Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 62
CHAP 62: KHÔNG MÀU
Tôi nhìn vị Nữ hoàng đáng kính với con mắt khinh bỉ, không còn căm phẫn nữa mà nó đã chuyển sang một mức độ khác, tôi kinh hãi con người bà ta. Làm tất cả chỉ vì muốn trả thù tình yêu trên thế giới này cũng không ít người như vậy, nhưng điều tôi thật sự không hiểu nỗi chính là sự nhẫn tâm của một người mẹ, một Nữ hoàng cao sang lại tự hạ thấp bản thân mình chỉ để làm một chuyện mà chính mình cho là nó có ý nghĩa, một bậc Quốc mẫu, người mẹ gương mẫu của Darkland mà lại sử dụng con như một công cụ, còn ép người khác phải làm vậy giống mình…tôi khinh bỉ bà ta…
Ánh mắt bà ta nhìn tôi giận dữ như muốn nuốt chửng…chẳng qua là vì tôi đã nói trúng rồi…vì bà ta đã làm tất cả nên bây giờ bà ta mất tất cả…khi người ta giận dữ thì không làm được việc gì có ý nghĩa, tồi tệ hơn là khi hận thù…cái nhìn sẽ bị mờ ảo đi…sẽ sát hại tất cả những thứ thuộc về mình…ngay cả thứ quan trọng nhất còn sót lại…tình mẫu tử…
“Thái tử…Người không được vào trong, Nữ hoàng…”
“Rầm…” – âm thanh vọng lại từ phía sau lưng tôi…cánh cửa cung điện bị mở toang…
“…Chun…” tôi thốt không thành lời…
“…Ch…Ch…Chun…” sự hoảng sợ của người phụ nữ đã thể hiện quá rõ ràng…
“…Tuệ…Như…sao…sao em lại…ở đây?”
“…”
Thời gian như ngừng trôi…
Sự hoảng sợ trong tôi bắt đầu cuộn tròn…cuộn tròn và dấy lên như cơn sóng lớn…
Tôi sợ…
Sợ sự thật này bị phanh phui…
Sợ những thứ tôi trải qua sẽ lặp lại một lần nữa với con người kia…
Xin đấy…tôi van xin các người…đừng tự làm khổ nhau nữa…
“Con mau đi ra…ta đang nói chuyện với nó…đừng xen vào” dường như bà ta đã lấy lại bình tĩnh, giọng nói chậm rãi với cặp mắt sắc lạnh…
“Con đến đây cũng là muốn nói chuyện với Người về việc này…Mẹ…Chẳng phải con đã nói rồi sao, con đã lớn, con có thể giải quyết việc của con…xin mẹ và chú Zon đừng nhúng tay vào nữa, con và Như sẽ vẫn như vậy, không chuyện gì thay đổi cả” Chun nói trong giận dữ
“Chắc chứ? Con tìm mọi cách để xuống được đây chỉ để nói với ta những điều đó thôi à?”
…
“Zon…đem nó ra ngooài”
Sau tiếng nói của Nữ hoàng…ông Zon xuất hiện sau lưng Chun, cặp lấy tay…
“Bỏ ra…”
…
“CHÁU NÓI CHÚ BỎ RA…” Chun vung mạnh tay…
“Thả nó ra…Hừ…được thôi, nếu ngươi muốn biết thì tốt thôi…sẽ càng dễ dàng hơn cho ta…”
“Bà đừng nói” tôi hốt hoảng lên tiếng
“Nữ hoàng…xin Người…” ông Zon cũng cúi đầu cầu xin
“…Gì…gì chứ? Mọi người có chuyện gì dấu tôi à?”
“ ZON. LUI RA”
Bà ta trừng mắt quát lớn…
Ông Zon nhìn Chun…rồi nhìn tôi…sau đó lui đi…
Làm sao đây…tôi phải làm gì đây…
“Người mau nói đi! Rốt cuộc là tại sao Tuệ Như lại ở đây? Các người đang dấu tôi điều gì?”
“Chẳng phải ngươi cũng có một chuyện dấu Tuệ Như sao? Hơhơ…Cha ngươi qua đời chẳng phải vì cứu ngươi à? Ông ấy đã cho ngươi tất cả nguyên khí Thần chết để bù vào một nửa sinh mạng của ngươi…nếu không thì ngươi đã toi đời… còn ngươi…chỉ vì một đứa con gái mà chống đối ta…kết quả mà ngươi lãnh được…là đau khổ…Hahaha…”
Như một tiếng sét đánh ngang tai…
Lại một trận cuồng phong ập đến…
Sao chứ?
Ba Chun…
***
“…ba tôi mất hồi tôi 1 tuổi rồi” tôi thì thào
“Vậy…vậy à?…Tôi không biết…xin…xin lỗi nhé!” hắn ta ấp úng
“Không sao đâu! Thật ra tôi cũng không nhớ rõ mặt ba mình nữa, chỉ nhìn qua ảnh thôi! Hihi” tôi cười gượng gạo
“Vậy xem ra chúng ta có một điểm chung rồi. Tôi cũng không có ba, cũng không có ảnh của ba nữa, ba tôi mất khi tôi còn đang trong bụng mẹ cơ mà!” giọng anh ta trầm hẳn đi
***
Đau quá…
Xót quá…
…Một bàn tay đặt lên trán mình…
…Cảm thấy rất an tâm…
…Nhưng mình vẫn rất rất khó chịu…
…Hình như có ai đó đang chườm khăn ình thì phải…
…trong mơ màng…
…là…là ba…
…
…
…
…ba phải không?…
“Ba…ba ơi!!!…”
…
…
…
“Tuệ Như, tỉnh dậy mau! Tuệ Như…” người tôi có cảm giác bị lay lay bởi ai đó…là Chun…
***
“Bà đang nói gì vậy?” tôi thốt không nên lời
“Vậy tại sao lúc đó Người không cho con chết đi…mà suốt những ngày tháng của cuộc đời con cứ lặp đi lặp lại để con phải cắn rứt…đừng nói…đừng nói nữa!” Chun…đã bắt đầu rơi lệ
“Vì ta muốn ngươi nhớ rằng…sự sống của ngươi…chính là nhờ có ta…dù cả thế giới này quay lưng lại với ta…nhưng ngươi thì không được”
“Đừng… nói… nữa!” Chun gằn từng tiếng
“Tôi xin bà…van bà…đừng nói…đừng nói mà…Anh ấy là con bà…chính là con trai bà mà…đừng nói…ĐỪNG NÓI GÌ CẢ” tôi gào thét như con thú hoang đứng trước mũi súng của người thợ săn…sợ sệt…lo lắng…và đau lòng…tôi như không thở được…đau đớn…tim như muốn ngừng đập…
Chun à! Đây là chuyện anh không nên biết…vì vậy đừng biết…đã nói em sẽ gánh hết rồi mà…nên anh đừng cố chấp nữa…tất cả mọi chuyện không liên quan đến anh đâu…anh không có lỗi gì cả…
…
“Một nửa sinh mạng còn lại của ngươi…chính là do ba Tuệ Như hiến hết nguyên khí con người…”
Đùng…
.
.
.
Hết…tất cả đã chấm hết rồi…sẽ không còn cách nào cứu vãn nữa…
“Chun à! Không phải vậy đâu mà…đừng nghe mẹ anh…không phải đâu…em có thể làm chứng…chuyện ba em không phải do anh làm đâu…nghe em nói đi mà…” tôi chạy vội…cầm lấy cánh tay Chun lay lay…tôi thực sự hoảng sợ…khi nhìn vào khuôn mặt ấy…khuôn mặt từ từ rắn đanh lại…hàn khí toát ra…ánh mắt vô hồn…tuyệt vọng…hoảng sợ…sững sốt…tất cả đều dồn nén…
Chun lấy tay gỡ bàn tay tôi ra khỏi cánh tay anh…rồi quay người…lao đao bước đi…về phía cánh cửa…nơi đó…ông Zon đang đứng…nhìn Chun một cách đau lòng…
###
Tôi đi theo Chun…cũng không biết là chúng tôi đang đi đâu…nhưng tôi chỉ biết dõi theo bước chân ấy…một cách thầm lặng…
Chun dường như không còn đủ sức để đi nhanh chóng nữa…bước chân liêu xiêu như sắp ngã…loạng choạng…từng bước từng bước…tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng đang xâm lấn lấy Chun…nỗi đau đến điếng người…
Tôi phải làm gì cho con người đó đây…?
Tôi đã cố gánh lấy nỗi đau đó…nhưng không thể…
Nhưng tại sao lúc này đây…tôi còn đau hơn lúc trước…
Tôi nên làm gì đây…?
Cuộc đời của chúng tôi sao lại như vậy?
Từng bước…từng bước…chúng tôi cố đi thật mạnh để dẫm đạp lên cuộc đời này…
Chúng tôi muốn đi nhanh, vượt qua hết tất cả…nhưng đã quá mệt mỏi rồi…đã không còn sức để bước tiếp nữa…và…Chun khuỵu xuống…
“…Ha…haha…hic…huhu…” Chun đã gục ngã…đã bị tất cả đánh gục…anh khóc gào như muốn cấu xé không gian…tiếng cười đứt quãng như cái hạnh phúc ảo tưởng vậy…tiếng khóc không thể tồn tại được nữa…chỉ có thể cười…
“Huhuhuhu…”
“Huhuhuhuhuhu…” Chun ôm ngực…gào thét…
Em hiểu…em hiểu mà…Chun à! Việc bây giờ em muốn làm là chạy đến khóc cùng anh, cùng anh vượt qua tất cả, đánh đổ mọi thứ, bất chấp mọi thứ…nhưng…không được rồi…
“Ahuhuhuhuhu…”
Thứ em chỉ có thể làm được bây giờ…là đứng một góc nhìn anh…em không thể làm gì cả…
Chun à! Tha thứ cho em…
Em…không thể đứng nhìn anh như vậy được…đừng gào thét trong tuyệt vọng Chun à!
Tôi đến bên anh…quỳ xuống…ôm Chun vào lòng…tiếng khóc tôi như vỡ òa…hòa vào những giọt nước mắt của Chun
Tôi ôm chặt Chun…
Chun nắm chặt cánh tay tôi…siết chặt nó…gục đầu vào vai tôi…
Tiếng khóc…tiếng gào của chúng tôi…ông trời liệu có nghe thấy không?
Xin hãy cứu lấy chúng tôi với…
“Huhuhuhuhu…”
“Ahuhuhuhu…”
…
Một cuộc đời không màu…
Một số phận không màu…
Một cuộc tình không màu…
Giọt nước mắt…không màu…