Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 53


Đọc truyện Vị Khách Lúc Nửa Đêm – Chương 53

Chỉ bỏ qua một hai phút, Tiết Tuyển Thanh đã không rõ có chuyện gì xảy ra.Trước khi cô sầm mặt đuổi khách, Tông Anh ôn hoà khuyên bác cả rời đi.

Bác cả vừa bị Thịnh Thu Thật chẹn họng, nhất thời không biết nên nói gì,
Tông Anh liền bảo bà ta: “Đã đến giờ này rồi, bác về nghỉ ngơi đi, không cần ai ở lại trông đâu.”

Bác cả vội tiếp lời: “Sáng nay bác ở lại đây cũng không chỉ vì mày, tối qua Tông Du lại rơi vào tình trạng nguy
kịch, đến giờ còn chưa biết thế nào.”

Mặt bà ta đầy ưu sầu, nhíu
mày thở dài: “Mày nói xem, sao nhà chúng ta lại xúi quẩy như vậy, Tông
Du thì nguy kịch, mày cũng nằm viện, sau đây còn phải phẫu thuật! Bác
nghe y tá nói bệnh của mày rất nguy hiểm, chẳng trách đợt trước mày vội
vàng xử lý cổ phần, có phải lo phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn
không?”

Bà ta lại kéo tay Tông Anh, sau đó thở dài, nói: “Nếu hôm
đó mày nói rõ ràng thì đôi bên đâu đến nỗi vì chuyện này mà to tiếng!
Cháu với chắt, hết đứa này đến đứa kia làm người lớn lo lắng, bây giờ
Tông Du cũng càng ngày càng không nghe lời, nghe nói nó nhất quyết đòi
điền thoả thuận hiến tạng, còn nói chị nó có thể ký, sao nó không được?”

Bà ta đột nhiên ngừng lại, hỏi: “Trước kia lúc học ở Học Viện Y, cháu không ký thật đấy chứ?”

Cách bác cả nhìn Tông Anh đầy ý thăm dò “giấu đầu hở đuôi”.

Bà ta tự cho mình là thông minh, rào trước đón sau một tràng dài dằng dặc, song cho dù là người không rành đạo lí đối nhân xử thế, Tông Anh cũng
hiểu ý đồ nằm trong câu nói cuối cùng kia.

Nói đi nói lại, chẳng qua là để thăm dò…

Mày đã ký đơn thoả thuận hiến tạng chưa?

Nhỡ phẫu thuật thất bại, cũng đừng lãng phí một quả tim.

Tông Anh siết chặt tay, đuổi bà ta ra ngoài, nhưng sau khi nghe cô nói “mời
bác ra ngoài”, bác cả vẫn không chịu rời đi, còn biện bạch: “Mày đừng
nghĩ nhiều, bác không có ý gì khác, chỉ mong mày dưỡng bệnh cho tốt,
tiện thể có thời gian rảnh thì lên khuyên nhủ Tông Du, bảo nó đừng ký
giấy gì gì kia, nó còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu rõ…”

Chưa
kịp nói xong, bác cả chợt cảm thấy sau lưng có người túm lấy cánh tay
mình, mạnh mẽ kéo bà ta đứng dậy, vừa xô vừa đẩy ra ngoài, còn chưa kịp
phản ứng, cửa phòng bệnh liền đóng sầm lại, bên trong triệt để khóa kín.

Bác cả lấy lại tinh thần, cách tấm kính thuỷ tinh nhỏ, trông thấy mặt Tiết
Tuyển Thanh, bà ta chỉ tay về phía cô chất vấn: “Mày là ai mà dám nhúng
tay vào chuyện nhà tao?!”

Tiết Tuyển Thanh trừng mắt đáp trả không chút khách khí, cô im lặng siết chặt nắm đấm, mạch máu trên cổ nhô ra.

Bác cả từ trước đến nay là người mềm nắn rắn buông, thấy Tiết Tuyển Thanh
trở nên hung dữ, toàn thân đầy sát khí, bà ta né tránh ánh mắt cô, lại
lải nhải hai câu, cuối cùng hậm hực bỏ đi.

“Tôi không nên để bà ta vào.” Tiết Tuyển Thanh xoay người nhìn Tông Anh, “Vừa rồi bà ta lại nói gì phải không?”

Tông Anh siết chặt nắm đấm, cô vô cùng phẫn nộ, căn bản không biết nên mở
miệng thế nào, Tiết Tuyển Thanh thấy cô không lên tiếng, bước tới kéo
Thịnh Thanh Nhượng ra ngoài, vừa đóng cửa lại liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Thanh Nhượng thuật lại nguyên văn lời bác cả nói, gần như một chữ không lọt, nói xong, anh đưa mắt nhìn vào phòng –
Tông Anh hiện đang cố gắng kiềm chế, bề ngoài cô tỏ ra rất bình tĩnh,
trái lại càng khiến người khác lo lắng.


Tiết Tuyển Thanh nghe xong liền đấm vào tay vịn trên tường, tức giận mắng liền một tràng: “Bà già
ngu ngốc! Chỉ có mạng của cháu bà ta quan trọng à! Có phải chỉ cần Tông
Anh từng ký thoả thuận hiến tạng, họ còn muốn thông đồng mưu sát vì một
quả tim? Ác độc đến mức…” Tiết Tuyển Thanh nói nhanh đến mức suýt không
kịp thở, ngừng một lúc mới thở dài nói: “Thật độc ác, ra vẻ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ thay họ, trong bụng lại đầy ý định hại người xấu xa!”

Cô nghiến răng đấm thêm một phát nữa, nhìn vào
phòng theo tầm mắt của Thịnh Thanh Nhượng, trong ánh sáng trắng của đèn
trên trần nhà xen lẫn với ánh nắng tờ mờ của buổi sớm ngoài phòng, Tông
Anh bóp méo cốc giấy trên tủ đầu giường.

Thịnh Thanh Nhượng vội vàng đẩy cửa đi vào, lại bị Tiết Tuyển Thanh cản lại.

Cô ngẩng đầu liếc đồng hồ điện tử trong hành lang bệnh viện, lạnh giọng
cảnh cáo Thịnh Thanh Nhượng: “Nếu không định biến mất ở đây, vậy anh nên đi ngay bây giờ đi.”

Thời gian không còn sớm, khu phòng bệnh ở
khoa giải phẫu thần kinh nằm trên tầng cao, có lẽ biến mất tại đây sẽ
đồng nghĩa với việc rơi từ trên cao xuống mà bỏ mạng.

Thịnh Thanh
Nhượng hít sâu một hơi, Tiết Tuyển Thanh cầm chặt nắm đấm cửa, thúc giục anh: “Chuyện của Tông Anh cũng là chuyện của tôi, anh đừng bận tâm, mau đi đi!”

Bởi vậy, đúng sáu giờ, Thịnh Thanh Nhượng thuận lợi biến mất ở tiệm thịt nướng đối diện bệnh viện.

Tông Anh đứng trước cửa sổ phòng bệnh, nhìn anh rời đi, chân trời bắt đầu
hừng sáng, cửa hàng trên đường phố chưa mở cửa, người đi đường lác đác,
anh biến mất như ảo ảnh, trên đường, hết thảy vẫn như cũ, tựa như anh
chưa từng tồn tại.

Một tiếng động bỗng nhiên vang lên, cô quay đầu lại, Tiết Tuyển Thanh đến đưa bữa sáng cho cô.

Tiết Tuyển Thanh đóng cửa lại, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, nói: “Không có cậu, gần đây trong đội lại có nhiều việc, lãnh đạo nhất quyết không
chịu cho nghỉ, tôi có việc gấp phải đi xử lý, tan ca tôi lập tức tới
ngay.” Ngập ngừng một lát, cô lại dặn dò: “Nếu bà già ngu ngốc kia lại
đến quấy rầy, cậu lập tức gọi điện thoại cho tôi.”

Tông Anh bảo cô không cần lo lắng, ăn sáng xong, đưa cô rời đi, đợi kiểm tra phòng kết
thúc, Tông Anh đi dạo trong hành lang, cuối cùng mặc quần áo bệnh nhân,
khoác một chiếc áo ngoài xuống tầng dưới.

Cơn thèm thuốc lá nổi
lên, nhưng trên người không có điếu thuốc nào, Tông Anh lại đến cửa hàng nhỏ nằm giữa Học Viện Hí Kịch và bệnh viện để mua thuốc lá.

Ông
chủ nói: “Black Devil thiếu hàng, cô hút tạm loại này đi”, đoạn ném cho
cô một bao thuốc lá khác, bao bì màu lam sẫm, in hình một con chim bồ
câu màu bạc nhỏ.

Tông Anh mượn bật lửa, đứng ngoài quầy hàng hút thuốc.

Cô hút liên tục ba điếu, lúc sắp hút hết điếu cuối cùng, ông chủ liếc vòng tay dành cho bệnh nhân trên tay cô, nói: “Nằm viện mà còn hút nhiều
thế, không tốt đâu.”

Nghe vậy, Tông Anh ngẩng đầu, thời tiết đẹp
lạ thường, không nóng không lạnh, tốp năm tốp ba học sinh trẻ tuổi từ
trong trường đi ra, ai nấy đều tràn trề sức sống, nhưng trong lòng cô
lại tràn đầy nỗi sầu muộn khó nói thành lời…

Một lòng một dạ muốn vạch rõ giới hạn, lại nhận lại sự “quan tâm” như thế.

Trong mắt họ, cô chẳng qua chỉ là đồ chứa trái tim.

Tông Anh không hút tiếp nữa, nhét số thuốc lá còn lại vào túi, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong cửa hàng, còn dư lại đều là thời gian rảnh

rỗi…

Công tác tạm dừng, vụ án của Nghiêm Mạn dậm chân tại chỗ,
phẫu thuật phải chờ thêm một thời gian nữa, chuyện năm 1937 không cần cô nhúng tay, cô hoàn toàn trở thành người nhàn rỗi.

Tiết Tuyển
Thanh tới rất muộn, lúc cô phong trần mệt mỏi chạy tới bệnh viện đã mười rưỡi, cô đi thẳng đến khu phòng bệnh thăm Tông Anh, thấy bạn mình đang
ngủ, cô thở phào một hơi, thân thể bủn rủn, xoay người ngồi xuống hàng
ghế trong hành lang.

Mệt rã rời, người bốc mùi, đầu tóc bết lại, nhưng cô mệt đến mức không buồn đứng dậy đi tắm.

Đột nhiên có người ngồi xuống cạnh cô, Tiết Tuyển Thanh quay đầu nhìn sang, quả nhiên là Thịnh Thanh Nhượng.

Cô quay đầu lại, nhìn không khí, hỏi: “Từ đâu đến?”

Người Thịnh Thanh Nhượng ẩm ướt, hiển nhiên năm 1937 vẫn đang mưa, anh đáp: “Chung cư.”

Một hỏi một đáp, sa vào im lặng.

Thật lâu sau đó, Tiết Tuyển Thanh đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Đám người nhà
họ Tông mà sốt ruột, chuyện gì cũng dám làm, Tông Anh lại lương thiện,
nhỡ cô ấy ký thoả thuận hiến tạng thật thì sao, không chừng đám người
kia còn thông đồng với bác sỹ, cố ý khiến cuộc phẫu thuật thất bại, nhất định phải ngăn cản Tông Anh, đợi cô ấy tỉnh lại, tôi phải khuyên cô ấy
mới được.”

Thịnh Thanh Nhượng nghe xong, suy nghĩ mấy giây, trả lời: “Dẫu là thế, có lẽ cũng vô tác dụng.”

Tiết Tuyển Thanh sửng sốt, quay sang nhìn anh.

Anh lôi một quyển sách nhỏ mỏng ra khỏi cặp tài liệu – bìa da, in quốc huy
và tên nhà xuất bản, ở giữa in một loạt chữ đỏ “Điều lệ cấy ghép bộ phận trên cơ thể người”.

“Tôi tìm được quyển này từ giá sách trong nhà Tông tiểu thư, nếu đây là điều lệ hiện hành, trong đó điều thứ tám
ghi…” Thịnh Thanh Nhượng nói, đoạn lật đến trang kia, chỉ ra điều lệ
liên quan: “Lúc còn sống, công dân chưa bày tỏ không đồng ý hiến tặng bộ phận trên cơ thể, sau khi công dân tử vong, vợ hoặc chồng, con cái đã
trưởng thành, cha mẹ có thể lấy hình thức văn bản bày tỏ đồng ý nguyện
vọng hiến tặng bộ phận cơ thể của công dân.”

Anh di ngón tay qua
trọng điểm “Chưa bày tỏ không đồng ý”, đồng thời nói: “Vậy nghĩa là, cho dù Tông tiểu thư không ký thoả thuận hiến tạng, nhưng chỉ cần cô ấy
chưa bày tỏ rõ ràng là không đồng ý, cha cô ấy vẫn có quyền đồng ý.”

Nói đến đây, anh bất giác mím chặt môi, cơ mặt cũng càng cứng ngắc.

Tiết Tuyển Thanh đoạt lấy sách, vùi đầu đọc từng chữ một, bỗng nhiên gập
sách lại, vỗ lên đầu gối: “Chỉ cần cha cô ấy đồng ý, không ký cũng phải
hiến? Nếu chuyện này bị bà già ngu ngốc kia biết thì sao?!”

“Có
điều…” Thịnh Thanh Nhượng mở miệng nói tiếp: “Chỉ cần bày tỏ rõ ràng
không đồng ý, ví dụ như từ chối bằng hình thức văn bản, vậy không ai có
quyền hiến tặng hay lấy đi bộ phận trên cơ thể cô ấy.”

Tiết Tuyển
Thanh bỗng nhiên đứng dậy, chìa tay hỏi Thịnh Thanh Nhượng: “Có giấy bút không? Đợi Tông Anh tỉnh, tôi lập tức bảo cô ấy viết.”

Không đợi
Thịnh Thanh Nhượng tìm thấy bút, cô lập tức nghĩ lại, nói: “À mà không
được, lấy hiểu biết của tôi về Tông Anh, cô ấy sẽ không chịu viết đâu.
Tôi không cần can thiệp vào tâm nguyện của cô ấy, tôi chỉ cần nhà bà già ngu ngốc kia chấm dứt ý niệm ác độc này thôi.”


Tuy đã mệt mỏi
nhiều ngày, song giờ phút này Tiết Tuyển Thanh vẫn rất tỉnh táo, cô nghĩ chuyện này càng xử lý sớm càng tốt, không nhiều lời với Thịnh Thanh
Nhượng nữa, chỉ dặn dò anh “Anh ở lại trông Tông Anh nhé” rồi chạy về
phía thang máy, vội vàng ra khỏi bệnh viện.

Bóng đêm mênh mang,
Thịnh Thanh Nhượng trông Tông Anh, người đang ngủ say trong phòng bệnh,
nhìn những ngọn đèn lốm đốm ngoài cửa sổ, nghe tiếng còi xe cứu thương
thỉnh thoảng lại vang lên dưới lầu, anh bỗng cảm thấy những người ở thời đại hòa bình cũng phải trải qua đủ loại “chiến tranh”, thành phố rộng
lớn là “sân khấu” và cũng là “chiến trường”.

Tiết Tuyển Thanh bôn ba bận rộn cả đêm, rốt cuộc lúc trở lại bệnh viện, màn đêm đã rút lui.

Cô chạy một mạch lên phòng, đưa Thịnh Thanh Nhượng một văn bản tuyên bố,
thấp thỏm hỏi: “Sao? Có phải giống chữ viết của Tông Anh như đúc không?”

Thịnh Thanh Nhượng sợ đánh thức Tông Anh, cầm văn bản tuyên bố, đứng dậy đi ra ngoài.

Bản tuyên bố này biểu đạt trọn vẹn ý nguyện “tôi không đồng ý hiến tặng bộ
phận cơ thể”, các chữ ký đều lấy giả làm thật, mục ký tên lại giống y
như đúc.

Tiết Tuyển Thanh rõ ràng không thể chờ được nữa: “Dù sao
bản tuyên bố này chỉ cho đám người nhà họ Tông xem, khiến họ chấm dứt ý
đồ xấu ngay từ bây giờ, bảo đảm cuộc phẫu thuật của Tông Anh không có mờ ám. Ngộ nhỡ cuộc phẫu thuật cuối cùng thật, thật sự không suôn sẻ…” Cô
thầm nghiến răng: “Đến nước đó, hết thảy nghe theo ý nguyện của chính cô ấy, bản tuyên bố này xem như không tồn tại.”

Cô nói, đoạn cầm lại văn bản tuyên bố, đi về phía trước hai bước, gặp Thịnh Thu Thật đang đi tới từ phía đối diện, vội vàng hỏi: “Hôm nay bác Tông Anh có tới
không?”

Thịnh Thu Thật trả lời: “Tông Du còn đang trong giai đoạn
nguy hiểm, người nhà họ không có việc gì liền ở trên lầu trông chừng,
vừa rồi anh còn gặp mẹ Tông Du trong thang máy.”

Nghe vậy, Tiết
Tuyển Thanh đi thẳng đến thang máy, lúc cửa sắp khép lại, Thịnh Thanh
Nhượng đột nhiên đưa tay ngăn lại, vào thang máy, ấn số tầng cao nhất,
cùng cô lên lầu.

Thang máy nhanh chóng di chuyển lên trên, Tiết Tuyển Thanh siết chặt trang giấy mỏng manh trong tay, cơn giận trào lên.

Ra khỏi thang máy, tới trước cửa phòng bệnh của Tông Du, ngoài hộ lý ra, bên trong không còn ai khác.

Hộ lý thấy Tiết Tuyển Thanh mặc đồng phục, bị cô hỏi liền trả lời thật:
“Vừa rồi bác sĩ đến, hai người họ cùng lên phòng nói chuyện.”

Hai người họ? Tiết Tuyển Thanh lập tức nghĩ đến mẹ Tông Du và bác cả, cô chợt xoay người, rảo bước đến phòng bệnh.

Cửa khép chặt, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.

Bác sĩ nói: “Tình hình càng ngày càng kém, không có trái tim phù hợp, các chị phải chuẩn bị tinh thần nếu không đợi được.”

Giọng mẹ Tông Du tiều tụy: “Không có biện pháp… khác sao?”

Bác sĩ nói: “Tông phu nhân, những gì nên nói tôi đều đã nói, xin lỗi.”

Ngay sau đó là tiếng bác cả: “Chẳng phải chưa tới bước đường cùng sao? Không biết chừng còn có hy vọng!”

Bác sĩ hỏi: “Hy vọng?”

Thịnh Thanh Nhượng hít sâu một hơi, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra.

Nghe đến đó, Tiết Tuyển Thanh không thể nhịn nổi nữa, đưa tay gõ cửa ầm ầm, ngay khi bác sĩ nói “Mời vào”, cô liền mở cửa.

Trước ánh mắt đổ dồn của ba người, Tiết Tuyển Thanh trực tiếp bước đến trước
mặt bác cả, cố gắng khiến mình thoạt nhìn lý trí: “Hay cho câu ‘hy
vọng’. Chẳng trách sớm tinh mơ, bà cố ý đến hỏi Tông Anh đã ký thoả
thuận hiến tạng chưa, hoá ra nơi này có người cần thay tim gấp? Vậy tôi
nói cho bà biết… không cần phí tâm tư nói quanh co lòng vòng làm gì.”

Cô nói, đập tờ giấy mỏng lên bàn bác sĩ, đọc điều lệ không sót chữ nào:
“Lúc còn sống, công dân bày tỏ không đồng ý hiến tặng bộ phận trên cơ
thể, bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào cũng không được hiến hay lấy đi bộ

phận trên cơ thể của công dân ấy. Nếu lúc còn sống, công dân bày tỏ
không đồng ý hiến tặng bộ phận cơ thể mà vẫn cố ý lấy đi, cấu thành tội, truy cứu trách nhiệm hình sự theo luật. Vì vậy, bà mở to mắt mà nhìn
cho kỹ, giấy trắng mực đen, rõ ràng rành mạch, có ý đồ với Tông Anh hả?
Đừng mơ! Nhanh chóng chấm dứt ý nghĩ bẩn thỉu trong lòng các người đi!”

Bác cả sững sờ, lập tức đứng bật dậy phản bác: “Suốt ngày đến làm rối chuyện nhà tao, mày là cái thá gì?!”

Lồng ngực Tiết Tuyển Thanh phập phồng, nhìn chằm chằm bà ta, trả lời rõ từng chữ một: “Cho dù tôi chẳng là cái gì, nhưng trong mắt tôi, Tông Anh là
người sống sờ sờ, còn trong mắt bà thì sao? Trong mắt bà, cô ấy là cái
gì?! Một trái tim biết đập ư?”

Nói xong, cô xoay người, lạnh lùng
liếc qua mặt mẹ Tông Du: “Lui một vạn bước mà nói, cho dù Tông Anh thật
sự kém may mắn đến vậy, dù phải liều mạng, Tiết Tuyển Thanh tôi đây cũng không cho phép các người động vào thân thể cô ấy dù chỉ một chút.”

Bác sĩ ngồi sau bàn công tác, nín thở không lên tiếng, mắt bác cả lóe lên, luống cuống cầm tờ giấy trên bàn, vội vàng định xé.

Tiết Tuyển Thanh hùng hổ: “Bà xé đi, tôi còn giữ bản sao, nếu bà không tin
đây là sự thật, cứ việc cầm đi làm giám định nét chữ.” Nói xong, cô cúi
đầu nhìn đồng hồ, rảo bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Đã qua sáu giờ, trong hành lang sớm không còn bóng dáng Thịnh Thanh Nhượng.

Mà trong phòng, giờ phút này im lặng như chết.

Mẹ Tông Du giật lấy giấy tuyên bố của Tông Anh trong tay bác cả, trên
khuôn mặt nhu nhược vô hại tuôn trào tức giận, khiến sắc mặt bà ta trắng bệch như sáp, tờ giấy nháy mắt bị bà ta vò thành một cục.

Bà ta
trừng mắt nhìn bác cả, ném cục giấy vào người bà ta, tâm trạng gần như
mất khống chế: “Chị lắm miệng làm gì, tại sao lại đi hỏi?!”

Lời tác giả:

Anh Thanh: Nói đi cũng phải nói lại, còn phải cảm ơn bà đấy, bác cả ạ, nếu
bà không nhắc tới chuyện này, chúng tôi cũng nhớ không ra, không biết
chừng Tông Anh liền bị hãm hại lén lút, chớ nói chi là ngăn cản các
người.

Bác cả – Thịnh Thanh Nhượng: Thịnh tiên sinh, anh nói xem có đúng không?

1. Những lo ngại gây ảnh hưởng nhiều nhất đến nguyện vọng hiến tạng thường là “Nếu ký vào thoả thuận hiến tạng, vậy vào lúc cần cấp cứu, mình có
thể không được điều trị xứng đáng, không biết chừng còn có thể bị cố ý
mưu sát”, mặc dù có điều lệ nghiêm ngặt khống chế khả năng này, nhưng
trong thực tế, không phải không tồn tại, có vài người biết mình phạm
tội, nhưng dưới sự thúc đẩy của ích lợi, họ vẫn làm chuyện này.

“Nếu chết não, không có giới hạn và tiêu chuẩn rõ ràng, có thể trở thành một kiểu che dấu hữu hiệu nhất cho tội mưu sát.” – theo quyển (Sinh Mạng
Luân Lý Học: Lý Luận và Thăm Dò Thực Tiễn) của Từ Tông Lương và các tác
giả.

2. Hiến tạng không thể chỉ định người được nhận, nhưng trường hợp trong đây đặc biệt (hai người đều có máu cực hiếm, cho dù loại dần
trong hệ thống, không biết chừng Tông Du cũng có thể bị đẩy ra). Nguyện
nhân hiến tạng không thể chỉ định người nhận tương đối phức tạp, phần
lớn vì bảo đảm “Tránh mua bán nội tạng”, đương nhiên cũng có những
nguyên nhân khác, nếu có hứng thú có thể đọc qua một số luận văn về
phương diện “quyên tặng bộ phận trên cơ thể”, ở đây tôi không đề cập
nhiều.

3. Bác cả tự cho là thông minh nhưng bác ta không hiểu điều lệ pháp luật, cũng không hiểu cách vận hành của hệ thống này, trái lại
nhắc nhở Tiết Tuyển Thanh và boy dân quốc. Đương nhiên Tông Du cũng
không hiểu, với số tuổi hiện tại, cậu bé không có thể tự ý ký thoả thuận hiến tạng, “Công dân hiến tặng bộ phận trên cơ thể phải có đầy đủ năng
lực hành vi dân sự”.

4. Tiết Tuyển Thanh làm giả văn bản tuyên bố, không nên khích lệ hành động này.

5. Nhà Tông Anh có sách điều lệ kiểu này là chuyện rất bình thường, trong
hệ thống cảnh sát có không ít người tham gia thi vào ngành tư pháp,
không biết chừng nhà Tông tiểu thư có nhiều sách luật pháp tương quan,
có lẽ còn có tài liệu thi vào ngành tư pháp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.