Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 47
CHAP 47: LOVE RAIN
Cái tên Chun thần kinh kia tự dưng xắn lưng áo đằng sau lên để lộ gần hết một phần lưng dài và rộng khiến tôi nhất thời không kiểm soát nổi mà la lên bài hải
“Anh…anh…đừng nói là anh muốn tôi…tôi liếm vết thương cho anh đấy nhé?” tôi lắp bắp, vừa nói vừa xê xa hơn khỏi cái tên thần kinh phân liệt nửa Thần chết nửa động vật kia
“…”
“…”
“Sao còn không mau tay. Vì cứu cô nên tôi mới bị ra thế này đấy, đừng có tưởng là tôi thích hương vị nước bọt của cô đấy nhé!!!” tên Chun đợi mãi thấy tôi cứ đực mặt ra quay lại quát
“Tôi…tôi…trời ơi là trời…sao số tôi khổ quá vậy nè!!!” tôi than trời trách đất, ngửa mặt lên trời, hận đời vô đối, zời ạ, Người để con gặp hắn làm gì để bây giờ con khổ thế này! Mấy giọt nước miếng quý báu của connnnnnnnnn!!! Bẩn chết mất thôiiiiiiiiiiiiiiii!!!
“Lẹ, vận tốc tức thời!” tên Chun lại quát!
“…chẹp chẹp chẹp…plè plè plè…ọc ọc ọc (đang chắt nước bọt, haizz, bọn này chơi dơ quá)…” tôi chóp chép cho tiết ra tí nước bọt, thò ngón tay vào lưỡi, lấy một ít…rồi trây lên chỗ trầy của hắn…ọe, mắc ói quá đi…gớm thật đấy, chưa bao giờ tôi thấy tôi gớm như lúc này…tôi nhắm mắt nhắm mũi, quay mặt ra đằng sau, tay thì trét cái thứ “enzimamilaza” ấy lên lưng tên Chun
“Này, này, này, cô điên rồi hả? Có mắt không đấy, cô trây đầy lên đầu tôi rồi đây này!” lại một tiếng quát làm rung động nguyên mái đá (nếu có nhà chắc sập lâu rồi!). Mở hí một mắt, mở to hai mắt, tôi thấy tay mình đang quờ quạng trên đầu cái tên khỉ ấy!…Hahahahahaha, vui quá đi, hahahaha, tôi cho anh gội đầu đã đời luôn, mà ở đây làm gì có nước để gội, giỏi thì ra mà tắm mưa í! Hahahahahaha…
“Hahahahahahahaha!!!”
“Cười gì mà cười. Trời ạ! Cái đầu của tôi!!!” lại gào
“Hahahahaahahahahaahaha!!!”
“Thôi dẹp dẹp dẹp, không cần cô nữa, đồ ngu!!! Hax!!!” tên Chun hất vạt áo sơ-mi xuống phủ phần lưng trầy xước, liên tục lấy tay xoa xoa đầu, la bài hải
“Hahahahahahaha!!!” (bị **** ngu mà cười! công nhận level…!!!)
…
Cơn mưa vẫn cứ thế, dai dẳng và xối xả, gió lùa mưa tới tấp tạt vào mặt tôi, không ngồi ở vìa ngoài, tôi chạy vào cái khe nhỏ hóp vô bên trong cúa mái đá để tránh mưa!!! Haizz, ở trên núi mất hết sóng nên không có cách nào liên lạc với anh Minh và nhỏ Huyền được, không biết nhỏ sao rồi, có mệnh hệ gì không nữa, cũng chẳng báo được với anh Minh là bị mắc kẹt, chắc anh~ lo lắng lắm! Nếu biết sớm bị kẹt trên núi thế này mình khỏi leo lên chi ắc công, mà cũng vì bọn họ nên mình mới chọn cách lên núi để cho họ có thời gian bên nhau, vậy mà, bây giờ mình đang ở cùng với nửa kia của nhỏ Huyền mới ghê chứ!!! Haizz, bây giờ là 8giờ rồi, nãy giờ mà mưa vẫn dai ơi là dai, không xem được hoàng hôn, không biết chừng nào mới xuống núi được nữa! Tối lắm rồi, mưa thì phủ trắng xóa, những thứ duy nhất tôi có thể thấy được là mấy cái cây trước mặt, cái mái đá phía trên để trú mưa mà cũng có trú được gì đâu, còn tên Chun thì ở tít bên kia chịu mưa hắt! Đúng thật là, tên khùng này không lẽ để ta mở miệng kêu ngươi thì ngươi mới qua hả? Đồ “Thái tử bột”, mơ đi nhé! Cứ ngồi đó mà hứng mưa đi, được người ta kêu cầu, hầu hạ riết quen hả?
…
…Vẫn mưa to…
“Này, tên khùng kia! Anh muốn tắm mưa lắm hả?” tôi ngồi từ khe đá bên này nói vọng sang chỗ tên Chun đang ngồi. Nghe được tôi nói, hắn ta mới chịu đứng dậy và sang chỗ ngồi kế tôi
“Cái này là cô kêu tôi đấy nhé! Không phải là tôi muốn ngồi gần cô đâu!” trước khi kê chỗ ngồi, hắn ta còn “trăn trối” một điều rất đỗi dở hơi! Đồ tâm thần, sĩ diện cho lắm vào, tôi thấy anh ngồi hứng mưa thương hại nên mới gọi sang thôi đấy, mà công nhận hắn ta ngu ơi là ngu, mưa lớn như vậy mà không kiếm chỗ núp cho đỡ hắt vào mặt, bệnh ra thì biết thế nào! Này, coi này, áo cũng ướt hết rồi!!! Hax!!! Bực chết mất, cái tên này sao to con thế, ngồi lấn hết cả chỗ, đẩy tôi ra phía bìa bị mưa hắt hết rồi, nhưng khe đá này bé quá làm sao tôi và hắn ta ngồi đủ đây!!!??? Thôi kệ, thà ngồi chật chội một tí còn đỡ hơn bị dính mưa…
…gần sát…gần sát…vai chạm vai…
Khổ thật, chỗ chật ơi là chật, tôi và hắn ngồi…sáp rạp à! Vai đụng vai, nước mưa từ tay áo hắn cũng thấm hết qua tay áo tôi rồi còn đâu!!! Vừa ướt vừa lạnh!!! Mà không biết ở đây có thú ăn thịt hay động vật “giết người” không ha??? – tôi ngó đi ngó lại, nhìn chung quanh tìm “thú vật lạ” thì bắt gặp… “con thú dại rất đỗi bảnh trai” – khuôn mặt tên Chun to đùng trước mắt, mấy lọn tóc ướt vì bị mưa hắt bệt hết lên trán hắn, hai tay hắn ôm cái đầu gối đang bó gó lại của mình, lưng hắn ta dựa vào thành bờ của mái đá, ánh mắt sâu thẳm hướng về màn mưa trắng ngần, dày như bức tường thành trong suốt! Sao hắn lúc nào cũng…cũng đẹp thế nhỉ???!!! Hax, hax, không được dao động nữa!
…
“Anh…anh thích nhỏ Huyền rồi đấy hả?” một câu hỏi thẳng thừng của tôi
“Sao cô lại hỏi vậy?” tên Chun vẫn nhìn màn mưa, ánh mắt không hề lay động
“Tại…tại tôi thấy vậy?”
“Hơ! Bởi vậy bảo cô bị ngu đâu có sai!” tên Chun nói thì thào cái gì đó, tôi cũng không nghe rõ nữa, nghe mang máng là…
Tên Chun nhắm lịm đôi mắt, vẫn giữ nguyên tư thế…
“Tôi xin lỗi!” tôi nói
“Gì?” mắt vẫn nhắm ghiền, chỉ có âm thanh phát ra từ đôi môi hồng hào mịn màng kia
“Tất cả! Từ khi tôi với anh gặp nhau, tôi làm bể cái gương, tôi không cho anh làm người mẫu, tôi đá…anh, và…nói dối anh nữa! Xin lỗi”
“…”
Haizz, nãy giờ điểm lại tất cả khoảng thời gian từ khi tôi và hắn gặp nhau, hình như toàn là tôi gây ra phiền phức và tội lỗi đối với hắn, nên xin lỗi là chuyện đương nhiên, lần này là thật lòng đấy nhé! Chưa bao giờ tôi nghiêm túc thế đâu!!!
“Tôi sẽ giúp anh, giúp anh trở về Darkland, giúp anh có thể trở thành một người mẫu thực thụ và có một khoảng thời gian vui vẻ khi ở đây!” lại một lần nữa, tôi thật lòng. Từ khi hắn xuất hiện trước mặt tôi tới giờ, tôi đã biết đối mặt với bản thân, lột đi cái mặt nạ vui vẻ thường ngày, nhận ra được bản thân mình vốn không phải là một đứa lạnh lùng, tẻ nhạt và cô độc, haizz, tôi vẫn còn nợ hắn ta một lời cám ơn nữa thì phải! Có lẽ cũng chính vì những gì hắn làm cho tôi như vậy, tôi mới có chút xíu xìu xiu phát sinh tình cảm với hắn, nếu hắn ta mà còn cứ ở lì lại đây, có khi tôi thích hắn thật luôn thì nguy!!!
“Khỏi cần! Chuyện trở về Darkland cô có muốn giúp cũng không được, chuyện có khoảng thời gian ở đây thì xin lỗi nhé, cô lúc nào cũng khiến tôi…phát điên…, còn chuyện giúp tôi trở thành người mẫu thực thụ thì thôi khỏi luôn đi, cô phá tôi thì có!” tên Chun nói một lèo từ đầu tới cuối những gì trong lòng mình nghĩ mà chẳng thèm mảy may để ý gì tới sự thành tâm của đối phương! Quá đáng thật đấy!!!
“Này, đã nói là tôi sẽ giúp mà, tôi không phá đâu, tôi to lớn hơn anh nghĩ nhiều đó!” tôi dẩu môi lên, “chuyển giọng”
“Hơhơ, to lớn à? Phải rồi, cái mồm cô rất to lớn, át cả tiếng mưa luôn rồi đấy!!!” tên Chun mở hai mắt, nhìn tôi giễu cợt
“Hừ, mặc xác anh, đã nói giúp là giúp, không cần tới sự đồng ý của anh đâu! Nhưng bộ anh muốn là người mẫu thật đó hả?”
“…”
“Tại sao?”
“Thích cô…”
…
“HẢ?”
“Thích cô tức…”
“Sax! Này, ăn nói cho có đầu đuôi tí chứ???”
“…”
…Mưa vẫn dài ngoặng và dai dẳng, ào ạt, xối xả, phủ kín khoảng không gian của vùng đỉnh núi vốn chỉ có ánh mặt trời!…
Lạnh chết được, may mà mình có mang theo áo khoác – tôi hì hục lấy trong cái ba lô mà mình vác theo từ sáng tới giờ, lấy cái áo khoác, đắp lên người…
“Bốp…Hax, sao mà lắm muỗi thế này!” tên Chun đập một cái “bốp” lên cánh tay rồi than thẩn
“Hơhơ! Chắc đêm nay phải ngủ ở đây thôi, trời thế này làm sao mà xuống núi, có xuống cũng chẳng thấy đường đâu mà xuống!” tôi nói
“Phải đấy, nếu không mưa tôi xuống, bỏ cô ở đây lâu rồi, mưa như vậy làm sao mà thấy đường bay xuống cơ chứ???” vẫn cái điệu bộ càu nhàu
“Hơhơ, bởi vậy mới nói, Thần chết “cùi ghẻ” mà lại!!!” tôi “sĩ” hắn
“Cái gì cơ???” tên Chun bắt đầu “sĩ diện xông thẳng”, trừng mắt nhìn tôi
“Ơ, tôi có nói gì đâu!!! Không biết không biết!” tôi bình thản, nhắm nghiền hai mắt tận hưởng sự ấm áp mang lại từ chiếc áo lạnh, mặc dù hơi ấm của nó chẳng thấm vào đâu!!!
…Mưa vẫn tầm tã…
Trời ạ! Không lẽ tôi phải qua đêm ở đây thật đấy à? Mưa to thế này làm sao mà về! Với lại, ngủ ở đây một đêm chắc hôm sau tôi thành “thịt đông” quá, bộ ông trời muốn hành hạ tôi hay sao vậy nèeeeeeeeee! Làm ơn tạnh mưa dùm cáiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!! Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
“Chán quá đi!!!” tôi thều thào, vừa buồn ngủ, vừa lạnh
“…” tôi quay qua nhìn tên Chun xem hắn thế nào, sẵn tiện “mua vui” luôn, ai dè hắn ta ngủ mất tiêu rồi, haizz, đã chán gặp nhà ngươi còn chán thêm!!!
“Đồ con mọi!” tôi mắng thì thầm
“Cô đang tự mắng mình đấy à?” tên Chun ngủ mà vẫn nói mớ đúng “mục đích yêu cầu” được, bái phục! (ngồi sát cạnh nhau không nghe được mới lạ!!!)
“Chưa ngủ sao? Haizz, chán quá, không biết chừng nào mưa mới tạnh nữa??? Haizz, hay tôi hát anh nghe cho dễ ngủ ha!”
“Hờhờ, đừng có mà làm tôi ám ảnh!!!” tên Chun vẫn “nhăn răng” mà giễu cợt tôi được. Đã vậy thì tôi ám anh cho tới cùng luôn, cá rằng mai mốt trước khi đi ngủ mà nhớ tới tôi là anh chỉ có nước thức trắng
“Trời mưa…trời mưa…có hai thằng điên cùng đi tắm mưa…trời mưa trời mưa…có hai con khùng cùng đi tắm mưa…hai thằng điên gặp hai con khùng dưới trời mưa…trượt chân…bốn đứa tâm thần té cống. Trời mưa…trời mưa…em hát cho trời tạnh mưa…trời mưa…em hát cho trời tạnh mưa…Bốn đứa tâm thần ngoi lên khỏi cống…đen thùi lùi như cái thùi lùi…bị mẹ mắng…không cho đi tắm mưa…Trời mưa…trời mưa…chỉ có em đi tắm mưa…trời…” (giọng hát vang dội trong màn mưa!!! Càng hát mưa càng to!!!)
“Bịch…” một âm thanh…kế bên vai tôi…một cái gục đầu…lên vai…
…thình thịch…thình thịch…
…là tên Chun…
…tên Chun ngủ gật lên vai tôi sao???…quay đầu lại nhắm nghiền mắt không dám tin là sự thật
“…” tôi thinh lặng hí mắt ngó sang nhìn hắn,…khuôn mặt hoàn hảo…một nét đẹp dễ thương…cận cảnh của tên Chun khi ngủ là vậy sao? Đáng yêu chết mất…muốn hất hắn ra khỏi vai mình quá…nhưng không thể…bả vai phải tôi nặng trịch…trời lạnh…mát mát…tôi kéo chiếc áo khoác đang đắp trên người mình chia cho hắn một nửa…hờhờ, đồ khùng, hát cái bài này mà hắn cũng ngủ được à???…
“Trời mưa…trời mưa…em ngủ giữa trời mưa…” tôi hát cho nốt câu cuối rồi…thiếp đi…
…
…
…
…zzz…
…rào rào rào…
…zzz…
…rào rào rào…
…zzz…
…nụ cười nhoẻn miệng của Thần chết…