Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 40


Đọc truyện Vị Khách Lúc Nửa Đêm – Chương 40

Thư ký Thẩm nhìn cô qua kính chiếu hậu, Tông Anh tỏ ra thản nhiên, đợi anh ta dời mắt sang chỗ khác mới cúi đầu lấy di động ra.

Cô bật trang web lên, nhanh chóng lục lại những bài viết đã từng truy cập, tìm bài báo về tài chính và kinh tế có tiêu đề “Lữ Khiêm Minh lại một
lần nữa lợi dụng xí nghiệp sản xuất thuốc Tân Hi làm chiêu bài, giữ cổ
phần vượt hẳn đại cổ đông số một Tông Khánh Lâm” được đăng hôm qua, kéo
xuống phần bình luận cuối trang để tìm một bình luận, nhưng nó đã biến
mất.

Tông Anh nhíu mày, kích vào mục tìm kiếm theo số người like
cao nhất, nhưng tìm vài lần mà vẫn không thấy bình luận có giọng điệu
quái gở kia, cô vô cùng chắc chắn, mình đã đọc được bình luận này lúc
chờ máy bay ở sân bay hôm qua.

Nội dung đại khái là “Em gái Hình
Học Nghĩa có đồng lòng với nhà Tông Khánh Lâm hay không, có quỷ mới
biết”, nhưng tới hiện tại, nó bị âm thầm xoá bỏ…

Cùng kiểu che dấu như vậy, chồng cuống vé đến khu ngắm cảnh bị lặng lẽ cầm đi.

Bùa hộ mệnh của Tông Du được xin từ núi Nga Mi, mà thư ký Thẩm hoặc những
người khác bên cạnh Lữ Khiêm Minh vừa hay cũng từ núi Nga Mi về. Đáng lẽ chuyện này có thể quy vào trùng hợp, lại vì sự che dấu trong chớp
nhoáng này mà để lộ vài điểm đáng ngờ.

Mẹ Tông Du và Tông Khánh Lâm không đồng lòng với nhau, vậy bà ta đồng lòng với ai?

Lữ Khiêm Minh?

Tông Anh cụp mắt nhìn chằm chằm màn hình di động một cách im lặng, chỉ dựa
vào hai manh mối này có lẽ không thể chứng minh mẹ Tông Du có tư tình
với Lữ Khiêm Minh, nhưng giữa họ rất có thể đã có một câu cầu ngầm – có
lẽ là giao dịch, có lẽ là tình cảm nam nữ, anh tình tôi nguyện, hơn nữa
che giấu vô cùng bí mật, cẩn thận.

Hai người kia muốn làm gì? Tông Khánh Lâm có biết không? Liệu chuyện này có liên quan đến vụ án của Hình Học Nghĩa không?

Tông Anh nhấn nút tắt nguồn, mím môi nhìn ra ngoài cửa xe.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng mưa rơi thẩm thấu qua thùng xe, trở thành
một loại âm thanh ngột ngạt, tia chớp bổ xuống, hàng cây bên đường loé
lên sắc xanh âm u, lại nháy mắt lu mờ trong tiếng sấm.

Ô tô chạy
ra khỏi biệt thự, dọc đường có những ngọn đèn lờ mờ đang toả sáng, trong đêm mưa, thành phố phô bày nét tĩnh lặng khác hẳn trước kia, màn đêm
dần sâu, ánh đèn vạn nhà vụt tắt, đèn trang trí trên các toà nhà biến ảo như thể đang diễn một vở kịch câm.

Tiến vào nội thành, đèn xanh
đèn đỏ dầy đặc, lúc xe ngừng lại để chờ đèn đỏ, Tông Anh thoáng nhìn
thấy một bóng người quen thuộc bên lề đường, anh bước đi vội vàng, bất
chấp mưa to gió lớn, băng qua vạch kẻ đường ẩm ướt, đi sang đường đối
diện.

Tông Anh nhận ra bóng dáng anh, bất thình lình nói: “Anh Thẩm, qua đoạn đèn đỏ này, hãy để tôi xuống xe.”


Cô đột ngột yêu cầu, thư ký Thẩm cũng không nói nhiều, đi qua đoạn đèn
giao thông rồi ngừng xe, tại khoảnh khắc cô mở cửa xuống, chu đáo đưa
một chiếc ô: “Đi đường cẩn thận, cô Tông.”

Tông Anh nhận ô, nói
cảm ơn anh ta rồi vội vã xuống xe, xoay người nhìn lại bóng dáng quen
thuộc kia, chỉ thấy anh đã men theo con phố, đi được một quãng rất xa.

Đèn xanh chậm chạp không sáng, Tông Anh không đi sang đường được, đành rảo
bước về phía trước dọc theo lề đường bên này, mãi đến khi sắp sang lề
đường kế tiếp, cô rốt cuộc đuổi kịp anh ở đoạn đường thẳng song song.
Ngay khi đèn xanh sáng lên, Tông Anh bước nhanh qua vạch kẻ đường dành
cho người đi bộ, thở hổn hển bắt lấy Thịnh Thanh Nhượng, người đang đi
xuyên màn mưa.

Cô ổn định nhịp thở, nghiêng một nửa ô sang phía anh, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nói: “Anh đi nhanh quá.”

Hàng mi Thịnh Thanh Nhượng thầm run khẽ, anh nói một cách mất trật tự: “Trời mưa nên tôi đi nhanh một chút, chỗ tôi không mưa, đi vội quá nên quên
mang ô.”

Tóc anh ướt sũng nước mưa, có vài phần chật vật mà trước kia hiếm thấy, tay vừa ướt vừa lạnh.

Tông Anh cầm lấy tay anh, thậm chí nắm chặt hơn, kéo anh đi đến ga tàu điện ngầm hướng ngược lại.

Trời mưa rất khó bắt xe, nhưng tàu điện ngầm vẫn hoạt động, Tông Anh dẫn anh vào ga. Sau khi mua vé, qua máy kiểm tra, chọn điểm đến, hai người đứng song song, bên cạnh họ còn rất nhiều người nữa, vì về nhà vào đêm khuya mà ngấm nước mưa.

Tàu điện ngầm tựa như con quái vật gào thét đi xuyên bóng tối rồi ngoan ngoãn dừng lại.

Cửa phòng hộ bằng thuỷ tinh mở ra, hành khách nhanh chóng tràn vào, chiếm
hầu hết các vị trí, chỉ chừa lại vài chỗ trống rải rác.

Tông Anh
ra hiệu cho Thịnh Thanh Nhượng ngồi xuống, lại thấy anh cúi đầu, nhỏ
giọng nói: “Quần áo của tôi ướt cả rồi, không ngồi thì hơn.”

Ngồi
cạnh người khác trong khi toàn thân ướt đẫm quả là vô lễ, làm ướt ghế
cũng không ổn, Tông Anh tán thành với sự lựa chọn của anh. Cô đột nhiên
kéo anh đến góc trống giữa ghế ngồi và cửa, bản thân thì chống tay lên
tay vịn inox cạnh ghế, vây anh trong phạm vi ổn định không người quấy
rầy.

Tay cô chống một bên, tay áo co lên một đoạn, Thịnh Thanh
Nhượng cụp mắt, trông thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay cô, khóe môi không
kìm được thoáng thả lỏng – anh vẫn lo món quà mình tặng không thích hợp
hoặc quá mạo phạm, hiện tại rốt cuộc không cần để tâm nữa.

Nhưng anh vừa cúi đầu, môi lại sượt qua tóc cô, cơ bắp sau lưng bắt đầu căng cứng.

Thịnh Thanh Nhượng không dám nhúc nhích, tay cầm chiếc ô cán dài Tông Anh
đưa, nước mưa thong thả nhỏ xuống dưới dọc theo mũi ô, bên tai là tiếng

gió vù vù lúc tàu điện ngầm di chuyển, đột nhiên lao ra khỏi mặt đất,
mưa bụi hắt lên cửa sổ thủy tinh.

Tông Anh ngẩng đầu nói: “Tối qua ngủ anh có ngon không?”

Thịnh Thanh Nhượng bỗng chốc hoàn hồn, gật đầu.

Tông Anh lại hỏi: “Anh ngủ ở đâu?”

Thịnh Thanh Nhượng tỏ vẻ không nghe rõ lời cô nói.

Tông Anh liền nói tiếp: “Anh ngủ trên ghế sao? Tối qua tôi hơi mệt, lại uống nhiều quá rượu, có lẽ còn nói vài câu mê sảng, hoặc làm gì đó không
thích đáng, mong anh thông cảm, không cần để bụng.”

Cô thoạt nhìn
rất thẳng thắn vô tư, nhưng sau khi nói xong, lại quay đầu nhìn bên phải một cách mất tự nhiên, mái tóc ẩm ướt nhanh chóng mơn chớn mặt Thịnh
Thanh Nhượng.

Bàn tay đang nắm chuôi ô của Thịnh Thanh Nhượng phút chốc căng thẳng, tàu điện ngầm đến trạm đột nhiên ngừng lại, thân thể
anh hơi nghiêng theo quán tính, Tông Anh bỗng đưa tay ôm lấy thắt lưng
anh, nói: “Bên này là cửa xuống.” Cô vừa dứt lời, cửa tàu điện ngầm bỗng nhiên mở ra, bên tai là tiếng hành khách ra ra vào vào.

Tiếng
đóng cửa vang lên, tàu điện ngầm lại chuẩn bị đi về phía trước, Tông Anh cầm tay anh làm điểm tựa, Thịnh Thanh Nhượng chợt nhớ đến tối qua, cô
cũng nắm tay anh như thế này, mặc dù không dùng sức, nhưng luôn vững
vàng cầm chặt.

Anh nói: “Cô không nói mê, cũng không làm chuyện gì không thích đáng, cô ngủ rất ổn định, Tông tiểu thư.”

Tông Anh ngẩng đầu lên, hỏi lại bằng một câu ngắn ngủi: “Vậy ư?”

Thịnh Thanh Nhượng chột dạ đáp: “Đúng vậy.”

Tông Anh im lặng, tàu điện ngầm vững vàng chạy tiếp, nhưng cô vẫn không buông tay.

Xe đi thẳng đến trạm Tĩnh An Tự, Thịnh Thanh Nhượng chỉ nhớ rõ nhiệt độ
truyền đến từ lòng bàn tay cô và tấm áp phích khổng lồ xẹt qua cửa sổ
lúc tàu điện ngầm chạy, ngoại trừ tên logo, trên quảng cáo chỉ viết tám
chữ “Chứng kiến lịch sử, nắm chắc tương lai”, mũi ô không nhỏ nước nữa.

Ra khỏi tàu điện ngầm, trận mưa đã tạnh.

Trên đường về chung cư 699, Tông Anh hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại ở đó?”

Giọng anh ẩn chứa vẻ mệt mỏi: “A Cửu bị bệnh, tôi đi mua thuốc cho thằng bé.”

Bị bệnh? Tông Anh im lặng đi đến chung cư, quét thẻ mở cửa điện tử, mở cửa ra hỏi: “Sao thằng bé lại bị bệnh?”

Nét mặt Thịnh Thanh Nhượng trở nên ảm đạm: “Sức khoẻ đứa bé kia vốn không

tốt, có thể là cảm lạnh, cũng có thể là nhiễm trùng, liên tục sốt cao,
không ăn được gì hết, ho hen kịch liệt.”

Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang đột nhiên sáng lên, Tông Anh ấn thang máy, hỏi anh: “Đã đưa đến bệnh viện chưa?”

Anh nói một cách bất lực: “Chưa. Hiện tại tài nguyên của bệnh viện Tô Giới
vô cùng khan hiếm, người bạn làm bác sỹ của tôi đã gặp nạn trong đợt
không tập tháng trước.”

Đứa bé kia do chính tay Tông Anh mang tới
thế đời này, nghe anh tuyệt vọng nói vậy, cô khó tránh khỏi sinh ra vài
phần nóng ruột.

Cửa thang máy mở ra, cô không đi vào, ngẩng đầu
nói với anh: “Anh lên gác tắm trước đi kẻo cảm lạnh, tôi ra ngoài một
chuyến rồi về ngay.” Nói xong, cô đẩy Thịnh Thanh Nhượng vào thang máy,
im lặng ra cửa chính.

Thang máy đi lên, Tông Anh rảo bước đến bệnh viện, tìm được Thịnh Thu Thật trong phòng nghỉ.

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Kê giúp em một đơn thuốc.”

Thịnh Thu Thật tỏ vẻ kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy? Thuốc buổi sáng có vấn đề à?”

Tông Anh lắc đầu: “Không, có khả năng là bệnh viêm phổi của trẻ em, anh tìm ai đó kê đơn thuốc giúp em.”

Thịnh Thu Thật nói: “Trẻ con bị viêm phổi tốt nhất nên nhập viện điều trị…”

“Em biết rõ, nhưng tình hình tương đối đặc biệt.” Cô nói bằng giọng khẩn thiết, “Làm phiền anh.”

Thịnh Thu Thật vừa chợp mắt xong, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, mơ màng kê
đơn giúp cô, mơ màng tiễn cô đi, cuối cùng lại chưa kịp hỏi cô rốt cuộc
là ai bị bệnh, ca bệnh này đặc biệt ở điểm nào.

Nhưng anh biết chắc một chuyện – Tông Anh càng ngày càng khả nghi.

Lúc Thịnh Thanh Nhượng tắm rửa và thay quần áo xong, Tông Anh đã về.

Cô ngồi ở trước bàn ăn, viết hướng dẫn sử dụng cho từng loại thuốc, gói
cùng với thuốc mua sáng nay, cuối cùng buộc chặt túi thuốc đầy ụ, Thịnh
Thanh Nhượng ngồi đối diện nhìn cô thu dọn.

Sau cùng, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đã qua rạng sáng.

Lo rằng sáng mai không dậy được, Tông Anh liền giao túi thuốc cho Thịnh
Thanh Nhượng trước: “Theo những triệu chứng mà anh nói, A Cửu rất có thể bị viêm phổi, tôi đã để vào túi những loại thuốc có liên quan, anh bảo
Thanh Huệ sử dụng theo liều lượng ghi trên vỏ nhé. Trong túi còn một số
loại thuốc và vật dụng dùng trong trường hợp khẩn cấp, có lẽ anh sẽ cần, có vấn đề gì, lúc về nói với tôi.”

Ngẫm nghĩ một lát, cô lấy
chiếc điện thoại mới trong túi xách ra đưa cho anh: “Tôi đã lắp sim mới
cho anh rồi, bên trong lưu số điện thoại của tôi, nếu về đây có thể gọi
cho tôi, nhớ sạc điện đúng giờ, lúc không dùng đến thì tắt máy.”

Tông Anh tin tưởng tuyệt đối vào khả năng lĩnh ngộ của anh, dặn dò hết một lượt, cũng không làm mẫu, lập tức đứng dậy đi tắm.

Cô mệt rã rời, khoảnh khắc nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại, trong đầu
trước tiên hiện ra những bức ảnh chụp chung của Nghiêm Mạn và mọi người, sau đó bắt đầu cố gắng phân tích sự việc và những người cô gặp hôm nay.

Trong khi cô bán số cổ phần đang sở hữu, Lữ Khiêm Minh lại mua vào số lượng

lớn từ thị trường thứ cấp, đồng thời có vẻ đang duy trì mối quan hệ bất
thường với mẹ Tông Du, mục đích của ông ta là vì tranh đoạt quyền khống
chế và quyền phát biểu ở Tân Hi sao?

Tông Anh không biết mình
thiếp đi từ lúc nào, nhưng vào năm giờ năm mươi sáu phút sáng, một cuộc
điện thoại đột nhiên xuất hiện, đánh thức cô dậy.

Đầu dây bên kia
vang lên một giọng nói hoàn toàn xa lạ, vấn đề cũng tương đối bất ngờ:
“Cô Tông, xin hỏi nguyên nhân khoảng thời gian trước cô bán một lượng
lớn cổ phần của Tân Hi là gì, có phải liên quan đến chuyện Tân Hi làm
giả số liệu lâm sàng trước khi đưa ra loại thuốc mới không?”

Làm giả số liệu?

Tông Anh như lọt vào sương mù, cô vô thức vuốt tóc mái ra sau đầu, xuống giường đi ra ngoài, đồng thời cúp điện thoại.

Vừa mở cửa, cô liền bắt gặp Thịnh Thanh Nhượng chuẩn bị đi về hướng này.

Anh một tay cầm túi thuốc, một tay cầm di động, nói với cô: “Tông tiểu thư, cô có điện thoại, người vừa gọi tới là luật sư Chương.”

Tông Anh đón lấy di động, luật sư Chương hỏi cô: “Cô đã đọc báo chưa? Cô biết chuyện Tân Hi làm giả số liệu lâm sàng không?”

“Tin này có từ lúc nào?”

“Vừa rồi.”

Tông Anh bỏ tay xuống, vài lọn tóc mái lập tức rũ xuống, cô nói từ tốn: “Tôi biết sơ sơ, sau này sẽ gọi điện thoại trả lời ông.”

Cô cúp điện thoại, di động lại tiếp tục rung mạnh.

Tựa như miệng cống bị mở ra, tin nhắn và điện thoại gọi tới liên tục, quấy nhiễu buổi sang vốn thanh bình.

Tông Anh do dự vài giây, nhanh chóng tắt di động, cầm tay Thịnh Thanh Nhượng…

Cô nói: “Tôi đi thăm A Cửu một chuyến.”

Kim giây trên đồng hồ đeo tay chạy qua số 12.

Lời tác giả:

A Cửu: Thu Thật, cháu không nên hỏi nhiều, đó là thuốc để ông uống.

Thịnh tiên sinh: Mọi người đừng cười nhạo tôi, tôi chính là người từng đi tài điện ngầm ở thủ đô London (tàu điện ngầm sớm nhất ở thế kỷ 19), mặc dù
tàu điện ngầm thời đó khác xa bây giờ, nhưng tôi cũng là người từng trải đấy.

Tàu điện ngầm ở thời đại của kim chủ quá đông.

Vả lại, luật sư Chương sở dĩ gọi vào số điện thoại này, là vì lúc vừa làm sim
xong, Tông Anh bảo ông ấy nếu có việc, sau đây cứ gọi vào số này, hết.

Mặt khác, về vụ làm giả số liệu thí nghiệm lâm sàng của loại thuốc mới,
thực tế không hiếm thấy, có điều rất nhiều xí nghiệp đổ trách nhiệm lên
chế độ, có rất nhiều vụ án cụ thể, nếu có hứng thú, mọi người có thể
tham khảo một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.