Bạn đang đọc Vị Ngọt Của Nước Mắt – Chương 18
Nhà kho của trường nằm khuất sâu sau mấy hàng cây bạch đàn, nhưng nơi này đã sớm trở thành nơi gặp mặt của FON, được sửa sang lại khá đẹp mắt.
Cánh cửa gỗ vừa bật mở, Băng đã bị xô vào bằng một lực khá mạnh, cô nằm sóng xoài trên đất, nền đá hoa lạnh toát truyền đến khiến cơ thể run rẩy.
Quỳnh An bước vào, chống nạnh nhìn Băng với dáng vẻ của cô tiêu thư cao ngạo, theo sau là bí thư Mỹ Cẩm và người vừa đến – Vũ Hương.
– Nói đi, cậu đã làm gì anh Nguyên? Lần trước ở quán bar tôi đã thấy lạ rồi, lần này thì thật không thể tha thứ được!
Mấy cô nàng đằng sau nhìn Băng bắng đôi mắt căm ghét.
– Đừng bảo với tôi là anh ấy tự tìm đến cậu đây nhé!- Quỳnh An tiếp tục nói, cô kiềm chế lắm mới cô vung tay cho cái người vẫn bình thản kia một bạt tai.
Thật chướng mắt!
Băng vẫn chẳng tỏ ra sợ hay chống đối, có lẽ nỗi đau trong cô quá lớn, nó có thể chiến thắng mọi nỗi đau khác.
– Các cậu có sợ Thành Nguyên không?
Ohái rất lâu sau, Băng lên tiếng, giọng nói trong veo, nhẹ như gió thoảng, lập tức biến không khí trở nên căng thảng,ngột ngạt.
Quỳnh An và Mỹ Cẩm nuốt khan, sợ Thành Nguyên ư? Đâu chỉ có sợ mà là quá sợ đó chứ! Nếu Thành Nguyên có tình cảm với Băng thật thì FON chết chắc.
Không! Không thể nào. Sao một con nhỏ chẳng có gì nổi bật lại có thể lọt vào tầm chú ý của thủ lĩnh nổi tiếng lạnh lùng kia được chứ? Nếu có chắc cũng chỉ là chơi đùa, mà đúng là chơi đùa thì việc các cô đang làm Thành Nguyên cũng chẳng màng tới.
Quỳnh An hít một hơi, cố gắng nói thật bình thản nhưng vẫn lộ rõ vẻ run run.
– Cậu đang lôi Thành Nguyên ra dọa chúng tôi sao?
– Khốn khiếp!
– Còn chờ gì nữa? Đánh nó đi!
Liên tiếp cũng câu nói gay gắt vang lên, dáng vẻ yếu đuối thục nữ đã trở thành nữ tướng cướp sẵn sàng lao vào đánh người.
Băng hơi kinh hãi, Hoàng Thành Nguyên thật là có sức công phá mạnh mẽ. Khi cô cùng Duy Khang vui cười học sinh nữa chỉ chìn ghen ghét rồi bàn tán nhưng giờ dính dáng đến Thành Nguyên đã bị lôi ra đe dọa thế này.
Thật khổ cho ai làm bà Hoàng mai sau!
Vũ Hương đứng nhìn Băng từ nãy đến giờ, ánh mắt hờ hững bàng quang. Cô đến đây chỉ vì một người, cái trò ỷ đông bắt nạt yếu thế này thật trẻ con.
Nhưng giờ trong cô cũng có chút hứng thú, cô gái ấy chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay bất cứ biểu lộ cảm xúc nào, phải chăng nét bất cần này đã hút hồn thủ lĩnh băng lãnh chăng?
– Lý Hải Băng, tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu có vẻ rất cứng đầu, vậy thì làm ma dưới đó đừng trách tôi độc ác!
Quỳnh An sắn ống tay áo, nét mặt trở nên nham hiểm. Tất cả mọi người nghe thấy vậy thì vô cùng hứng thú, bẻ tay rất khí thế.
Băng nuốt khan, bàn tay vô thức nắm lại. Tình hình bây giờ không ổn, nhắc đến ác quỷ lũ fan này còn kích động hơn, cô dễ được lên thiên đường nhanh hơn. Làm sao đây, ác quỷ độc ác,hại cô thê thảm thế này, sáng nay mới làm osin không công mà giờ thì được trả công vậy đây.
Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu băng.
Cô vội mở khóa cặp lôi trong đó một tờ giấy pê-đúp, chặn đường đi của FON bởi người có sức mạnh làm lay chuyển họ.
Quỳnh An lập tức đứng hình, bấn loạn vì……nét chữ của Thành Nguyên nhưng mắt vừa đọc được dòng đầu tiên thì chân tay cô bắt đầu bủn rủn.’’phương pháp giữ Thành Nguyên luôn nhìn về phía mình’’.
Chẳng cần đọc những chữ tiếp theo cô cũng đã kinh hãi nhìn Hải Băng, dường như không thể tin được chuyện xảy ra là thật.
Băng cười thầm, thích thú quan sát nét mặt của FON, từ từ đứng dậy, lấy tay phủi phủi váy.
Quỳnh An liếc mắt về phía sau, Mỹ Cẩm lập tức đi đến chiếc bàn cạnh đó rồi mang một thứ đến.
Rầm!
Băng bất ngờ nhìn thứ đang ở trước mặt, bất giác rùng mình. mấy người này….không định làm đến cùng đấy chứ?
♦♦♦
Sau khi làm xong đống bài tập ngất ngưởng, Duy Khang hai tay đút túi trở về lớp. Vừa trông thấy anh, Kiều Linh đã chạy đến, nói dồn dập.
– Anh, mau cứu Hải Băng, cậu ấy bị fan của anh Nguyên lôi đi rồi.
Duy Khang nắm chặt tay rồi rút điện thoại ra gọi. Điện thoại của lớp trưởng và bí thư của các lớp đều ném ra xó xỉnh nào không hay, chẳng có ai thèm bắt máy trả lời anh.
– Sao rồi? – Kiều Linh sốt sắng, đứng ngồi không yên.
Duy Khang không đáp, bàn tay anh nắm chặt chiếc điện thoại vô tội, những đường gân xanh nổi lên.
– Không trả lời.
Linh hậm hực dậm chân cho đỡ tức, đi đi lại lại không biết nên làm cách nào.
– Anh có biết FON thường lui tới đâu không?
Duy Khang nhíu mày, chợt đôi mắt anh sáng lên.
– Nhà kho.
Lập tức anh quay người, phóng như bay ra đằng sau trường, Kiều Linh cũng chạy theo. Đúng lúc ấy thì Mỹ Cẩm đi ngược lại, bộ dạng không được ổn cho lắm.
– Mỹ Cẩm, Hải Băng đâu?
Duy Khang dừng lại, nói như muốn giết người trước mặt ngay tắp lự. Mỹ Cẩm rùng mình, hướng đối mắt lên cầu thang tầng hai.
– Cậu ấy lên tầng 3 để làm gì chứ?- Kiều Linh nghi ngờ.
– Gặp anh Nguyên.
Không hẹn mà Duy Khang và Kiều Linh đồng loạt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.như muốn nói không thể tin nổi.
♦♦♦
Tùng xoa đầu cố xua đi cơn buồn ngủ của mình, nặng nề bước vào lớp. Sáng nay đúng là buổi sáng kinh hoàng nhất trong đời anh, từ giờ tốt nhất là tránh xa người kia ra, nếu không đột tử cũng là chuyện dễ xảy ra lắm.
Bước vào lớp, đi đền nơi Thành Nguyên đang nằm , Tùng nói lơ đễnh.
– Đại ca, FON bắt Hải Băng đi rồi.
Ai đó không phản ứng
Tùng méo mặt, còn nghi ngờ rằng liệu sáng nay có phải là anh mộng du tự tưởng tượng không nữa. Nhìn thái độ hờ hững kia kìa, thật khó hiểu!
– Đại ca, anh không lo sao?- Tùng nheo mắt, cố lặp lại lần nữa, có thể chưa nghe thấy lắm chứ.
Vẫn không đáp lại.
– Đại ca!
Tùng khó chịu hét lên, hét xong mới bất ngờ trước…….hành động của mình.
Đôi mắt tím từ từ hé rèm mi, ánh nhìn vô cùng đáng sợ. Cả ngày hôm qua anh mới ngủ được 3 tiếng, đầu óc cứ như muốn nổ tung, giờ lại có tên phá đám, thật hết cách hành người mà.
Nguyên ngồi dậy, liếc Tùng đang nuốt nước bọt ừng ực.
– Có chuyện gì?
Không chỉ có Tùng mà hết thảy mọi người đều muốn đập đầu xuống đất. Vậy là không nghe thậy thật sao.
Tùng định lặp lại lần nữa thì tiếng đạp cửa khiến anh ngoái lại, đôi lông mày sô vào nhau.
Trước cửa là….FON.
Thành Nguyên nhíu mày, đôi mắt tìm kiếm một mái tóc đen dài, buông thõng, một gương mặt thờ ơ, không chút cảm xúc. Tất cả từ con người ấy đều mang một nét mờ nhạt, buồn man mác nhưng nó lại cuốn hút sự chú ý của anh, bởi lẽ, đằng sau vẻ lạnh lùng và tàn độc này là một tâm hồn bị quá khứ vấn đục.
Tùng cố căng mắt ra nhìn cô gái bị Quỳnh An và Mỹ Cẩm đẩy lên trên đầu, anh dường như không thể tin được vào mắt mình nữa.
– Đại ca…
Thành Nguyên thoát ra khỏi tiềm thức, quay trở về với hiện tại, cái hiện tại bị thắt chặt bởi những tổn thương trong quá khứ. Anh nhìn theo Tùng, trái tim chợt đánh rơi một nhịp.
Trong nắng mai vàng, người con gái ấy hiện lên thật rực rỡ, cao nhưng không xa, lỗng lẫy nhưng không khiến bất kì ai choáng ngợp.
Mái tóc đen dài như sợi rong biển giờ đã được búi lên, chiếc đính ghim hình ngôi sao tạo vẻ dễ thương, ngây ngô. Tóc mái buông xuống, điểm thêm nét trẻ con trên gương mặt đã được trang điểm nhẹ, một vẻ đẹp mờ nhạt đã được phác họa rõ nét, khiến ai cũng kinh ngạc và chìm đắm trong đôi mắt xám hờ hững, nhưng không còn vô cảm như trước.
Không gian chìm đắm trong yên lặng, chỉ có vài tiếng thở không bình thường và tiếng thì thầm của thời gian.
– Anh Thành Nguyên! Anh không cảm thấy phiền khi FON ‘’tái sinh’’ cho Hải Băng chứ?- Quỳnh An cùng Mỹ Cẩm đẩy Hải Băng đến chỗ Thành Nguyên, bắt đầu phá không gian yên tĩnh bằng một câu nói kể công.
Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán, chủ đề đều là về cô bạn gái của thủ lĩnh Death. Họ cứ tưởng Thành Nguyên đổi khẩu vị nên mới chọn Hải Băng làm bạn gái, nhưng giờ mới biết, đằng sau vẻ ngoài không ấn tượng kia là một con người đầy sức hút, Thành Nguyên thật tài, biết trước được điều này.
Thế mới xứng đáng là người giữ vị trí quán quân trong HB chứ!
Băng mím môi, cố chịu đựng những câu nói ca ngợi ‘’ngọn nũi vĩ đại’’ kia.
Thật đáng thương mà.
Cứ như cô đây, lúc Mỹ cẩm đặt một chồng nhưng hộp đen cỡ to xuống trước mặt còn tưởng họ…mang dao thủ tiêu cô rồi cơ chứ, háo ra là trang điểm.
Haizzzz! Thật đau tim!
Liếc nét mặt uất ức của Hải Băng, Thành Nguyên gật đầu nhẹ, nói thờ ơ.
– Rất khác người!
Chẳng để ý đến câu nói vô cùng thâm nho của anh, một trận sóng âm lớn tràn qua:
– A! Là em làm đó, em nghỉa ý tưởng búi tóc cho cậu ấy!
– A! Em nữa, em làm nhiều nhất, khó khăn lắm mới trang điểm cho Băng được đấy!
– Em, em làm nhiều nhất, tất cả em đều nhúng tay vào hết!
– …….
Đáng tuyên dương nhỉ? Sau khi hành hạ cô với cái đống đồ trang điểm ấy. Nghĩ lại thôi cũng đủ thấy rùng mình rồi. và sau đó, được ‘’ngọn nũi vĩ đại’’ phán rằng khác người.
Tùng lùi lại, choáng váng với FON.
Thành Nguyên dường như không có phản ứng gì, chỉ ừ hử một cái lạnh nhạt.
Mỹ Cẩm cùng Quỳnh An khi nghe cái từ ngắn cỏn con đó thì vô cùng bấn loạn, suýt chút nữa là ôm nhau hét lên sung sướng rồi. Nhưng cô nàng lớp trưởng kia vẫn không quên ghé tai Hải Băng thì thầm….như đe dọa.
– Lúc nãy là chúng tớ đùa thôi, cậu đừng nói với anh Nguyên nhé! Chúng ta học cùng lớp mà!
Ừ! Học cùng lớp. Học cùng lớp nên hai người sẽ có cơ hội trả đữ nếu cô mách với ‘’ngọn núi vĩ đại’’ chứ gì?Thật độc ác mà!
Không khí đang náo nhiệt thì một giọng nói đầy uy quyền vang lên, khiến tất cả phút chốc trở nên im lặng.
– 12A1 có vẻ đông học sinh nhỉ?
Kèm theo câu nói là một nụ cười thách thức.
Băng quay người, gương mặt lập tức sa sầm lại.
Người đang lười nhác dựa vào cửa kia chính là cái tên vô duyên lần trước, là anh trai của Thành Nguyên.
Mà….tên là gì ý nhỉ?
Tùng nuốt khan, mặt méo mó.
Mọi người còn lại dù có chút háo hức nhưng cũng không giấu nổi sự hoảng loạn.
– Lại có thêm một vụ nổi Big Bang nữa rồi!- Vài người đằng sau thì thầm với nhau.
Băng ngơ ngác, chẳng hiểu gì, rùng mình khi chmaj vào ánh mắt của ai đó,hai anh em nhà này kì quặc vậy sao?
Thành Nguyên cười nhẹ, đứng lên rồi đi đến trước mặt người kia, dáng vẻ cao ngạo, lành lúng đến đáng sợ, mang theo mùi vị chết chóc.
– Trịnh Hạo Tuấn, mừng em về!
Tất cả nuốt khan.
Băng ngớ người, em sao? Gì thế này? Thật rắc rối!
Người kia nghe vậy lập tức đứng thẳng, nhìn Thành Nguyên bằng đôi mắt hổ phách, môi nhếch lên, thầm nguyền rủa cái chiều cao đáng chết của kẻ đối diện, anh thấp hơn 3 cen-ti-mét lận. Nhục nhã! Qúa nhục nhã!
– Đừng gọi tôi là em, năm xưa chỉ là may mắn thôi! Giờ tôi đã trở về thì hãy cố giữ những ngày tháng tung hòanh trước kia đi, Hoàng Thành Nguyên.
Trước lời thách thức kia, Thành Nguyên vẫn rất bình thản, gương mặt đáng sợ nhưng lại khiến FON tiếp tục bấn loạn, cười khiêu khích.
– Rất sẵn lòng!
Không gian lại yên ắng, sự yên ắng nghẹt thở.
Hai đôi măt đối màu nhìn nhau, giống như muốn giết chết người đối diện bởi đôi mắt của mình.
Nhưng đúng là rất đáng sợ!
Bỗng, một giọng nói trong veo vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề.
– Hai người….có tình cảm với nhau sao?
Tất cả mọi người đều chao đảo.
Hai người kia quay sang nhìn Băng, ánh mắt bất đắc dĩ.
Băng méo mặt, cô thấy…cũng đúng mà. Cứ nhìn nhau không chớp mắt như vậy, chắc chắn tình cảm phải sâu đậm lắm.
– Ồ! Hải Băng đây sao?- Hạo tuấn lướt nhìn cô một lượt, thích thú kêu lên.
Băng lùi lại, mắt cảnh giác, người này chắc chắn không bình thường.
Thành Nguyên đi tới, ánh nhìn vô cùng đáng sợ.
– Tuấn Hạo, là đàn em đừng cố chống đối.
Người nghe vậy cười khẩy một cái. Bàn tay vươn ra định chạm vào mái tóc óng mượt của Hải Băng, như muốn gửi một lời tuyên chiến.
Lập tức một bàn tay khác cũng vươn tới, siết chặt cánh tay anh rồi bẻ ngoặt ra đằng sau.
– Kích động quá đấy!- Tuấn Hạo chẳng tỏ vẻ gì là đau, giọng cợt nhả.
Thành Nguyên lại cười nhẹ, từ từ nơi lỏng tay, giọng nói đầy sát khí.
– Ngày đầu tiên, quy định là không được động tay động chân. Thủ linh như Thành Nguyên lại ngốc tới nỗi không nhớ nổi sao?- Hạo Tuấn tiếp tục cười khẩy.
– Nếu coi mình ở trong Death, thì Trịnh Hạo Tuấn, gọi tôi là anh. Và ngược lại thì cậu không nằm trong Death, tôi việc gì phải tuân thủ quy định với người ngoài.
Thành Nguyên bình thản đáp trả.
Hạo Tuấn nghiến răng, tạm thời chưa nói được gì.
Xung quang lại bắt đầu bàn tán.
FON nhìn hai người này từ nãy tới giờ, không hề chớp mắt một cái nào. Gương mặt họ cho biết, họ đang vô cùng bấn loạn.
Không khí dù không còn ngột ngạt nhưng sự hoảng sợ vẫn còn, Băng nắm chặt tay, cầu mong có ai đến để giải thoát cô khỏi nơi này.
Vừa lúc đó, Duy Khang cùng Kiều Linh bước vào, tay cầm một xấp giấy.
– Trường cấm các hành vi bạo lực. Mong rằng mọi người ở đây còn nhớ!Hoặc dừng lại hoặc là nghỉ học.
Ha! Cô lương thiện nên được ông trời giúp rồi!
Kiều Linh chạy đến chỗ Hải Băng, định kéo cô đi nhưng một bàn tay khác đã giữ Băng lại, nhìn Linh đe dọa.
Duy Khang bước đến, hai người nhìn nhau, lại thêm một màn đấu mắt kịch liệt nữa diễn ra.
Lúc trước là Hoàng Thành Nguyên với Trịnh Tuấn Hạo, còn bây giờ là với hội trưởng hội học sinh- Huỳnh Duy Khang.
Kiều Linh chạy đến chỗ Hải Băng, định kéo cô đi nhưng một bàn tay khác đã giữ Băng lại, nhìn Linh đe dọa.Duy Khang bước đến, hai người nhìn nhau, lại thêm một màn đấu mắt kịch liệt nữa diễn ra.Lúc trước là Hoàng Thành Nguyên với Trịnh Tuấn Hạo, còn bây giờ là với hội trưởng hội học sinh- Huỳnh Duy Khang.
Không khí lại bị bóp nghẹt bởi những tia nhìn đáng sợ và cả sự cợt nhả trong khóe miệng đang từ từ nâng lên.
– Hội trưởng, em là bạn thân của Băng đúng không?- Thành Nguyên lên tiếng, vẻ mặt khinh khỉnh, cố tình nhấn mạnh từ ‘’em’’ và ‘’bạn thân’’.
Duy Khang nghiến răng, anh chỉ muốn vung tay cho cái tên trước mặt một trận, làm em hắn thật sự khiến anh vô cùng khó chịu và cảm thấy bị bị sỉ nhục. Nhưng đúng, Thành nguyên hơn Duy Khang một tuổi.
Lấy lại phong độ thường ngày. Duy Khang mỉm cười hòa nhã nhưng đôi mắt đen tỏ ra không mấy thiện chí.
– Đúng. Có chuyện gì chăng thủ lĩnh?
Rất khôn ngoan, thay vì xưng ‘’anh-em’’ Duy Khang dùng chức vụ để nói chuyện, vừa tránh mình bị nép vế vừa nhấn nhá đến cái mùi xã hội đen nồng nặc của Thành Nguyên.
Nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười khẩy.
– Vậy chắc cũng biết anh là bạn trai của Hải Băng chứ? Một người có hiểu biết thì không nên xen vào chuyện riêng tư của người khác, bạn gái em đã cư xử không phải và chẳng những không khuyên cô ấy em còn hùa theo, vậy cái mác học sinh ưu tú của trường là do tự thêu dệt hay dùng tiền để xây nên đây?
Khỏi phải nói, mọi người sững sờ đến mức quên cả thở.
Duy Khang mất bình tĩnh, nét mạt trở nên đanh cứng, hàn khí tỏa ra khiến Kiều Linh rùng mình, Hải Băng liếc hai người này rồi cắn môi, thực sự không biết làm thế nào.
– Thủ lĩnh có vẻ muốn gây sự?
– Ồ! Nên dùng từ đó với Huỳnh hội trưởng chứ? Còn nếu đó là một lời tuyên chiến, tôi rất sẵn lòng.
Hết thảy các học viên đều nuốt khan. Cuộc chiến giữa thủ lĩnh khét tiếng và hội trưởng hòa nhã? Rất hấp dẫn!
Kiều Linh tròn mắt, gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ.
Hải Băng nghe thấy vậy, chẳng suy nghĩ được gì liền giựt khỏi tay Thành Nguyên, dang cánh tay như che chở Duy Khang, nói như ra lệnh.
– Không được!
Ai cũng sững sờ đến đứng cũng không vững. Cô vừa ‘’phản bội’’ bạn trai để bảo vệ ‘’ bạn thân’’ sao?
Vài tiếng xì xầm nổi lên.
Kiều inh cắn môi, ánh mắt phức tạp.
Duy Khang hơi bất ngờ rồi nhếch mép nhìn kẻ đói diện- ánh nhìn của một kẻ chiến thắng.
Tùng lo ngại nhìn biểu hiện của Thành Nguyên. Đôi mắt tím sẫm màu, ánh lên những tia lạnh lùng có thẻ giết người tức khắc. Bàn tay nổi lên những đường gân xanh, nếu Tùng đoán không nhầm, ngày này năm sau chắc chắn là ngày giỗ của Huỳnh Duy Khang.
Không khí căng thẳng, nặng nề.
Hải Băng nuốt ức một ngụm nước, cô đủ hiểu việc làm của mình là ngu ngốc thế nào. Cô không chỉ quát Thành Nguyên mà còn bênh vực Duy Khang, chẳng khác nào tuyên bố với mọi người mối quan hệ mập mờ giữa ba người. Nhưng lúc đó lí trí của cô đã bị vứt nơi xó xỉnh nào rồi không hay, trái tim cô điều khiến tâm trí chỉ tràn ngập hai từ: Duy Khang.
Thôi xong, thể diện của Thành Nguyên coi như bị cô phá tan tành.
Băng bặm môi, cố tìm ra cách để ngăn chặn quả boom sắp nố trong người Thành Nguyên.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Thôi! Liều vậy!
Phút chốc, không khí chết chóc đã bị đè nén bởi sự hốt hoảng, bất ngờ và lo lắng.
– Hải Băng! Hải Băng! Hải Băng à!
—o0o—
Chiếc cửa sổ bị mở tung bằng một lực khá mạnh, đập ruỳnh vào tường đáng thương, gió nhân cơ hội lùa vào, khiến mái tóc tím rối tung, làm nổi bật vẻ lãng tử trên gương mặt băng lãnh, không chút biểu cảm.
Ai đó bất ngờ giật mình rồi cắn môi, thầm than vãn cho số phận ngắn ngủi của mình.
Thành Nguyên ngồi lên bậu cửa sổ, dựa người và ……nằm ngủ.
Nét đáng sợ trên gương mặt anh dần mất đi.
Ai đó nuốt ực một cái, nằm im không nhúc nhích.
Giờ vẫn thấy hãi hùng vì sáng kiến biến thái của mình. Đó là….ngất.
Hay lắm, đang bình thường như vậy, chẳng bị ai đánh cũng chẳng bị uy hiếp tự nhiên ngất.
Trẻ nhỏ may ra nó tin!
Và tất nhiên, ngọn nũi vĩ đại biết tỏng cô giả vờ ngất để cứu người bạn thân kia rồi. Nhưng tại sao vẫn bế cô xuống phòng y tế ?
Mà cũng đúng, anh ta bế cô hồi nào? Có mà thừa cơ hội bóp méo cô thì có. Lúc xuống còn thô bạo ném cô rầm một cái xuống giường khiến thần trí cô bị dọa cho bay toán loạn. Thật hãi hùng!
– Dậy đi!
Giongj nói trầm ấm vang lên, không nặng không nhẹ, dường như cơn bực tức ban nãy đã bị gió thổi đi hết.
Băng vẫn ngoan cố nhắm mắt.
Thành Nguyên à, Hải Băng bị ngất rồi!
– Dậy!
Lần này đã có mùi của thần chết.
Hải Băng ngất thật rồi mà, cái giật mình ban nãy chỉ là phản xạ tự nhiên thôi!Vf thế vui lòng đóng cửa lại và vào học đi, học hành là chuyện quan trọng nhất!
Thấy ai đó vẫn ngoan cố giả’’chết’’, Thành Nguyen nhảy khỏi bậu của, từ từ bước đến gần giường.
Hải Băng mím môi, người run cầm cập, miệng không ngừng nuốt nước miếng. Ha, giờ thì chẳng ai còn tin cô bị ngất nữa rồi.
Có nên ngồi dậy không nhỉ?
Không! Ngồi dậy thì anh ta giết cô liền!
Nhưng….
Làm sao đây? Sao chẳng thấy động tĩnh gì thế này?
Rò ràng đã đứng gần cô rồi mà?
Băng cắn răng, nhất quyết không chịu thừa nhận mình vừa diễn xuất…….. một cách dở ẹc.
Bỗng, má cô có luồng khí lạnh truyền đến, toàn thân lại giật nảy một cái.
Ôi, cô muốn khóc!
Có tiếng cười quỉ quái.
Được lắm! Cô cứ ngoan cố đấy, anh làm gì được nào?
Hơi lạnh di chuyển xuống cổ cô, mỗi nơi nó chạm đến đều trở nên…..nóng như sốt.
Không thê phủ nhận rằng, đầu cô có những ý nghĩ không trong sáng.
Anh ta…không định…..
Hoàng Thành Nguyên, anh dám sao?
Hơi lạnh lại tiếp tục di chuyển xuống dần như trả lời câu hỏi của cô: dám!!!!!
Đầu óc Băng lộn xộn, rối tung, rốt cuộc cô nên làm gì đây?
Anh ta là đùa hay thật vậy?
Đôi lông mày rậm nhíu lại, giỏi lắm, cứ ương bướng đi!
Lập tức, anh ngồi xuống giường, dùng lực rất mạnh như cố ý thông báo cho ai đó, đồng thời bàn tay giựt nhẹ….cái cúc đầu tiên trên chiếc áo đồng phục nữ để trêu ngươi.
Vâng, và ngọn núi vĩ đại đã thắng.
Tảng băng di động ngồi dậy ngay sau đó, hai tay làm hình dấu nhân, vẻ mặt như sắp khóc thét đến nơi.
– Hoàng Thành Nguyên, anh là đồ ác quỷ!
Thành Nguyên trưng bộ mặt ngây thơ vô tội, hỏi rất ư là thẩn nhiên.
– Băng, em đang nói chuyện với ai vậy?
Băng uất ức.
– Anh dám sàm sỡ con gái nhà lành!
Bên kia vẫn rất bình thản.
– Anh làm gì cơ?
– Anh… anh định…..anh định…
Đôi mắt tím nheo lại, anh cười ranh mãnh.
– Anh làm sao?
– Anh định cởi cúc áo tôi!
Thành Nguyên vờ thở dài, lắc đầu vô tội.
– Hải Băng, em là muốn vậy nên gán cho anh? Đầu óc em đen tối quá đấy!
Hải Băng……cứng họng.
Hay lắm! Hoàng Thành Nguyên, anh nói dối không chớp mắt.
Đã vậy……….mặc kệ anh.
Băng quay đầu đi nơi khác, tỏ ra bực bội, không thèm nói chuyện.
Thành Nguyên cười nhẹ, giọng nói trở nên vô cùng dịu dàng, ánh mắt…..mưu mô.
– Băng, em có ngoan?
Dù có tức đến đâu co vẫn biết, không đáp lại anh thì chết chắc.
– Có- Ai kia đang nói dối, sao nào? Anh nói được chẳng lẽ cô thì không?
Vẫn mỉm cười nhẹ, còn khuyến mại thêm ánh mắt ôn nhu.
– Có bị phạt?
– Tất nhiên là chưa!
– Có viết bản kiểm điểm?
– Tất nhiên cũng chưa rồi!
– Vậy giờ viết nhé!
– Tất nhiên…
Và ai đó đã mắc cái bẫy hoàn hảo.
Đúng là dịu dàng rất thuận lợi, dễ dàng đánh lừa người khác!
Hải Băng khóc thét trong bụng, anh dùng nam nhân kế dụ cô! Không phục! Không phục!
Nhưng…vẫn phải làm thôi!