Đọc truyện Vì nàng hoạ mày ngài, vì nàng cài mộc trâm – Chương 39
Hạ Hầu Lẫm bế Tô Vân Oản xuống xe. Thủ hạ của chàng đã bao vây kín biệt viện.
Hạ Hầu Lẫm nhỏ giọng nói bên tai nàng: “ Đi thôi Oản Oản, chúng ta vào xem kẻ kia là thần thánh phương nào?”
Tô Vân Oản theo Hạ Hầu Lẫm tiến vào phòng khách biệt viện. Bên trong hai thủ hạ của Hạ Hầu Lẫm giữ chặt vai một cô nương. Người kia không ai khác chính là Tần Sương Tuyết. Quỳ dưới đất là thủ hạ của nàng ta, cả đám đang dập đầu la khóc, kêu cha gọi mẹ: “Là nữ nhân kia đưa tiền thuê chúng tiểu nhân! Chúng tiểu nhân không biết gì cả. Mong đại gia đại từ đại bi tha mạng!”
Thủ hạ của Hạ Hầu Lẫm thẳng tay đánh ngất một kẻ trong số đó, đám còn lại sợ hãi co rúm vào một góc, trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh, bầu không khí đông đặc quái dị.
Tô Vân Oản không thể ngờ là Tần Sương Tuyết. Lần trước nàng ta hạ xuân dược Hạ Hầu Lẫm nàng còn chưa thèm tính sổ với nàng ta, vậy mà ả tiện nhân này dám to gan sai người bắt cóc nàng. Tô Vân Oản nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Tần Sương Tuyết, vung tay. “Ba” một tiếng trên mặt Tần Sương Tuyết lập tức hiện lên 5 dấu tay đỏ ửng.
“Tần Sương Tuyết. Lần trước ngươi hạ dược Hạ Hầu Lẫm, ta cũng không tính toán với ngươi, vậy mà con người ngươi tính ác khó bỏ, lần này còn dám tính kế bắt cóc ta?”
Tô Vân Oản ra tay chẳng nể nang gì, Tần Sương Tuyết đau đớn đến cắn rách môi. Ả ta nhổ một ngụm máu xuống đấy, không giận chỉ điên cuồng cười: “Ha ha ha Tô Vân Oản, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta lý do? Trong yến tiệc tại nhiếp chính vương phủ ngươi trước mặt bao người cho ta một cái bạt tai, khiến ta mất mặt không nói, còn ở trước mặt nhiếp chính vương phi khiến ta khó xử. Thanh danh của ta ở kinh thành này đều bị ngươi hủy hoại. Tất cả vương tôn, công tử có ý với ta hiện tại đều xa lánh, chối bỏ ta! Đây đều là lỗi của tiện nhân ngươi hại! Mãi mới chờ được đến lúc ngươi hồi kinh, vất vả canh chừng lúc ngươi đi ra ngoài, ta rốt cuộc cũng có thể phục thù. Ta liền thuê vài tên lưu manh để cho người nếm thử mùi thân bại danh liệt…” Nói xong Tần Sương Tuyết bỗng chốc cười lên, rít qua kẽ răng: “Đáng tiếc. Đáng tiếc a… không những không bắt được ngươi, còn bị người của Hạ Hầu Lẫm phát hiện. Xem như ta thua… hahahahaha…”
“Ngươi thuê mấy tên lưu manh này để cho ta nếm trải cảm giác thân bại danh liệt? Ngươi bắt ta là muốn làm gì?” Tô Vân Oản tức đến đỏ mắt, đang chuẩn bị tiến lên cho nàng ta một cái bạt tai nữa, thì Hạ Hầu Lẫm đã bước đến ngăn cản: “Oản Oản, nghe nàng ta nói trước đã.”
Tô Vân Oản tức giận quay đầu ra chỗ khác, “Mau nói!!”
“Ha ha ha, còn có thể làm gì ~ Tất nhiên là để chúng thay phiên nhau hãm hiếp ngươi. Sau đó để ngươi toàn thân lõa lồ, dơ bẩn ném ở cửa phủ tướng quân, để trên dưới tướng quân phủ hổ thẹn vì đã sinh là loại nữ nhân lăng loàn như ngươi. Để ngươi cả đời bị thế nhân phỉ báng, chửi rủa. Cả đời không ngóc đầu lên được.” Tần Sương Tuyết bình tĩnh nói ra những lời bẩn thỉu này, còn cười rộ lên.
Tô Vân Oản tức muốn phát điên. Con người cô nương này tại sao lại độc ác như thế!! Ai không may cưới phải nàng ta đúng là đen đủi. May mắn hôm yến hội nàng khiến nàng ta mất hết mặt mũi bằng không công tử nào vô phúc rước nàng ta về nhà không phải gia môn bất hạnh hay sao? Tô Vân Oản nghĩ vậy lập tức muốn tiến lên đá cho nữ nhân thâm hiểm này hai đá.
Hạ Hầu Lẫm kịp thời ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng thầm thì: “Oản Oản đừng vì ả ta mà tức giận. Không đáng. Cứ để ta xử lý ả ta, được không? Nàng về xe ngựa trước, đợi ta…”
Tô Vân Oản nhẹ gật đầu, nàng cũng không muốn vì thứ nữ nhân hèn mọn, nanh ác này mà phiền lòng, ô uế tay nàng. Vì quá tức giận, Tô Vân Oản không chú ý mắt Hạ Hầu Lẫm đã đỏ bừng, hai con ngươi đầy sát khí, gân xanh nổi lên trên trán. Chàng đơn giản không thể tưởng tượng nổi nếu mình không an bài ám vệ đi theo bảo vệ Oản Oản thì sẽ xảy ra hậu quả như thế nào. Hiện tại chàng chỉ muốn lột da, rút gân Tần Sương Tuyết.
Hạ Hầu Lẫm đi đến trước mặt Tần Sương Tuyết, cười lạnh nói: “Tần Sương Tuyết, nếu cô đã có chủ ý này với Oản Oản nhà chúng ta, vậy thì chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý nếu bị phát hiện sẽ nhận hậu quả gì rồi chứ? Cô có thể ra tay tàn độc như thế, vậy thì cũng đừng trách chúng ta nhẫn tâm…” Nói xong, chàng quay người nói nhỏ với thủ hạ bên cạnh, sau đó quay lại xe ngựa.
Tô Vân Oản nhìn Hạ Hầu Lẫm bước lên xe, vội vàng ôm lấy eo chàng: “Lẫm ca ca, huynh làm gì Tần Sương Tuyết rồi?” Hạ Hầu Lẫm ôn nhu hôn lên mặt nàng, dịu dàng nói: “Ừm? Sao? Muốn cầu tình cho ả ta?”
Tô Vân Oản lắc đầu: “Cầu tình gì chứ? Nàng ta độc ác như vậy, ta sao phải cảm thấy đáng thương cho nàng? Chỉ là ta thấy đáng thương cho Tần thái y, vì sao lại sinh ra một nữ nhi lòng dạ rắn rết như thế. Ai ~” Tô Vân Oản nói xong không nhịn được thở dài. Tâm trạng tức giận, nóng nảy của Hạ Hầu Lẫm vị bộ dáng đáng yêu này của Tô Vân Oản mà thả lỏng. Chàng bật cười nhéo nhéo mũi nàng, Oản Oản đúng là liều thuốc vui vẻ của chàng ~
“Được rồi. Oản Oản muội không cần quan tâm nhiều như vậy. Mấy thứ bẩn thỉu này cứ để ta xử lý.” Hạ Hầu Lẫm ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, thủ thỉ: “Ta chỉ muốn cho Oản Oản nhà chúng ta nghe, thấy những gì tốt đẹp nhất thôi.”
Tô Vân Oản ôm cổ chàng, hé miệng cắn Hạ Hầu Lẫm một cái: “Hỗn đản, ta là Oản Oản của chàng. Dù cho những việc xấu xa, bẩn thỉu nhất, nếu là chàng làm, ta đều tha thứ, tiếp nhận, thấu hiểu. Ta yêu tất cả con người chàng từ trái tim chàng, tâm hồn chàng, con người chàng. Mọi thứ của chàng ta đều yêu. Tất cả của chàng cũng đều là của ta.”
Hạ Hầu Lẫm bị nàng cắn, hơi run rẩy kêu lên. Tiểu nha đầu nhà chàng quả là biết an ủi người khác.
Việc chàng làm với Tần Sương Tuyết cũng không tính là bẩn thỉu gì, chỉ là trừng phạt đúng người đúng tội.
Chàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tiểu nha đầu, sao muội lại thích cắn người thế hả? Ta còn phải ra ngoài gặp người khác đấy. Tần Sương Tuyết kia không phải muốn tìm người hủy sự trong trắng của muội hay sao? Ta chỉ trả lại cho nàng ta những thứ nàng ta nghĩ thôi. Để thủ hạ của nàng ta ăn xuân dược. Sau đó nhốt nàng ta cùng mấy kẻ đó. Sáng mai sẽ có người đến phát hiện cảnh tượng kia. Nhưng nàng ta có đủ sức chịu đựng được qua đêm nay hay không thì còn xem vận số của nàng ta đã.”
Tô Vân Oản có chút tiếc hận, nếu như Tần Sương Tuyết không ôm ấp mưu đồ hãm hại nàng, thì đã có thể gả cho một gia đình tốt, an nhàn sống! Hại người, cuối cùng thành hại mình…
Hạ Hầu Lẫm nhìn Tô Vân Oản lâm vào trầm tư, biết tiểu nha đầu nhà mình ngày thường ngang ngạnh, khó bảo nhưng chung quy là một cô nương thiện lương, trong sáng, chính vì vậy chàng mới không muốn nàng nhúng tay vào chuyện này: “Bảo bối, ta đưa nàng về nhà, mấy ngày nay ta thực sự quá bận rộn, làm sau việc ta sẽ lập tức đến tướng phủ cầu hôn. Nàng ngoan ngoãn đợi ta.”
Tô Vân Oản vui vẻ nhoẻn miệng cười. Khuôn mặt nàng rạng rỡ, thanh tuần, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, mọi sầu lo vì nụ cười của nàng mà tan vào hư không. Tô Vân Oản vuốt ve khuôn mặt Hạ Hầu Lẫm, chân thành nói: “Vừa rồi chàng có đau không ~ Không hiểu sao ta lại thích cắn chàng như thế? Có lẽ vì quá yêu chàng. Vì yêu nên muốn chiếm hữu. Muốn lưu lại ấn kí của mình trên người chàng hắc hắc hắc…”
Hạ Hầu Lẫm trầm giọng, dán sát vào tai nàng, thâm tình nói: “Vậy Oản Oản cũng thích Lẫm ca ca lưu lại ấn kí trên người muội sao? Lần sau ta sẽ tận lực lưu lại thật nhiều dâu nhỏ trên khắp thân thể muội, được không?””
Tô Vân Oản nghe vậy cả người mềm nhũn, nàng không chịu được mỗi lần chàng cố ý dụ hoặc mình, giọng nói ám muội này khiến nàng nhớ đến những lần ân ái của hai người, tiểu huyệt không tự chủ được lại bắt đầu ẩm ướt.
“Đáng ghét… Loại dấu đó, mất mấy ngày mới xóa đi được. Thật là xấu hổ chết đi… Giờ tắm rửa ta cũng không dám cho Vũ Thu vào hầu hạ đấy…” Hôm nay Hạ Hầu Lẫm vốn không muốn làm gì nàng. Nhưng nghe giọng nói kiều nhuyễn, nũng nhịu này, nhuyễn ngọc ôn hương trong lồng ngực, chàng không khống chế nổi mình. Cánh tay mò mẫm vào sâu trong nội y của nàng.