Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 26: Không mặc là đẹp nhất


Đọc truyện Vì Người Trí Trí Trở Về – Chương 26: Không mặc là đẹp nhất

Trí Trí khó có được một lần mất ngủ.

Cô nằm trên giường lăn lộn qua lại, một chốc lại cười, một chốc lại rũ mi than thở.

Yêu đương là cảm giác như thế này à?

Cuối cùng cô nằm thấy phiền, dứt khoát lật người đứng dậy, lại mở máy tính, bắt đầu viết văn.

Cô bình thường khi viết văn vốn sẽ không mở QQ, sợ sẽ phân tán sự tập trung, nhưng được một lát lại không nhịn được mở QQ, vừa vào cô liền tìm xem QQ của Ngụy Thiệu Viễn, nhìn xem anh có nhà không.

Người khi yêu rất dễ làm những chuyện ngớ ngẩn, nắm lấy mọi cơ hội là điều không thể thiếu, đến việc cô độc ban đầu của anh cảm giác như là số phận ông trời xếp đặt.

Ảnh đại diện hình diều hâu của anh biểu thị không hoạt động, cô nhìn chằm chằm một lúc, trong lòng dường như có chút mất mát.

Nếu như anh thật sự cùng cô tâm ý tương thông, thì ảnh đại diện của anh liền sáng lên, trò chuyện với cô một lát.

Ngồi yên một phút, cô cũng cảm thấy bản thân mình buồn cười, ảnh chân dung lại đột nhiên sáng lên: [Em đang làm gì vậy, sao lại chưa ngủ?]

Ánh cười trong nháy mắt lan khắp khuôn mặt, cô lập tức trả lời lại: [Ngủ không được, nên muốn viết văn một chút.]

[Ừm, cú đêm.]

[Anh thì sao, sao anh cũng chưa ngủ?]

[Anh cũng là cú đêm.]

[Không phải là vì muốn trò chuyện cùng em sao?]

Đầu bên kia nửa ngày trời không trả lời. Trái tim cô như rớt xuống- nhìn thấu nhưng lại không dám nói rõ ràng, có phải là cô lại đả kích lòng kiêu ngạo của anh không?


Nhưng câu tiếp theo Ngụy Thiệu Viễn nhắn lại là: [Em muốn gọi video không?]

Chuyện này kích thích quá, Trí Trí theo bản năng từ chối: [Không muốn đâu… đã trễ rồi, em sợ làm ồn đến mẹ em.]

Ngụy Thiệu Viễn nói: [Được, vậy cứ nói chuyện vậy đi. Em mau viết văn đi.]

[Anh vẫn chưa trả lời vấn đề ban nãy của em.], Trí Trí nói. Bây giờ đến phiên cô ngạo kiều.

Ngụy Thiệu Viễn: [Vấn đề gì?]

[Anh ban nãy rõ ràng là không online, em vừa online anh cũng vào theo, thật sự không phải là vì muốn nói chuyện với em à?]

Ngụy Thiệu Viễn: [Sao em lại biết anh vừa mới online, em lại theo dõi anh à?]

Trí Trí hừ một tiếng, lại không nhịn được cười: [Em mới không theo dõi anh!]

Ngụy Thiệu Viễn: [Anh đều nhìn rõ rồi, còn không chịu thừa nhận.]

Trí Trí rùng mình, vội vàng sờ lên miếng băng dính đen dán trên camera laptop

Anh như phát hiện ra điều gì đó, tiếp tục nói: [Em tưởng rằng che camera lại sẽ không có chuyện gì à?]

Vậy trừ phi anh ở nhà cô cũng gắn camera, Trí Trí mới không tin!

[Thật sự không gọi video được à? Anh lại hỏi thêm một lần nữa, kèm thêm một câu: Muốn nhìn thấy em.]

Đây quả thực là đòn sát thủ. Trí Trí thở dài: [Vậy em đeo tai nghe, anh nói em nghe, em đánh chữ trả lời lại anh.]

Mẹ cô buổi tối ngủ không sâu, nếu như nghe thấy cô cùng người khác nói chuyện, sợ là sẽ không ngủ được nữa.


Ngụy Thiệu Viễn nói xong, liền gửi yêu cầu phát video, lại rất nhanh cắt đứt, đánh chữ nói: [Đợi anh một chút.]

Trí Trí liền vừa đánh chữ vừa đợi, sau khi viết xong một đoạn nhỏ anh lại gửi yêu cầu phát video, cô vội vàng cắm tai nghe, sau đó cẩn thận từng li từng tý mở miếng băng dính trên camera.

Anh ngồi ngay ngắn trước màn hình.

Trí Trí nghi hoặc hỏi: [Anh vẫn ở công ty tăng ca à?]

“Không có, anh đã ở nhà rồi.”

Sao lại mặc trang phục nghiêm túc như vậy?

Ngụy Thiệu Viễn ậm ừ, nhìn sơ qua rồi nói anh, Trí Trí bỗng nhiên hiểu ra, ban nãy anh để cô đợi, là đi thay đồ một lần nữa?

“Em cười cái gì?” Anh hỏi.

[Ha ha, không có gì.] Cô cười đủ rồi mới tiếp tục đánh chữ: [Ngụy tổng có thể tùy tiện một chút không, em có cảm giác như đang cùng anh mở hội nghị qua điện thoại vậy.]

Ngụy Thiệu Viễn: “Em còn biết hội nghị qua điện thoại à?”

Trí Trí: [Em chưa trực tiếp tham dự nhưng cũng nghe qua rồi, những lời này đối với việc viết tay là thích hợp nhất.]

Ngụy Thiệu Viễn cười: “Em không nói anh vẫn thật sự không nghĩ đến, chỉ cần nói đến gọi video anh đều theo thói quen thay áo sơ mi và cà vạt. Vậy em muốn thấy anh mặc gì, anh sẽ đi thay.”

Trí Trí cảm thấy nói chuyện qua video có chút không ổn, mặt đối mặt, đến việc thay đổi cảm xúc một chút cũng không gạt được đối phương. Cô muốn nói dáng người của anh muốn mặc gì cũng đẹp, nhưng cô lại nhớ đến lúc anh để trần nửa người trên áp sát cô vào tường ở buổi chụp ảnh, lại càng cảm thấy anh thực sự không mặc gì là đẹp nhất.

Sau đó mặt cô đỏ lựng bán đứng suy nghĩ của cô, dứt khoát không giấu được, đành cắn răng đánh chữ: [Không mặc là đẹp nhất.]


Ngụy Thiệu Viễn đặt tay lên cà vạt: “Em nói thật à?”

Cảm thấy rằng nếu như cô cho anh một đáp án chắc chắn, anh chắc sẽ một giây tiếp theo cởi sạch hết.

Dù sao anh bây giờ đối với thân thể của mình còn có tự tin hơn so với chỉ số IQ.

Trí Trí vội vàng ngăn cản anh, chột dạ liếc về phía cánh cửa: [Đừng phô trương quá, bị mẹ của em nhìn thấy sẽ xong đời, không thể giải thích rõ ràng được.]

Ngụy Thiệu Viễn: “Sao em lại giống như một cô nữ sinh vẫn còn đi học vậy?”

Trí Trí: [Em bây giờ trong mắt mẹ không khác gì nữ sinh cả. Bà ấy tưởng em chỉ mới 15 tuổi, mới năm 3 trung học.]

Tất nhiên, cho dù 15 hay 25 tuổi, muộn thế này còn nhìn thấy cô cùng một người đàn ông khỏa thân nói chuyện, cũng quá không được…

Ngụy Thiệu Viễn bỏ tay xuống: “Vậy anh không thách thức giới hạn của em nữa, em làm việc tiếp đi, video cứ mở như vậy đi.”

Ơ, Trí Trí: [Lúc em viết văn mà kích động, sẽ đánh chữ như trời long đất lở đấy.]

Ngụy Thiệu Viễn lại cười: “Vậy à, vừa hay, để anh hiểu biết một chút xem.”

Anh chính là đặc biệt muốn nói chuyện với cô, lúc trước vẫn luôn để chế độ ẩn, thấy cô vừa online, anh mới sáng đèn.

Anh không để cô thức khuya, thời gian dần muộn liền đốc thúc cô đi ngủ.

Trí Trí liền dưới sự đốc thúc của anh nhanh chóng viết thêm hai vạn chữ nữa, sau đó kích động đăng liên tiếp nhiều kỳ. Cô không dám nói với ai. Bao gồm Ngụy Thiệu Viễn, sợ là anh và mọi người xung quanh sẽ thấy thất vọng về tác phẩm của mình.

Cô quyết tâm cho dù kết thúc như thế nào đi nữa đều phải viết cho tốt tác phẩm này, vì không để cho bản thân không chịu ảnh hưởng thành tích, liều mạng khắc chế sự xúc động muốn xem các số liệu, tận dụng hết các khả năng để làm bản thân mình bận rộn. Mỗi ngày 7 giờ cô đều thức dậy, lúc nấu ăn xong đợi mẹ thức dậy liền mở máy tính viết 1000 chữ, buổi trưa nhân lúc mẹ cô nghỉ trưa lại viết thêm 1000- 2000 chữ nữa, mãi tới khuya viết xong nhiệm vụ của hôm nay cô mới đi xem số liệu một chút.

Thành quả của tác phẩm này vẫn thật ngoài ý muốn, từ ngày đầu tiên viết đã nhận được nhiều điểm do mọi người chấm, độc giả cũng nhiệt tình không kém, bình luận mỗi ngày đều khí thế ngất trời, mới đăng được mấy ngày đã có người vì nam chính tranh luận nảy lửa, có khen có chê, đủ loại náo nhiệt.

Tình hình như vậy, Trí Trí lúc trước chỉ thấy ở phần bình luận của tác giả khác, bản thân từ trước tới nay chưa từng trải nghiệm qua, không ngờ rằng lại kích động lòng người như vậy.

Có động lực rồi, cô lại viết hăng hái hơn, mỗi ngày nhìn thấy số điểm và lượt xem ngày càng tăng, cô lại tăng thêm lượng viết mỗi ngày, mặc dù cực khổ nhưng trong lòng rất vui mừng.

Ngoài việc phải ứng phó với nhiều kỳ đăng, ban ngày cô phải đi mua thực phẩm, đến bệnh viện lấy thuốc cho mẹ, sau cùng là việc mở cửa hàng Taobao, phải chạy mấy công xưởng xem hàng hóa.


Kỳ thực Ngụy Thiệu Viễn đã giúp cô xác định mặt hàng sẽ bán rồi, chính là những trang phục anh mặc hôm chụp ảnh, bắt đầu trước những trang phục này, những trang phục khác cũng không quá khó.

Nhưng cho dù trang phục mặc lên người mẫu như thế nào, cô cũng phải tự mình xem cho kỹ, không tới mấy ngày trong nhà cô từ bàn đến sàn nhà đều chất đống quần áo đủ mọi kiểu dáng, đánh chữ chỉ có thể chuyển đến bàn ăn bên ngoài.

Một ngày 24 giờ dường như không đủ dùng, cô trên xe điện ngầm từ công xưởng phục trang trở về ngủ gục, bị Phương Như năm lần bảy lượt gửi WC đến đánh thức.

Phương Như gửi đến nhiều tin nhắn, còn kèm thêm nhiều hình dán kinh ngạc, để cô mau chóng xem.

Đường link là một tài khoản công khai, không cần xem hết các bài đăng, đập vào mắt là tấm hình của Ngụy Thiệu Viễn. Là một tấm ảnh đen trắng, chính là tấm chụp ngày hôm đó, nửa thân trên để trần cùng với góc nghiêng của khuôn mặt, đường cong cơ bắp chắc nịch mê người, ánh mắt không sắc bén cũng không giả vờ bi thương, chỉ cách qua màn hình nhưng cô lại có cảm giác đang nhìn cô.

Trí Trí lại cảm thấy trái tim mình lại trúng một mũi tên, tinh thần lại càng thêm phấn chấn.

Xem văn bản này, kỳ thực là một bài báo kinh tế tiêu dùng nhẹ nhàng, khoác lác về chất lượng và chuyện riêng của công xưởng trang phục, còn nói cô vì chăm sóc mẹ mà buông bỏ cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau.

Đầu năm nay, có thể mang đồ bán đi không, nhìn thấy bạn liền muốn kể chuyện xưa. Có người mua câu chuyện này, liền có người vì đồ cô bán mà mua.

Công ty của Ngụy Thiệu Viễn, hiển nhiên là cao thủ, câu chuyện như vậy có thể hạ bút thành văn, đến cả đương sự là Trí Trí hốc mắt cũng đỏ.

Tất nhiên, còn có CEO trẻ tuổi sắp đưa công ty ra thị trường là anh góp sức vào.

Trí Trí không biết nên nói cái gì, một mảnh tin nhắn nhắn rồi xóa, nhắn rồi xóa, lặp lại mấy lần, gửi đường link cho Ngụy Thiệu Viễn, còn kèm thêm: [Em nhìn thấy rồi, cảm ơn anh nhiều.]

Anh không trả lời.

Có thể là quá bận rồi, cũng có thể cảm thấy bỏ ra nhiều sức lực như vậy nhưng cô chỉ cảm ơn một câu nhẹ nhàng quá không đủ thành ý… tóm lại anh không trả lời, làm cô cảm thấy bất ổn.

Từ lúc bắt đầu đã như vậy rồi, anh quá nhiệt tình làm cô không nhịn được hoài nghi anh có ý đồ gì, anh không có tin tức làm cô phải hồi tưởng lại có chỗ nào làm anh không vui, về sau sẽ phớt lờ cô hay không… cho dù mối quan hệ của hai người đã thay đổi đáng kể, nhưng tâm trạng như ngồi tàu lượn siêu tốc này vẫn thường luôn xảy ra.

Cô cũng không biết bản thân mình là như thế nào, sao lại suy tính thiệt hơn như vậy.

Mãi cho đến tối Ngụy Thiệu Viễn cũng không có tin tức, kỳ thực bọn họ có mấy ngày không gặp nhau rồi. Trí Trí cũng biết công việc của anh cực kỳ cực kỳ bận, công ty sắp lên thị trường, toàn bộ các tầng quản lý đều căng như dây đàn, anh xem như là người điêu luyện nhẹ nhàng nhất, nhưng thực tế anh lại là người chịu áp lực lớn hơn bất kỳ người nào khác.

Anh ưu tú như vậy, Trí Trí càng cảm thấy bản thân mình cách anh quá xa, vì vậy mỗi ngày cô đều cố gắng đến tối mờ tối mọt, hi vọng tác phẩm này có thể giúp cô vươn xa, càng có thêm sức mạnh đứng bên cạnh anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.