Đọc truyện Vì Người Trí Trí Trở Về – Chương 46: Có vị ngọt thoáng qua trong lời nói của cậu
Cô ấy biết xưởng phim của Chung Hướng Vãn vẫn sẽ được tách ra và bán cho các công ty điện ảnh và truyền hình khác. Đây là chiến lược hoạt động của công ty và không phải chỉ một người nói là xong.
Do chấn thương của Chung Doãn, toàn bộ con người của Chung Hướng Vãn và công việc hiện tại của cô ấy đều rơi vào tình trạng suy sụp. Hãng phim đã phải đối mặt với một loạt khó khăn và DreamWorks không thể hỗ trợ họ nhiều hơn do hướng kinh doanh khác nhau. Chỉ có thể tìm công ty khác để hợp nhất.
Sau khi nằm viện gần một tháng, Chung Doãn đã có thể xuất viện. Ngụy Thiệu Viễn phải đi công tác nên Trí Trí đã mua hoa đến nơi ở của Chung Doãn mừng cậu lấy lại “tự do”.
Mỗi một căn hộ đều có cầu thang riêng nên không gian riêng tư rất tốt, hẳn là có người giúp đỡ dọn dẹp trong khoảng thời gian Chung Doãn vắng nhà, bên trong và bên ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ. Dường như biết hôm nay anh về, cửa ra vào đã được sắp xếp gọn gàng và đặt thêm một dãy dép.
“Vào đi, đừng ngại, cứ coi như là nhà của mình.” Cậu hiện tại rất vui, trên mặt luôn mang theo ý cười, nhưng không thể di chuyển nhiều được chỉ có thể ngồi xe lăn.
Ngoại trừ Chung Hướng Vãn, cậu không để người khác đẩy xe lăn của mình, cho rằng điều đó sẽ khiến cậu ấy cảm thấy bản thân mình tàn tật.
Chung Hướng Vãn mở cửa, mời Trí Trí vào nhà rồi cúi xuống giúp Chung Doãn xỏ dép, cứ tự nhiên như chị gái chăm sóc đứa em nghịch ngợm.
“Uống gì?” Vừa vào nhà Chung Doãn liền mở tủ lạnh, “Nước trái cây hay coca?”.
Tủ lạnh đầy ắp, như không hề có chuyện chủ nhân đã lâu không về nhà.
“Nước trái cây đi, cám ơn.”
Chung Doãn đưa cho cô một lon nước trái cây, cậu muốn uống Coca, nhưng bị Chung Hướng Vãn giật lấy.
“Này, về nhà rồi sao không được uống nước ngọt chứ?”
“Anh đã quên tất cả những gì bác sĩ nói rồi sao? Hiện tại anh không thể uống những thứ này.”
“Được rồi, nước chanh, cái này được không?”
“Lạnh quá, em đun một ít nước nóng cho anh rồi uống.”
Chung Hướng Vãn từ tốn mỉm cười và đứng dậy đi lấy ấm đun nước.
Chung Doãn thở dài: “Cô thấy chưa, một tháng nay tôi sống như vậy đấy. Giang Trí Trí, sau này đừng trở thành quản gia như cô ấy. Chú nhỏ không thích bị quản lý như thế này.”
Cô nhìn cậu thật lâu: “Còn anh?”
“Tôi, tôi đã quen bị quản rồi, cho nên không thành vấn đề.”
Có vị ngọt thoáng qua trong lời nói của cậu.
Nhìn vết thương trên mặt của cậu hồi lâu, vết thương trên mặt không phải là đau nhất, nhưng lại dễ thấy nhất. Cũng may là tóc của cậu cũng dài, tóc mái được chải lệch sang một bên, che được vết thương trên mặt.
Cậu dường như không quan tâm lắm đến vết thương, dù sao cậu cũng nhìn đi chỗ khác, lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể chờ nó tự lành. Chỉ là chấn thương đã hạn chế vận động phải ăn kiêng nên khiến anh bị giới hạn sinh hoạt khá nhiều.
May mắn thay, trước đây cậu đã quen với việc bị Chung Hướng Vãn quản lý, bây giờ cậu chỉ bị siết chặt quản lý hơn một chút thôi.
Cô nghĩ rằng cậu đang hạnh phúc.
Chung Doãn cảm thấy sau khi Trí Trí thăng cấp vai trò thành người vợ, ánh mắt của cô càng ngày càng thâm sâu, trước mặt cô cậu không còn chỗ nào để che giấu, vì vậy cậu ho khan một tiếng: “Lần đầu tiên cô đến nhà tôi sao? Đừng ngại, cô cứ tự nhiên tham quan, có thể xem như là đến thăm nơi ở của ngôi sao xem như là tư liệu sống để viết văn.”
Sự tự luyến của cậu thực sự rất đáng được khen ngợi. Nhưng là lần đầu tiên cô đến chỗ ở của cậu thấy khá lạ, căn hộ của cậu được cho thuê dưới tên studio, diện tích không phải là căn hộ 3 phòng ngủ lớn, căn phòng lớn nhất đã được anh ấy biến thành nơi tập nhảy, cậu còn đặt một chiếc xe đạp quay, đó là nơi cậu đổ mồi hôi rèn luyện sức khỏe.
Vừa quay vào bếp thì nghe thấy tiếng bình nước nóng sôi sùng sục, Chung Hướng Vãn đặt con dao gọt hoa quả trên tay xuống rót nước, cô nhanh chóng bước vào giúp.
“Cô đưa trái cây cho tôi rồi đi nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao cả.”
Vành mắt của cô ấy đã biến thành màu xanh, nhìn thoáng qua cô ấy đã biết rằng cô ấy chưa nghỉ ngơi tốt, và cô ấy vẫn đang cố gắng gắng gượng.
Cô ấy bưng một ly nước chanh ấm cho Chung Doãn, ngay sau đó trở lại phòng bếp, cùng Trí Trí cắt cam và dưa hấu thành từng miếng nhỏ, đặt ngay ngắn trên đĩa.
Cô để ý thấy ngón trỏ của cô ấy hơi cong, tuy không ảnh hưởng đến chức năng hoạt động nhưng trông hơi gượng gạo.
Chung Hướng Vãn nhận ra cô đang nhìn, giơ tay tự cười giễu nói: “Thật xấu phải không? Trước đây tôi đã từng bị người đó làm cho bị thương.”
Tất nhiên người đó có nghĩa là Hướng Đông Lãnh.
Cô nhận ra rằng mỗi khi cô nghe thấy người này, toàn thân cô như sởn gai ốc, đầy cảnh giác và tức giận.
Ngụy Thiệu Viễn đã đúng, cô thực sự không biết loại quái vật nào sẽ ra tay với người bạn đời của mình như vậy.
Vốn dĩ cô muốn nói với Chung Hướng Vãn về việc Châu Tự đã mua bản quyền tác phẩm của cô, nhưng bây giờ cô ây không muốn nhắc đến Hướng Đông Lĩnh nữa.
Không ngờ rằng Chung Hướng Vãn lại chủ động nói với cô: “Nghe nói bản quyền bộ truyện về điện ảnh và truyền hình của cô đã được bán rồi?”
“Hả? Ồ, phải.”
“Công ty con của Đông Châu mua nó?”
Cô chậm rãi gật đầu: “Tôi không biết công ty này có cổ phần của hắn, nếu không tôi sẽ không đồng ý bán cho họ.”
Chung Hướng Vãn mỉm cười: “Tại sao cô không bán nó? Họ sẵn sàng trả tiền, vì vậy cô không cần phải khách sáo với họ.”
Trí Trí đỏ mặt: “Sean đã nói với cô tất cả à?”
“Haizz, cô không cần phải cảm thấy xấu hổ. Tôi nghĩ cô không có vấn đề gì với chuyện này. Cô đã làm rất tốt.” Cô ấy hít một hơi thật sâu, “Khi đó tôi đã ly hôn với hắn, và hắn muốn không đưa cho tôi một xu nào. Hắn ta thậm chí còn dằn mặt tôi vì những cáo buộc không chính đáng ”.
“Cô đang nói về cô và Sean sao?”
Chung Hướng Vãn nhìn cô, ánh mắt đầy thẳng thắn: “Giữa tôi và anh Ngụy không có gì mập mờ cả. Cho dù cô không tin thì cũng đừng tin vào Hướng Đông Lãnh.”
Cô vội vàng xua tay: “Không, đừng hiểu lầm tôi, tôi không tin một lời vô nghĩa nào của hắn ta. Nhưng…”
“Sao?”
“Tuy nhiên, tôi nghĩ hắn ta không đổ nước bẩn lên người cô vì ly hôn và tiền cấp dưỡng. Hắn ta thực sự nghĩ rằng có sự không rõ ràng giữa hai người.”
Mọi người chỉ tin vào những gì họ sẵn sàng tin, đặc biệt là những người hoang tưởng và đa nghi như Hướng Đông Lãnh, cho dù vấn đề này là do hắn chủ quan suy đoán mà ra.
Chung Hướng Vãn mỉm cười: “Chắc chắn rồi, đó là một người ngoài cuộc. Nếu tôi có thể nhìn thấy tính cách của hắn ta sớm hơn, có lẽ sau này sẽ không khó chịu như vậy.”
“Hiện tại ít nhất cô đã làm được, sau này chúng ta sẽ nghĩ cách.”
Không phải đã nói thiên đường là chốn luân hồi sao? Cô không tin trên đời này không có cách nào tẩy sạch tên cặn bã đó!
Chung Hướng Vãn gật đầu: “Haizz, chúng ta nên suy nghĩ về bản quyền tác phẩm của cô. Vài ngày nữa chúng tôi sẽ tham gia một cuộc họp quảng bá các tác phẩm điện ảnh và truyền hình vào mùa thu. Cô có rảnh không? Chúng ta có thể đi cùng nhau.”
“Thật không? Tôi cũng có thể đi?”
“Tất nhiên là có thể. Công ty của chúng tôi có một gian hàng. Khi đó sẽ có nhiều đồng nghiệp, và mọi người sẽ trao đổi những thứ họ cần. Sẽ tốt hơn nếu họ chú ý vào tác phẩm của cô.”
Cơ hội như vậy rất hiếm có đối với Trí Trí, cô chưa từng tham gia triển lãm trong giới điện ảnh và truyền hình, đương nhiên có thể mở rộng tầm nhìn của mình.
Chung Doãn không biết từ lúc nào trượt xe lăn đến, dựa vào cửa nói: “Trái cây của hai người đã cắt xong chưa? Khi nào thì có thể ăn?”
Trí Trí mỉm cười với Chung Hướng Vãn.
…
Trí Trí và Chung Hướng Vãn đến phòng triển lãm để tham gia cuộc họp quảng bá mùa thu. Phương Như cũng có mặt ở đó. Cô ấy đang bận rộn đặt đồ uống trái cây và bánh snack vào đĩa thủy tinh. Sau khi cuộc họp quảng bá bắt đầu, mọi công ty tham gia đều có một phòng riêng biệt với một tấm áp phích cuộn sẵn ở cửa, thể hiện tình hình của công ty và các công việc được đề xuất. Khách hàng có ý định thì trực tiếp gõ cửa và bước vào. Họ có thể ăn nhẹ, thư giãn bầu không khí và chuyển sang trò chuyện.
Trí Trí giúp Phương Như sắp xếp đồ ăn nhẹ và đồ uống, đồng thời sắp xếp tài liệu và đồ lưu niệm của công ty trên bàn, nhưng Chung Hướng Vãn không thấy đâu cả.
“Chị Vãn đâu rồi?”
“Vừa rồi gặp một người quen, cô ấy ở bên cạnh chúng ta nhưng cô ấy đi tới nói chuyện vài câu.” Phương Như cảm nhận được tâm tình bất ổn của Trí Trí, “Sao vậy, đột nhiên giống như gặp kẻ thù lớn vậy?”
Trí Trí đột nhiên nảy ra suy nghĩ – vì rất nhiều công ty điện ảnh và truyền hình sẽ đến tham gia chương trình, liệu Hướng Đông Lãnh có đến không?
Nói cách khác, hắn biết rằng Chung Hướng Vãn nhất định sẽ ở đây, cho nên hắn ta cũng cố ý đến đây?
Nếu Chung Doãn làm theo như bình thường luôn đi theo cô ấy, thì cô cũng không cần phải lo lắng. Cô cảm thấy thực sự không đủ khả năng bảo vệ nữ thần!
Cô nói với Phương Như về những lo lắng của mình, và cô ấy ngay lập tức đồng ý, không cho đó là chuyện bé xé ra to.
“Tại sao chúng ta không đi ra ngoài nghe ngóng nhỉ? Nếu Hướng Đông Lãnh cũng ở đó, chúng ta nhanh chóng để chị Vãn rút lui, không cho bọn họ gặp mặt.”
“Được rồi, cực khổ cho cậu rồi.”
“Có việc gì cực đâu? Vốn dĩ là việc của mình mà.” Phương Như nói, “Có muốn gọi Ngụy tổng qua không. Nếu có thể đi qua, chúng ta sẽ được đà lấn át được tên Hướng Đông Lãnh.”
Vừa mới lấy điện thoại di động ra, Chung Hướng Vãn đẩy cửa đi vào, thấy ánh mắt hai người đồng thời tập trung vào mình,cô ấy có chút không giải thích được: “Làm sao vậy? Có khách hàng nào đến đây không?”
Có hai người trong góc, và một người nào đó từ công ty đang tiếp đón vị khách ấy, Chung Hướng Vãn ngay lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp và bước đến nói chuyện.
Trí Trí cười nói: “Hi vọng chỉ do mình suy nghĩ nhiêù.”
Phương Như nói, “Tốt hơn là mình nên ra ngoài và xem xét. Luôn đề phòng mới là tốt nhất, cậu canh chừng chị Vãn nhé.”
Cô ấy nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, suy nghĩ một hồi, cô lại cầm điện thoại lên, viết xong tin nhắn gửi cho Ngụy Thiếu Viễn.