Bạn đang đọc Vi Phu Không Hưu Thê – Chương 12
Lúc đó Thẩm Hàng Khải vẫn là đứa nhỏ, không hề phòng bị mà bị người khác hỏi một vấn đề xấu hổ như vậy, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn cười thẹn thùng nói: “Ta nguyện ý.”
Nàng nhớ rõ khi Thẩm Hàng Khải trả lời, bộ dáng hắn nghiêm túc lại thành tâm, trong lòng nàng chợt hoảng hốt, đứa nhỏ còn chưa hết tính trẻ con cùng người thiếu niên trước mắt cẩn thận đan xen lẫn nhau, làm bối rối nỗi lòng nàng.
Chẳng lẽ là năm đó phụ thân nàng nói một lời vui đùa, hắn lại nghĩ là thật?
Lại nhớ mấy năm trước trời rét đậm, Tú Ngọc về quê thăm người thân, trước khi Tú Ngọc rời đi, Thẩm Hàng Khải từng đáp ứng, ngày nàng ấy trở về sẽ đến bên ngoài cửa thành tiễn, không khéo chính là ngày Tú Ngọc trở về, trời đổ tuyết lớn bay tán loạn, toàn bộ đô thành đều bị trận tuyết lớn ấy bao phủ trắng xoá.
Bên đường tuyết phủ cao chừng một thước, trắng xoá trời đất, tiếng chim hót còn không nghe được nói chi tiếng người, mọi nơi đều yên tĩnh, lặng như tiên cảnh.
Nhưng Thẩm Hàng Khải là người trọng tình chữ tín, không màng cơn tuyết lớn lấp đường, theo lời hứa mà đi.
Nghe Tú Ngọc nói lúc nàng ấy thấy Thẩm Hàng Khải, hai má hắn đã đông lạnh thành hai khối đỏ ửng, khi đó nàng liền biết hắn là người tuân thủ hứa hẹn, chỉ là chuyện hôn ước, nàng không thể đồng ý.
Diệp Thư Vân liếc mắt quét Thẩm Hàng Khải một cái, không biết nên hỏi hắn không.
Trong lúc nàng do do dự dự, muốn hỏi lại không dám hỏi, Thẩm Hàng Khải đã dẫn đầu mở miệng.
Thẩm Hàng Khải hỏi nàng: “Khi đó ngươi nói ngươi không muốn giống thọ tinh, ngươi sợ tương lai gả không được.”
Diệp Thư Vân nghe lời nói đó như tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: “Ngươi cầu thân chỉ vì hoàn thành cái hứa hẹn năm đó?”
Thẩm Hàng Khải ngẩn ra, hắn có chút không rõ đề tài khi nào đã thành dáng vẻ này, hắn muốn đáp lời Diệp Thư Vân, Mạnh Vân Trạch lại kêu hắn qua.
Hắn không kịp nói câu trả lời, đành phải không tình nguyện nuốt trở về.
Chạng vạng, mọi người tiến vào cửa thành xong từng người liền tan đi.
Liếc mắt một cái, Diệp Thư Vân tựa hồ thấy bên bụi cỏ ngoài thành hiện lên một bóng người, sườn mặt người nọ có chút giống như nghi phạm mà đêm ấy Mạnh Vân Trạch bắt lấy.
Diệp Thư Vân vội vàng nhìn về phía Mạnh Vân Trạch, trùng hợp Mạnh Vân Trạch cũng chú ý tới động tĩnh bên ngoài cửa thành, đang nhìn theo hướng của nàng.
Mạnh Vân Trạch tránh Thẩm Hàng Khải cùng Liễu Thục Nghi, bất động thanh sắc đuổi theo nghi phạm.
Diệp Thư Vân không kịp nghĩ, cũng theo sát theo sau.
Bất tri bất giác, nàng đã đi theo vào sâu trong rừng rậm, chớ nói nghi phạm không thấy, ngay cả bóng dáng Mạnh Vân Trạch cũng khó tìm.
Lúc này nàng mới hoảng sợ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Diệp Thư Vân mờ mịt nhìn chung quanh, bốn phương tám hướng đều là cây cỏ, nàng thật sự không thể phân biệt hướng nào mới là đường trở về.
Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ cũ, vừa không dám vào cũng không dám lui, trong rừng vừa có một hơi gió thổi qua, nàng liền như chim sợ cành cong, thân thể run rẩy, nhanh chóng xoay chuyển tầm mắt tìm kiếm bóng người.
Tiếng chim hót càng ít rồi yên tĩnh hẳn, hiện tại bất luận âm thanh gì cũng như tiếng đàn bay bổng quỷ dị ở cánh đồng bát ngát, dễ như trở bàn tay làm người sởn tóc gáy, đừng nói đến chuyện an tâm.
Sắc trời dần dần tối xuống, ánh trăng sáng dần dần cũng treo lên đỉnh đầu.
Trong bụi cỏ truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Diệp Thư Vân vừa quay đầu lại đã thấy nghi phạm nắm chủy thủ trong tay nhanh chóng nhằm về phía nàng.
Ở nơi rừng núi hoang dã, một cô nương như nàng gặp phải tình cảnh này, hồn thật muốn bị dọa bay.
Diệp Thư Vân thấp giọng hô một câu, liền ngay lập tức nhấc chân chạy.
Nghi phạm phía sau nhanh chóng đuổi kịp nàng, vừa truy đuổi vừa hung hăng nói: “Nếu không phải tại ngươi, ta làm gì đến nỗi thế này!”
Vừa rồi hắn ở phía sau bụi cỏ gây ra động tĩnh là cố ý muốn cho Diệp Thư Vân nghe, muốn dẫn dụ nàng cắn câu, nào biết cô nương này ngốc nghếch chẳng nghe được gì khiến người giận sôi, không hề để ý đến hắn thì thôi, ngược lại kéo theo Mạnh Vân Trạch nghe thấy vừa truy vừa đánh hắn.
Diệp Thư Vân chạy chưa được hai bước, giương mắt mơ hồ thấy một người xoải bước tiến đến phía nàng, nương theo ánh trăng mỏng manh, nàng cẩn thận nhìn mới biết người đến là Mạnh Vân Trạch, liền như người lạc hướng thấy ánh đèn, vui mừng khôn xiết.
Diệp Thư Vân chạy nhanh đến người Mạnh Vân Trạch bên, tránh ở phía sau hắn, hồn còn chưa định, kêu lên: “Sư huynh.”
Mạnh Vân Trạch rũ mắt nhìn nàng một cái, dặn dò nàng đi qua cây thụ phía sau trốn tránh.
Lúc sau xảy ra chuyện gì nàng không rõ lắm, đến khi nàng từ sau thân cây dò đầu ra nhìn Mạnh Vân Trạch, nghi phạm đã che lại ngực chạy trối chết, nhìn dáng vẻ người nọ hình như đã bị Mạnh Vân Trạch chém một đao ngay ngực.
Đêm khuya tĩnh lặng, dã thú trong rừng đã đi vào giấc ngủ, trời đêm im ắng, người không lời gì để nói, hết thảy khéo như vậy……!lại như không khéo.
Trước mắt cửa thành đã đóng, bọn họ muốn vào thành là không có khả năng, thêm đường đêm khó đi, vì an toàn, bọn họ phải tạm nghỉ tại nơi hoang dã này một đêm, sáng sớm ngày mai lại vào thành.
“Xin lỗi.” Ánh lửa bập bùng, trong mắt Mạnh Vân Trạch nảy lên một chút mệt mỏi.
Diệp Thư Vân ngẩn ra, nàng nói: “Ngày ấy nếu không phải vì đưa ta trở về, nghi phạm sẽ không thoát đi, cũng sẽ không có chuyện hôm nay.
Sư huynh nói như vậy, chẳng lẽ là muốn nói bóng nói gió nhắc nhở ta đã làm chuyện không đúng?”
Không đợi Mạnh Vân Trạch nói chuyện, Diệp Thư Vân đã đứng dậy trịnh trọng chắp tay thi lễ nhận lỗi với Mạnh Vân Trạch, lúc nàng nhìn về phía Mạnh Vân Trạch, đáy mắt nàng đầy chế giễu.
Mạnh Vân Trạch cười cười, đứng dậy đáp lễ: “Thật là ta không nên nói, làm ngươi và ta đều không yên.”
Diệp Thư Vân lấy ra cái khăn nàng luôn mang theo bên người đưa cho Mạnh Vân Trạch: “Vẫn luôn muốn đem khăn này trả lại cho sư huynh, đáng tiếc mỗi khi gặp mặt, sư huynh luôn có chuyện trì hoãn, kéo dài đến ngày hôm nay mới có thể trả vật về với chủ.”
Mạnh Vân Trạch vốn đã đem chuyện chiếc khăn này quên mất dạng, hiện giờ Diệp Thư Vân nhắc, hắn mới nhớ tới.
Mạnh Vân Trạch liếc mắt nhìn khăn một cái, đây đã là lần thứ hai hắn và nàng cùng nói đến chuyện quần áo cá nhân.
Mạnh Vân Trạch nhận khăn thu vào ống tay áo, trên khăn còn mang theo một chút hương bồ kết, thanh thanh đạm đạm, từng đợt hoà vào hơi thở của hắn.
Hai người ở trong rừng vây quanh đống lửa tạm nghỉ một đêm, đến ngày thứ hai trời vừa hừng đông, Diệp Thư Vân đã sớm tỉnh lại trước Mạnh Vân Trạch.
Sáng sớm là lúc có rất nhiều đợt gió lạnh, tuy có đống lửa ở bên làm ấm, nhưng rốt cuộc vẫn lạnh run, Mạnh Vân Trạch không giống nàng trên người có áo choàng chống lạnh, cho nên chỉ có thể ôm ngực dựa vào gốc cây.
Diệp Thư Vân thu hồi áo choàng trên người, đứng dậy khoác lên người Mạnh Vân Trạch.
Gió nhẹ phất qua, mang theo hương tùng nhàn nhạt trên người hắn, Diệp Thư Vân nhìn chằm chằm mặt Mạnh Vân Trạch, bất giác ngây người.
Tình khó mà giấu được, Diệp Thư Vân lặng lẽ vươn tay phủ lên hàng mi, nhẹ nhàng kéo xuống giữa mày qua lại, sau đó dọc theo đường mũi cao thẳng một đường xuống phía dưới đến môi mới dừng.
Hắn sinh ra thật đẹp, chẳng cần nói đến đang nhắm mắt, cho dù không có cặp mắt kia, hắn vẫn đẹp như vậy.
Có lẽ là tay nàng dừng trên mặt hắn quá lâu, Mạnh Vân Trạch đột nhiên cử động một chút, Diệp Thư Vân sợ tới mức giật nảy người, lập tức lùi tay, sau lại lui một bước, hoang mang rối loạn nhìn về phía đỉnh núi.
Lúc Diệp Thư Vân lại nhìn về phía Mạnh Vân Trạch, thấy hắn giơ tay xoa xoa mi mắt.
Diệp Thư Vân lúc này mới thở phào một hơi, bất tri bất giác lại nhìn chằm chằm hắn đến ngây người.
Đây là người nàng để ở trong lòng thích cả đời, là người nàng coi trọng cả đời.
Nắng sớm mờ mờ, xuân minh liễu lục, ngẫu nhiên có gió nhẹ phất qua, trong rừng liền vang lên tiếng cành lá vuốt ve “Sàn sạt”, tiếng chim hót cũng theo đó bay lên.
Diệp Thư Vân đứng dưới bóng cây, phảng phất nghe thấy tiếng vang nhỏ vụn vạn vật thức tỉnh.
Mạnh Vân Trạch bị gió lạnh thổi đến làm giật mình, vừa mở mắt ra nhìn đã thấy bộ dáng Diệp Thư Vân đang nghiêng tai lắng nghe gió thổi đến, ánh nắng vàng óng mơ hồ chiếu lên hình dáng của nàng, lưu lại một hư ảnh ái muội không rõ, núi xa sông xa độc nhất một người gần, hắn ngẩn người.
Lúc đó Diệp Thư Vân vừa vặn quay đầu, nàng vừa thấy Mạnh Vân Trạch, khóe miệng không tự giác giơ lên.
Gió thổi bay tóc dài của nàng, trong rừng âm thanh “Sàn sạt” vang lên, nàng mỉm cười nói: “Nghe không, là tiếng gió thổi đấy.”
Nàng nhất thời động tình, hai chữ “Sư huynh” đều ném qua sau đầu, câu câu chữ chữ tựa hồ đều bí mật mang theo một chút thân mật như có như không, phảng phất như nàng cùng hắn là bằng hữu thân mật khăng khít.
Mạnh Vân Trạch có chút hoảng hốt, cúi đầu vừa thấy, trên người hắn có thêm một kiện áo choàng, mà áo choàng này là của Diệp Thư Vân khoác trên người hôm qua.
Mạnh Vân Trạch hơi hơi đỏ mặt, không nhanh không chậm thu lại áo choàng đi về hướng nàng.
Mạnh Vân Trạch đem áo choàng đưa lại cho Diệp Thư Vân nói: “Trời đã sáng, trở về thôi.”
Hắn cùng Diệp Thư Vân ở bên ngoài suốt một đêm, cần đợi lúc ít người qua lại mới có thể vào thành, nếu không để người có tâm nhìn thấy, chỉ sợ tương lai không ngừng đồn đãi vớ vẩn, bản thân hắn không sợ, nhưng Diệp Thư Vân là nữ tử, lời đồn đãi một khi đã lan truyền ra ngoài, vô luận đúng sai, chung quy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Mạnh Vân Trạch đi phía trước dẫn đường, Diệp Thư Vân ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, có lẽ là từ trước nàng đã quen lặng lẽ đi theo phía sau hắn, cho nên mặc dù Mạnh Vân Trạch cố tình thả chậm bước chân, nàng vẫn như cũ theo không kịp Mạnh Vân Trạch, ngược lại, nàng chỉ biết một bước lại một bước, đi càng ngày càng chậm.
Bất quá hôm nay lại có chút khác biệt, lúc nàng nhắm mắt theo đuôi phía sau Mạnh Vân Trạch, một tia sáng lướt qua đỉnh đầu hắn đánh về phía nàng, thật sự chói mắt.
Diệp Thư Vân nhắm mắt, dùng tay che tia sáng này, lại mở mắt ra, đã thấy Mạnh Vân Trạch ngoái đầu nhìn lại.
Trong lúc vô tình ánh mắt của hắn hướng đến khiến nàng mất hồn, suýt nữa bước sai, đợi nàng lấy lại tinh thần, khoảng cách của nàng cùng Mạnh Vân Trạch đã càng ngày càng xa, nàng mới cả kinh, vội đuổi theo, cùng hắn sóng vai mà đi.
Nàng thực tham lam, nàng không chỉ muốn cùng hắn sóng vai mà đi, cũng không muốn chỉ là người hắn quen biết, nàng muốn chính là làm người trong lòng hắn.
Đi ngang qua cầu đá, chợt nghe một tiểu đạo sĩ ở phía dưới đọc mãi câu: “Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.”
Diệp Thư Vân ghé mắt nhìn nhiều tiểu đạo sĩ kia, tiểu đạo sĩ phát hiện Diệp Thư Vân nhìn chằm chằm mình, đột nhiên đỏ bừng mặt, im lặng nhìn về nơi khác.
Hắn mặc dù vẫn là đứa trẻ nhưng đã nhận biết xinh đẹp là gì, bỗng nhiên bị một tỷ tỷ xinh đẹp nhìn chằm chằm như vậy, tất nhiên sẽ thấy thẹn thùng.
Tiểu đạo sĩ thất thần, khăn trên tay liền bị một trận gió thổi rơi xuống nước, theo suối nước trôi đi xa.
Tiểu đạo sĩ thấy thế nóng nảy, cởi giày vội vàng xuống nước, cố hết sức ở trong nước chạy đuổi theo khăn.
Dòng nước tuy không mạnh, nhưng tiểu đạo sĩ rốt cuộc vẫn còn đứa nhỏ choai choai, nóng ruột ở trong nước chạy như điên, chung quy không an toàn.
Vừa vặn Diệp Thư Vân đang ở cuối nguồn, nàng nghĩ nếu chân hắn bị vướng phải đá trong nước mà vấp ngã sẽ khó mà lành lặn, liền dừng lại bước chân, nhanh chóng cởi giày vớ xuống nước giúp tiểu đạo sĩ đem khăn về.
Diệp Thư Vân hướng tiểu đạo sĩ trong nước hô: “Ngươi đợi ở đằng kia, đừng nhúc nhích.”