Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 24
CHAP 24: NGƯỜI CŨ NĂM XƯA ĐÃ TRỞ VỀ…
Mấy ngày nay báo chí và ti vi đều đưa tin về người mẫu độc quyền tập đoàn L-Style. Chưa hết, còn có cả một số hội người hâm mộ được thành lập vì “sắc đẹp giết người” của tên Chun. Bộ cánh hôm nọ hắn ta mặc trong buổi họp báo đã bán ra được cả chục nghìn bộ, có người mua vì thích, có người mua vì thích tên Chun, còn có cả mấy fan nữ mua về chỉ để ngắm… Chưa gì mà tên Chun chết tiệt đã nổi như cồn rồi, đúng là không gì “ghê gớm” bằng L-Style. Hứ, bộ tự nhiên hắn ta nổi được hả?!? Thử hắn không ở cạnh mình xem có được quan tâm hay không, cũng tại ông già kia cứ mãi giám sát gia đình mình nên mới vô tình gặp được hắn ta… Haizz,… bây giờ chỉ cần lên Google search “Chun” hoặc “người mẫu độc quyền của L-Style” hay “kinh dị” hơn nữa là “hoàng tử hot nhất hiện nay” là một “đống” thông tin khái quát và hình của tên Chun đều hiện ra hết!!! Haizz, đúng là sức hút của minh tinh có khác, số lượng tìm kiếm nhiều nhất hiện nay trên internet đều là anh ta…Chậc chậc chậc, một con người thích sự tự do như hắn mà chịu nổi sao!?!?! Hứ, sắp bỏ nghề tới nơi rồi, anh không kiên trì được lâu đâu, đừng có mà cố chấp đối đầu với tôi nữa…
Hôm nọ tôi có thương lượng với mẹ về việc “đá” tên Chun ra khỏi Happy Day, kết cục là tôi nhận được một “bài ca con cá” tập thứ n…Bởi tên Chun cương quyết muốn ở lại (để chọc tức Tuệ Như) nên tôi và hắn cãi nhau khí thế, anh ta bảo sẽ không nhận tiền lương của quán nhà tôi nữa, chưa hết tên thối thây ấy còn “giả bộ” bảo muốn giúp đỡ mẹ và tôi vượt qua khốn khổ gì đó đó…nghe mà mắc ói. Và đương nhiên, mẹ tôi “ca ngợi” hắn và mắng tôi rồi. Haizz, cuối cùng thì ngày ngày tôi vẫn phải đối mặt với tên ấy…Hôm nay cũng thế, từ sáng tới giờ, tôi và hắn ta nguýt nhau không biết bao nhiêu lần, không nói không rằng, chỉ “phóng tia lửa căm thù” mà thôi…
Bỗng phía bên ngoài Happy Day, một chiếc xe mui trần màu trắng lịch lãm đậu trước cửa tiệm, cánh xe cửa bị đẩy ra, từ bên trong, một chàng trai mặc áo pull xám với những hoa văn cách điệu dưới áo, một chiếc quần jean thanh lịch xanh đen được mài rách, đôi bata trắng xem ra là hàng hiệu. Khuôn mặt người con trai có nét gì đó quen quen, đôi mắt hai mí đen láy, sống mũi cao thanh tú, đôi môi mang một vẻ ấm áp lạ kì trông rất đỗi quen thuộc, làn da mịn màng bao lấy khuôn mặt chữ điền đậm chất quý tộc, tóc nâu đen được ép thẳng với mái đổ xéo về một bên trông thật hút hồn. Một tay anh chàng bỏ vào túi quần rồi một tay đẩy cửa bước thẳng vào trong tiệm tôi. Con người ấy đẹp đến nỗi khiến tôi ngơ ngác nhìn đắm đuối, Lui cũng ngỡ ngàng không kém, tên Chun thì hơi khựng lại rồi lạnh lùng tiếp tục công việc của mình (lau bàn)…
“Hap…happy…Happy Day xin chào” tôi lắp bắp
“…” chàng trai không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép trông như đang chào lại. Anh ta kéo ghế ra ngồi xuống trong ánh mắt vừa tò mò, vừa thoáng chút mơ hồ của tôi. Hình như, mình đã gặp anh ta ở đâu rồi…Nhưng không, anh ta đẹp trai quá, mà thường thì khi gặp trai đẹp mình nhớ rất kĩ (hám zai quá!!!), sao lại không nhớ anh ta được. Nhưng rõ ràng là mình có gặp rồi mà ta…
“Em không định tiếp khách à?” câu nói dịu dàng của chàng trai khiến tôi, Lui và cả tên Chun đều thoáng chút ngạc nhiên. Giọng nói trầm trầm, vừa nhỏ nhẹ vừa ấm áp. Anh ta đang nói mình sao? Phải, anh ta đang nhìn mình mà!…Áaaaa, chết quên mất, nãy giờ tôi chỉ đứng thẫn thờ nhìn mà quên rằng phải tiếp khách… (mê trai thấy ớn!)
“Cho hỏi quý khách muốn dùng gì?” tôi đang định nói câu nói ấy thì đột nhiên tên Chun nhảy xổng ra lạnh lùng cướp lời
“…À, burger, nhưng phải đích thân cô chủ tiệm này làm!!!” câu nói của cậu con trai khiến tôi vừa bàng hoàng vừa ngạc nhiên, tên Chun cũng thế! Tôi à? Bộ anh ta có quen tôi sao? Nhưng sao lại đề ra điều kiện ấy?…
“A…Được ạ! Phiền anh đợi một tí” tôi trả lời
…
…
…
Làm burger là nghề của tôi nên cũng không mất nhiều thời gian. Chỉ trong ít phút tôi đã “xử” xong cái burger bò – món chính của Happy Day
“Chúc quý khách ăn ngon miệng” tôi đặt xuống bàn anh ta đang ngồi một phần burger rồi nói
“Em ngồi ở đây luôn đi” anh chàng đưa mắt nhìn chiếc ghế đối diện mình rồi nhẹ nhàng nói. Ơ hay, anh này lạ nhỉ? Không lẽ muốn ăn ngon phải có người ngồi nhìn anh ta ăn hay sao?… Nhưng dù sao khách hàng là thượng đế (trai đẹp là thượng đế thì có) với lại trong quán bây giờ cũng chỉ còn có mỗi anh ấy là khách (“đống” người đợt trước mới vừa ra về), thôi kệ, chiều theo yêu cầu của anh ta vậy! (thấy trai là tươm tướp à!!! ~.~)
…
…
1phút
2phút
3phút
…
“Em không nhớ ra anh thật đấy à?” anh chàng vừa ăn một cách từ tốn vừa hỏi
“Ơ…Thật sự…tôi thật sự không nhớ ra anh! Có thấy quen quen nhưng không nhớ nỗi!” tôi ấp úng, đưa tay gãi gãi đầu, cười trừ
“Phì!” anh chàng phì cười. Wow đẹp trai thật đấy, răng vừa trắng lại vừa đều, nụ cười tỏa nắng làm tôi hơi bối rối…Tôi bị đơ một phút…lấy lại bình tĩnh tôi hỏi:
“Anh…anh là ai vậy? À không, hỏi vậy kì quá! Anh tên gì? Chúng ta quen nhau không?”
“…” ăn ngon lành
“Tuệ Như, tôi không biết thái cà chua, cô vào đây thái dùm coi!” tôi đang sung sướng vì được ngồi gần trai đẹp thì đột nhiên một giọng nói bực dọc từ trong bếp vọng ra (Chun – người nãy giờ đang bực mình mà không biết lí do)
“A…anh đợi tôi tí nhé!” tôi nhỏ nhẹ nói làm bộ thục nữ (“thục nữ” ghê!)
“Này! Lui đứng đây để làm gì mà sai tôi hả? Có thấy tôi đang tiếp khách không?” tôi trừng mắt với tên Chun. Đúng là, hôm bữa cãi nhau chưa “đã” hay sao mà bây giờ còn muốn gây sự. Tôi nói xong quay mặt bước ra bỏ lại ánh mắt điên tiết của tên Chun
“Ăn xong rồi! Bây giờ nói chuyện thôi!” anh chàng nhìn tôi cười rồi nói
“…” ngơ ngác
“Nhìn kĩ mặt anh này! Có thấy giống giống ai không hả?” anh chàng kề mặt gần mặt tôi, đôi mắt đen láy trợn tròn trông vô cùng đáng yêu, nét mặt tò mò dò hỏi…Cặp mắt này…cặp mắt đen, sống mũi cao, nụ cười tỏa nắng…ai nhỉ? Mà giống ai mới được? Những người mình quen biết có ai trông giống anh chàng này không ta? Chun, Lui chắc chắn không phải, cũng không phải người nhà ấy…,…A….Huyền…đúng rồi, khuôn mặt này rất giống Huyền, không lẽ là anh Minh…nhưng anh Minh lạnh lùng lắm, đâu có giống như vậy, với lại chẳng phải anh ấy đang đi du học hay sao?!?
“Anh…anh có phải là anh Huỳnh Minh không?” tôi hỏi
“Pingo, rất chính xác! Hihihi, anh đâu phải dễ quên đúng không nào?!?” anh ta búng tay cái “póc” rồi ngả người về phía sau tựa vào lưng ghế cười nói. Thật là anh Minh sao? Ôi vui quá đi mất, anh ấy về rồi, hihi, anh Minh của mình về rồi, hehehe, hình như tính cách anh ấy thay đổi rồi thì phải, không còn lạnh lùng như trước nữa, lúc trước anh ấy rất ít nói, cũng ít khi nói chuyện với mình, chỉ thường hay đi chơi cùng mình và nhỏ Huyền thôi, không ngờ bây giờ lại vui vẻ đến thế…đúng là sông có lúc người có khúc mà, nhạt nhẽo hoài cũng rất buồn tẻ, phải sống sôi động mới phù hợp với cuộc đời này chứ. Hihihi, cuối cùng anh trai nhỏ Huyền cũng về rồi…vậy mà không báo ình một tiếng, đúng là nhỏ bạn xấu xa…Vui quá vui quá vui quá! Anh Minh muôn năm, anh Minh về rồi! Héhéhéhé…
“Anh đi du học về rồi à? Tại trông anh khác quá nên em nhận hổng ra, hồi đó anh rất ít nói, lạnh lùng nữa bây giờ thì…” tôi cười tủm tỉm, bắt đầu hết ngượng ngùng và nói chuyện một cách tự nhiên. Ôi vui quá đi, suýt nữa thì tôi không thể kiềm chế được rồi, bây giờ tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên cho thỏa thôi, nhưng làm vậy mất mặt chết, hihihi, vui thật, vui thật, hôm nay đúng là một ngày may mắn, không ngờ có thể gặp lại anh ấy sau 3 năm dài thườn thượt mà lại được gặp trong tình huống bất ngờ thế này, đúng là trời thương trời thương mà…hìhì…
“Anh thay đổi rồi, vì em đó!!!…” anh Minh ghé sát lại mặt tôi thì thầm, nét mặt có vẻ cương quyết, dịu dàng và nghiêm túc… Sao? Vì tôi sao? Sao lại vì tôi chứ? Tôi thoáng chút ngạc nhiên trước câu nói nho nhỏ vừa nãy của anh…
“Tuệ Như, con dao nhà cô bị sao thế này? Mau vào đây sửa lại coi!” đang vui mừng hết lớn thì cái tiếng nói tôi không muốn nghe nhất đời lại văng vẳng bên tai, đúng là phiền phức mà…
“Anh đợi em tí nhé!” anh Minh nhìn tôi cười rồi gật đầu dịu dàng
“Này, việc gì thế hở?…Có cái nắp dao mà anh cũng không biết mở à? Bặt…rồi đó, muốn làm gì thì làm đi, đừng gọi tôi nữa nhé, tôi phải tiếp một người rất quan trọng nên đừng làm phiền…”
“Cái gì? Quan trọng sao? Sì…Này, đi đâu đấy? Vẫn còn cái khác bị hư đây nè! Này…” tôi đi ra ngoài một mạch bỏ lại tiếng kêu la bài hải tức giận của tên Chun, đúng là phiền phức thật, ai mà nhìn thấy lại tưởng tôi ăn hiếp anh ta dữ dội lắm vậy! Đúng là điên thật đấy!!! Hax, làm mất hết cả tâm trạng…không muốn nói chuyện với hắn cũng không được, cứ như thế ai mà không mắng…
“Có chuyện gì à? Mà người đó là ai vậy em?” anh Minh hỏi nhẹ nhàng rồi đưa mắt nhìn về phía cửa nhà bếp, tôi quay lại thì thấy cái đầu heo của tên Chun đang ló ra, khuôn mặt đằng đằng sát khí, miệng lẩm bẩm như đang nguyền rủa tôi, tôi cũng không kém cạnh định giơ nắm đấm lên dọa hắn nhưng vì có anh Minh đang ngồi “xem cine” nên tôi đành nhịn nhục, nguýt hắn ta một cái…
“À, là nhân viên ở đây đấy ạ! Anh ta không được bình thường lại rất thích gây phiền phức, người mới nên có mấy thứ không thông thạo, anh đừng quan tâm!” tôi giải thích. Haizz…chắc chắn nghe xong câu này tên Chun sẽ còn nguyền rủa tôi khí thế hơn cho coi. Nhưng mặc kệ, xem như hắn là không khí đi, hắn ta cũng coi tôi như vậy mà…
“Anh về là chạy đến đây liền đấy!” anh Minh nói
“Sao cơ? Anh vẫn chưa về nhà à?” tôi tròn mắt
“Ừ, anh muốn gặp em đầu tiên” câu nói vừa rồi của anh Minh làm tôi suýt nữa thì lòi luôn hai con mắt, anh này thật kì lạ, chẳng giống anh Minh hồi đó một tí nào, anh ấy bây giờ táo bạo hơn rất nhiều, nhưng câu nói ấy làm tôi sung sướng cô cùng…
“Thôi anh về nhé! Chúng ta sẽ còn gặp nhau thường xuyên đấy!!!” anh Minh cười đẹp rồi vẫy tay chào tôi…Nhưng trước khi đi anh ấy làm một hành động khiến tôi ngỡ ngàng vô cùng suýt nữa thì lăn đùng ra ngất xỉu luôn…
“…chụt…”
…
…
…bị đơ…
…bị đơ…
…
…anh ấy…anh ấy…hôn trán mình sao???…thình thịch thình thịch thình thịch…
…bị đơ…
…
“À à…anh sống ở môi trường nước ngoài nên có chút lây nhiễm, đừng để ý nhé! Bye bye…” hình như anh Minh hiểu tôi đang choáng nên nói một câu để lấy lại sự bình tĩnh cho tôi, và quả thật, nghe xong tôi mới thấy thôi ngỡ ngàng. Anh Minh…thật đáng yêu…tôi nhìn theo chiếc xe trắng đang lăn bánh sang con hẻm đối diện…lòng cảm thấy vui ơi là vui…cuối cùng anh ấy cũng đã về…cũng đã bớt lạnh lùng, vô cảm hơn…thật rất đáng yêu…anh Minh…
TỜ RƠI TỰ BẠCH
TÊN: Ngô Huỳnh Minh
TUỔI: 23
NGHỀ NGHIỆP: người thừa kế tập đoàn Huyền Minh
CUNG: Bảo Bình
SINH NHẬT: 8-2-1989
NHÓM MÁU: B
CÂN NẶNG: 69kg
CHIỀU CAO: 1m 82cm
GIA ĐÌNH GỒM: ba, mẹ và em gái
SỞ THÍCH: yên tĩnh
SỞ GHÉT: ồn ào
ĐIỂM ĐẶC BIỆT: không bao giờ từ bỏ thứ gì mình muốn