Đọc truyện Vì nàng hoạ mày ngài, vì nàng cài mộc trâm – Chương 6
Tô Vân Oản không để ý đến thân thể đau nhức, chạy như bay ra khỏi Túy Nguyệt Lâu, khóe mắt nàng đã ướt nhòe, trong lòng không ngừng mắng chửi Hạ Hầu Lẫm đáng ghét, hỗn đản kia.
Vừa bước đến cửa tửu lâu đã thấy nha hoàn Vũ Thu đang vội vã chạy về phía mình.
Vũ Thu nhìn tiểu thư hai mắt đỏ hoe, khóe mắt còn vương lệ, sốt ruột bước nhanh đến. Hôm qua tiểu thư vội vàng chạy ra ngoài nói là đi uống rượu, buổi tối cũng không thấy về, chẳng lẽ bị kẻ nào khinh bạc sao?
Không thể không nói nha hoàn này quả thực tinh tường, đoán bách phát bách trúng, không những tiểu thư nhà nàng bị khinh bạc… mà còn bị một đại sắc lang khinh bạc ròng rã một đêm… Ăn đến tận xương, không dư miếng nào.
Vũ Thu vội vàng chạy đến dìu tiểu thư nhà mình, lấy ra khăn tay lâu nước mắt cho nàng, gấp gáp hỏi: “Tiểu thư, đêm qua người đi qua đêm không về, làm chúng em lo lắng muốn chết. Lỡ như có sai lầm gì, chúng em biết ăn nói sao với lão gia.”
Phụ thân Tô Vân Oản – Tô Lý, Tô đại tướng quân, là một người cuồng nữ nhi, đối với tiểu nữ nhi bé bỏng nhà mình lúc nào cũng lo nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể cất nữ nhi trong túi áo, cả ngày nâng niu, bảo vệ con gái chu toàn. Tô Vân Oản có hai ca ca ruột, đại ca là Tô Vân Bạch, nhị ca là Tô Vân Phi, bởi vì mẫu thân nàng sau khi sinh nàng mấy năm thì lâm bệnh nặng mà qua đời nên có thể nói trên dưới Tô gia muôn vàn sủng ái đều đặt hết nên người đứa con gái út này.
Tô Vân Oản xoa xoa mặt, chột dạ nói với Vũ Thu: “À, hôm qua ta quá thương tâm nên chạy đến Túy Nguyệt Lâu uống rượu… Sau đó, sau đó… Uống say, ngủ ở phòng khách Túy Nguyệt Lâu. Ta vừa tỉnh dậy, sợ các em lo lắng, vội vàng trở về, không may bị cát bay vào mắt… Không có chuyện gì. Chúng ta nhanh chóng trở về thôi.” Nói xong còn giả vờ chớp chớp đôi mắt to ngập nước của mình.
Vũ Thu vội vàng nói: “Tiểu thư, vậy mau đi thôi. Đại thiếu gia và nhị thiếu gia tìm người sắp phát điên rồi.”
Tô Vân Oản nghe xong, sốt ruột hỏi: “Cái gì? Đại ca, nhị ca về rồi? Các huynh ấy không phải vẫn đang ở biên quan sao?”
Vũ Thu cung kính trả lời: “Tiểu Thư, hôm qua là đại hôn của Nhiếp chính vương, đại thiếu gia, nhị thiếu gia sợ người thương tâm quá độ, liền vội vã trở về, ngày mai sẽ lập tức quay lại biên ải. Kết quả hôm qua về đến nhà chờ cả đêm cũng không thấy người trở lại, hù hai vị thiếu gia một trận, đến bây giờ hai thiếu gia vẫn đang ở bên ngoài tìm người.”
Tô Vân Oản sau khi nghe xong, trong lòng lo lắng như kiến bò chảo lửa, cực kì gấp gáp theo Vũ Thu leo lên xe ngựa trở về.
Lại nói, Hạ Hầu Lẫm và Tô Vân Oản là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, nhà hai người cũng gần nhau, chỉ cách một bức tường. Bởi vì chỉ cách nhau một bức tường thấp nên cực kỳ thuận tiện cho nam nhân nào đó mỗi đêm thâu hương thiết ngọc.
*vụng trộm lén lút.
Túy Nguyệt Lâu cách phủ tướng quân không xa, cùng lắm chỉ mất 1 khắc đi xe ngựa.
Đại môn phủ tướng quân có hai thạch sư bằng đá hoa cương trắng, mắt trợn to hùng hổ, dọa người, chính giữa treo một tấm hoành phi khí thế do đích thân Tiên Hoàng ngự bút [Võ An Tướng Quân Phủ], lộ ra 10 phần trang nghiêm túc mục.*
*Trang trọng, nghiêm túc.
Tô Vân Oản vừa được Vũ Thu đỡ xuống xe đã thấy hai nam tử cao lớn mặt mày tương tự, nhưng thần thái lại cực kỳ khác nhau, đồng thời chạy ra. Tô Vân Bạch thần thái nho nhã, mặt mày ôn nhuận, cử chỉ phong lưu, tiêu sái, không khác gì một thư sinh văn nhã, nhưng thực tế, trên sa trường cái tên Tô Vân Bạch không khác gì tờ giấy báo tử cho địch nhân, khiến quân địch vừa nghe tên đã sợ mất mật, chàng được mệnh danh là “Bạch diện tướng quân”. Ngược lại, công tử thứ hai nhà họ Tô, Tô Vân Phi dù mặt mũi có bảy phần giống Tô Vân Bạch, lại nhiều hơn vài phần thanh lãnh, nghiêm khắc, cả người chàng hừng hực khí khái hào hùng, toàn thân phát ra một thứ sát khí ngoan lệ, lạnh lùng như có như không, khiến người khác không dám đến gần. Đó là thứ lệ khí chết chóc của sa trường, của da ngựa bọc thây. Tướng sĩ kính trọng gọi chàng là “Phi Vân tướng quân.”
Hai vị ca ca một thanh nhã, một cao lãnh đột nhiên kéo nhau ập đến, khiến Tô Vân Oản choáng váng, bọn họ lúc nào cũng coi nàng như một đứa trẻ, mãi mãi cần nâng niu, che chở.
Hai huynh đệ nhà Tô gia vây quanh vị muội muội ngốc nghếch nhà mình nhìn trái, ngó phải, như là có thể đào một cái hố từ trên người nàng. Tô Vân Oản bị nhìn chằm chặp cực kì mất tự nhiên, vô thức rụt đầu lại, cảm khái nói: May mắn mà Hạ Hầu Lẫm không lưu lại dấu vết gì trên cổ nàng, nếu không bị hai vị ca ca kiểm tra kỹ lưỡng như thế, chẳng phải chuyện xấu đêm qua sẽ lập tức bị phát hiện hay sao. Nhưng người xưa đã nói có tật giật mình, nội tâm bé nhỏ của Tô Vân Oản vẫn không kìm nổi thấp thỏm, chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hai vị ca ca, vội vàng đem nguyên nhân vừa kể với Vũ Thu, nói lại cho hai vị ca ca nhà mình.
Nhìn hai vị huynh trưởng híp mắt nửa tin, nửa ngờ, nàng vội vàng pha trò: “Đại ca, nhị ca, hai huynh còn định nhìn muội đến bao giờ? Đứng ở cổng lớn nhìn xem, còn ra thể thống gì? Muội cũng đâu mất miếng thịt nào!” Thuận tiện duỗi thẳng lưng. Toàn thân nàng chỗ nào cũng đau nhức.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười ấm áp từ trong cổng phủ truyền đến: “Oản Oản, nhiều năm không gặp, muội vẫn hoạt bát như thế!” Giọng nói của người thiếu niên kia trầm ấm, dễ nghe.
Tô Vân Oản nghĩ thầm: AI THẾ?
Chỉ thấy một lang quân (chỉ người con trai nha, không phải là chồng) dáng người thẳng như cán bút, khoác trường bào xanh nhạt, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, khí chất ôn nhuận đi đến.
Tô Vân Oản cảm thấy người thiếu niên này vô cùng quen mắt nhưng nhất thời không nhớ đã gặp ở nơi nào, nghiêng đầu lục lại ký ức.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của muội muội nhà mình, Tô Vân Bạch không khỏi bật cười, mặt mũi tràn đầy cưng chiều, nếu để các tiểu thư, quý nữ kinh thành nhìn thấy, nhất định sẽ khiến cho đám người đó xuân tâm nhộn nhạo.
Khắp đế đô đều truyền tai nhau, Tô gia tiểu thư không ai bì nổi, càn rỡ, là nữ bá vương thô lỗ, hoang đường, nhưng kỳ thật nàng chỉ là một tiểu hài tử ngây thơ, dễ bị lừa. Cái tính nóng nảy, hở một chút là đòi chém đòi giết của nàng, chung quy bởi vì nàng có chỗ dựa, có người che chở, vì hiểu mình được cưng chiều thế nào nên nàng luôn ngang bướng, cứng đầu, cứng miệng không cho ai khi dễ nàng.
Nhưng thực tế tiểu muội muội này của chàng chỉ được cái lớn miệng, không khác gì hổ giấy, Tô Vân Bạch luôn lo lắng thỏ con nhà mình bị người ngoài lừa mất, vì vậy mới cố chấp nuông chiều tính tình trẻ con, ngang ngược của nàng. Chàng mong kẻ sau này lấy được muội muội nhà mình sẽ yêu thương, chiều chuộng nàng thật lòng. Vậy mà trăm tính, ngàn tính Tô đại thiếu gia lại không ngờ tiểu muội muội chàng nâng niu, bao bọc bao lâu vốn đã bị lão sói xám nhà bên nhân lúc say rượu ăn sạch sành sanh. Sau khi biết chuyện không biết Đại công tử phúc hắc của Tô gia có bao nhiêu hối hận?
Tô Vân Phi cũng cười, ôm bả vai Tô Vân Oản nói: “Tiểu muội, người này mà muội cũng quên à? Trước kia ở nhà mợ, muội thích y nhất, lúc nào cũng quấn lấy người ta đó, Lý Tu Minh – biểu ca của muội! Nhớ chưa?”
Tô Minh Oản nghe được cái tên “Lý Tu Minh” lập tức “A” lên một tiếng.
Tô Minh Oản nghiêng đầu nhìn người thiếu niên ở cổng, cuối cùng cũng tìm được vài điểm tương đồng với Tu Minh ca ca thuở bé. Trong lòng không khỏi nón thầm, thì ra biểu ca nghiêm túc năm xưa đã lớn nhường này, dáng dấp quả là dễ nhìn hơn trước nhiều.
Đã bao lâu không gặp nhau, đúng là thời gian như bóng câu ngoài cửa sổ, thoắt cái đã năm năm trôi qua, Tô Vân Oản nhớ đến những năm tháng thơ ấu thường xuyên đến nhà mợ chơi, trong các biểu tỷ, biểu ca, Lý Tu Minh là người đối xử với nàng tốt nhất.
Tô Vân Oản thập phần vui vẻ, vẫn như tấm bé sà vào lòng biểu ca, nhiệt tình hô lên: “Oa, Tu Minh biểu ca! Đã lâu không gặp… Huynh đúng là càng ngày càng anh tuấn.”
Lý Tu Minh không nghĩ tới biểu muội vẫn trong sáng, thơ ngây như ngày bé, thích quấn lấy y, thích cùng y chơi đùa, trong lòng thoáng cao hứng, vỗ vỗ vai nàng đầy cưng chiều.
Tô Vân Oản rời đi không lâu thì Hạ Hầu Lẫm cũng lên xe ngựa hồi phủ. Vừa xuống xe liền thấy trước cổng tướng phủ một đôi nam nữ ôm ôm ấp ấp, thiếu nữ xinh đẹp, rạng rỡ, nam tử tuấn lãng, nho nhã, vô cùng chướng mắt.
Hừ, xú nha đầu Tô Vân Oản này, đêm qua còn nằm dưới thân hắn uyển chuyển rên rỉ, hiện tại lại ngang nhiên ôm ôm ấp ấp nam tử khác trước mặt mọi người, còn chút thể thống gì không? Hạ Hầu Lẫm không phát hiện mình đã hóa thành bình dấm chua loét! Ánh mắt dán chặt lên hai người phía đối diện? Chàng tự hỏi không biết nam nhân này là ai? Nhất định phải gặp một lần. Thế là chàng thu hồi lại tâm trạng bực dọc, không thoải mái, đeo lên nụ cười phong lưu tuấn dật bước đến.
“Vị công tử này là ai? Nhìn lạ mắt cực kì? Vân Bạch, Vân Phi các huynh không muốn giới thiệu sao?”
Tô Vân Oản vừa nghe thấy giọng nói từ tính quen thuộc kia, theo bản năng đẩy Lý Tu Minh ra, có chút không biết đối mặt với Hạ Hầu Lẫm ra sao? Sau đó nàng lại nghĩ, không đúng, nàng không làm việc gì trái với đạo lý, sao phải thẹn thùng. Hạ Hầu Lẫm là một tên đại hỗn đản, hắn có mặt mũi xuất hiện trước mặt nàng, chẳng lẽ nàng không có can đảm đối mặt với hắn hay sao?
Lý Tu Minh nhìn cô nương vừa rời khỏi ngực mình, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát, sau đó lại nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong vừa bước đến, đoán chừng là hàng xóm của Oản Oản, tiểu hầu gia của Vĩnh Nhạc Hầu phủ, vì vậy quy củ khom người cúi chào.
Tô Vân Phi, Tô Vân Bạch nhìn thấy Hạ Hầu Lẫm thập phần vui vẻ, thân thiết tiến lên ôm lấy vai chàng: “A Lẫm, đã lâu không gặp! Đệ vẫn khỏe chứ? Tới đây, chúng ta giới thiệu với đệ, biểu ca của Oản Oản, Lý Tu Minh.”
Hạ Hầu Lẫm đã lâu không gặp đôi hảo bằng hữu này, cũng cực kì cao hứng, ba người thân mật chào hỏi, sau đó mới nhếch mép cười: “Vẫn như thế thôi! Không phải các huynh đang ở biên quan sao? Sao bỗng dưng lại trở về?” Vừa nói vừa liếc mắt, đánh giá Lý Tu Minh, chắp tay hướng y nói: “Lý Tu Minh! Lý học sĩ, chính là văn tài trác tuyệt nức tiếng Giang Nam? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Tại hạ là Hạ Hầu Lẫm của Vĩnh Nhạc Hầu Phủ, huynh đến kinh thành không thể tiếp đón từ xa. Thất lễ! Thất lễ!”
Lý Tu Minh khiêm tốn xoay người, chắp tay, khách sáo đáp: “Tiểu Hầu gia quá khen rồi. Người nào không biết Hạ Hầu tiểu hầu gia văn võ song toàn, nức tiếng kinh.”
Tô Vân Oản đứng một bên cảm thấy không vui vẻ. Tên Hạ Hầu Lẫm này có gì tốt mà nức tiếng kinh thành, nàng khịt mũi coi thường nói: “Biểu ca, Hạ Hầu Lẫm có gì mà tốt, huynh đừng để mấy lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài lừa phỉnh.”
Hạ Hầu Lẫm nghe xong, giận không chỗ phát tiết. Tiểu nha đầu này! Lớn rồi, khuỷu tay cũng hướng ra bên ngoài. Hạ Hầu Lẫm tựa hồ đã quên, chàng đâu phải là gì với Tô Vân Oản, Lý Tu Minh người ta còn là biểu ca bên ngoại đó, thế nên đâu thể tính là khuỷu tay hướng ra bên ngoài.
*nguyên văn: ca bạc trửu vãng ngoại quải = 胳膊肘往外拐, có cụm từ bạc trửu nhi vãng lý quải = 胳膊肘儿往里拐: cánh tay khuỷu tay đều hướng vào trong, ý chỉ bao che khuyết điểm cho người thân/quen. Vì vậy ở đây ca bạc trửu vãng ngoại quải = 胳膊肘往外拐 chúng mình hiểu là giống kiểu người nhà không bênh, đi bênh người ngoài đó. Khổ nỗi anh nhà quên là giờ hai anh chị vẫn chỉ là người dưng nước lã, là bạn bè hàng xóm thôi 🙂
Tô Vân Bạch nhìn bầu không khí có chút xấu hổ, nghĩ thầm tiểu muội nhà chàng trước giờ ngang bướng nhưng chưa bao giờ không hiểu chuyện như thế. Trước mặt Hạ Hầu Lẫm nói ra mấy lời này, đúng là không khác gì tát vào mặt tiểu hầu gia, bèn lên tiếng giảng hòa: “Ai, A Lẫm, đi vào trong ngồi một chút, chúng ta bao lâu không gặp, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với đệ, thuận tiện dạy bảo Oản Oản. Tối qua muội ấy dám lén đến Túy Nguyệt Lâu uống một trận say mèm, cả đêm không về, còn ngủ lại khách phòng của quán rượu. Đúng là chiều quá mà bướng bỉnh, không biết trời cao đất dày là gì nữa rồi. Nữ hài tử sao có thể càn quấy thế chứ?”
Tô Vân Oản nghe đại ca nhà mình nói với Hạ Hầu Lẫm như thế, còn muốn Hạ Hầu Lẫm dạy dỗ nàng, liền cảm thấy tức giận, hốc mắt nàng ửng đỏ, cả gương mặt đều xụ xuống, cực kì đáng thương. Cô nương ngang ngạnh nào đó bĩu môi, dậm chân thể hiện sự bất bình: “Ai cần hắn ta dạy bảo chứ!” Nói xong liền chạy thẳng vào phủ.
Tô Vân Bạch cũng không đoán được muội muội nhà mình sẽ giận dỗi đến thế. Vẫn cho là ba huynh muội bọn họ cùng Hạ Hầu Lẫm lớn lên, cùng ăn, cùng học, thế nên Hạ Hầu Lẫm cũng coi như một nửa ca ca của Vân Oản, đương nhiên ca ca phải có quyền dạy bảo muội muội trong nhà rồi.
Hạ Hầu Lẫm cũng có chút ngượng ngùng, Tô Vân Oản cả đêm không về chính là vì phát sinh chuyện kia với chàng, hai người điên đảo một đêm tại Túy Nguyệt Lâu đến tận sáng hôm sau.
Hạ Hầu Lẫm ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói: “Vân Bạch, Vân Phi, ta thấy tâm tình Oản Oản không tốt, các huynh đi xem muội ấy một chút. Ta cũng phải trở về nhà, ngày mai lại tới phủ thăm hai người.” Nói xong liền cáo từ trở về phủ, lưu lại ba người đàn ông không hiểu chuyện gì đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù thường ngày Hạ Hầu Lẫm và Oản Oản suốt ngày chí chóe cãi nhau, nhưng cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm thế này. Hai vị công tử Tô gia không nhìn ra nguyên nhân, nên cũng đành thôi, cùng Lý Tu Minh tiến vào phủ Tướng quân.