Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 40
CHAP 40: I’M SCARE
Tối hôm nay tôi hoàn toàn ngủ không được, trằn trọc trên chiếc giường to gấp 3 lần người tôi mà 2 con mắt mở thao láo, chỗ lạ nên khiến tôi không tài nào chợp mắt nỗi! Những sự việc xảy ra trong ngày hôm nay cứ quay vòng vòng, vòng vòng, hôm nay quả thật là một ngày thật dài, đủ thứ chuyện xảy ra, vui có, buồn có, bối rối có, tức giận có và…hối hận có!!! Hình ảnh khuôn mặt anh Minh lúc tối cứ lật đi lật lại những trang sách tâm hồn tôi, câu chuyện anh ấy kể, ánh mắt dịu dàng rồi thoắt thành băng giá nhưng lại nhanh chóng “biến về” một nụ cười hút hồn, thật khó hiểu…Nhưng đó chỉ là một phần mấu chốt khiến tôi mất ngủ thôi, đỉnh điểm là ở đây! Nghĩ tới chuyện tôi đá vào chỗ hiểm tên Chun một phát, vừa thấy buồn cười, vừa thấy mình sao ác thế, vừa sợ, đủ thứ, tình cảnh tên Chun và nhỏ Huyền “chồng chất” lên nhau lúc đó cứ tua đi tua lại trong đầu tôi, thật kì! Tôi cứ sao sao ấy, vừa thấy khó chịu, bực tức khi nhìn cảnh tượng đó, vừa bồn chồn, khó tả, sao thế này? Mình sao thế này? Sắp không làm chủ được tình cảm rồi sao??? Không đâu, đây chỉ là một chút gì đó thôi, dù gì mình và tên Chun kia cũng hơi bị thân thiết nên chuyện có chút gì vui vui, buồn buồn, bất bất thường thường là điều hiển nhiên, không có gì phải bận tâm hết!
Không biết nhỏ Huyền này có cưa đổ được tên Chun không đây? Theo tôi nghĩ là không đâu, nhưng lỡ sau cái vụ hồi chiều hai người đó phát sinh tình cảm thì biết tính sao? Thôi mệt quá, đủ thứ hết, lắm chuyện thật!
Vì ngủ không được nên tôi “mò” lên sân thượng của biệt thự! Wow, gió mát quá, ở đây có thể ngắm cảnh biển đêm này! Giàn hoa hồng xanh được trồng leo trước lan can trông thật độc đáo, đây là lần đầu tiên tôi được trông thấy hoa hồng xanh đấy, nó huyền bí và lãng mạn làm sao, hai tay tôi chắp hờ thòng qua lan can, gió biển thôi mạnh làm tóc tôi bay nhiều. Một lần nữa cảnh biển đêm lại cuốn tôi vào đại dương huyền bí vô tận, cái lãnh khốc băng giá của màu đen quỷ dị, cái âm thanh ầm ầm cùng tiếng gió vi vu làm mấy cành hoa hồng khẽ đung đưa, cảnh tượng lạnh lẽo đưa tôi vào một cuốn phim cuộc đời quay chậm, cuốn phim của chính cuộc đời tôi! Màu đen trước mặt tôi cũng chính là cái màu u ám mà những ngày tháng tuổi thơ tôi gặp phải! Không gia đình, đúng vậy, không gia đình, tôi trắng tay một cách sạch sẽ, tôi vấp ngã trong đau khổ, những chông gai cuộc đời quấn lấy tôi khiến tôi đau đớn và thét lên, nhưng cái vấp ngã đó cũng giúp ích cho tôi nhiều đấy chứ, nó khiến tôi mạnh mẽ hơn, tự vùng dậy thoát thân và bước một cách đường hoàng để đi đến hôm nay, nhưng vết thương sâu thì làm sao lành được nếu không có người chữa lành chứ?!? Tôi sợ nhìn lại kí ức, sợ mình phải khóc, sợ nhìn thấy mảng không gian u tối của những tháng ngày tưởng chừng như là điện ngục vô tình, vết thương vẫn còn đang rỉ máu, nhưng điều kì diệu thay là ngay bây giờ tôi đang trực diện với vết thương đó, đang đứng nhìn nó, đang quan sát nó, vì tôi đã mạnh mẽ hơn sự mạnh mẽ trước kia, cứng cỏi hơn cái cứng cỏi vỏ bọc hình thức, điều bây giờ tôi muốn làm là đối đầu và cái chiến thắng, phải, tôi muốn thế, tôi không muốn né tránh nữa mà tự thân vận động, không muốn sợ hãi nữa nhưng can trường cầm gươm chiến đấu, với tất cả. Có lẽ tôi thấy mình dường như đã trải qua được 80% trong 100% cái đau khổ trên đời này rồi, vì thế còn gì phải sợ nữa, còn gì khiến tôi sợ nữa!!!???!!!
“Trần Tuệ Như!!!” một giọng nghe sao “rùng rợn”, trầm trầm, từ từ, có chút run run như đang điên tiết cũng có chút ghê ghê!!! Hình như đang muốn nhấn mạnh sự đe dọa!!! Má ơi!!! Không lẽ là…ma!!!…Hình như giọng này phát ra từ đằng sau tôi thì phải??? Hichic, không lẽ tới giờ chết của mình rồi sao??? Zời ạ!!! Hichic, bây giờ thì có cái để sợ rồi, cái chết đấy! Tôi sợ chết nhất trên đờiiiiiiiiiiiiiii! Có nên quay đầu lại không? Hichic, ở đây chỉ có mỗi mình tôi, không quay lại không lẽ nhảy xuống lầu, mà nhảy xuống thì chết nhanh hơn, huhuhu, tôi sợ nhất là chết đó, cầu mong là con ma hiền, mình quay lại mà có bị bóp cổ hên thì còn sống, xui thì chết, chứ nhảy xuống lan can chỉ có nước “đẫm máu” mà thôi, với lại, tôi sợ nhất là chết đau đấy, hichic, có nên quay lại không??? Sao mà lạnh sống lưng quá vậy nè!!! Hichic, nếu mà chết thì sao ta??? Nhưng đứng im cũng chết mà quay lại cũng chết thôi à!!! Hay thà mình quay lại trông nhìn “nhan sắc” của con ma xem sao??? (tg: choáng váng chới với _) Hichic, nhưng mà mình còn trẻ đẹp, chết uổng quá, hichic, có khi nào tại mình ở ác quá nên hôm nay gặp quả báo không trời– toàn thân tôi lạnh tái khi nghe cái giọng nói “kinh khủng khiếp khắt khe” đó, mặt cắt không còn một giọt máu, tay chân run lẩy bẩy, trong đầu chỉ nghĩ đến…cái chết oan uổng!!! Ơ, nhưng cái giọng này hơi quen!!! – sau khi hít thở sâu lấy tinh thần quay lại chiêm ngưỡng “nhan sắc” con ma, tôi mới chợt nhận ra một điều “thông minh” nhất trong đời…!!!
“……” (tèn ten ten ten!!!)
…
…
…
“…Tôi…tôi…Huhuhuhu…đừng giết tôi…Aaaa, đừng lại gần, tôi la lên bây giờ!!! Đừng giết tôi mà!!! Huhuhu, đừng lại đây! Oái…Lại…lại đây…là…là…là tôi…tôi…cắn đó!!!” tôi run lẩy bẩy và bắt đầu thụt lùi khi đã trông thấy được cái “nhan sắc mĩ miều” ấy!!!
“…chết đi!!!…” một giọng lạnh đến gai người cùng khuôn mặt như đang muốn treo cổ tôi lên giàn tử hình tới nơi
“Đừng mà!!! Xin lỗi mà!!! Năn nỉ năn nỉ!!! Huhuhu, tôi xin lỗi vì đã làm vậy, tôi không cố ý đá vào…ơ…Huhuhu, đừng mà, tha thứ đi, Chun đẹp trai, Chun dễ thương, Chun lịch lãm, năn nỉ đó!!! Anh muốn gì cũng được miễn đừng giết tôi là được rồi!!! Huhuhuhu!!!” tôi chắp hai tay trước mặt cầu xin thành khẩn, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, vừa thụt lùi vừa lạy lục
“K-h-ô-n-g…-…t-h-ể…-…t-h-a…-…t-h-ứ…” tên Chun nhấn mạnh từng từ rồi càng ngày càng tiến sát về phía tôi, khuôn mặt đanh lại, đưa ánh mắt sắc lẻm như đang muốn nuốt chửng tôi vậy!!!
Oái…hết đường lui rồi…lưng tôi đã chạm vào bờ tường bên trái lan can rồi còn đâu!!! Hichic, bây giờ làm sao đây!!!???!!! Không được rồi! Tình huống lúc này thì chạy là thượng sách!!! Oái!!! Sao cửa sân thượng bị đóng rồi!!!???!!! Hichic, không lẽ tên Chun đóng để “tiện bề xử lí” tôi sao??? Chết tôi rồi, lần này chắc tôi không toàn mạng quá!!! Huhuhuhu, má ơi!!!
“Chun à!!! Chắc anh không nhẫn tâm thế đâu đúng chứ? Dù sao tôi cũng là người mượn nhà cho anh ở, cho anh chỗ làm thêm giết thời gian, còn tạo mọi điều kiện để anh thoải mái nữa (thiệt không zậy trời???), vả lại quân tử hán đại trượng phu ai lại đi chấp nhất một đứa con gái nhỏ bé chứ? Đúng không nào??? Hềhềhề!!!” tôi cười giả lả, dùng hết mưu kế có thể để dỗ ngọt, xu nịnh hắn ta, nhưng kết quả vẫn là…
“…tiến gần…tiến gần…” và “…Kịch…”
…