Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 11
CHAP 11: NÉT TƯƠNG ĐỒNG CỦA 2 KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG
“Con gái con đứa gì mà ăn như hạm ấy! Chả biết giữ dáng gì cả! Sớm muộn gì cô cũng thành heo nái cho coi!” hắn ta đòi không được nên tức quá châm chọc tôi
“Không cần anh quan tâm đâu”
“Cô đi ngủ mà ăn mặc như đang ở Bắc Cực ấy! Chẳng giống mấy cô người mẫu trên ti vi gì cả!” lại moi móc
“Đã nói là không cần anh quan tâm rồi mà! Chính vì sợ mấy kẻ biến thái như anh nửa đêm đột nhập vào nhà nên tôi mới phải ăn mặc thế này đấy” tôi mỉa mai hắn ta. Mà ăn mặc thế này có sao đâu, nhìn cũng nóng bỏng chứ bộ (lại tự tin) chỉ hơi kín tí thôi
“Đã nói tôi không phải biến thái rồi mà!” hắn ta dẩu môi lên
“Đúng anh đâu có biến thái, chỉ dê sồm thôi”
“Cô…”
“Sao?…”
“…” hắn ta quê dễ biết thật nhỉ (câu này quen quen)
“Anh mau ăn rồi biến dùm cái” nhắc mới nhớ, bây giờ là 4giờ 15ph rồi, hichic, buồn ngủ quá đi
“Xong rồi” hắn ta gác đũa lên thành tô la lên
“Vậy mau đi về đi!” tôi đuổi
“Tôi chưa muốn về” hắn ta đứng dậy len lén định đi lên lầu
“Này, anh đi đâu thế?” tồi quát
“Phòng cô ở đâu?”
Tôi vội chạy đến trước mặt hắn dang 2 cánh tay chắn đường
“Không được lên phòng tôi, phòng con gái mà anh dám tự tiện thế hả?” tôi cương quyết không cho hắn ta bước lên dù chỉ một bậc cầu thang
“Vậy hả? Vậy đợi đến khi mẹ cô về tôi sẽ nói với mẹ cô là chúng ta đã có một đêm tuyệt vời! Cô thấy thế nào? A, còn nếu cô muốn tôi có thể đến chỗ mẹ cô ngay bây giờ, cô muốn không?” mặt cực kì gian
“Anh dám…” tôi tức quá không nói nên lời
“Thử không” cười đểu ơi là đểu
“Không”
“Vậy còn không mau tránh đường” nói rồi anh ta đi “ung dung” lên lầu để lại sau lưng ánh mắt “nảy lửa” của tôi. Tức tức tức tức tức tức………. quá đi à!!!!!!! Sao tự nhiên mình muốn giết người quá vậy ta???????? ZỜI ƠI LÀ ZỜI……..huhuhuhuhuhu……
“Này cô còn không mau lên đây?” hắn ta từ trên lầu nói vọng xuống
“Anh…anh…anh kêu tôi lên làm gì?” tôi bắt đầu làm dáng điệu “bảo vệ thân thể” của mình (nếu mấy bạn không nhớ thì xem lại chap 6 nhé!). Zời ạ, trời vẫn còn tối thui mà một nam một nữ ở cùng một phòng, thật là khủng khiếp (tưởng tượng lung tung). Đừng hòng tôi lên, anh cứ tự do tham quan “hang ổ” của tôi đi, chứ đừng mơ bắt tôi lên đấy nhé!
“Cô lại suy nghĩ cái quái gì thế? Lại tưởng tượng à?” hắn ta ló đầu xuống nhìn tôi
“Tưởng tượng cái gì chứ! Xem xong thì mau về đi! Anh mà còn dám dở trò tôi gọi cảnh sát đấy!” tôi hăm dọa
“Sì, lại còn bảo không tưởng tượng, cô đang làm tư thế gì vậy hả?” cười gian
“Tôi có làm…làm cái gì đâu!” tôi buông hai cánh tay xuống, nói ấp a ấp úng
“Đúng là đồ thần kinh, lần sau trước khi gặp tôi cô đi mua thuốc uống trước đi nha! Mắc công lại phát bệnh nữa!” lại mỉa mai
“Này! Muốn chết hả? Được, lên thì lên, tôi sợ gì anh chứ! Có ngon thì thử giở trò đi, tôi là nhu đạo tam đẳng đó, giỏi thì động vào” tôi hùng hục bước lên cầu thang với dáng điệu “sumo”
“Phòng của cô cũng gọn gàng quá ha!”
“Đương nhiên!” tôi vênh mặt
“Ơ, đây là hình cô hồi nhỏ sao?” hắn ta cầm khung hình lên hỏi tò mò
“Phải? Dễ thương đúng chứ?” tôi đắc ý
“Xấu quá đi mất!” chỉ một câu làm tôi “rớt” cái bịch
“Này, đáng yêu như vậy mà chê xấu hả?” tôi gào lên, biện minh “nhan sắc” của mình
“Đây là ba mẹ cô sao? Ủa mà sao bữa giờ không thấy ba cô vậy, ông ấy đi công tác hay đi làm xa à? Trông cô giống ba hay giống mẹ ta? Chắc là không giống ai rồi, mẹ cô đẹp gái, ba cô đẹp trai còn cô thì xí tệ. Hêhê… Này, sao im re vậy???”
“…ba tôi mất hồi tôi 1 tuổi rồi” tôi thì thào
“Vậy…vậy à?…Tôi không biết…xin…xin lỗi nhé!” hắn ta ấp úng
“Không sao đâu! Thật ra tôi cũng không nhớ rõ mặt ba mình nữa, chỉ nhìn qua ảnh thôi! Hihi” tôi cười gượng gạo
“Vậy xem ra chúng ta có một điểm chung rồi. Tôi cũng không có ba, cũng không có ảnh của ba nữa, ba tôi mất khi tôi còn đang trong bụng mẹ cơ mà!” giọng anh ta trầm hẳn đi
“Hahahaha, chắc ba mẹ anh đẹp lắm ha? Nhưng sao anh xấu trai quá vậy hả?” tôi lảng sang chuyện khác cho nhẹ bầu không khí
“Xấu trai sao? Cô nói thật không đấy?” đột nhiên anh ta đặt khung hình xuống bàn, mắt nhìn tôi hoang dại, càng ngày càng lấn đến gần khiến tôi mỗi lúc càng thụt lùi
“Anh…anh…anh định làm gì đấy!” tôi nói ấp a ấp úng, bắt đầu căng thẳng. Zời ạ, đừng nói hắn ta giở trò đồi bại ngay trong phòng tôi đấy nhé…
“Điều đó cô phải rõ hơn ai hết chứ!” giọng hắn càng ngày càng nhẹ nhàng khiến tôi nổi hết cả da gà
“Thôi…thôi đi…sến…sến quá đi mất”
“Sến sao?” vẫn ánh mắt “dê sồm”. Zời ơi, tên xấu xa này, hắn muốn gì đây hả? Tôi tiếp tục thủ 2 tay hình dấu nhân lên trước ngực, tim đập liên hồi, 2 mắt nhắm tít, thụt lùi, thụ lùi dần, chết, hết đường rồi, đây là thành giường của tôi đây mà, huhuhu…
…
…
“Ahahahahahaha, hahahahahahahaha, cô sợ sao? hahahahahaha, hahahahahahahahaha, đã nói là uống thuốc trước rồi cơ mà…….. hahahahahahahahahahahaha, tôi chịu hết nổi với cô luôn” tôi mở mắt ra thì thấy hắn đang nằm trên giường tôi cười quằn quại
“Này, anh muốn chết sao? Dám trêu đùa tôi hả?” tôi nóng máu
“Cô…cô…hahahahahahaha…cười bể bụng mất thôi……. Hahahahahahaha ……” vẫn tiếp tục quằn quại
“Chớp chớp….chớp chớp….” tôi cũng trèo lên giường nhìn anh ta với con mắt đắm đuối
“Anh vui lắm à!” giọng quyến rũ
“Này…này…cô điên…điên thiệt rồi đó hả? Tránh…tránh…xa tôi ra đấy nhé!” tên Chun ngồi bật dậy nhìn tôi kinh hãi. Tôi gác một cánh tay lên vai anh ta khẽ nói:
“Lỗ tai anh nhìn quyến rũ quá đi mất”
“Hả…hả…lỗ tai sao?……. Ahahahahahahahahaha…Hahahahahahahahahaha, cô…cô đang định chơi ngược lại tôi chứ gì? Hahahahahahahaha, không có “kiến thức” thì đừng có ra vẻ chứ, hahahahahahaha…lỗ tai…hahahahaha…lỗ tai….” lại nằm lăn lộn
“Anh…anh nói ai không có “kiến thức” hả?” tôi đứng bật dậy, quê quá mặt đỏ ửng
“Cô đúng là đồ đầu heo mà….ai lại đi khen lỗ tai đàn ông quyến rũ chứ…Hahahahahahaha…lòi đuôi cáo rồi nhé….Hahahahahahahaha, tôi đâu dễ trúng kế của cô thế…Hahahahahahaha…” hichic, chính thức “bể show”, mình còn đang định chơi anh ta lại một vố, ai dè còn bị cười nhạo thêm nữa, huhuhuhuhu, nhục ê chề
“Anh…anh cứ nằm đó mà cười đi, tôi đi xuống…xuống đây!” tôi quê quá, giậm chân đùng đùng bỏ lại tên điên đang ôm bụng cười lăn lóc
Huhuhu, quê quá đi! Tuệ Như này chưa bao giờ bị quê như thế này đâu! Huhuhuhu…xấu hổ quá đi mất…
“Này, bộ mỗi lần cô định lừa ai là đều khen lỗ tai người ấy đẹp hết hả? Hahahaha!” hắn ta lại theo tôi xuống lầu châm chọc
“Anh mau đi về đi, hay là để tôi cầm chổi quét anh ra hả?” tôi giận dữ, đuổi hắn ta về
“Khỏi đuổi, tôi về đây…Hahahahaha, lần trước thì con ruồi, lần này lại là lỗ tai…Hahahahahahaha, phải công nhận cô thú vị thật đấy! Hahahahahahahaha…” nói xong hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa cười ngắt ngưởng. Huhuhu, quê chết mất thôi. Mặc kệ đi, để ý chi mấy tên khùng như hắn, muốn nghĩ sao thì nghĩ…Hichic, nhưng mà mình nhục thì vẫn nhục….Huhuhuhuhu….
Tôi trèo lên phòng đương nhiên cũng không quên khóa chặt cửa lại rồi, bây giờ đã 5 giờ rồi sao? Phải tranh thủ lên ngủ một giấc nữa mới được…
…
5giờ 30ph: trằn trọc, trằn trọc…
6giờ 30ph: “Sao không ngủ được zậy ta? Mình không thể để hai con mắt sưng húp lên được, ráng ngủ thôi!”
7giờ 30ph: “Sao mình cứ nghĩ đến cảnh đó hoài vậy? (cảnh nằm đè lên nhau), nhức não quá đi mất, chắc mình nổ đầu chết thôi! Huhuhu, không nghĩ nữa không nghĩ nữa
8giờ 30ph:
“Cô Tuệ Như ơi, mau ra mở cửa cho chúng tôi đi chứ? Cô Tuệ Như”
“Khò…khò…khò…zzz…zzz…zzz…”
“Cô Tuệ Nhưuuuuuuuuuuuuuu………..”
“Khò…khò…khò…zzz…zzz…zzz…”
“CÔ TRẦN TUỆ NHƯUUUUUUUUUUUUUU…..”
“CHA MẸ ƠI TRỜI ĐÁNH CON” tôi giật mình bật dậy nói câu “sở trường”. Ủa, ai vừa kêu mình vậy ta? Tôi nhìn đồng hồ:
“Oái, đã 8giờ 33ph rồi sao? Vậy bọn họ đang kêu mình à?”
“Đợi tí nhé” tôi lú đầu ra cửa sổ. Rồi chạy vội đi làm VSCN
…
…
…
“Đẹp rồi!” tôi đứng trước gương tự khen mình. Mặc dù mắt hơi thâm quầng nhưng cũng đủ để “hút trai” (quá xá tự tin)
“HAPPY DAY XIN CHÀO” một giọng nói uể oải (của Tuệ Như chứ ai)
“Cô làm gì mà lâu thế hả?” tên Chun hằn học. Háhá, trông 2 con mắt hắn như gấu panda thế kia kìa! Ahahahahaha – cười thầm trong lòng
“Vào nhà đi!” tôi mời bọn họ
“Ủa, mẹ cô Tuệ Như đâu rồi!” Lui hỏi
“À, mẹ tôi về quê 2-3 bữa nữa mới lên nên anh sẽ được bá chủ nguyên cái bếp luôn đó. Thích không?”
“Vậy thì hay quá! À, hôm qua tôi nghe lời cô ăn hết đống đồ ăn đó rồi lăn ra ngủ một mạch đến sáng luôn, thấy tôi giỏi không?” Lui hớn hở khoe tài nghệ “ăn như heo” của mình
“Ừ giỏi” vẫn giọng uể oải
“Ơ…Nhưng sao trông 2 người kì lạ lắm, nhan sắc tìu tụy, mệt mỏi rất đáng khả nghi
“Nghi cái gì mà nghi!” tên Chun la toáng lên
“Phải đấy, có gì mà nghi!” tôi cũng la to
“Ơ…Ơ…Tôi chỉ hỏi có thế thôi mà làm gì 2 người phản ứng thái quá thế?” Lui sững sốt trước 2 câu “phản kháng không điều kiện” vừa rồi
“À…à…tại tối qua tôi mất ngủ nên hơi bực mình đấy mà! Anh đừng để ý nhá!” tôi nói
“Còn tôi thì đói…đói quá không ngủ được” chân thực ghê, đúng là “Chun chân chính” có khác (biệt danh mới)
“Thấy chưa, ai biểu Thái tử kén cá chọn canh làm gì!” Lui trêu tên Chun
“Thôi mệt quá! Im đi!” tên Chun bực dọc
“Mấy ngày nay chúng ta sẽ phải tự lực cánh sinh mà không có sự giúp đỡ của mẹ tôi đấy, nên tất cả đều phải chăm chỉ vào, được chứ?” tôi nói
“Ok!” Lui đáp
“…” (không lên tiếng nghĩa là đồng tình)