Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 49
CHAP 49: HAND IN HAND
Tôi rượt theo tên Chun chết bầm từ nãy tới giờ mà vã cả mồ hôi! Đi gì nhanh thế, lúc nãy với tay định đánh hắn mà mém lộn cổ rồi…Hừ…
Bây giờ tôi và hắn ta đang đi song song với nhau, không nói gì…nhưng không khí có chút ấm áp, vui vẻ, và an tâm…tôi không hiểu sao nữa…trong thời gian qua, cứ hay nghĩ tới hắn, mặc dù đang đi bên cạnh nhưng vẫn cứ nghĩ tới, cũng giống như bây giờ đây…tôi đang tò mò, không biết hắn đang nghĩ gì, không biết hắn có đang cười không, hay vẫn lạnh tanh khuôn mặt như ngày nào…haizz, không thể nhìn trộm được, xấu hổ lắm, nhưng muốn quay sang nhìn hắn quá đi mất, bứt rứt sao sao ấy, đi bên cạnh mà không nhìn mặt hắn thấy lo lo, à không, khó chịu, cũng không nữa…sao ta??? Là sao ta??? (là sao ta? Nói chung là … đó, héhé!) Sao nãy giờ im lặng quá vậy nè? Mình có nên bắt chuyện trước không? Hồi nãy còn giỡn hớt vui lắm mà, tức nữa, sao giờ bình thường lại rồi, cái tên này, lúc nóng lúc lạnh không biết đường nào mò! Hừ…
“…”
…
…một cảm giác…
…tê tê…
…rân rân…
…hồi hộp…
…bối rối…
…đứng tim…
…tay tôi…
…ấm hơn…
…như có luồng điện chạy qua…
…một cảm giác chỉ xẹt qua trong giây tích tắc…
…tay tên Chun…quẹt vào tay tôi…chỉ đúng một giây…nhưng điện chạy qua người là hơn cả một giây cơ đấy…
…đứng im…
…đứng im…
…cùng bất động…
…
…
…
“E hèm! Sao…sao không đi tiếp vậy?” một giọng nói trầm vang kế bên tai tôi
“…Ờ…ờ thì…đi…mà anh sao cũng đứng im re vậy? Thôi…đi đi…” bối rối bỏ đi trước…
…1 nấc thang…
…2 nấc…
…3 nấc…
…4 nấc…
…5 nấc…
“…” (một hành động vô âm thanh, nhưng lại gây lên bao tiếng động hỗn độn trong lòng 1 người, à không, cả hai người chứ!)
“…”
…thình thịch…
…thình thịch…
…bàn tay chợt nóng lên…
…điện chạy toàn thân khiến tôi tê điếng…
…ấm…
…tay…
…nóng hừng hực…
…luồng điện nóng chạy từ tay đến tim và lan tỏa khắp người tôi…
…
“…nhìn trân trân…” không biết nên làm gì, tôi như mất dần lí trí, chỉ biết nhìn người chủ của hành động kì lạ vừa rồi và nhìn đến đứng tròng…
“…tay cô lạnh…!”
Một câu…chỉ một câu trống rỗng, không đầu không đuôi, như muốn giải thích cái hành động vừa rồi,…tay trong tay với tên Chun…tên Chun nắm chặt tay tôi rồi đút vô túi quần của hắn, khuôn mặt hắn vô biểu cảm, ánh mắt có hơi lúng túng nhưng bị một lớp “băng lãnh” phủ lên nhằm che đi điều đó (đáng tiếc là đã bị Tuệ Như phát hiện!)
…tay trong tay…
…bước song song…
…tôi…không thể kháng cự lại…
…phản xạ của tôi muốn rụt tay ra khỏi chiếc túi ấm áp đó, nhưng có gì đó chặn lại, tay tôi đã hoàn toàn bị “đông cứng” vì cái hơi ấm này, ấm đến khiến tôi như “mất tất cả”, mất hoàn toàn lí trí, không thể làm chủ tiềm thức và hành động, chỉ biết “câm nín” và… “bất động” ngoài đôi chân đang bước song song bên người con trai ấy, tôi không thể cử động được gì nữa…
…ấm quá…
…ấm áp đến kì lạ…
…lần đầu tiên đó…
…tại sao mỗi lần ở bên hắn ta tôi lại thấy ấm đến thế cơ chứ?…
…mỗi hành động của tên Chun cứ làm tôi hết bối rối, hết tim đập, hết loạn óc, hết đứng hình, hết điện giật, và…hết cảm thấy lạnh thế này???…
…ngó sang nhìn…mặt tên Chun vẫn vô biểu cảm, tay hắn như xiết chặt tay tôi hơn khi ý thức được tôi đang nhìn hắn bằng con mắt… “hai dấu chấm hỏi” to tướng…phải không đấy???…
…1 bước…2 bước…đi mem theo bờ tường dây leo…những nấc thang bám đầy rêu…
…1 s…2 s…
…ấm…ấm hơn nữa…
…
“Như, Chun!” một giọng nói, của người con trai từ bậc thang phía dưới vọng lên…là anh Minh…anh Minh ư? Nhưng sao nãy giờ tôi không nhìn thấy anh ấy, anh~ đâu ra xuất hiện vậy nè??? (nãy giờ đang trên mây sao biết được)
…Một nét mặt có hơi mệt mỏi, không còn sức lực, và…có chút mừng mừng…
“Hai đứa,…phù…hai đứa ở đâu cả đêm qua vậy? Phù…” anh Minh mệt mỏi bước tiếp những bậc thang còn lại đến chỗ chúng tôi, nét mặt không còn hồng hào như thường ngày, vội vàng hỏi…
“Bọn em…bọn em mắc mưa nên phải ngủ lại trên núi, mà mặt anh sao thế?” tôi nói
“Sao? Suốt tối qua, anh gọi đội cứu hộ đi tìm hai người khắp nơi, trên núi cũng đã tìm mà có thấy đâu! Có xảy ra chuyện gì không?” anh Minh hỏi…một lần nữa…
“Bọn em không sao? Đừng nói suốt tối qua anh đi tìm bọn em đấy nhé?!?” tôi trợn to mắt
…
“Cậu chủ? Đã định vị được…Ô, họ kia rồi!” giọng nói của một người đàn ông mặc đồ lính cứu hộ nhưng có vẻ khá sang trọng, tai đeo dây đàm, nói, có vẻ như đang nói với anh Minh,…từ từ xuất hiện sau khúc cua ở nấc thang bên dưới…
…cả ba người chúng tôi hướng ánh mắt đến người đàn ông vừa mới “hiện ra” ấy…
“May quá, suốt tối qua bọn tôi đi tìm hai người, mà trời mưa to quá nên thiết bị định vị không thể tìm kiếm được, ai ngờ cậu chủ còn nhanh hơn chúng tôi một bước!” người đàn ông mừng rỡ, vừa nói vừa cười vui vẻ nhìn tôi và tên Chun
“Thật à? Anh Minh, tối qua tới giờ anh sai người đi tìm bọn em sao?” mắt tôi còn trợn to hơn nữa. Chỉ là mắc kẹt trên núi có một đêm, đâu cần làm lớn chuyện đến thế cơ chớ???
“Chứ còn gì nữa, tại tiểu thư không biết thôi, tối hôm qua, bão lớn lắm, thời sự nói ầm lên kia kìa, cô chủ và cậu chủ rất lo cho hai người kẹt trên núi. Suốt từ tối qua tới giờ cậu chủ cùng với tụi tôi đi tìm hai người đó!” người đàn ông lại tiếp tục “thuyết minh”
…Sax…bão…sax…bão lớn…thời sự…CHẾT…phù phù phù…con cám ơn Thượng Đế đã cho con được sống tới giờ này, trời ạ! Sao mình không biết gì hết vậy nè? Shock quá, mà sao tối qua ngủ trong mái đá có nghe cây đổ, núi lở gì đâu, chỉ mưa to thôi mà, nghiêm trọng đến mức đó à? Mém nữa là mất mạng như chơi rồi rồi, may là tới giờ còn sống nhăn răng…phù…phì…phò…phè…
“Thôi, không sao là tốt rồi, để tôi gọi trực thăng đến đón mọi người!” người đàn ông vừa nói dứt câu, liền nói nhỏ vào máy đàm đeo bên tai phải rồi chạy xuống những nấc thang phía dưới…dần biến mất sau khúc cua quẹo ôm theo bờ tường dây leo…
…
“Xin lỗi anh, tụi em làm anh lo lắng rồi!” tôi nói
“Không sao, ổn rồi,…” anh Minh đang thở phào nhẹ nhõm nhìn tôi, đột nhiên nét mặt có đôi chút khựng lại, ánh nhìn lạnh băng pha chút sắc lẻm hướng về đôi bàn tay…đang nằm trong túi quần tên Chun…
…
…Oái…bị anh Minh nhìn thấy rồi…làm sao đây, nãy giờ shock quá nên tôi không nhớ mình đang “trên mây”, bị “gọi hồn” về “gấp” nên quên béng mất,…
…tôi rụt tay ra khỏi tay tên Chun, định đưa tay ra ngoài khỏi túi quần thì…
“…” một bàn tay kéo tay tôi lại vừa khi tôi còn chưa kịp đưa tay ra ngoài, nắm chắc hơn…chặt hơn…và kiên quyết hơn…
…
…
…
(lên mây tập 3)
…nét mặt tên Chun lạnh băng, kiên định…
…tới đây thôi đủ tôi bất động nữa rồi…
“PHẠCH…PHẠCH…PHẠCH…PHẠCH…”
“VÙUUUUUUUUUU…” cơn gió mạnh vô cùng thổi trên cao, “sản phẩm” của cánh trực thăng quay cực nhanh trên đầu chúng tôi, gió thổi to “cuốn hồn” tôi về,… thòng một chiết thang dây vững chắc nhưng đối với tôi thì chẳng chắc tí nào, một người đàn ông ăn mặc cũng giống như người đàn ông vừa nãy, từ bên trong trực thăng chìa tay ra vẫy vẫy…
…
“…”
…không nói không rằng…tên Chun chậm rãi tiến đến gần thang dây…đồng nghĩa với việc hắn ta lôi tôi theo…tay tôi bị “mắc kẹt” trong tay hắn ta mà!!!…
“Lên đi!” Chun nói
“…” sax, leo lên cái thứ “bèo nhèo” này sao??? Leo lên mà bị rớt xuống chắc chết quá, biết là tôi rất thích cảm giác mạnh, nhưng cái trò này không an toàn tí nào đâu!!! Huhuhuhuhu…
…tôi nghi hoặc nhìn tên Chun…
“Có tôi rồi! Lên đi!”
…an tâm hơn phần nào…
…tôi trèo lên…1 nấc…2 nấc…
Bây giờ mà nhắm mắt lại thì có sao không ta??? Huhuhuhuhu, chết chắc chứ sao!!! – tôi quay đầu nhìn xuống dưới, zời ạ!!! Choáng váng…thấy mình cao hơn lúc nãy (trời ạ, đương nhiên rồi bà chị! Huề zốn quá!), tên Chun nhìn tôi…thấy cũng đỡ sợ hơn…an tâm kì lạ…nghĩ lại chuyện nắm tay khi nãy…tôi ấm áp hơn…leo tiếp những bậc thang dây còn lại…
…
Một lúc sau…
…cuối cùng…bây giờ…tôi cũng yên vị được trên chiếc ghế trong trực thăng…kẹp tôi ở giữa…một bên là tên Chun…một bên là anh Minh…căng thẳng quá đi mất…anh Minh nãy giờ cứ im re…tên Chun thì cứ lạnh băng…hai người này đang thi đấu “nhiệt độ” trên trực thăng hay sao vậy nè? Kì cục quá, bị kẹp ở giữa thế này không thoải mái tí nào, kì kì…khó chịu…!!!
…trực thăng cất cánh…xuống núi…