Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 38
CHAP 38: NO KISS
Sau một bữa ăn tối rối não với anh Minh, cuối cùng chúng tôi cũng giải quyết xong đống thủy hải sản, tôi và anh Minh thu dọn đống củi khô lại một góc rồi căng bụng ra về…
“Hôm nay ăn no quá à!!!” anh Minh vươn vai một cái
“Không biết ai đề xuất mà giơ than vãn ta???!!!” tôi đi bên cạnh anh Minh châm chọc
“Em gan ha! Dám moi móc anh hả?”
“Ơ! Em có nói gì đâu! Một mình anh đề xuất phải xử lí hết đống thức ăn, rồi một mình anh ăn hết cá luôn, cho em có mỗi cái tua bạch tuộc, em chưa nói anh tham ăn là phước rồi đó!”
“Chẳng phải em sợ sao? Anh mà nhường cho em chắc bây giờ em ngấy phát ói luôn rồi, haizz, bây giờ anh cũng đang buồn ói đây nè!!!”
“Sao…Này…này…tránh xa em ra đấy nhá!!! Này…này…oái…á…đừng lại gần…!!!” anh Minh ma mãnh nhìn tôi cười gian rồi nhợn ói lên, ụa mấy cái rồi đuổi theo tôi, trời ạ! Ói thiệt hay sao vậy, hichic, trước giờ tôi sợ nhất là thấy người khác ói mửa đó, tránh xa ra nhé, tôi mà ngất thì không ổn đâu…oái, sao lại rượt theo mình…
“Aaaaa…tránh xa em ra…anh kinh quá điiiiiiii!” tôi ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa la…trời ơi, anh ấy vừa chạy theo vừa quằn quại trông tởm không chịu được, hichic, mình mà thấy anh Minh ói chắc ngất xỉu luôn đấy, ghê quáaaaaaaaaaa!!!
“Áa…” tôi la toáng lên, nhắm nghiền mắt lại, chuẩn bị…xỉu khi bị anh Minh đặt một tay lên vai
“…Hahahahahahaha…tếu quá đi…!!! Này…mở mắt ra đi…hahahaha, anh không ngờ em vẫn còn sợ nhìn thấy người khác ói đấy, hahahahaha, này, anh đâu có ói đâu,….mở mắt ra…nhanh lên…!!! Hahahaha!!!” thấy anh Minh cười quằn quại, bàn tay liên tục vỗ vỗ lên vai tôi, giọng nói không giống như người vừa ói mửa xong, mà nếu ói xong còn cười được vậy cũng mừng, vậy chắc không ói thật rồi!!! – tôi từ từ hé mắt, thấy anh Minh đang đứng trước mặt, ánh mắt nghiêm túc, mặt anh ấy đang ghé sát mặt tôi, đôi môi dịu dàng hồng hào đang tiến lại gần…!!! Oái…sao càng gần thế này, kì vậy, oái, tôi lại bị bất động rồi, không được, cứ vậy môi tôi sẽ chạm môi anh ấy mất thôi…oái…cử động đi Tuệ Như…nhanh lên, mày mà cứ đứng yên thì sẽ lớn chuyện đó…!!!
“…”
“…”
“…aha…hahaha…hahahaha…vui quá…anh…anh không ói!!!…Hahahahahaha…!!!” tôi đứng im như tượng, cười ha ha mà khuôn mặt cứ như nhìn thấy ma vậy, trắng bệch…cử chỉ vừa rồi của tôi hình như làm cho hành động của anh Minh dừng lại, đôi môi đang tiến sát lại bỗng nhiên khựng một hồi rồi cách xa ra, bàn tay anh ấy đặt trên vai tôi buông thõng xuống trông như đang tuyệt vọng, anh Minh cười, một nụ cười lạnh đến thấu xương, đôi mắt dịu dàng nay đã bị băng cảm hóa, lạnh lẽo y như ngày trước, khuôn mặt toát đầy hàn khí khiến tôi suýt bật ngã về đằng sau…anh Minh quay người bỏ đi, được một đoạn thì đẩy cánh cổng vào trong biệt thự, bỏ lại tôi đang đứng chôn chân tại chỗ, tim như muốn ngừng đập luôn, đầu óc tôi bây giờ trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ được gì, nụ cười băng lãnh đó hình như đang giằng xé tôi thì phải??? Đầu óc tôi quay mòng mòng…
…
…anh Minh đang định làm gì mình thế nhỉ?…
…anh ấy cười thế là có ý gì?…
…sao mình lại nhận thấy sự tuyệt vọng tràn trề trong ánh mắt băng giá của anh ấy?…
…anh ấy đang giận sao?…
…tại mình?…
…mà tại sao?…
…mình sao thế này?…
…anh Minh sao thế này?…
…đau quá…như có cái gì đang bóp nghẹt tim mình…không thở được…không cử động được…không có cảm giác…không còn ý thức được nữa rồi!!!…
…
…
…
“Em không vào nhà à? Sao đứng đờ ra thế?” một giọng nói kéo tôi về từ chốn u mê…là giọng nói ấy, là nét mặt ấy, là sự ấm áp, dịu dàng ấy…một nụ cười ấm lòng hút hồn…anh Minh không bỏ đi…không hề bỏ lại tôi…anh ấy đã quay lại…vẫn còn ấm áp, không lạnh lẽo như khi nãy…tất cả dường như đang là mơ, đang chiêm bao, một giấc mô vô cảm giác…!!!
“Em vào liền đây!” tôi lập tức bình thường lại khi nhận được một luồng hơi ấm từ nụ cười và cái vẫy tay phía trước cổng nhà của anh Minh, phải, anh Minh chính là thiên sứ…một thiên sứ có thể khiến tôi điêu đứng bất cứ lúc nào!!! Tôi vui vẻ, chạy đến bên anh Minh, nở một nụ cười cảm kích, xúc động và mãn nguyện rồi cùng anh ấy vào nhà…tất cả mọi chuyện xảy ra khi nãy đã không còn tồn tại, ánh mắt tuyệt vọng của anh Minh cũng không còn mà thay vào đó là một sự quan tâm ấm áp và lửa quyết tâm không bỏ cuộc hằn lên trong ánh mắt thần sầu…