Đọc truyện Vì Người Trí Trí Trở Về – Chương 31: Cô hành động như một nữ sinh chỉ cần nhìn là thấy xấu hổ, Ngụy Thiệu Viễn, chắc hẳn sẽ thích chứ?
Tối hôm đó đồ của hai mẹ con Trí Trí để ở nhà cũ được mang qua, hai mẹ con cô lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai chuyển chỗ ở, hẳn là người khác tạm thời sẽ không tìm thấy chỗ này. Ai có thể ngờ được hai người đột nhiên chuyển đến nơi cao cấp này sống chứ?
Ngụy Thiệu Viễn nói: “Tiểu thuyết của em không phải sắp được hưởng tiền nhuận bút rồi sao? Mỗi ngày càng có nhiều việc nặng nề, còn phải quản lý thêm cửa hàng trực tuyến, thời gian không đủ. Chỗ của anh mỗi ngày đều có nhân viên của công ty dọn dẹp qua làm việc nhà, dù sao buổi trưa anh cũng không ở nhà, có thể để họ qua đây giúp em nấu bữa ăn. Nếu như em muốn ra ngoài, họ còn có thể giúp em chăm sóc cho mẹ, em cũng yên tâm hơn nhiều.”
Trí Trí không biết nói gì: “Thật sự anh không cần vì em làm nhiều như vậy, em có thể ứng phó được.”
Cho dù là người yêu, nhưng vì cô làm như vậy là quá nhiều. Cô từ nhỏ không có cha, cũng không có anh trai, mẹ lại quá bận, dường như từ trước tới giờ đều chưa được ai cưng chiều như vậy.
Ngụy Thiệu Viễn cười cười: “Anh không phải chỉ vì em, mà còn vì bản thân anh. Bây giờ như vậy, chỉ cần muốn thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy em, gặp chuyện gì cũng sẽ lập tức đến giúp em ngay được.”
“Nhưng em sợ nếu tiếp tục như vậy em sẽ rất nhanh không thể rời khỏi anh được…”
“Đừng ngốc vậy, là anh không rời khỏi em được.”, anh cười nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đừng xem anh xa lạ như vậy, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, được không?”
Trí Trí gật đầu. Cô vốn là cảm thấy bản thân mình đã sớm trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa một chút, đặc biệt là sau khi mẹ cô xảy ra chuyện, công việc cần đảm nhiệm càng nhiều, nên sớm đã là người lớn rồi. Nhưng ở trước mặt anh cô dường như chỉ là một đứa trẻ, anh rõ ràng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi…
Cô cũng muốn vì anh làm chuyện gì đó, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu
Chung Doãn biết được sự việc xảy ra gần đây nên có chút áy náy, gọi điện thoại cho cô: “Này, cô có sao không? Có phải dọa đến cô và mẹ cô rồi không?”
“À, không sao không sao, vẫn ổn.”
“Xin lỗi, tôi không nghĩ rằng sẽ như vậy.”
“Không sao!”, Trí Trí tất nhiên biết cậu không cố ý như vậy: “Làm người nổi tiếng quả thật không dễ dàng gì, anh cũng phải cẩn thận một chút.”
“Ừm, nghe nói nhà cô đã chuyển đi nơi khác?”
“Đúng rồi, tạm thời chuyển nơi khác ở.”
Chung Doãn cân nhắc nói: “Chú út đã an bài cho cô rồi à? Không phải là trực tiếp sắp xếp đến nơi ở của chú ấy chứ?”
Mặc dù không hoàn toàn là như vậy, nhưng cũng chẳng khác mấy, xem ra hai chú cháu này cũng hiểu rõ nhau quá nhỉ.
Chung Doãn quả nhiên trêu chọc bọn họ một hồi, chẳng qua Trí Trí mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi cậu: “Tôi thực sự rất biết ơn anh ấy, cũng muốn vì anh ấy làm chút chuyện, nhưng mà lại cảm thấy anh ấy cái gì cũng không thiếu… anh có đề nghị gì không?”
“Cảm kích? Hai người hẳn là mối quan hệ yêu đương nam nữ? Bạn trai vì bạn gái của mình làm chút chuyện không phải là đều nên làm à, nào lại có chuyện tính toán chi li như vậy!”
“Không thể nói như vậy được nha.”, Trí Trí đối với chủ nghĩa ga lăng đàn ông của cậu có chút đổ mồ hôi: “Anh ấy đối với tôi rất tốt. Tôi, tôi cũng muốn đối tốt với anh ấy hơn một chút, muốn anh ấy cũng biết được cảm giác được cưng chiều bảo vệ giống như tôi.”
“Chậc chậc, lãng mạn như vậy à? Tôi thật không hiểu được cái cảm giác yêu qua yêu lại của hai người như thế nào, chẳng qua…”, cậu cười hắc hắc: “Hai người tiến triển đến mức độ nào rồi, nắm tay hôn môi những điều này không cần nói rồi nhỉ, cũng làm qua chút chuyện quá phận không, chú ấy chưa từng đề cập qua…, có sở thích đặc biệt gì không?”
Trí Trí lại vừa ngại ngùng vừa xấu hổ: “Tôi là thật sự nhờ anh giúp, sao trong đầu anh toàn nghĩ những chuyện này vậy?”
Fan của anh nếu biết được sẽ có cảm tưởng gì đây hả, đội trưởng Chung!
“Này, cô đang nói đến điểm quan trọng, đàn ông chúng tôi thật sự nghĩ những điều như vậy. Chú út của tôi mặc dù rất ưu tú, chỉ số IQ cao, lại si tình, nhưng chú ấy trước hết vẫn là một người đàn ông, về phương diện này hẳn sẽ không nghĩ ít hơn tôi. Cô cũng biết rồi đó, chú ấy cô đơn đã lâu như vậy, hạn hán mà gặp cơn mưa rào sẽ càng vui vẻ hơn đêm động phòng hoa chúc nhiều, cô cho chú ấy sự bất ngờ này, so với làm bất kỳ việc gì khác cho chú ấy càng hạnh phúc hơn nhiều.”
Nói như vậy… dường như cũng rất có đạo lý.
Nhưng đối với Giang Trí Trí mà nói đây là thách thức lớn. Cho dù cô đã mơ hồ kết hôn qua một lần, nhưng về phương diện này lại không có nhiều kinh nghiệm. Ngụy Thiệu Viễn cũng là người đã từng kết hôn rồi, lại trưởng thành ở nước ngoài, hẳn là kinh nghiệm rất phong phú, ít nhất cũng nhiều hơn cô. Cho dù cô dùng cách chủ động cũng rất dễ bị nhìn thấu, làm không tốt chẳng phải là làm trò cười sao.
Haizzz, uổng phí cô đã viết qua nhiều cảnh nam nữ chính thân mật với nhau, nhưng khi đến bản thân cô thế nhưng lại không xuống tay được.
Cô tốt nhất nên bàn bạc lại với Phương Như, hy vọng cô ấy sẽ có ý tốt hơn cô một chút. Phương Như vừa nghe liền có chút kích động: “Aaaa, nhanh như vậy, hai người tiến triển thật thần tốc nha!”
“Suỵt, cậu đừng lớn tiếng, càng không được để anh ấy nghe được cậu nghe chưa?”
“Tớ hiểu tớ hiểu! Chẳng qua tớ cảm thấy Ngụy Tổng để ý cậu như vậy, cậu chỉ cần ra ám hiệu nhỏ anh ấy liền chủ động ra trận, cậu thuận nước đẩy thuyền là được rồi, còn muốn làm gì khác à?”
“Chình vì không biết mới đến hỏi cậu.”, Trí Trí thở dài: “Tớ biết giữa nam nữ phát triển đến giai đoạn nhất định, loại chuyện này cùng với ăn cơm tản bộ cũng giống nhau, nhưng lần đầu tiên… làm thế nào mới có thể khiến anh ấy có cảm giác kinh hỷ, hoặc là lưu lại chút ấn tượng sâu đậm?”
“Cậu chủ động anh ấy hẳn sẽ có ấn tượng sâu đậm, nếu như vậy, tớ nghĩ chút đã… Nếu cậu không đi làm đẹp toàn thân, trang điểm lên chút, sau đó diện một bộ nội y gợi cảm, tóm lại làm cho bản thân mình có được trạng thái tốt nhất thoải mái nhất chắc chắn không sai được.”
Ừm, những điều này cô đều hiểu, chẳng qua cô gần đây mỗi ngày cô đều viết thêm 5000 chữ cho bản thảo, đóng gói 180 gói hàng. Thời gian tỉnh, não và tay đều không ngừng hoạt động, thực sự không có nhiều thời gian chăm sóc cho bản thân.
Nội y gợi cảm thì cô không dám mua trên mạng, bởi vì từ trước đến nay chưa từng mua qua, không biết khi cô mặc lên sẽ như thế nào, cuối cùng vẫn là đến cửa hàng nhờ nhân viên bán hàng tư vấn giúp.
A, trên dây áo có con bướm nhỏ, sợi dây buộc mỏng nhỏ… thật sự là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Đến cái quần nhỏ cũng như vậy, sợi dây là satin mỏng dính, chỉ cần kéo liền mở…
Cô hành động như một nữ sinh chỉ cần nhìn là thấy xấu hổ, Ngụy Thiệu Viễn, chắc hẳn sẽ thích chứ?
Chỉ có điều một bộ nội y này mắc quá, lại hơn mấy trăm, Trí Trí do dự cả nửa ngày vẫn chưa quyết định mua.
Cô là muốn đợi đến cuối tháng xem lại lợi nhuận rồi thưởng cho mình phần quà nhỏ, lúc này tác phẩm mới của cô cũng vào chế độ VIP có nhuận bút rồi, cô có thể dành chút thời gian nghỉ ngơi rồi, còn có thể tạo ra những khoảnh khắc lãng mạn cho Ngụy Thiệu Viễn.
Nghỉ ngơi đến cuối tháng, cô vốn là cũng tính qua tỉ suất lợi nhuận, cảm thấy cửa hàng trực tuyến hẳn là có thể kiếm được một chút tiền rồi, nhưng khi nhìn vào hóa đơn vẫn có chút kinh hỷ.
Cô kích động ôm Giang Phức Lan: “Mẹ ơi, con kiếm được tiền rồi! Con kiếm được tiền rồi!”
Cho dù không phải giàu đột ngột, nhưng cũng đủ để giảm bớt sự túng quẫn của gia đình họ lúc trước, có thể đổi thuốc tốt hơn cho mẹ cô, cho dù lại nằm viện cũng sẽ không đau đớn nhiều nữa.
Còn có tác phẩm mới của cô, tình tiết lần đầu lăn giường sau khi nam nữ chính gặp lại được đưa vào chế độ VIP, những chương và kỳ sau đó đều thu phí của độc giả, ngoại trừ những tình tiết chiêu dụ độc giả, càng mới thì nhu cầu đọc sẽ càng cao. Cô biết những kỳ vọng của độc giả rất cao, nhưng càng là như vậy, cô càng cảm thấy áp lực gấp nhiều lần, từ ngày cô được vào chế đọc VIP lòng liền không yên, cái gì làm cũng không xong, nghĩ đến lời Phương Như nói, nên đến SPA chăm sóc lại bản thân.
Cô muốn cùng bản thân đánh cuộc, nếu như thành tích vào VIP hôm nay tốt, buổi tối liền đi tìm Ngụy Thiệu Viễn chia sẻ niềm vui với cô, sau đó… có lẽ có thể làm một chút chuyện xấu hổ giữa hai người yêu nhau, nói không chừng lại mở ra cánh cửa thế giới mới.
Cô không dám nhìn điện thoại, sợ bản thân không nhịn được mở App xem số liệu người mua, lỡ như không được như ý, chẳng phải kế hoạch lãng mạn buổi tối của cô sẽ bị hủy sao.
Cô nằm trên giường Spa, dùng hết sức thả lỏng bản thân, cuối cùng vậy mà ngủ mất.
Tỉnh lại sắc trời đã tối, cô bỗng nhiên nhớ đến bộ nội y gợi cảm vẫn chưa tới tay, vừa mới kiếm được chút tiền đã tiêu xài hoang phí như vậy, không nói hai lời cô liền chạy đến cửa hàng nhận đồ!
Cô lái xe về nhà, lại nghĩ có nên gọi điện thoại cho Ngụy Thiệu Viễn hay không, anh đột nhiên gọi điện thoại đến: “Trí Trí, bây giờ em đang ở đâu?”
“À, em ra ngoài có chút chuyện, đang trên đường về nhà, sao vậy?”
“Em có thể đến khách sạn Cảnh Dật một chút không? Anh đang ở đây.”
Bọn họ đã hai ngày không gặp nhau, Ngụy Thiệu Viễn liên tục mở hội nghị, đi công tác, lúc nãy Trí Trí nghe thấy anh dáng vẻ của anh dường như rất mệt, không biết có xảy ra chuyện gì không, có chút lo lắng: “Được, em lập tức qua ngay.”
“Ừm, anh để dì Trương lên lầu chăm sóc mẹ em, đừng lo lắng.”
Trí Trí quay xe lại, lái đến khách sạn Cảnh Dật, đi thang máy đến phòng Ngụy Thiệu Viễn nói.
Trong tay cô vẫn đang xách theo túi giấy của cửa hàng nội y, cho dù ở trong khách sạn không khí mờ ám như vậy nhưng cô lại hoàn toàn không nghĩ đến dự định vào sáng nay.
Phòng số 1109, cô gõ cửa, Ngụy Thiệu Viễn mở cửa cho cô, anh vẫn đang mặc sơ mi tây trang, nhưng cà vạt đã được cởi bỏ.
“Em lại đây.”
Khi gặp anh mới phát hiện, anh mặc dù lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng khuôn mặt lại mang niềm vui sướng.
Trí Trí ổn định lại nhịp đập, hỏi anh: “Sao anh lại ở khách sạn, có chuyện gì à?”
Anh kéo cô lại ôm vào lòng: “Em từ đâu qua đây vậy, tắm rồi sao? người em rất thơm.”
Trí Trí lúc này mới nhớ đến hôm nay còn có một mục tiêu nhỏ, khuôn mặt chôn trong ngực anh từ từ đỏ lên: “Em có đi SPA thư giãn một chút.”
“Mặt cũng rất thơm, rất mịn.”
“…cũng có làm mặt.”
Anh nhìn cô cười: “Em có phải biết hôm nay là ngày gì rồi không?”
Trí Trí mơ hồ: “Ngày… gì?”
“Trí Trí, công ty của anh ra thị trường rồi, chính là hôm nay.”
“Thật à?”
“Ừm, nỗ lực lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có được thành công như mong muốn.”, ánh mắt anh trầm như nước: “Tất cả mọi người đều đến chúc mừng anh, vốn dĩ là cùng người khác chia sẻ niềm vui thì niềm vui sẽ tăng gấp bội, nhưng anh chỉ cảm thấy mệt mỏi. Người anh muốn chia sẻ chỉ có em, em ở đây, anh mới cảm thấy rằng tất cả mọi việc anh làm đều có ý nghĩa.”
Những lời ngọt ngào này làm Trí Trí có chút thụ sủng nhược kinh. Cô tất nhiên nguyện ý đứng bên cạnh anh, cảm nhận mọi thứ của anh, nhưng suy cho cùng thời gian quen biết nhau không dài, thời gian ở bên nhau lại càng ngắn, anh nói như vậy lại giống như bọn họ đã biết nhau rất lâu rất lâu rồi vậy.