Đọc truyện Vì nàng hoạ mày ngài, vì nàng cài mộc trâm – Chương 12
Mấy ngày nay Tô Vân Oản luôn ở trong nhà, không chịu đi đâu, nàng sợ vừa ra khỏi cửa sẽ gặp phải Hạ Hầu Lẫm, cũng sợ ra ngoài sẽ bị mọi người nhìn ra cái gì. Cho nên ngày ngày nàng chỉ ở trong khuê phòng xem sách, trang điểm, nghỉ ngơi lấy sức.
Mọi sự cực kỳ êm đềm cho đến ngày tỷ muội thân thiết nhất của Tô Vân Oản – Mộ Song đến. Không hổ là khuê mật thiết nhất của nàng, tính tình cũng tương tự Tô Vân Oản, thoải mái, hảo sảng, hoạt bát. Mộ Song vội vàng bước vào phòng Tô Vân Oản, vì đi quá nhanh nên miệng không ngừng thở dốc, nàng vừa tự rót nước uống, vừa thản nhiên ăn điểm tâm trên bàn.
Tô Vân Oản trợn mắt liếc Mộ Song một cái mới chậm rãi nói: “Nói đi, hôm nay muội đến tìm ta làm gì? Đừng nói là Mộ gia không có trà bánh, điểm tâm, muội phải đến tận đây ăn đó nhé?”
Mộ Song nuốt xuống một miếng điểm tâm lớn, lại uống cạn chén trà, nhẹ nhàng ho một tiếng, chậm rãi lau vụn bánh trên khóe miệng, sau đó lại biến trở về cô tiểu thư hiền thục đoan trang. Nàng liếc mắt, nghiêm mặt, từ tốn nói: “Vân Oản, tỷ thương tâm mấy ngày rồi, nên lấy lại tinh thần đi thôi. Có phải đau lòng quá nên quên luôn mai là ngày gì rồi đúng không?”
Tô Vân Oản nhíu mày suy nghĩ xem mai là ngày gì? Có quan trọng không?
Mộ Song nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng, nhớ nhớ quên quên của tỷ muội tốt, tức đến độ muốn nổi nóng, hung hăng gõ vào đầu Vân Oản để nàng ấy hồi thần. Mộ Song thở dài, nói: “Vân Oản, ngày mai Nhiếp chính vương phi mở tiệc chiêu đãi các công tử, tiểu thư thế gia kinh thành, cũng như các vương tôn quý tộc đó. Chuyện quan trọng thế mà tỷ cũng quên được. Đây là một dịp quan trọng, ta mặc kệ tỷ có thương tâm thế nào, thất tình ra sao, nhưng mà tỷ còn trẻ đâu thể treo cổ trên một cái cây Nhiếp chính vương chứ đúng không? Đương lúc xuân sắc xinh đẹp phải tìm một lang quân như ý, tỷ cũng đã mười bảy rồi, Nhiếp chính vương cũng đã thành thân, chuyện đã rồi không thể thay đổi được. Việc cần làm hiện tại là lo lắng cho tương lai, tìm một thế gia công tử gia thế tốt, ngoại hình anh tuấn, lại tâm đầu ý hợp để thành thân.”
Tộ Vân Oản bị Mộ Song nói một tràng giang đại hải đạo lý, cuối cùng mới bình tâm lại, suy ngẫm kỹ càng. Đúng rồi, sao nàng có thể quên chuyện này. Ngày mai là buổi tiệc của Liễu Khanh Khanh, à không, giờ phải gọi là Nhiếp chính vương phi. Mấy ngày nay bởi vì phát sinh sự cố với Hạ Hầu Lẫm mà ngày nào nàng cũng ru rú trong nhà, chỉ tâm tâm niệm niệm tránh chàng, cũng vứt luôn bữa tiệc này ra sau đầu.
Nha đầu Mộ Song này muốn đi thì cứ đi đi, kéo ta đi làm gì chứ? Chả lẽ tìm đối tượng thành thân?
Mộ Song nhìn Tô Vân Oản dần dần lấy lại tinh thần, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói tiếp: “Tiệc rượu ngày mai, bằng giá nào tỷ cũng phải đi cùng ta. Nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn ý niệm với Nhiếp chính vương, đồng thời tìm một người khác tốt hơn.”
Tô Vân Oản xoa xoa trán, trong tình cảnh hiện giờ, nàng hoàn toàn không muốn ra ngoài. Tô Vân Oản từ tốn nói với Mộ Song: “Song Song, ngày mai ta không đi được không? Thật sự ta không muốn gặp mặt công tử, thiếu gia nào cả, cũng chưa có ý định thành thân. Mấy ngày nay ta rất mệt chỉ muốn ở trong phủ nghỉ ngơi.”
Mộ Song thầm nghĩ: QUẢ NHIÊN VIỆC KIA ĐẢ THƯƠNG VÂN OẢN CỦA NÀNG KHÔNG NHẸ. Haizzz hỏi thế gian tình ái là chi mà để người ta si mê, héo mòn đến thế? Không được! Thân là hảo tỷ muội số một của Vân Oản nàng không thể để vị bằng hữu thân thiết của mình chán chường thêm nữa. Dù hiện tại không có ý định tìm đối tượng, cũng không thích ai đó, nhưng mưa dầm thấm lâu, giờ không thích không có nghĩa là tương lai không thích, cơ bản vẫn phải gặp mặt, giao lưu, không đến đối tượng còn chả có mà bàn đến tương lai. Nghĩ vậy, Mộ Song cương quyết đáp: “Vân Oản, tiệc này không thể không đi. Đây là yến tiệc Nhiếp chính vương phi tự tay tổ chức, cũng tự mình gửi thiệp đích danh, cứ coi như tỷ không muốn đến tìm đối tượng mới, thì cứ nghĩ đơn giản là đi giải sầu thôi. Nghe nói ngày mai có gánh hát nổi tiếng đến, nếu không bận gì, vậy thì tới vui chơi cho thoải mái đầu óc.”
Tô Vân Oản nhìn Mộ Song. Nha đầu này thực lòng chỉ không muốn nàng buồn rầu, tìm mọi cách khiến nàng vui vẻ, thoải mái. Cuối cùng Tô vân Oản gật đầu, đáp ứng: “Thôi được. Đi. Ngày mai ta nhất định sẽ đến.”
Mộ Song nghe xong vui vẻ reo lên: “Quá tốt rồi! Vân Oản, ngày mai ta đợi tỷ ở phủ nhiếp chính vương. Giờ ta về trước chuẩn bị đã. Mai tỷ nhất định phải chải chuốt xinh đẹp đến đó. Vân Oản nhà chúng ta xinh đẹp như thế, chỉ không chịu chơng diện, nếu không người nhiếp chính vương chọn có khi lại là tỷ rồi.”
Tô Vân Oản khẽ mỉm cười, tri kỷ đúng là tri kỷ, lúc nào cũng đối xử tốt với nàng. Vân Oản dịu dàng vỗ vỗ vai Mộ Song, che miệng cười nói: “Được rồi, muội đi về đi, ngày mai gặp lại. Ta cũng đi xem mai nên mặc gì cho ổn.”
Mộ Song tạm biệt Tô Vân Oản hồi phủ. Tô Vân Oản ngồi trên ghế quý phi, tay chống đầu tự hỏi: Ngày mai Hạ Hầu Lẫm có đi không? Chàng cũng sẽ đi tìm đối tượng mới ư? Vừa nghĩ đến việc này, nàng cười khổ lắc đầu. Chàng có thể tìm kiếm đối tượng thành thân, còn nàng tuyệt đối không thể. Nếu gả đi rồi bị nhà chồng phát hiện thân thể mình không còn hoàn bích, đó sẽ là điều vũ nhục đối với phủ tướng quân. Đời này Tô Vân Oản nàng không thể gả đi, cũng không muốn gả đi, chỉ muốn cả đời trông coi Tô Gia, phụng dưỡng phụ thân, chăm sóc các ca ca là đủ mãn nguyện. Ngày mai đi giải sầu một chút cũng tốt.
Tô Vân Oản gọi Vũ Thu chuẩn bị y phục và đồ trang sức cho buổi tiệc ngày mai.
Hôm sau, bởi vì cần đi dự tiếc nên Tô Vân Oản dậy sớm hơn ngày thường, còn chưa tỉnh ngủ đã bị Vũ Thu kéo đều trước bàn trang điểm, đánh răng súc miệng, chải tóc, kẻ mày.
Vũ Thu chuẩn bị cho nàng một bộ váy áo màu vàng nhạt, thêu hoa hải đường trắng, phối thêm một bộ trang sức mã não vừa thanh nhã, vừa nhẹ nhàng tươi tắn. Vũ Thu vừa trang điểm cho nàng, vừa nói: “Hôm nay tiểu thư đi dự tiệc, nhớ tìm một cô gia thật tốt về, mặc dù không thể thành đôi cùng Nhiếp chính vương nhưng trong kinh thành này thiếu gì vương tôn công tử ưu tú. Người cứ lựa chọn thật kỹ, tìm một ý chung nhân hợp ý người.Như thế lão gia và hai vị thiếu gia có thể yên tâm giao phó bảo bối của Tô phủ chúng ta.”
Còn chưa ngủ đủ giấc đã bị kéo dậy, lại còn bị dày vò hơn một canh giờ chải tóc, trang điểm, Tô Vân Oản sớm đã mệt mỏi, hiện tại nghe Vũ Thu nhắc đến chuyện này chỉ thở dài, chán chường nói: “Ta không muốn lấy chồng, chỉ muốn cả đời ở bên phụ thân và các ca ca thôi, không được sao?”
Vũ Thu bị tiểu thư nhà mình hù, giật mình, vội vàng khuyên can: “Tiểu thư, người sao có thể không lấy chồng! Người không thể vì Nhiếp chính vương cưới Vương phi mà đoạn tuyệt ái tình nha! Tiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp như thế, chắc chắn có rất nhiều vương tôn công tử ngưỡng mộ người.”
Tô Vân Oản biết có nói Vũ Thu cũng chẳng thể hiểu nổi, vì vậy im lặng không trả lời.
Vũ Thu bận bịu hơn canh giờ cuối cùng cũng trang điểm xong cho tiểu thư nhà mình.
Tô Vân Oản quả thực là một cô nương vô cùng xuất sắc, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lại thêm đường nét thanh tú như ngọc, kết hợp cùng một thân tài nghệ của Vũ Thu càng trở nên mỹ lệ, tinh xảo. Mày liễu nhỏ, dài, đôi mắt hạnh to tròn long lanh như hồ nước xuân, kiều mị động lòng người, sống mũi dọc dừa cao thẳng, hai má phiếm hồng, đặc biệt đôi môi nhỏ nhắn, mọng nước khiến người ta chỉ muốn âu yếm hôn lên. Khí chất nàng thanh thuần, tươi mát, dáng người uyển chuyển, kết hợp với bộ quần áo trên người, mỗi bước đi đẹp tựa mẫu đơn đung đưa trong gió, rung động lòng người.
Tô Vân Oản nhìn mình trong gương, thật sự quá lâu không ăn mặc như thế, chính nàng cũng không tin nổi vào mắt mình, không khỏi tự luyến thầm nghĩ bản thân mình cũng xinh đẹp như thế. Xem ra Vũ Thu bỏ ra không ít công sức, chỉ vì muốn tiểu thư nhà mình tìm được một phu quân tốt. Thật là uổng phí phần tâm ý này của muội ấy. Đột nhiên Tô Vân Oản thoáng cảm thấy áy náy.
Xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, sẵn sàng thẳng tiến đến Nhiếp chính vương phủ.
Hạ Hầu Lẫm vừa ra cửa, đã thấy Tô Vân Oản cúi đầu bước lên xe, nàng đi khá vội, chàng chỉ thoáng thấy bóng áo vàng nhạt của nàng. Chàng nghĩ thầm cuối cùng Oản Oản cũng chịu ra khỏi phủ, chẳng lẽ nàng ấy cũng đến yến tiệc của Nhiếp chính vương phi, chàng nhanh chóng bước lên xe, đi thẳng đến phủ Nhiếp chính vương.
Hạ Hầu Lẫm vừa xuống xe, còn chưa nhìn thấy Tô Vân Oản đã bị hảo bằng hữu – Vương Vượng kéo đi.
Vương Vượng nhìn bốn phía, nơi nơi đều là các quý nữ xinh đẹp như hoa tiên tử, tươi cười nói: “Nhiếp chính vương thành thân, không chỉ các quý nữ kinh thành thương tâm mà trái tim các thế gia công tử cũng tan nát chẳng kém. Ai bảo nhiếp chính vương phi là Liễu Khanh Khanh chứ. Cho nên hôm nay Vương phi thiết yến, giống như là bữa tiệc hàn gắn trái tim những kẻ thất tình, tạo cơ hội cho các thế gia tiểu thư, công tử gặp mặt, giao lưu.”
“Hạ Hầu huynh trước đây một lòng theo đuổi Nhiếp chính vương phi. Hôm nay quả là ngày tốt, huynh nhìn xem cơ bản các quý nữ kinh thành đều có mặt, huynh ngắm nghía cẩn thận một lát xem có đối tượng nào hợp ý mình không thì mau mau tiến tới đón dâu đi.” Hạ Hầu Lẫm nghe Vương Vượng nói thế dở khóc dở cười đáp: “Hôm nay ta đến đây chỉ đơn giản là dự tiệc, mừng cho Nhiếp chính vương và Nhiếp chính vương phi trăm năm hòa hợp, như chim liền cánh như cây liền cành mà thôi. Lại nghe nói lần này Nhiếp chính vương phi có mời đến một gánh hát vô cùng nổi tiếng, thuận tiện đến nghe.”
Vương Vượng một bộ: TA THỪA BIẾT NGƯƠI NGHĨ GÌ, nhìn chàng. Hạ Hầu Lẫm bất đắc dĩ cười cười, nói lảng sang chuyện triều chính. Hai người bất tri bất giác đi đến hoa viên của vương phủ. Từ xa Hạ Hầu Lẫm đã thấy tà váy vàng nhạt mà buổi sáng chưa kịp bắt lấy kia. Chàng vô thức bước lên, càng đến gần càng cảm nhận được nhịp tim loạn nhịp của mình. Hôm nay Oản Oản quả thực vô cùng xinh đẹp, mày mặt diễm lệ, đặc biệt đôi môi đỏ mọng như một trái anh đào chín đỏ, khiến chàng chỉ muốn xông đến ngấu nghiến hôn nàng, hung hăng áp nàng xuống dưới thân mình.
Tô Vân Oản đang thảnh thơi đứng dưới tán hoa anh đào, cạnh tỷ muội tốt Mộ Song. Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống, xuyên qua cánh hoa nhàn nhạt, đậu trên má nàng, đẹp như một nàng tiên. Đứng cách họ ba, bốn bước là nha hoàn Vũ Thu và nha hoàn Hạ Liên của Mộ Song.
Hạ Hầu Lẫm luyện võ từ nhỏ, tai thính hơn người bình thường, dù không đến quá gần vẫn có thể nghe rõ nội dung trò chuyện của hai nàng.
Mộ Song: “Oản Oản, hôm nay tỷ đã nhìn trúng vị vương tôn, công tử nào chưa? Ta thấy vài người không tệ đâu, tỉ như: Đại công tử Nhiếp Tử Khiên, con trai nhà thượng thư đại nhân này. Dáng vẻ đường hoàng, nói chuyện hài hước, có duyên, quan trọng là hắn ngưỡng mộ tỷ đã lâu. Hoặc Ngũ vương gia – Nam Cung Hiên cũng là lựa chọn rất được. Tỷ không biết đâu, khi tỷ vừa bước vào cửa ánh mắt hắn đã dán chặt lên người tỷ không rời. Nhưng nghe đồn người này tính tình phóng lưu, ỷ mình là hoàng tộc thường xuyên làm ra chuyện cướp đoạt dân nữ.”
Hạ Hầu Lẫm nghe thấy Mộ Song nói vậy, cực kỳ khó chịu, đột nhiên muốn nổi giận. Tô Vân Oản đang muốn tìm phu quân sao? Tưởng chàng chết rồi chắc? Đang chuẩn bị tiến lên thì Tô Vân Oản nhỏ nhẹ lên tiếng: “Song Song, muội chớ nói lung tung, chẳng phải đã bảo hôm nay chúng ta đến đây giải sầu, không phải đến tìm ý trung nhân hay sao?”
Hạ hầu Lẫm nghe được lời này thì lập tức vui vẻ. Đúng rồi, Oản Oản của chàng sao lại có thể đi tìm phu quân chứ. Hạ Hầu Lẫm đang chuẩn bị bước đến chỗ nàng, thì đột nhiên nhi tử nhà thái phó từ đâu xuất hiện kéo chàng đi.
“Chung Đào! Ngươi kéo ta làm cái gì?” Hạ Hầu Lẫm hơi cao giọng.
Tô Vân Oản nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nội tâm bắt đầu có chút loạn, nàng không quay đầu, chỉ gắt gao nắm lấy một góc áo. Mộ Song nghe thấy tiếng Hạ Hầu Lẫm, quay lại nói với nàng: “Hình như là thanh mai trúc mã của tỷ, Hạ Hầu Lẫm.”
Giọng nói của Hạ Hầu Lẫm đương nhiên đối với nàng vô cùng quen thuộc, sớm đã ghi lòng tạc dạ, nhưng nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Mộ Song đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vui vẻ reo lên: “À. Đúng rồi! Chàng ta chẳng phải là tiểu thế tử của Vĩnh Nhạc Hầu Phủ hay sao? Không tệ nha. Nữ tử ngưỡng mộ chàng ta nhiều vô kể. Nghe nói nữ nhi của Tần đại nhân – Tần Sương Tuyết vô cùng mê đắm chàng ta. Vừa rồi còn cất công đi hết mất vòng, một mực đòi tìm chàng ta đó. Oản Oản tỷ có vị trúc mã tốt như thế, tại sao không cân nhắc qua?”
Tô Vân Oản cười khổ, lắc đầu, thấp giọng nói: “Huynh ấy không thích ta, người huynh ấy yêu là Liễu Khanh Khanh.”
Mộ Song lúc này mới bừng tỉnh: “Đúng nha, cho nên không phải chàng ta hôm nay đến cũng là để tìm đối tượng thích hợp hay sao? Nói đến thế tử nhà Hạ Hầu, hình như năm nay cũng tầm 20 rồi, là tuổi nên sớm thành thân. Đoán chừng Vĩnh Nhạc Hầu thúc ép quá, nên chàng ta mới đến đây tìm lương nhân.”
Tô Vân Oản siết chặt nắm tay, cho nên hôm nay chàng đến tìm đối tượng mới sao? Nàng dùng sức lắc đầu, đem nội tâm chua xót đẩy đi, khó khăn lên tiếng: “Song Song, chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi.”
Hạ Hầu Lẫm bị Chung Đào đột nhiên kéo đến đình giữa hồ của vương phủ đối ẩm cùng cánh công tử thế gia.
Hạ Hầu Lẫm bất đắc dĩ ngồi xuống, vừa đưa mắt nhìn quanh các thiếu nữ phấn son lộng lẫy, váy áo sặc sỡ, trong lòng thoáng bực bội. Mấy cô nương õng a õng ẹo, giả tạo này thực sự khó nhìn muốn chết. Nhất là cái gì mà Tần Sương Tuyết, cứ một mực dán lấy người chàng không chịu buông. Chẳng lẽ nàng ta không nhìn ra chàng vô cùng chán ghét nàng ta sao? Nhưng ngại nơi này toàn công tử thế gia, cũng không muốn trước nơi đông người nói những lời ác ý với một nữ tử, nên Hạ Hầu Lẫm cố gắng nhịn lại, tránh nói ra những lời không hay ho.
Tô Vân Oản và Mộ Song tản bộ đến đình giữa hồ, liền nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người kia. Mà Hạ Hầu Lẫm còn liên tục mỉm cười, giống như rất vui vẻ, hưởng thụ.