình cảm động, cho nên vô tư giúp đỡ người khác.”
Lời nàng nói không được đầy đủ, nàng muốn giúp đỡ Kỷ Tinh cùng Phùng Siêu không sai, nhưng lại không phải “người vô tư”, kỳ thật nàng có một chút tư tâm, nhưng nàng không thể nói cho Mạnh Vân Trạch.
Sơn phỉ bị áp giải đến Hình Bộ, bị Hình Bộ thẩm vấn, sơn phỉ mới kể ngày đó hắn thấy sau khi người chết hôn mê liền lấy hết đồ vật đáng giá người hắn.

Hắn định bỏ chạy thì người chết đã tỉnh lại, hai người đấu nhau, sơn phỉ lỡ tay gϊếŧ người.

Dưới cơn hoảng hốt, hắn đem đoản kiếm ném vào khe suối, chuẩn bị xa chạy cao bay, nhưng vì phải tìm người mua đống đồ vật đáng giá đó làm trì hoãn chút thời gian, lúc này mới bị Mạnh Vân Trạch cùng Thẩm Hàng Khải tróc nã quy án.
Vụ án của sơn phỉ phức tạp, cũng may cuối cùng cũng rửa sạch Mạnh Vân Trạch hiềm nghi.

Chỉ là sau khi kết án sơn phỉ, trong kinh dần dần nổi lên lời đồn, nói là gia đình bình dân trong kinh có một nữ tử tham luyến quyền quý, không màng danh tiết quấn lên Mạnh Hầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.