Đọc truyện Vì nàng hoạ mày ngài, vì nàng cài mộc trâm – Chương 8
“Đông! Đông! Đông!” Một tràng tiếng gõ cửa liên hồi kéo Tô Vân Oản về thực tại.
“Tiểu thư, người khỏe chứ?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Vũ Thu.
Tô Vân Oản lấy lại tinh thần, cảm thấy cả người nhớp nháp mồ hôi thế là gọi Vũ Thu vào chuẩn bị bồn tắm.
Phụ thân và các ca ca vì yêu thương nàng, muốn nàng có được đãi ngộ tốt nhất, thoải mái nhất, vì vậy bên trong khuê phòng của Tô Vân Oản có riêng một bể tắm hoa lệ để tiện cho nàng tắm gội.
Vũ Thu chuẩn bị kỹ càng, đầy đủ sau đó mới vào dịu dàng hỏi: “Tiểu thư cần em hầu người tắm rửa không?”
Tô Vân Oản nhớ đến một thân chi chít dấu hôn và vết bầm tím, hai má đỏ rực, sao dám để cho Vũ Thu nhìn thấy, vội vàng xua tay: “Không cần. Em ra ngoài chờ. Cần gì ta sẽ gọi em.”
Vũ Thu khom người, lui ra khỏi phòng.
Tô Vân Oản trút xuống quần áo, tiến vào trong bể, vùi mình vào làn nước ấm áp. Nàng nhìn quanh thân thể đầy dấu vết hoan ái kịch liệt đêm qua, nào dấu hôn, nào vết cắn, còn có cả dấu tay của nam nhân kia, hai vành tai nàng nóng rực, miệng làu bàu: “Hạ Hầu Lẫm ra tay thật hung ác, không có chút thương hương tiếc ngọc nào hết.”
Nơi tư mật giữa hai chân truyền đến cơn đau nhức, giống như bị xe ngựa cán qua. Tô Vân Oản nghĩ thầm, chắc phải nghỉ ngơi mấy ngày dấu vết trên người mới mờ đi được. Haizzz tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn ở trong nhà tránh phòng ngừa bị ai đó vô tình phát hiện.
Làn nước ấm áp vỗ về thân thể nàng dường như tiêu trừ hết mệt mỏi, Tô Vân Oản xụi lơ bên cạnh bồn, suy nghĩ lại trôi dạt về tận chân trời nào xa xôi, là khi nào quan hệ giữa hai người họ đã không còn vô tư lự như trước đây, còn nhìn nhau không vừa mắt?
Hình như là vào thời điểm Liễu Khanh Khanh xuất hiện.
Năm đó, Tô Vân Oản mười hai tuổi, Hạ Hầu Lẫm mười lăm tuổi.
“Lẫm ca ca, Lẫm ca ca ~” Tô Vân Oản khi đó mười hai tuổi, qua 3 năm nữa là đến tuổi cập kê. Dù còn nhỏ tuổi nhưng tiểu cô nương Tô Vân Oản đã có nhan sắc động lòng người, cơ thể cũng bắt đầu phát triển, thân hình hiện ra những đường cong mềm mại, uyển chuyển của thiếu nữ. Suối tóc đen dài được búi thành kiểu Song Bình Kế*, cài thêm bộ trâm phỉ thúy vừa thanh thuần vừa linh động, cước bộ nàng nhẹ nhàng chạy về hướng Hạ Hầu Lẫm đang luyện võ.
Năm tháng thấm thoát thoi đưa, Hạ Hầu Lẫm đã trở thành một mỹ thiếu niên, trường thân ngọc lập*, mặt như quan ngọc, khí chất cao quý bất phàm. Chàng mặc Thiên Tàm Ti mà Tây vực tiến cống, từng đường kim mũi chỉ do chính tay các tú nương lành nghề nhất Tô Châu, Giang Nam đích thân may từng mũi. Rừng trúc dưới đường thêu đơn giản mà tao nhã, sống động như thật. Chàng chỉ dùng một dải gấm trắng đơn giản buộc tóc. Thân thủ chàng nhanh nhẹn, quyết tuyệt vẽ ra từng đường kiếm linh hoạt trên không trung.
Hạ Hầu Lẫm đã sớm nghe thấy thanh âm của Tô Vân Oản, không khỏi mỉm cười. Nha đầu này qua ba năm nữa là đến tuổi cập kê, sắp thành một cô nương vậy mà vẫn nóng nảy, hấp tấp như thế, chẳng có điểm nào giống dáng vẻ của một thiếu nữ.
Tô Vân Oản chạy quá nhanh, không kịp thả chậm bước chân, liền trực tiếp ngã thẳng vào lồng ngực Hạ Hầu Lẫm. Thiếu nữ đang kỳ phát dục, bộ ngực đã bắt đầu có hình có dáng, cứ thế dán chặt vào phần bụng Hạ Hầu công tử. Hạ Hầu Lẫm như cảm nhận được cái gì, mặt mũi đỏ ửng, vội vàng đẩy Tô Vân Oản ra khỏi ngực mình, gấp gáp nói: “Oản Oản, muội không còn nhỏ nữa, phải có dáng vẻ của một quý nữ danh môn.”
Tô Vân Oản không phục đáp lại: “Quý nữ danh môn? Quý nữ thì sao? Vì sao muội phải bắt chước mấy cô tiểu thư nhăn nhăn nhó nhó, thích làm bộ, làm tịch đó? Ăn, uống, chơi, đùa lúc nào cũng phải giữ ý? Nói chuyện phải nhỏ giọng, quy củ, đi đường cũng không được thoải mái, chỉ dám bước từng bước nhỏ, lề mề lâu la. Muội thành người như thế, Lẫm ca ca huynh có thích không?”
Hạ Hầu Lẫm nghĩ, nếu quả thực Tô Vân Oản biến thành một cô nương như vậy thật, đoán chừng chàng sẽ là người đầu tiên không chịu được, vẫn là một Oản Oản đáng yêu, hoạt bát thế này dễ thương hơn, nhưng cũng không thể để muội ấy mãi vô tư, hồn nhiên như đứa bé thế này được.
Hạ Hầu Lẫm vẫn còn đang suy nghĩ nên trả lời nàng như thế nào, Tô Vân Oản đã nhanh chóng đánh gãy suy nghĩ trong lòng chàng, nàng lại chui vào trong ngực chàng. Tô Vân Oản ngẩng đầu, cái núm đồng tiền nho nhỏ lộ ra, khanh khách cười. Hạ Hầu Lẫm không đành lòng trách cứ tiểu muội muội này bất cứ điều gì, ôm nàng vào lòng, bế bổng đến đình nghỉ mát cách đó không xa. Tô Vân Oản theo bản năng ôm chặt lấy cổ chàng, còn tiện thể cọ cọ cái đầu nhỏ vào lồng ngực rộng lớn của chàng làm nũng. Hạ Hầu Lẫm cũng vì động tác này mà khóe môi không tự giác cong lên lộ ra biết bao cưng chiều, dung túng.
Hạ Hầu Lẫm chân dài, đi vài bước đã đến bàn đá ở lương đình. Chàng ôm Tô Vân Oản ngồi xuống, thuận tiện rót một chén trà lạnh uống.
Tô Vân Oản vừa ngồi xuống đã vội vàng mở miệng nói: “Lẫm ca ca, Lẫm ca ca, lần này huynh đi Tây Vực, có chuyện gì thú vị không?” Ánh mắt nàng sáng long lanh, trong suốt như thủy tinh, nhìn chàng đầy mong chờ. Tô Vân Oản vốn xinh đẹp, khi cười càng thêm mỹ lệ, đôi mắt vốn ngậm nước, còn mang theo nụ cười lấy lòng, khuôn mặt nhỏ bởi vì hưng phấn mà hơi ửng đỏ. Hạ Hầu Lẫm nhìn dáng vẻ đáng yêu, thuần khiết này của nàng, cảm thấy dù nha đầu này yêu cầu bất kì việc gì, chàng cũng sẽ bằng mọi giá hoàn thành.
Bởi vì từ nhỏ Hạ Hầu Lẫm đã thông minh hơn người, vì vậy Vĩnh Nhạc Hầu mỗi lần ra ngoài làm việc đều dẫn chàng theo, vừa tăng thêm kiến thức cho nhi tử, vừa giúp chàng làm quen dần với các thế lực chồng chéo liên quan đến quốc gia này.
Hạ Hầu Lẫm thở dài một hơi, giọng nói tràn đầy cưng chiều, vuốt vuốt đầu nàng, từ tốn nói: “Muội gấp cái gì, ta đã mua rất nhiều thứ đồ chơi thú vị về tặng muội, sao ta có thể quên Oản Oản nhà chúng ta được. Công vụ bề bộn, dọc đường nghỉ ngơi qua loa, vốn dĩ là vì Hoàng Thượng làm việc, không thể lười biếng, trễ nải. Lần này thật sự không gặp chuyện gì thú vị… nhưng lại quen biết một người…”
Hạ Hầu Lẫm đột nhiên ngừng lại, như là đang say sưa nhớ lại cái gì. Tô Vân Oản sốt ruột, kéo kéo ống tay chàng, gấp gáp hỏi: “Quen biết một người? Là người nào vậy?”
Hạ Hầu Lẫm cúi xuống, ngượng ngùng sờ lên gáy, ngập ngừng nói: “Ừm… Là một nữ tử tên là Liễu Khanh Khanh… Nàng là nữ nhi của Liễu thừa tướng… Nàng… Nói thế nào nhỉ… Đặc biệt xinh đẹp… Những từ ngữ ta có thể dùng để miêu tả nàng… Nói sao nhỉ rất khó để miêu tả hết vẻ đẹp của nàng ấy… Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”
Nói xong, còn mang theo sự không thỏa mãn, mơ màng nhìn ra hồ nước phía xa.
Tô Vân Oản chưa từng nhìn thấy Hạ Hầu Lẫm như thế bao giờ, nàng cảm nhận được sự xuất hiện của cô nương này làm thay đổi Hạ Hầu Lẫm, khiến chàng không còn là Lẫm Ca Ca mà nàng biết nữa.
Ngữ khí Tô Vân Oản ỉu xìu: “Liễu Khanh Khanh, ái nữ của thừa tướng, nàng ấy sao có thể theo huynh đến tận Tây Vực được? Nàng không phải là quý nữ kinh thành điển hình sao? Là kiểu nữ tử cửa trước không ra, cửa sau không tới không phải sao?.”
Hạ Hầu lẫm nghe ra ý tứ của Tô Vân Oản, vô thức giải thích thay Liễu Khanh Khanh: “Không phải, Khanh Khanh không phải nữ tử như thế. Nàng có học vấn, tinh thông y lý. Trên đường đến Tây Vực nàng giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Nàng đúng là một nữ tử không tầm thường. Nàng đẹp không chỉ ở mỹ mạo mà còn quý ở trí tuệ và tâm hồn.”
Hạ Hầu Lẫm rất ít khi khen ai đến thế, đây là lần đầu tiên nàng thấy chàng chính miệng khen một cô nương với vẻ ngưỡng mộ như vậy. Ngoại trừ nàng và Hạ Hầu phu nhân, Liễu Khanh Khanh là người con gái duy nhất chàng dùng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu đầy trân trọng như thế nhắc đến, tựa như nàng ta chính là nữ thần trong lòng chàng. Tô Vân Oản mấp máy môi, muốn nói gì đó lại thôi, trái tim nàng nghẹn lại, như thế bị một tảng đá đè lên, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn. Tô Vẫn Oản cố tỏ ra trấn tĩnh, vội vàng rót một chén trà lạnh, uống xuống mới cảm thấy đỡ khó chịu.
“Thật sao? Nàng ấy tốt như vậy?” Nàng vất vả nói thành lời, thanh âm run rẩy nhưng bị đè nén xuống, không dễ phát hiện. Mà Hạ Hầu Lẫm đang đắm chìm trong mộng tưởng của mình càng không phát hiện ra sự kì lạ của nàng: “Đúng vậy, Oản Oản muội biết không, trên đường đi có một người trong chúng ta toàn thân nổi mẩn, ngứa ngáy khó chịu, các đại phu khác đều chẩn không ra là bệnh gì, Khanh Khanh vừa xem, viết xuống một đơn thuốc, người kia uống hai thang liền đỡ. Người kia, muội cũng biết đó, là thủ hạ của cha muội, Vương Lãng.”
“A, ra là hắn ta.” Tô Vân Oản nhàn nhạt đáp lời. Nhìn ánh mắt hưng phấn, vui vẻ của chàng, lòng nàng chậm rãi trầm xuống.
“Còn có… còn có… Nàng ấy mang theo rất nhiều kỳ hoa dị bảo mà ta trước nay chưa từng gặp qua…” Hạ Hầu Lẫm giống như một cái máy hát, nói liên hồi, nào là kể về sự thông minh của Liễu Khanh Khanh, nào là khen ngợi tài năng trác tuyệt, công tích vĩ đại của nàng ta.
Trong lòng Tô Vân Oản không ngừng hét lên: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ta không muốn nghe!”
Nhưng Hạ Hầu Lẫm khẳng định không nghe thấy tiếng nói nội tâm của nàng, bởi vì chàng vẫn như cũ thao thao bất tuyệt nói về Liễu Khanh Khanh.
Tô Vẫn Oản không khống chế nổi tâm tình của bản thân nữa, nàng thật sự không muốn tiếp tục nghe về Liễu Khanh Khanh, ánh sáng nhu hòa nhuộm đầy khuôn mặt chàng mỗi khi nhắc đến nàng ta khiến Tô Vân Oản cảm thấy trong lòng đau đớn. Nàng không muốn nổi giận, càng không muốn tỏ vẻ thua thiệt, ghen tị trước mặt chàng, tự trọng không cho phép nàng làm thế. Tô vân Oản nhảy khỏi cái ôm của Hạ Hầu Lẫm, cố nén nước mắt, giọng nói nàng hơi trầm, đầu cúi thấp: “Lẫm ca ca, ta đột nhiên thấy thân thể không thoải mái, ta về trước.” Nói xong, cũng không quay đầu, chạy thẳng về phủ tướng quân.
Hạ Hầu Lẫm muốn tóm lấy cánh tay nhỏ bé, mảnh khảnh của nàng, hỏi rõ tại sao nàng bỗng dưng không thoải mái, nhưng tiểu cô nương trong lòng chạy quá nhanh, vạt áo của nàng khẽ trượt qua tay chàng rồi theo thân ảnh nhỏ nhắn, biến mất giữa rừng hoa.
Vừa rồi còn vui vẻ trò chuyện cùng tiểu nha đầu kia, hiện tại chỉ còn mình chàng, Hạ Hầu Lẫm đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt, vô vị, không có Oản Oản bên cạnh, mọi thứ dường như chẳng còn thú vị, tươi vui. Chàng lo lắng cho tiểu nha đầu kia, vừa rồi còn vui vẻ, sao đột nhiên nói không khỏe, vì vậy nhanh chóng nhấc chân chạy đến bức tường sát vách phủ tướng quân.
Vừa bước đến tướng phủ đã thấy hai vị môn thần Tô Vân Bạch, Tô Vân Phi đứng trước cổng như đang chờ chàng. Hạ Hầu Lẫm đang muốn bước vào, liền bị hai anh em họ Tô ngăn cản.
Hạ Hầu Lẫm không hiểu, nói: “Các huynh sao thế? Mới vừa rồi đang cùng ta nói chuyện, đột nhiên Oản Oản nói không thoải mái, ta vừa định hỏi muội ấy, muội ấy liền chạy đi. Ta không yên lòng, muốn qua thăm muội ấy.”
Tô Vân Bạch vừa rồi thấy tiểu muội nhà mình thương tâm tột độ từ Hạ Hầu phủ chạy về, cho là Hạ Hầu Lẫm khi tiểu muội nhà mình, nhưng nghe Hạ Hầu Lẫm nói, thì có vẻ tình hình không phải như vậy?
Tô Vân Phi thẳng tắp nhìn Hạ Hầu Lẫm, nói: “A Lẫm. Ngươi không khi dễ Oản Oản? Dáng vẻ vừa rồi của muội ấy, hình như rất khổ sở.”
Hạ Hầu Lẫm im lặng, nói: “Ta làm sao có thể khi dễ Oản Oản, đang nói chuyện với muội ấy, đột nhiên muội ấy nói mình cảm thấy không thoải mái. Các huynh đừng cản ta, cho ta vào xem đi.”
Tô Vân Bạch thở dài một hơi: “Không phải chúng ta không thể cho đệ vào, Oản Oản vừa về đã nói với chúng ta, hôm nay muội ấy không muốn gặp đệ. Không biết đã xảy ra chuyện gì. Đệ về trước đi. Ngày mai lại tới.”
Hạ Hầu Lẫm có chút hoảng hốt, Oản Oản sao vậy. Vừa rồi còn rất tốt, muội ấy còn ôm chàng cực kì dựa dẫm, ríu rít hỏi về chuyến hành trình của chàng, tại sao đột nhiên không thoải mái, lại không muốn gặp chàng. Nhưng mà hiện giờ tiểu nha đầu này không muốn gặp chàng, chàng cố tình xông vào thì không hay lắm. Thôi chờ đến mai vậy.
Hạ Hầu Lẫm bất đắc dĩ gật đầu, ủ rũ cúi đầu trở về Vĩnh Nhạc Hầu phủ, vừa đi vừa nghĩ rốt cuộc mình đã chọc gì tiểu nha đầu kia, khiến muội ấy tức giận.
CHÚ THÍCH:
*Kiểu tóc Song Bình kế:
**Nguyên văn là cụm từ: trường thân ngọc lập, đại ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn, hình ảnh so sánh rất là hay, nhưng không chuyển ngữ sang tiếng Việt được, nên mình để nguyên.