Bạn đang đọc Vị hôn thê này rất khó trị: Chương 7.2
Trên đường về nhà.
“Em đã gặp Trần Anh Trị?” Khương Triệu Đồng nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói cũng có chút vị chua: “Vị học trưởng (1) đó là Trần Anh Trị, người từng tổn thương em?”
“Anh làm sao mà biết được?” Ánh mắt chuyển tròn, giật mình: “Thiên Nghê mật báo tin tức cho anh biết à?”
“Nó chờ không kịp.” Từ điện thoại anh nghe được Thiên Nghê miêu tả liền đoán ra được vị học trưởng này là Trần Anh Trị.
“Thiên Nghê thật xấu, rõ ràng đã đáp ứng với em là không nói cho anh biết rồi mà.”
“Em sợ anh biết…” Hắn còn mong chờ cô sẽ chủ động nhắc đến.
“Bởi vì em cảm thấy rất xấu hổ.” Tiểu Nhã khoa trương thở dài một hơi thật lớn. “Em tự cho là mối tình đầu của em rất vĩ đại, còn bởi vì thất tình mà khóc bù bù loa một thời gian dài, cho rằng vết thương do tình đầu gây ra cả đời này cũng không thể khôi phục,… Kết quả, khi gặp lại anh ta, em lại hoài nghi bản thân mình, thực sự có từng yêu anh ta không? Em vì sao lại thích một người đàn ông nông cạn như vậy chứ? Rõ ràng là lớn tuổi hơn em, lại ngây thơ hơn cả em.”
“Đúng không?” Khương Triệu Đồng khóe miệng lộ ra nụ cười tươi gần như vô hình.
Tiêu diệt tình địch là bản sắc của đàn ông. (Ngữ: TT.TT ôi mẹ ơi! Anh cute quá!)
Tiểu Nhã có dự cảm cô sẽ tái kiến Trần Anh Trị và ba mẹ của anh ta.
Quả nhiên, Trần Anh Trị bắt đầu đối với cô tỏ vẻ nịnh bợ săn đón, ba Trần, mẹ Trần cũng không có dùng lời nói hung ác đối với cô nữa, hai vợ chồng đều mặt mày hớn hở nịnh bợ cô, còn nói hết sức kỳ vọng có cơ hội được tiếp kiến Tôn đổng sự…
Tiểu Nhã chỉ là dịu dàng lẳng lặng cười. Cô chờ ngày này đã rất lâu rồi, cô biết bọn họ hối hận đã từng xúc phạm cô. Phương thức ‘báo thù’ của cô là không thèm quan tâm, đối với cô mỗi một câu một lời lấy lòng, nịnh bợ của bọn họ đều biến thành chuyện cười thổi qua tai, bay mất. Để cho bọn họ biết được mùi vị ngậm bồ hòn làm ngọt.
Phương pháp đơn giản nhất cũng hiệu quả nhất để xúc phạm một người đó là: Triệt để coi thường sự tồn tại của hắn, Tiểu Nhã thường bị Tôn Liễu Tĩnh cho nếm thử mùi vị này, làm cho người ta tức giận nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì.
Trần Anh Trị và ba mẹ hắn cũng coi như là người có kiên nhẫn, da mặt đủ dày, cách vài ngày lại chạy tới những nơi có yến hội, chính là để đánh cược xem hôm nay Tôn Tiểu Nhã có đi hay không? Tổng mười lần thì cũng có hai, ba lần.
Mãi đến một buổi yến hội nọ, Khương Triệu Đồng đi tới bên cạnh Tôn Tiểu Nhã đứng, cánh tay anh ôm choàng lấy vai cô, vẻ mặt lạnh xuống, thanh âm nghiên túc lạnh nhạt nói: “Nếu các người lại đến quấy rầy vị hôn thê của tôi một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”
Vợ chồng họ Trần khi biết được Khương Triệu Đồng là ai liền nhanh chóng tuyên bố buông tha Tôn Tiểu Nhã, tiếp tục đi tìm đối tượng khác làm mai cho con trai.
Oán khí trong lòng Tiểu Nhã cuối cùng cũng tiêu tan.
Ba tháng sau, vô tình cô gặp lại Trần Anh Trị trong một cửa hiệu rất nổi tiếng ở khu Đồng.
Tôn Tiểu Nhã đi theo Tôn Liễu Tĩnh mua thêm một số nữ trang mới, trong lúc Tôn Liễu Tĩnh được nhân viên của cửa hàng nghênh tiếp như khách quý đưa đến phòng thay đồ, Tiểu Nhã ngồi uống trà ở một bên chờ bà. Hiện giờ cô đã có thể bình tĩnh hòa nhã xem Tôn Liễu Tĩnh mỗi tháng đều mua thêm đồ mới, muốn làm cho cô ngồi một bên nhìn bà, hâm mộ bà.
Tiểu Nhã cười châm biếm, liếc xéo túi xách nhỏ đang đặt trên đầu gối của mình, bên trong có một tấm thẻ vàng mà Khương Triệu Đồng đưa cho cô, đủ để mua tất cả những vật phẩm mới ra trong tháng của cửa hiệu này.
Lúc này, Trần Anh Trị đi vào… Không đúng, nên nói là bị Khương Thiên Nghê kéo vào.
“Tiểu thư, tôi muốn thay quần áo.” Khương Thiên Nghê giương cao giọng nói.
“Thiên Nghê, đừng như vậy! Quần áo tôi mua cho em rất đẹp rồi!” Trần Anh Trị khó xử nói.
“Anh nói cái gì?” Khương Thiên Nghê tức giận, hổn hển nói: “Tôi nói với anh tôi thích quần áo nhãn hiệu này, vậy mà anh dám đi mua một cái áo T-shirt rẻ mạt cho tôi? Anh có ý gì hả?”
“Em trẻ trung lại xinh đẹp mặc áo T-shirt là đẹp nhất, hơn nữa áo T-shirt ở nơi này có cái nào rẻ đâu? Tùy tiện chọn một cái cũng hơn hai ngàn nhân dân tệ rồi.” Trần Anh Trị có chút không chịu nổi nói, thiên kim tiểu thư ra cửa cũng không mang tiền, trước khi gặp mặt phải tặng một bó hoa tươi, ăn cơm phải đi nhà hàng, đi khách sạn uống trà chiều, hở ra là phải tặng quà lấy lòng, tiền lương một tháng của hắn cũng không đủ dùng để hẹn hò.
“Tùy tiện chọn một bộ?” Khương Thiên Nghê nhướn đôi mày liễu lên cao: “Tôi là người mặc quần áo ‘nhãn hiệu bình thường’ sao? Nếu quần áo ở đây anh mua không nổi thì đừng có hẹn hò với tôi!”
“Được rồi! Được rồi! Em tự mình chọn đi!” Trần Anh Trị đã đầu tư không dưới hai mươi vạn, sao có thể nói bỏ liền bỏ được chứ. Hắn ở trước mặt ba mẹ khoe khoang rất có hi vọng sẽ trở thành ‘phò mã’ của tập đoàn Ích Thái, ba mẹ mới cho hắn một tấm thẻ tín dụng mặc sức hắn tiêu xài.
Tiểu Nhã đứng dậy cùng bọn họ chào hỏi, lặng lẽ kéo Khương Thiên Nghê qua một bên nói nhỏ: “Thiên Nghê, cô thật sự muốn cùng hắn hẹn hò sao? Không phải ông nội đã giúp cô chọn ra một chàng rễ tốt rồi sao?”
“Chuyện này không liên quan đến cô!” Khương Thiên Nghê bị cô bắt gặp tình cảnh xấu hổ này, cảm giác không được vẻ vang lắm: “Tôi cảnh cáo cô không được đi đâm chọc với ông nội. Trước khi kết hôn, ai cũng có quyền lựa chọn.” Nói xong liền bỏ đi chọn quần áo, lúc đầu dự định mua một bộ, hiện tại cô muốn mua ít nhất phải là năm bộ. Bạn trai của cô không phải không khả năng trả tiền vài bộ quần áo, cô muốn Tôn Tiểu Nhã hiểu được điểm này.
“Cô không mua sao?” Cô hỏi lại Tiểu Nhã.
“Rất mắc.” Tiểu Nhã cực kỳ thích một nhà thiết kế khác.
“Làm sao mà mắc? Mấy thứ này cũng chưa tính là cao cấp nhất, mặc vào những ngày thường còn có thể chấp nhận.”
Khương Thiên Nghê tùy tiện chon năm cái áo, hai cái váy, một cái khăn lụa, ngay cả thử đồ cũng không thèm thử liền kêu tiểu thư bán hàng tính tiền. Trái tim của Trần Anh Trị máu chảy đầm đìa, nhưng là vì sỉ diện vẫn rút thẻ tín dụng ra. Xoát! Xoát! Xoát! (Ngữ: =]] đáng đời cưng.)
Tiểu Nhã giọng nói mang theo hâm mộ nói: “Học trưởng thật biết săn sóc, thật hào phóng. Đi mua quần áo với bạn gái cũng không hề than mệt. Thiên Nghê thật sự có phúc khí, ngày trước ngay cả cái bao tay học trưởng cũng chưa từng tặng tôi nữa.”
Khương Thiên Nghê đắc ý dào dạt: “Bởi vì tôi là cô gái trời sinh mệnh tốt, còn cô thì sao? Đừng có nghĩ cô câu được anh hai tôi là cô có thể sống hạnh phúc, nhìn anh ta đối với em gái ruột thịt còn keo kiệt, bủn xỉn, lại không nể tình đi. Chậc! Khó trách cô không có tiền mua quần áo ở nơi này.”
Tiểu Nhã không có khoe với Khương Thiên Nghê chuyện Khương Triệu Đồng ra tay hào phóng vô tư cho cô một thẻ vàng tha hồ tiêu xài với cô ta. Đây là người khôn giữ mình.
Chọc giận cô em chồng tương lai là một việc làm rất ngu xuẩn. Cô thà rằng đem Khương Thiên Nghê để lại cho Khương Triều Đồng đối phó.
Khương Thiên Nghê đem ba túi giấy đưa cho Trần Anh Trị xách, nhìn hình ảnh này giống như công chúa dẫn theo người hầu đi ra ngoài vậy.
Tiểu Nhã than thầm: Trần Anh Trị thật đáng thương. Nhà ngươi cũng coi như có tiền, cần gì phải cực khổ đeo bám tiểu thư nhà quyền thế? Trong mắt của cô ta hành động ‘vung tiền như rác’ của ngươi giống như hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Thì ra… kẻ có tiền cũng phân chia giai cấp.
Giá trị con người của Trần gia có mười tỷ, thì giá trị con người của Khương gia ít nhất cũng một nghìn triệu, đều là kẻ có tiền, nhưng xét về việc ra tay hào phóng Trần Anh Trị tranh không lại, càng đừng nhắc tới chuyện hắn vẫn còn là một đồng chí lãnh tiền lương của ba mẹ.
Tôn Liễu Tĩnh thử hết những bộ quần áo vừa ý, rồi chọn ra hai bộ tính tiền ra về. Trời bắt đầu mưa lất phất, hai người liền đi vào trong cửa hiệu gọi điện kêu tài xế đến rước. Lúc này, di động của Tiểu Nhã vang lên, Khương Triệu Đồng hẹn cô đi ăn cơm, hỏi rõ địa chỉ, lái xe đến đón cô đi.
Khương Triệu Đồng thấy hai tay cô trống trơn, cất giọng hỏi: “Em không mua gì à?”
Tiểu Nhã cười khẽ: “Một trong những lạc thú của dì chính là ở trước mặt em xài tiền thoải mái, để em trơ mắt ếch. (Ngữ: mắt to thêm, tốt chứ sao =]]]] khỏi cần dùng kính áp tròng) Em không đành lòng cướp đoạt đi niềm vui của một con người đáng thương.”
“Ăn cơm xong, anh cùng em đi mua.”
“Thật sao? Em rất vui!”
“Vui vẻ như vậy à?”
“Anh chưa từng cùng em đi mua quần áo, người ta cũng muốn bắt chước trong phim, từ phòng thay quần áo đi ra, đến trước mặt bạn trai xoay vòng quanh, hỏi ‘Có đẹp không? Có đẹp không?’”
“Anh nên nói cái gì? ‘Đẹp lắm! Đẹp lắm!’ à?” Khương Triệu Đồng mỉm cười.
“Thực sự đẹp lắm à?” Tiểu Nhã tiếp tục diễn.
“Không có ai mặc đẹp mắt hơn so với em!”
Tiểu Nhã ha ha cười nói: “Triệu Đồng. Anh thật sự là có thiên phú. Một chút liền hiểu.”
Khương Triệu Đồng khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt mang một ý nghĩ sâu xa khác: “Hôm nay, em có thể chậm rãi mua, mua thoải mái, không cần trở về quá sớm. Tốt nhất là em nên qua đêm ở chỗ anh, ngày mai rồi trở về.”
“Vì sao?”
“Anh lái xe đến đây đón em, cách chỗ em đang đứng phía trước một trăm mét, anh nhìn thấy ba của em ôm Lí Hà Na đang dạo phố mua sắm, trừ phi ông trời phù hộ, bằng không chắc là Tôn phu nhân sẽ trông thấy bọn họ.”
“Cái này…” Sẽ dẫn đến một cuộc chiến ác liệt với quy mô lớn à.
“Hãy nghe anh nói, Tiểu Nhã, bắt gặp liền bắt gặp, đúng lúc đem mọi chuyện bày ra, kết thúc cho xong.” (Ngữ: đúng á, khỏi edit nữa. Tác giả: biến!)
Tiểu Nhã rùng mình, lập tức hiểu được dụng ý của anh. Đau dài không bằng đau ngắn! Thời gian càng kéo dài, lỡ như Tôn Tư Hiền nảy sinh tình cảm thật đối với Lí Hà Na thì không hay cho lắm.
“Em thực sự rất đồng tình dì. Tuy rằng em và dì ấy không có quan hệ máu mủ, đối xử với em cũng không quá thân thiết, nhưng ít ra em cũng có thể hiểu vì sao dì ấy đối xử với em như vậy. Nếu đổi lại là em, không chắc em có thể so sánh được với dì ấy.” Cô hơi chau mày, vẻ mặt hoang mang: “Tuy ba là người thân nhất, ngược lại em không thể hiểu ông ấy. Vì sao ông ta lại có thể mặt không đổi sắc hết một lần lại một lần đi ngoại tình, tổn thương vợ con? Thậm chí ngay cả bạn thân của vợ cũng cấu kết dan díu với nhau? Ông ta không cảm thấy nhục nhã hay sao?”
Khương Triệu Đồng suy nghĩ sâu xa nhìn vẻ mặt lo lắng của cô: “Đừng lo lắng, một khi chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng ngược lại càng dễ giải quyết, bà nội em sẽ giải quyết triệt để tình nhân của ba em, dì của em cũng sẽ không còn ngốc nghếch bị bạn thân lừa gạt.”
“Cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.”
Chồng và bạn thân có gian tình, đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng là một chuyện vô cùng tàn khốc.
Tôn Liễu Tĩnh còn có thể tin tưởng ai? Người đồng tình với bà nhất cũng chỉ có Tôn Tiểu Nhã.
Tôn Liễu Tĩnh ở trên đường cùng Lí Hà Na đánh nhau. Ngược lại, Tôn Tư Hiền thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy, trốn đi không về nhà.
Khương Triệu Đồng đi vào khách sạn bắt được Tôn Tư Hiền, đích thân ép ông ta lên xe.
“Cậu làm sao biết tôi trốn ở đây?” Tôn Tư Hiền rất ít giao thiệp với Khương Triệu Đồng, chỉ cảm thấy anh rất khó gần gũi.
“Lần sau mời ông trốn xuống địa ngục, khi đó tôi sẽ không tìm được.” Khương Triệu Đồng giọng nói lạnh như băng.
“Cậu…” Rủa tôi chết à? Tôn Tư Hiền muốn kháng nghị lại nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Khương Triệu Đồng, ông ta đành đem những lời định nói nuốt hết vào trong bụng. Rất khủng bố! So với Từ Hi thái hậu nhà ông ta, tên này đáng sợ hơn.
“Mẹ tôi sai cậu đến tìm tôi?” Ông ta hắng giọng, tự an ủi: Không sợ! Không sợ! Con rể tương lai thôi!
“Là Tiểu Nhã.”
“Cái gì? Con nhỏ chẳng ra gì đó dám đâm sau lưng tôi…”
“Câm miệng! Ông dám mắng Tiểu Nhã thêm một câu nữa xem.” Khương Triệu Đồng ánh mắt trầm lặng, gằn từng tiếng: “Ống rốt cuộc có phải đàn ông hay không? Tự mình gây ra tai họa, dẫn đến tai vạ, ông không tự mình giải quyết, ngược lại còn vui vẻ chạy trốn. Để cho tình nhân tìm đến cửa quậy long trời lở đất, bản thân mình ung dung tự tại kiếm chỗ ẩn núp. Ông còn không bằng một phụ nữ. Tôi cứ đem ông thiến đi, cam đoan ông sẽ không thể nào đi ngoại tình được nữa, sẽ không gây thêm phiền phức, cũng sẽ không làm cho Tiểu Nhã xấu hổ đến mức phát khóc.”
“Cậu cậu cậu… tôi tôi tôi…. Đây là chuyện của tôi, là chuyện nhà của tôi, cậu chỉ là người ngoài…”
“Ai làm cho Tiểu Nhã khóc, người đó chính là kẻ thù của tôi. Nếu đã là người ngoài thì càng không cần phải nương tay, tôi kêu tài xế đưa ông tới bệnh viện, trực tiếp tìm bác sĩ thiến ông.”
“Cậu… cậu đừng có làm xằng bậy! Sẽ không có bác sĩ nào giúp cậu làm phẫu thuật hại người…”
“Cũng đúng, cám ơn ông nhắc nhở tôi.” Khương Triệu Đồng độc ác tàn nhẫn nói: “Bỏ ra mười vạn đồng, tìm hai tên du côn nhờ bọn họ bắt tay vào làm, không có thuốc gây mê, cũng không cần phải cầm máu, ông sống hay chết đều dựa vào số mệnh ông trời an bài đi.”
“Cậu cậu… cậu nói đùa phải không?” Tôn Tư Hiền âm thanh run run.
“Xem tôi giống đang nói đùa lắm sao?”
Tôn Tư Hiền nhìn vẻ mặt lạnh lùng kiên định của anh, từ trong đáy mắt bắn ra hào quang rét lạnh, lòng dạ ông bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không dám nghi ngờ anh hù dọa nữa.
“Cậu… cậu không thể đối với tôi xấc xược như vậy… tôi… Tôi sắp là cha vợ của cậu.”
“Người chết thì không phải.”
“Cái… cái gì?”
“Suy nghĩ cẩn thận lại, nếu đem ông thiến đi, Tiểu Nhã sẽ mất mặt vì có một người cha là thái giám, ngay cả tôi cũng cảm thấy mất mặt. Ngược lại, nếu ông bị một đám lưu manh bắt cóc, giết con tin, vậy thì không cần lo lắng nữa.”
“Cậu…”
“Dù sao ông chết rồi cũng sẽ không có ai đau lòng. Mẹ của ông đã phải chùi đít (2) cho ông cả đời, bà nói: bà mệt mỏi. Vợ của ông hận ông cùng bạn thân của bà ấy cấu kết làm bậy, khiến cho tôn nghiêm của bà ấy đều mất sạch, vợ của ông nói: người chồng như vậy bà không cần. Con trai của ông thấy mẹ mình khóc lóc thảm thiết, sợ hãi an ủi bà ấy, nó nói: người cha như vậy nó không cần. Về phần Tiểu Nhã, ba năm nay ông không hề để ý cô ấy, cũng chẳng quan tâm, cô ấy tự nhiên cũng không có tình cảm gì với ông rồi, có ông hay không cũng không sao hết.” Khương Triệu Đồng vặn các đầu ngón tay, lãnh khốc nói tiếp: “Ông nhìn đi, sự tồn tại của ông căn bản là không cần thiết, chỉ làm cho người nhà không thể chịu đựng, đau khổ, không có tính xây dựng. Ông còn sống để làm gì? Chết cũng không có người tưởng nhớ, ngược lại làm cho người thân đều thở nhẹ một hơi, may mắn không còn người làm cho bọn họ cảm thấy xấu hổ nữa.”
Anh bình tĩnh, cảm xúc không một chút phập phồng, nhìn anh kiêu căng, ngạo mạn khinh người gằn từng tiếng, từng chữ giống như được chui ra từ hầm băng lạnh lẽo. Tôn Tư Hiền sợ hãi, lạnh từ trong xương tủy toát ra.
“Cậu cậu…nói bậy… tôi… tôi không tin.” Thanh âm của ông ta bị nghẹn lại ở trong yết hầu, không thể nói thành một câu hoàn chỉnh. Cả đời ông ta sợ nhất là phải đối mặt với người có ý chí và khí thế hùng mạnh, như vậy sẽ làm cho ông ta mệt mỏi chịu không nổi.
Mắt thấy xe đã chạy ra khỏi nội thành, chạy lên núi ở ngoại ô, càng đi xung quanh càng yên tĩnh, Tôn Tư Hiền hoảng sợ, lộn xộn…
“Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
“Vừa nãy tôi nói gì ông không nghe rõ sao?” Khương Triệu Đồng hỏi lại, còn tặng thêm một nụ cười lạnh tóc gáy: “Tôi sẽ cho ông hiểu, con người của tôi không bao giờ nói đùa.”
“Cậu… cậu thực sự muốn…”
“Chỉ cần ông chết đi, nỗi sỉ nhục của Tôn gia mới có thể chấm dứt.”
Trái tim của Tôn Tư Hiền thẳng tắp rơi xuống. Ánh mắt của người đàn ông này vô cùng nghiêm túc.
“Ông cứ an tâm mà rời đi! Hựu Thừa đã mười sáu tuổi, hai năm sau tôi sẽ bắt đầu đào tạo cậu ta, tôi sẽ huấn luyện cậu ta thành một người nối nghiệp xuất sắc. Đây là chuyện tôi hứa với bà nội, cũng là ‘của hồi môn’ mà tôi yêu cầu. Đem Tôn Hựu Thừa rèn luyện nên người!”
“Mẹ tôi…”
“Bà ấy cảm thấy rất tuyệt vọng về ông, cho nên đem hi vọng toàn bộ gửi gắm trên người Tôn Hựu Thừa.”
Xe chạy đến một chỗ đất trống không người, đột nhiên xuất hiện bảy, tám người to con vạm vỡ mặc quần áo màu đen, mở cửa xe, lôi Tôn Tư Hiền ra ngoài…
“Oa a… các người muốn làm gì… Triệu Đồng cứu tôi… cứu mạng… cứu mạng…”
Khương Triệu Đồng lái xe rời đi, quẳng lại một mình Tôn Tư Hiền với bảy, tám người đàn ông vạm vỡ.
Quả thực, Tôn Tư Hiền không dám tin loại chuyện này thật sự xảy ra. Vừa rồi ông ta sợ thì sợ dù sao Khương Triệu Đồng cũng là người văn minh. Anh làm sao có thể cấu kết lưu manh giết người vứt xác?
Ông ta thật sự có tội ác tày trời như vậy sao? Ông ta thực sự bị báo ứng sao?
Mấy người đàn ông này bắt đầu lột quần áo ông ta, cởi quần ông ta…
“Đừng… Các người muốn làm cái gì?” Tôn Tư Hiền giữ chặt quần lót, ông ta cả đời chưa từng bị đàn ông cởi đồ, ghê tởm khốc rống lên: “Buông tôi ra… Buông tôi ra…”
“Ít rầy rà đi! Không cởi làm sao thiến ‘cái đó’ của ông được chứ. Hay là muốn một đao mất mạng?”
“Không cần…” Tôn Tư Hiền khóc, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Quỳ xuống cầu xin: “Các vị đại ca, van xin các người không cần… không cần đem tôi thiến… Khương Triệu Đồng cho các anh bao nhiêu tiền, tôi cho các anh gấp đôi, không, gấp mười…. Tôi cho các anh gấp mười lần. Thực đó, tôi không dám lừa các anh đâu… chỉ cần các anh tha cho tôi,… không cần…”
Hắn khóc đến nổi tim gan đều nứt ra, khóc đến khàn cả giọng, hoàn toàn không chú ý tới ánh đèn sáng, lóe lên không ngừng còn kèm theo tiếng răng rắc, răng rắc…
Bảy, tám người kia giống như nhận được mệnh lệnh tự động rời đi, nhảy lên chiếc xe đậu cách đó không xa, lái xe bỏ đi.
Tôn Tư Hiền nước mắt tùy ý để gió thổi khô, sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. (3)
“Đứng lên mặc đồ vào, cần phải trở về.” Thanh âm lạnh lẽo quen thuộc làm cho người ta sợ hãi.
“Khương Triệu Đồng, là cậu…” Tôn Tư Hiền đứng lên, bộ dạng muốn liều mạng với hắn.
“Ông tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ rồi hãy làm.” Khương Triệu Đồng giơ máy ảnh trong tay lên, cười lạnh: “Lần sau ông đi ra ngoài ngoại tình nữa bị tôi bắt được, tôi liền đem mấy tấm ảnh ‘quỳ xuống cầu xin tha mạng’ này tung ra ngoài.”
Tôn Tư Hiền vừa sợ vừa tức, vừa tức lại sợ.
“Cậu… cậu… cậu… tiểu tử thối, khó ưa. Cậu về quản cha của cậu là được rồi, quản tôi làm chi?”
“Thứ nhất, cha tôi không có giống như ông, lưu lại cục diện hỗn loạn cho tôi thu dọn. Thứ hai, cha của tôi không có chọc Tiểu Nhã khóc.” Khương Triệu Đồng xoay người thúc giục: “Mời lên xe, tôi đưa ông đi bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Tôn Tư Hiền chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Khi nãy khóc lóc quá mức, giọng nói đều khàn.
“Bà nội bị ông chọc tức ngã bệnh rồi.”
Cho dù là đứa con phá sản, nghe tin mẹ ngã bệnh nằm viện, đáy lòng cũng không cho phép xẹt qua một trận hoảng sợ.
___________________________
(1) Đàn anh khóa trên.
(2) Làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó.
(3) Nguyên văn câu này là “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ