Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện

Chương 7


Đọc truyện Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện – Chương 7

Lôi Húc Nhật sáng sớm gọi điện thoại cho Thẩm Điệp Y, kết quả nhận
điện thoại là Thẩm Thiếu Dương, nghe cậu oán trách một chút, biết được
Thẩm Điệp Y sinh bệnh, không đợi xe công ty tới đón, tự mình chạy tới
trước.

“Lôi tiên sinh, anh đã tới.” Quách Nguyệt nghênh đón.

“Sao không nói sớm cho tôi biết?”

“Tiểu thư không chịu, cô ấy nói hôm nay Lôi tiên sinh phải đi làm.”

“Lần sau nhớ báo cho tôi biết…… Không, không có lần sau.”

Lôi Húc Nhật ba bước thành hai xông lên tầng, đẩy cửa phòng Thẩm Điệp Y ra, một phòng yên lặng, đi qua thư phòng nhỏ, nhìn thấy y tá áo trắng đang điều chỉnh bình truyền dịch, Thẩm Thiếu Dương đang ghé đầu ngủ bên cạnh giường Thẩm Điệp Y.

Quách Nguyệt theo vào đến, vỗ vỗ bả vai Thẩm Thiếu Dương, “Thiếu gia, Lôi tiên sinh đến xem tiểu thư.”

Thẩm Thiếu Dương thật vất vả mới thanh tỉnh lại, xem ra là một đêm không ngủ, dưới mắt có quầng thâm.

Lôi Húc Nhật đứng bên kia đầu giường, cúi đầu, dùng trán mình dán xuống trán Điệp Y.

“Hạ sốt?”

Y tá không hiểu được có nên trả lời anh hay không, không biết thân phận của anh.

“Nhiệt độ cơ thể bao nhiêu?” Thẩm Thiếu Dương đặt câu hỏi.

“Vừa rồi đo, ba mươi bảy độ hai.”

“Hẳn là không cần đến bệnh viện.” Thẩm Thiếu Dương đứng lên duỗi thắt lưng, “Tôi về phòng rửa mặt chải đầu một chút, anh rể, tôi chờ anh cùng ăn bữa sáng.”

“Được.” Ánh mắt Lôi Húc Nhật không rời được Thẩm Điệp Y.

Quách Nguyệt mỉm cười nói: “Cô y tá, Lôi tiên sinh là vị hôn phu
của Điệp Y tiểu thư, để anh ấy làm bạn với tiểu thư, tôi đưa cô xuống
tầng dùng bữa sáng trước.”

Cô y tá nhìn còn hơn phân nửa bình dịch, yên tâm cùng cô (Quách Nguyệt) xuống tầng.

Lôi Húc Nhật ngồi ở bên giường, sờ mặt, sờ tay cô, đau lòng muốn
chết, ngày hôm qua còn tốt, còn la hét với biển lớn, hoạt bát như một cô bé con, sao vừa dầm mưa liền sinh bệnh rồi?

“Điệp Y, sao em lại mảnh mai như vậy?”

Tựa hồ cảm nhận được sự tồn tại của anh, cô từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

“Húc Nhật, sao anh lại tới đây?”

“Em thấy sao rồi? Rất không thoải mái sao?”

“Tốt hơn nhiều, em chỉ là cảm mạo thôi, anh đi làm sẽ không bị trễ chứ?”

“Anh đã liên lạc với thư kí Ngũ, trước mười giờ anh kịp đến công ty mở hội nghị là được” Lôi Húc Nhật đỡ cô ngồi dậy, cô nói muốn ôm anh, lại bị anh dùng sức ôm, “Nghe được em nửa đêm phát sốt, lòng anh nóng như lửa đốt, không tới tận nơi nhìn không được, nào có tâm tình đi họp?”

Người đàn ông này thật sự yêu cô, cô núp trong lòng anh dịu dàng nở nụ cười.

Thẩm Thiếu Dương đi vào rồi lặng lẽ rời đi, cậu vốn muốn mắng anh
không nên mang Điệp Y đi hứng gió biển rồi lại gặp mưa, nhưng mà, nghĩ
đến tối qua khi nghe cô miêu tả, Điệp Y cười có bao nhiêu hạnh phúc, ánh mắt tỏa sáng rực rỡ, cậu biết Điệp Y mẫn cảm khẳng định cảm nhận được
tình yêu của Lôi Húc Nhật, mới có thể thổ lộ tình cảm.

Chỉ cần Điệp Y cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, Thẩm Thiếu Dương không quấy rầy đôi uyên ương kia, đi xuống tầng trước.

Thẩm đại lão từ sáng sớm đã vận động 30 phút cũng đã dùng xong bữa
sáng, tinh thần no đủ, gừng càng già càng cay, cho nên vừa nhìn thấy
quầng thâm dưới mắt Thẩm Thiếu Dương liền có chút tức giận.

“Không phải đã mời y tá sao, cháu có tất yếu phải thức đêm không? Tinh thần không đủ, đi làm thế nào?”

Phản ứng của Thẩm Thiếu Dương là nhún vai, “Cháu sẽ không chậm trễ việc chung, ông yên tâm, ăn xong bữa sáng cháu sẽ đúng giờ đi làm.” Không ngoài ý muốn công ty vĩnh viễn là chuyện ông nội để ý.

Thẩm đại lão trợn mắt nhìn. “Buổi chiều cũng phải đến công ty,
đừng để ta gặp cháu mà còn thấy quầng thâm dưới mắt kia. Phải biết rằng, khí lực khỏe mạnh mới là cội nguồn của xí nghiệp, cháu nhớ kĩ cho ta.”

Nói xong, lái xe hộ tống lão nhân gia đi làm.

Quách Nguyệt từ phòng bếp đi ra, hai tay nâng khay, “Thiếu gia,
lão gia là mạnh miệng mềm lòng. Vừa rồi tôi xuống tầng, ông liền hỏi tôi tiểu thư đã hạ sốt chưa, tôi nói đã hạ sốt, lão gia mới an tâm đi ăn
bữa sáng.”

Thẩm Thiếu Dương thờ ơ, nhìn cháo trắng rau dưa trên khay, biết là mang đưa cho Thẩm Điệp Y, gật gật đầu.

“Nói cho Lôi tiên sinh, tôi chờ anh ta cùng dùng bữa.”

“Vâng.”

Cậu đi vào phòng ăn với bàn dài cỡ lớn, ước chừng mười hai người ngồi còn không sợ chật. Trong nhà kỳ thật rất ít tổ chức yến khách, dùng bàn ăn này chỉ có tổ tôn ba người, không, nói chính xác hơn, có một đoạn
thời gian rất dài, tuyệt đại đa số, chỉ có Điệp Y một người một mình ở
đây trên chiếc bàn này ăn cơm.

Nhất định rất cô quạnh đi, nhớ phải nhắc Điệp Y, khi chọn gia cụ cho phòng ở mới, không cần bàn ăn quá lớn.

Lôi Húc Nhật tiến vào phòng ăn, liền nhìn thấy bộ dáng xuất thần khó thấy được của cậu.

“Thiếu Dương.”

“À, anh rể, mời ngồi.”

Hai người phân ra ngồi ở hai đầu bàn, Quách quản gia cùng đầu bếp đưa tới hai phần bữa sáng kiểu Tây nóng hổi. (aoi: ngồi thế không thấy quá xa hở =.=)


“Quách quản gia, ông vất vả rồi, lúc ra xin hãy đóng cửa phòng ăn.”

“Vâng.” Cáo lui.

Không gian thật to để lại hai người đàn ông này mật đàm.

“Ăn bữa sáng trước đã, tôi đói đến không còn khí lực mắng chửi người rồi.” Thẩm Thiếu Dương khởi động trước.

Lôi Húc Nhật nhún nhún vai, mồm to dọn dẹp đồ ăn trên bàn, “Tôi cũng không biết thể chất Điệp Y yếu như vậy, muốn mắng tôi là không có đạo đức.”


“Hiện tại đã biết, anh muốn thế nào?”

“Biết là khó nuôi như vậy, đành phải dụng tâm nhiều hơn thôi.”

Trả lời tốt, sắc mặt Thẩm Thiếu Dương không lạnh như băng nữa.

“Anh rể, tôi biết Điệp Y yêu anh, cho nên anh mà nói chị ấy nhất
định sẽ nghe, thời điểm chị ấy muốn bốc đồng, xin anh nhất định phải
ngăn lại.”

“Điệp Y là thiên kim không bốc đồng nhất mà tôi biết.” Lôi Húc Nhật giọng điệu ôn hòa nói: “Người khó tránh khỏi có lúc bị cảm, cảm mạo sẽ phát sốt, phản ứng của cậu không khỏi quá khẩn trương đi.”

Thẩm Thiếu Dương nhìn anh một cái, mặt không chút biểu cảm, hai tròng mắt lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, “Tôi quá khẩn trương sao? Hừ hừ, tôi đâu chỉ khẩn trương, chỉ cần Điệp Y
phát sốt, trong lòng tôi liền rùng mình, sợ hãi không dám nhắm mắt.”

“Thiếu Dương, cậu –”

“Sau này kết hôn nếu anh phải đi công tác, phải mang chị tôi về đây, tôi sẽ chăm sóc chị ấy.”

“Cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ tôi không có ý kiến, nhưng là cậu — phản ứng không quá bình thường.”

“Anh rể, tôi không phải là thiên tài, mà là Điệp Y.” Giọng điệu Thẩm Thiếu Dương không làm người ta kinh sợ không được.

“Cái gì?” Lôi Húc Nhật thiếu chút nữa phun cà phê ra. Anh không chờ mong Điệp Y là thiên tài nha.

“Có nhớ tôi từng nói qua với anh không, có cơ hội tôi sẽ thẳng thắn nói cho anh biết, vì sao bây giờ Điệp Y như thế này?” Gương mặt xuất sắc lại lạnh lùng xuất hiện thần sắc ưu sầu.

“Cô ấy hiện tại như bây giờ có gì không tốt, tôi vô cùng yêu thích.”

“Đúng vậy, dù sao ông trời đối với Điệp Y không tệ, đóng một cánh cửa, lại vì chị ấy mở ra một cánh cửa sổ.” Cậu không hiểu cho nên nở nụ cười, “Hồi nhỏ, cha mang chúng tôi đi kiểm tra trí lực, của Điệp Y là 205 thiên
tài nhi đồng, tôi mới chỉ 158, nhưng cha hi vọng chúng tôi có một tuổi
thơ vui vẻ, cho chúng tôi học ở nhà trẻ bình thường, hơn nữa trong nhà
cũng chẳng giàu có, vốn không thể bồi dưỡng năng lực thiên tài, nhưng
trẻ con sao để ý nhiều như vậy? Được chơi là tốt rồi.”

“Mãi đến khi cha qua đời, năm ấy chúng tôi vào tiểu học, tôi mới
khắc sâu cảm nhận được nghèo khổ có bao nhiêu đáng sợ, tôi cùng Điệp Y
đồng thời sinh bệnh, sốt cao không giảm, xong xuôi tang lễ cho cha,
trong nhà chính thức nghèo rớt mồng tơi, mẹ tôi không có tiền gọi taxi,
bà cõng tôi đi đường rất xa đến bệnh viện cầu cứu, để lại Điệp Y ở nhà……”

“Chờ bệnh tình của tôi ổn định rồi, mẹ tôi mới chạy về nhà cõng
Điệp Y đến bệnh viện, nhưng đã chậm một bước, Điệp Y hôn mê ba ngày, trí nhớ bị hao tổn nghiêm trọng, trí lực chỉ còn lại có một nửa, hơn nữa
còn đối với chuyện trước khi bị bệnh không nhớ rõ ràng…… Chúng tôi từ đó không đề cập tới chuyện Điệp Y thiên tài thế nào nữa, dù sao chính chị
ấy cũng đã quên.”

Lôi Húc Nhật chăm chú nhìn đôi mắt rực như lửa của cậu, đọc ra được nỗi khổ tâm riêng.

“Thiếu Dương –”

“Xin nghe tôi nói hết. Cả đời này tôi chỉ nói một lần, tuyệt không lặp lại.” Vẻ mặt của cậu không lạnh nữa, hai nắm tay thả lỏng, nắm chặt lại thả lỏng. “Bởi vì tôi là con trai, là nòi giống duy nhất cha tôi để lại, cho nên thời
điểm quẫn bách chỉ có thể cứu được một, mẹ tôi lựa chọn cứu tôi mà bỏ
Điệp Y, loại đau đớn này không thể bù lại, hung hăng tra tấn mẹ tôi, lại không thể phát tiết ra ngoài, thẳng đến trước khi bà lâm chung, bà cũng không thể tha thứ cho bản thân, nắm chặt tay tôi cầu xin: ‘Mẹ thực
xin lỗi Điệp Y, van cầu con hãy chăm sóc con bé, đừng để người ta khi
dễ, cười con bé ngốc, Điệp Y tuyệt đối không ngốc.’ tôi thề tôi sẽ chăm sóc Điệp Y, mẹ tôi mới an lòng nhắm mắt lại.”

Lôi Húc Nhật ngược lại thay cậu khổ sở, “Thiếu Dương đáng thương, lúc ấy cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ.”

Thẩm Thiếu Dương cười lạnh một tiếng. “Bắt đầu từ một khắc tôi nhìn thấy ông nội, tôi liền vứt bỏ cuộc sống của một đứa trẻ.”

Lôi Húc Nhật không thể phê phán phương thức tổ tôn ở chung của người
ta, nhưng Thẩm Thiếu Dương khẳng định là oán trách Thẩm đại lão. Nếu
Thẩm đại lão không cần cố chấp như vậy, sớm tiếp nhận cứu con dâu một
chút, hoặc là vừa biết tin con trai chết liền đón nhận ba mẹ con cơ khổ
không nơi nương tựa, có lẽ nuối tiếc phát sinh trên người Thẩm Điệp Y sẽ không xảy ra.

“Về sau tôi mới biết được, ông nội tận lực đợi mẹ tôi chết mới
xuất hiện, ông nhận định mẹ dụ dỗ cha tôi bỏ trốn, khiến cha tôi chết
trẻ, ông chết cũng sẽ không thừa nhận loại con dâu này.”

Thực tàn khốc, bi kịch hào môn điển hình.

“Bi kịch cha mẹ tôi kết thúc, quan trọng là.…. hạnh phúc của Điệp Y.” Thẩm Thiếu Dương sắc mặt ngưng lại, cậu muốn Điệp Y mặc kệ là gả vào
nhà hào môn thế gia nào, đều có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, được tôn trọng,
bởi vì bản thân cô đã đến từ hào môn giàu có nhất.

“Anh rể, anh cho rằng hạnh phúc là gì?”

“Một phần đơn giản là tình yêu, hai trái tim thương yêu luyến tiếc lẫn nhau.” Lôi Húc Nhật che trán bật cười, “Xem tôi nói cảm tính quá nhiều, trước khi quen được Điệp Y căn bản không có nghĩ như vậy.”

“Cám ơn anh, anh rể, xin anh hãy cho Điệp Y hạnh phúc đó.”

“Tôi mới nên cám ơn cậu mới đúng, tôi biết, là cậu sắp xếp tôi quen biết Điệp Y.”

Thẩm Thiếu Dương cười mà không đáp.

“Tôi quen biết Điệp Y của bây giờ, cũng thích Điệp Y của bây giờ, đáng giá tôi che chở, yêu thương.” Lôi Húc Nhật cười đến thỏa mãn, “Thiếu Dương, đàn ông sẽ thích có con gái thiên tài, không thích có bà xã thiên tài.”

“Anh rể, cám ơn anh. Nghe anh nói như vậy, trong lòng tôi liền thoải mái hơn.”

“Chuyện quá khứ đã trôi qua, không cần cắn chết không buông, Thiếu Dương cũng phải hạnh phúc, Điệp Y mới có thể yên tâm.”

Thẩm Thiếu Dương hiểu được anh muốn khuyên cậu buông tha oán hận với ông nội, làm bộ như không nghe thấy.

Mọi người đều là người trưởng thành, Lôi Húc Nhật cũng chỉ có thể gợi chút thế thôi, dù sao anh cũng không phải là thầy tâm linh.

Không phải thiên tài, suy nghĩ đơn thuần một chút, có lẽ sẽ dễ hạnh phúc hơn.

Có người gõ cửa.

“Mời vào.”

Quách quản gia đi vào, “Lái xe tới đón Lôi tiên sinh đã tới.”

Lôi Húc Nhật đứng lên, “Tôi lên xem Điệp Y một chút rồi đi.” Trực tiếp ra khỏi phòng ăn lên tầng gặp giai nhân.

Thẩm Thiếu Dương tính toán, có thể bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

Biệt thự đã tân trang cũng ổn rồi, ghế sô pha được tinh tuyển cũng đã lên container chuyển đến, chỉ còn chờ Điệp Y lựa chọn vật dụng khác

trong nhà, gia điện, rèm cửa sổ, bộ đồ ăn, chăn màn gối đệm, gối ôm…… Đủ để cô bận rộn một thời gian.

Tiền bạc vô giới hạn, nhất định phải để Điệp Y có được tất cả thứ tốt nhất.

Hừ hừ, nếu có thể làm Lôi Chi Phàm và Phương Lam Tâm kia nhìn đến hộc máu, liền quá tuyệt vời.

Khai mạc xong hội nghị rườm ra, giữa trưa nghỉ ngơi một giờ ăn cơm
hộp cửa hàng tiện lợi đưa tới, đại bộ phận chủ quản cũng trước đến
toilet giải phóng một chút.

Lôi Húc Nhật trước gọi điện thoại. “Điệp Y, khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều rồi, còn anh? Vẫn đang họp sao?”

“Nghỉ giữa trận ăn cơm hộp.”

“Ăn ngon không?”

“Điệp Y chưa từng ăn qua cơm hộp tiện lợi, ăn đến ăn đi cũng bình thường, bữa trưa em ăn gì?”

“Em không có khẩu vị, đầu bếp làm một nồi tuyết tràng cua hải sản cho em, nước súp không tệ.”

“Anh nghe xong đều chảy nước miếng rồi, em thay anh ăn nhiều một chút.”

“Ha ha…… Anh buổi tối tự đến đây ăn đi.”

“Được, nói với Quách quản gia, buổi tối anh qua ăn cơm, giữ lại món tuyết tràng cua cho anh.”

“Tuân mệnh.”

“Điệp Y phải nghe lời, ăn nhiều một chút, mới khỏi bệnh nhanh.”

“Anh cũng đừng mệt mỏi quá.”

“Anh biết, buổi tối gặp.”

Lôi Húc Nhật đóng di động lại, mở cơm hộp bắt đầu ăn, thư ký đưa trà nóng lên, anh cảm ơn một tiếng.

Có người hay nói giỡn, “Tổng giám đốc cùng vị hôn thê thực ngọt ngào, thật khiến người ta hâm mộ.”

Lôi Húc Nhật chỉ cười.

Lôi Chi Phàm cười như không, liếc mắt nhìn bà xã bên cạnh, “Mẹ nói không sai, cưới hiền thê chồng không lo, cưới phải kiều thê hay bệnh khiến người phát sầu.” Hắn cường điệu nói lựa chọn của mình không sai.

Phương Lam Tâm phụ họa cười khẽ.

Chủ quản có mặt không khỏi miệng câm như hến.

“Hai vị chưa bao giờ bị cảm?” Lôi Húc Nhật thình lình bắn ra một mũi tên, “Cảm nhẹ mà thôi, cũng chưa phải nằm viện, không giống anh hai một năm hai
ba lần bị việm dạ dày phải nằm viện, chị hai mới kêu phát sầu.”

Lôi Chi Phàm phong độ giữ vững nụ cười trên mặt, trước mặt người ngoài tuyệt đối không thể hái xuống. “Nghỉ ngơi là vì đi đường xa, ôm bệnh đi làm ngược lại làm cấp dưới thêm phiền toái.”

Phương Lam Tâm tự nhiên cũng muốn hếch mũi hả giận, “Chi Phàm nói không sai, tôi vĩnh viễn ủng hộ anh ấy.”

Lôi Húc Nhật nói chuyện gãi đúng chỗ ngứa. “Chị hai quả nhiên là hiền tuệ, chẳng qua cẩn thận có người gửi loạn tin nhắn cho nhóm bạn bè nữ giới ‘Em gần đây khỏe không? Lòng anh đầy u sầu, rất muốn tìm em tâm sự.’ còn không cẩn thận gửi đến di động tôi, thật khó hiểu.”

Mặt Lôi Chi Phàm thiếu chút biến sắc, “Ai ai…… Ai gửi tin ngắn?”

“Tôi không chỉ anh, khẩn trương cái gì?” Lôi Húc Nhật cười hắc một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Phương Lam Tâm gắt gao nhìn thẳng chồng, nhìn đến hắn ứa ra mồ hôi
lạnh. Trở về phải kiểm tra rõ ràng, đàn ông đào hoa đầy người, sẽ không
vì kết hôn mà tự phế võ công, ngược lại có chỗ dựa càng không sợ hãi,
bởi vì không có người phụ nữ nào có thể buộc hắn kết hôn. Thứ Lôi Chi
Phàm ham muốn, cho tới giờ không phải là quan hệ tình dục, mà là cảm
giác sung sướng được người ta ái mộ.

Lôi Húc Nhật chính là muốn cảnh cáo một chút, cam đoan Lôi Chi Phàm không dám gửi tin nhắn cho Thẩm Điệp Y nữa.

Ăn xong cơm hộp, đi ra ngoài, đã đến giờ về họp.

Hôm nay chủ quản hội nghị thảo luận phương châm tiến độ vận chuyển
buôn bán sáu tháng cuối năm, do Lôi Húc Nhật chủ đạo, lắng nghe ý kiến
các ngành, hợp lại điều chỉnh, sau khi tổng hợp, báo cáo lại cho tổng
giám đốc.

Lôi lão hổ cũng không phải dễ bị dụ gạt, mỗi vị chủ quản trước đó đều có một tháng bắt đầu chuẩn bị, muốn cấp dưới nói lên các loại phương
án, để hôm nay không bị u dính đầy đầu. (ý lờ nếu làm kh tốt chắc bị anh Hổ nhà ta mắng cho đau đầu =]])


Lòng tự trọng của tài nữ Phương Lam Tâm bị đả kích tương đối lớn, cho rằng bản thân đã gả được cho một người chồng ngang sức ngang tài, trước khi kết hôn phát triển cực hạn ở bộ phận giao tiếp, cô cho rằng đây là
do Tổng giám đốc Lôi tạm thời tôi luyện cho trưởng tôn, ý muốn mở rộng
nhân mạch cho Lôi Chi Phàm, chờ sau khi kết hôn, sẽ được ban trọng
trách, một mình đảm đương công tác.

Kết quả đâu? Trưởng phòng Lôi vẫn là trưởng phòng Lôi.

Phương Lam Tâm từng ở bữa tối đề nghị với ông nội, cô có thể trợ giúp chồng phát triển ở các ngành, rèn luyện kinh nghiệm, đề bạt năng lực
làm việc cùng lực cạnh tranh.

Tổng giám đốc Lôi chỉ hỏi Lôi Chi Phàm một câu, “Cháu muốn chuyển sang ngành khác sao?”

Lôi Chi Phàm nói cười an nhàn. “Cháu ở phòng PR đảm nhiệm tốt rồi, không muốn chuyển, bác sĩ cảnh cáo cháu, nếu áp lực công việc quá lớn,
sẽ thành xuất huyết dạ dày hoặc thủng dạ dày, ông nội không hy vọng cháu đi sớm chứ.” Nói đùa sao, lúc trước chọn phòng PR, chính là hy vọng có thể nhàn nhã cả đời, cũng là chủ quản cao cấp, lại không cần trời
nóng đi chạy nghiệp vụ, bị khách hàng làm tức chết, nhất định sẽ sớm già biến dạng.

Tổng giám đốc Lôi liền không nói nữa.

Phương Lam Tâm vốn còn muốn trông cậy vào cha mẹ chồng đốc thúc Lôi
Chi Phàm hăng hái một chút, không ngờ bọn họ chỉ lo lắng Lôi Chi Phàm
không cần chết trẻ là tốt rồi.

Cô có thể không buồn bực sao? Cho rằng minh yêu được phượng hoàng, kết quả anh ta lại muốn làm chim công.


Trơ mắt nhìn Lôi Húc Nhật thăng chức làm tổng giám đốc, quyền cao
chức trọng, công ty từ trên xuống dưới ai không dám nghe lệnh hắn? Rất
hăng hái.

Cha mẹ chồng của cô chẳng lẽ không để ý tới con mình ở dưới trướng Lôi Húc Nhật sao?

Kết quả mẹ chồng cô Lôi phu nhân lại lặng lẽ nói với cô: “Tóm lại
người còn sống mới có thể hưởng thụ tất cả, Chi Phàm vài lần nằm viện
khiến chúng ta sợ hãi, cho nên không gây cho nó nhiều áp lực. Còn con
nữa, quan trọng nhất không phải là đem tâm tư đặt trên chuyện công việc, tổ huấn thứ nhất của Lôi gia là không cho ly hôn, thứ hai là không được cho con dâu cầm quyền, con lại có tài cán cũng chỉ có thể làm quản lý
thôi, cho nên nói, công tác quan trọng nhất của con là sinh con.”

“Sinh con?” Cô rất muốn đấy chứ, nhưng con trai mẹ không chịu phối hợp.

“Đúng, sinh con, Chi Phàm chính là con trai độc nhất.” Lôi phu nhân tiếp tục dạy bảo nàng dâu, “Về phần Húc Nhật thích liều mạng làm việc, bán mạng cho công ty, không cần ngăn cản? Năm đó cha nó chính là như vậy mà bỏ mình.”

Phương Lam Tâm kinh ngạc, mẹ chồng đại nhân, mẹ sẽ không phải nghĩ
chờ xem một ngày Lôi Húc Nhật bỏ mình, Lôi Chi Phàm vừa khéo vươn tay
tiếp quản tất cả? Vậy cũng phải xem anh ấy có tiếp được không chứ.

Lôi phu nhân cũng chú ý tới ánh mắt kì quái của cô, nhàn nhạt nhíu nhíu mày lá liễu. “Húc Nhật tốt nhất không nên giống cha nó, cả đời cống hiến vì xí nghiệp Lôi thị, giống như cha chồng con vậy, duy trì phú quý cả đời, ngược lại về
phần Chi Phàm, tuyệt nhiên không thể thiếu của thằng bé. Mẹ và cha chồng con sẽ không mặc kệ ngồi xem, con nha, gả cho Chi Phàm là phúc khí của
con, chính mình phải hiểu được mà quý trọng, nhanh chóng sinh con trai,
còn có, bảo mẹ con đúng mực một chút, không cần khắp nơi tuyên dương
mình là bà thông gia của Tổng giám đốc Lôi, mẹ của mẹ mới là bà thông
gia của Tổng giám đốc Lôi, lão nhân gia bà ấy cũng không có cái đức hạnh này.”

Phương Lam Tâm chỉ có thể ăn nói khép nép xin lỗi, mẹ cô là một trong những nguyên nhân phiền lòng của cô, vốn ở nhà cậu còn an phận thủ
thường, sống yên ổn vô sự, ít nhiều cũng có chút ý tứ ăn nhờ ở đậu,
Phương Lam Tâm treo cao với trưởng tôn Tổng giám đốc Lôi so với cậu càng giàu có hơn, Phương mẫu dường như đoạt được quyền lực, phấn chấn đi
lên.

Ở trong lòng Phương Lam Tâm nói mẹ trông coi hơn phân nửa cuộc đời
cũng không dễ dàng gì, trong phạm vi năng lực liền thỏa mãn bà, đền bù
cho bà, mỗi tháng tiền lương đưa một nửa cho bà làm tiền tiêu vặt, nhưng dần dần, ham muốn càng sâu, thành ra Phương Lam Tâm âm thầm lo lắng.

Nếu theo như tiền đồ dự đoán trước khi cưới, cô có thể ở xí nghiệp
Lôi thị đại triển năng lực, thậm chí một mình phụ trách một công tác,
tiền lương liên tiếp tăng vọt, thỏa mãn mẹ cũng không thành vấn đề.

Có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lôi gia từ Tổng giám đốc Lôi trở
xuống, đều nhận định cô chỉ có thể làm trợ thủ đắc lực cho Lôi Chi Phàm, là thư ký bên người kiêm trợ lý đặc biệt, không ai cho cô làm người
chính, nếu như cô muốn dựa vào Lôi Chi Phàm thăng chức nhanh, tài nguyên rộng tiến, thì phải đưa Lôi Chi Phàm lên chiếc ghế tổng giám đốc trở
lên, nhưng là muốn anh nguyện ý để cho cô cùng đi lên.

Phương Lam Tâm thường lén muốn cùng anh nói chuyện, nhưng Lôi Chi
Phàm không thích nghe, còn nghi ngờ cô yêu hắn là có ý đồ, vợ chồng
ngược lại bắt đầu tranh chấp.

Lôi Chi Phàm cho rằng, có thể gả cho anh, đã là chuyện hạnh phúc nhất thế giới, ở nhà cấp cao, được đi xe nổi tiếng, chồng là người vạn nhân
mê, bao nhiêu phụ nữ ghen tị cô, còn cái gì không thỏa mãn? Cũng mới hai mươi mấy tuổi, sao không biết hưởng thụ cuộc sống một chút?

Phương Lam Tâm thường cảm nhận mùi vị gian khổ.

Ở trong công ty cũng không thường đụng Lôi Húc Nhật, nếu tiếp xúc trên công việc, nghe hắn uy nghiêm gọi “Trợ lý Phương”, cô ngoại trừ trừng mắt nhìn, còn có năng lực làm gì?

Không phải trợ lý của tổng giám đốc đại nhân, chỉ là trợ lý của trưởng phòng PR.

Cho rằng bản thân là người chiến thắng, thế nhưng tư vị thắng lợi sao đã nhanh chóng biến mất rồi?

***

Lôi Húc Nhật bớt chút thời gian cùng Thẩm Điệp Y đi chọn áo cưới,
nhẫn cưới, Tổng giám đốc Lôi hào phóng mở miệng muốn đưa cháu dâu một bộ trang sức kim cương, một bộ hồng bảo hoặc lam bảo, kiểu dáng tự mình
chọn, giá cả không cần để ý.

Thẩm đại lão mua biệt thư hoa viên làm đồ cưới cho cháu gái, Tổng
giám đốc Lôi cũng bị kích tức, hai ngàn vạn tệ trang trí, phí gia cụ
toàn bộ thanh toán.

Thẩm Thiếu Dương không bỏ lỡ, đem số tiền kia vào sổ tiết kiệm của Thẩm Điệp Y làm tiền riêng.

Về sau số tiền đó sử dụng vào chuyện khác.

Khi đang quyết định ngày chụp ảnh cưới, Thẩm Điệp Y gặp mẹ Mạc Huyền Cầm đi vào đến uy hiếp con gái, “Nếu không chia tay với tiểu tử nghèo Triển Vũ Uy kia, ngoan ngoãn đi xem
mắt, cha con nói sẽ rút tiền vốn về, con chờ nhìn phường tạo hình cùng
công ty hôn lễ đóng cửa đi.”

Hồi Thẩm Điệp Y học lớp mười, liền nghe nói học tỷ tài nữ Mạc Huyền
Cầm học lớp mười hai cùng con trai lái xe nhà chị yêu đương, cha mẹ tức
giận chết khiếp, dứt khoát đưa chị ra nước ngoài học thiết kế tạo hình,
thiết kế trang phục, không ngờ chị đều học thành, về nước mở công ty, có danh có tiếng, lại không chia tay với Triển Uy Vũ.

Mẹ Mạc Huyền Cầm thấy có khách ở đây, nói xong ý đồ liền đi.

Mạc Huyền Cầm ở tại chỗ đỏ hốc mắt. Tình yêu cùng tình thân vì sao không thể cùng thành toàn?

Lôi Húc Nhật nghiền ngẫm nói: “Nếu cách xa trùng dương cũng không
thể khiến hai người chia tay, điều này chứng tỏ không có gì có thể ngăn
cản hai người đến với nhau, cha mẹ cô cũng nên nhượng bộ.”

Mạc Huyền Cầm cười khổ, “Thể diện trên dưới không đến, từ lái xe đổi thành thông gia, cùng bọn họ ngồi cùng bàn ăn, cha tôi không thể nhận.”

“Học tỷ, hai người nhất định phải cố lên.” Thẩm Điệp Y nở nụ cười tươi mát, thanh âm ngọt ngào nói: “Cha chị rút vốn cũng không cần sợ, em đến đầu tư làm cổ đông là được, Húc
Nhật, được không? Công ty của học tỷ sẽ kiếm tiền đó.”

Lôi Húc Nhật nghĩ nghĩ, ở trong lòng nhanh chóng đánh giá, “Hẳn là có thể, xem ra đầu tư không tệ.”

Liền quyết định như vậy.

“Học tỷ, em đã là cổ đông, giảm giá cho em nhé.”

Mạc Huyền Cầm tiến lên ôm lấy Thẩm Điệp Y, nói không lên trong lòng có bao nhiêu cảm kích.

Thẩm Điệp Y trở về nói cho Thẩm Thiếu Dương nghe, Thẩm Thiếu Dương mỉm cười. “Đây là lần đầu tiên Điệp Y nói đến hai chữ ‘Đầu tư’, đáng để chúc mừng, tiền nhuận bút kia em đưa chị được lắm.”

“Tùy tiện thôi. Chị cũng không rõ mình có bao nhiêu tiền.” Cho tới bây giờ cô không có xem qua giấy tờ.

“Nhiều đến chị vĩnh viễn cũng không rõ được, dù sao sau này có anh rể quản lý, nhân viên kế toán cao cấp sẽ giúp chị trích thuế.” Gặp vẻ mặt đừng làm thịt dê của Thẩm Điệp Y, Thẩm Thiếu Dương cười vỗ vỗ tay cô, “Quên đi, dù sao chị chỉ cần quẹt thẻ, ký tên, những thứ khác, chờ chị lớn hơn có hứng thú học thì lại học.”

“Không phải chị ngửi thấy ý em cười meo meo bảo chị ngốc đó chứ?”

“Sao em có thể cười chị? Chị không học qua đương nhiên sẽ không biết.”

“Chị sau này sẽ chậm rãi học hỏi.”

“Muốn em mời giáo viên tài chính và kinh tế giúp chị học không?” Cậu nói giỡn.

“Quá khoa trương rồi đấy.” Thưởng cậu một cái nhìn xem thường.

“Em mời chị đi xem triển lãm trang sức, coi như bồi tội.”

“Vậy chỉ đành tha cho em thôi.”

Lôi Húc Nhật phải tăng ca, buổi tối “Châu báu Hoàng Long” tổ chức triển lãm trang sức cao cấp hàng năm, mời khách VIP đến thưởng
thức, vừa đúng mùa kết hôn, hiện trường thập phần náo nhiệt.


Thẩm Thiếu Dương cùng Thẩm Điệp Y tiến vào hội trường, vầng sáng của
cô dâu đúng chuẩn lập tức hấp dẫn ánh mắt của các phu nhân danh viện, ào ào chúc mừng, cũng rất tò mò cô sẽ chọn đồ trang sức gì khi làm cô dâu.

Tổng giám đốc Tiết Thành Hổ tự mình tới bồi hai người xem trang sức, giải thích ý tưởng thiết kế trang sức năm nay.

Xem xong, VIP có thể tự do quyết định muốn ở lại hội trường mở party, có người yêu cầu đi lối khác xuống tầng dưới thưởng thức triển lãm,
chọn mua.

Thẩm Thiếu Dương nói muốn nhìn hai bộ trang sức lần trước Lôi Húc
Nhật cùng Thẩm Điệp Y đến chọn mua, còn đang khóa trong tủ sắt của công
ty vàng bạc đá quý. Tiết Thành Hổ nói đương nhiên không thành vấn đề, tự mình dẫn bọn họ xuống tầng, xuyên qua mặt tiền cửa hàng, vào tận cùng
bên trong mới là cơ quan quan trọng, chỉ có khách hàng VIP cao nhất mới
được vào.

Ở phía trước cửa hàng, nghe thấy một giọng nữ bén nhọn ầm ỹ, khiến bọn họ dừng bước lại.

Tiết Thành Hổ thân là tổng giám đốc, phải quan sát giám đốc quản lý Tiết Khả Lệ ứng phó thế nào với khách hàng khó đối phó.

Tiết Khả Lệ mắt thấy nhân viên nữ xinh đẹp thân thiện của cửa hàng
cũng sắp bị Phương phu nhân này làm điên rồi, bởi vì Phương phu nhân
không thích nhỏ giọng nói chuyện, luôn kéo to giọng sợ người khác không
nghe thấy, đành phải tiến đến hỏi thăm. Thật là, còn tiếp tục nghe bà ta huênh hoang nữa, có khi lại làm khách hàng cho rằng tiêu chuẩn của “Châu báu Hoàng Long” đi xuống.

Tiết Khả Lệ lại cười nói: “Phương phu nhân, chúng tôi đã chiết khấu 95 phần trăm cho bà rồi.”

Phương phu nhân cao giọng. “Mới chỉ chiết 95, cho nên tôi mới tức
giận, các cô có biết tôi là ai không? Tôi là bà thông gia của Tổng giám
đốc Lôi xí nghiệp Lôi thị, con rể tôi là trưởng tôn Tổng giám đốc Lôi
yêu thương nhất, coi trọng nhất, trang sức kết hôn của con gái tôi cũng
chọn ở đây, giá trị vượt hơn 500 vạn tệ kìa, khách hàng VIP lớn như
chúng tôi đây, hẳn là phải có quyền lợi yêu cầu chiết khấu ưu đãi.”

Vị phu nhân này, nơi này của tôi là hiệu đá quý, không phải cửa hàng
quần áo hay cửa hàng túi da hàng hiệu, cả đời mới chỉ tiêu phí 500 vạn
nguyên làm sao có thể thành VIP được? Chúng tôi nhìn là khách hàng quanh năm suốt tháng mua hàng kìa. Tiết Khả Lệ rất muốn chỉ mặt ngẩng đầu cao giọng hét ra, nhưng mà không được, khách hàng là lớn nhất, khách hàng
là lớn nhất.

Lỗ tai Tiết Khả Lệ tiếp tục chịu nhịn Phương phu nhân đầu độc, vẫn khách khách khí khí, nụ cười không thay đổi nói: “Phương phu nhân, chúng tôi thực sự đã chiết khấu tốt nhất cho bà, bà chọn
chiếc nhẫn gia công hạng nhất này, giá gốc 78 vạn 5 ngàn tệ, đã tính cho bà 75 vạn tệ, lại chiết khấu 95 phần trăm, còn lại 71 vạn 2 ngàn 5 trăm tệ, à, tính thành 71 vạn là được rồi, so với giá gốc lợi được 7 vạn 5
trăm ngàn, coi như đã đã đánh chiết tới chín, là VIP mới có ưu đãi đó,
Phương phu nhân có thể suy tính chọn mua……”

“Bác gái, xin chào, đã lâu không thấy,” Thẩm Điệp Y đi lên cùng mẹ Phương Lam Tâm chào hỏi.

“A, là Điệp Y à.” Vừa thấy cô đến, Phương phu nhân lập tức ra dáng quý phụ lấy thẻ tín dụng ra thanh toán.

Tiết Khả Lệ tươi cười còn sáng láng hơn cả đèn thủy tinh trên đầu, “Tiểu thư Điệp Y, cảm tạ cô lần trước mua một lần mười hai chiếc nhẫn,” Đây mới là VIP nhé, làm cô được lĩnh tiền thưởng thật sướng nha.

Phương phu nhân vừa nghe chịu không được, bắt lấy cánh tay Thẩm Điệp Y, “Cô mua một lần mười hai chiếc nhẫn? Tổng giám đốc Lôi sao có thể thiên vị cô như vậy được, cô cũng không phải vợ trưởng tôn……”

“Bà làm cái gì?” Thẩm Thiếu Dương dùng lực tách tay của Phương phu nhân ra, thấy cánh tay của Thẩm Điệp Y bị bám đến đỏ, sắc mặt cậu
lạnh lùng quát: “Tôi tặng chị gái mười hai chiếc nhẫn làm lễ vật đính hôn, bà có ý kiến?”

“Cậu tặng?” Phương phu nhân nghẹn họng.

Thẩm Điệp Y trừng mắt nhìn em trai, “Em xem đi, chị đã nói mua một lần mười hai chiếc là quá nhiều, người ta sẽ cười em thô tục, em cứ không tin.”

Tiết Khả Lệ vội nói: “Không có, không có người nào cười. Ngược
lại, điều này chứng tỏ ánh mắt Thẩm tiên sinh là hạng nhất, nhìn ra được mỗi chiếc nhẫn đều xứng với Thẩm tiểu thư xinh đẹp.”

Thẩm Thiếu Dương nở nụ cười, “Tiết quản lý vẫn năng ngôn thiện đạo như vậy.”

Phương phu nhân không cam lòng rơi xuống thế hạ phong, càng nên vì con gái tranh nói, “Muốn mua, thì phải mua vật quý báu đáng giá truyền cho con gái hoặc vợ, mấy
vạn tệ thuận tiện mua mười hai chiếc nhẫn, không bằng mua một chiếc nhẫn kim cương trăm vạn tệ.”

Tiết Khả Lệ che lại môi đỏ, “Ha ha…… Phương phu nhân thích nói
đùa, đơn giá trang sức thấp hơn trăm vạn tệ, chúng tôi cũng không có mặt mà đưa đến quý phủ của Thẩm tiên sinh.” Cho tức chết bà.

Phương phu nhân cũng ha ha cười theo, cười đến thực giả.

Con ngươi lạnh lùng của Thẩm Thiếu Dương bỗng nhiên hiện lên ánh sáng nhu hòa, “Chị, Tổng giám đốc Lôi đưa chị hai bộ trang sức, chị chọn kim cương cùng hồng bảo, nhưng mà, em thấy ‘Vô tam bất thành lễ’, hôm nay đã đến đây rồi, chị chọn thêm một bộ lam bảo, em tặng chị.”

Anh em Tiết Thành Hổ cùng Tiết Khả Lệ, đều vui đến nhướn mày.

Thẩm Điệp Y trên mặt hiện lên chút không được tự nhiên, “Xấu hổ quá, Húc Nhật nói anh ấy sẽ tặng, lần sau đến chọn.”

“Em đây đương nhiên không thể đoạt của anh rể, chị thấy trân châu thế nào? Gần đây trân châu có màu rất lưu hành.”

“Chị không mua em có mất hứng không?” Cô biết em trai mà tùy hứng lên thực đáng sợ.

“Có, em muốn tặng, chị không nhận, em sẽ tức giận.”

“Vậy chị chọn một bộ là được……”

Phương phu nhân dường như rốt cục đã tỉnh ngộ, ngăn trước mặt Điệp Y truy vấn: “Tôi không nghe sai, ông nội thông gia tặng cô hai bộ trang sức?” Nói đùa à, mới tặng con gái bà một bộ trang sức kim cương, bà liền mừng rỡ khoe khắp nơi, kết quả cư nhiên lại tặng Thẩm Điệp Y hai bộ trang
sức, không công bằng. “Đợi chút, tôi biết rồi, cô nhất định chỉ chọn tùy tiện, hai bộ trang sức giá cùng lắm chỉ ba trăm vạn? Bốn trăm vạn?” Không thể cao hơn vợ trưởng tôn năm trăm vạn nguyên, Phương phu nhân trong lòng nhận định như thế.

Thẩm Thiếu Dương giống như nghe được truyện cười, lạnh hừ một tiếng, “Cả đời một lần hôn lễ, ba trăm vạn tệ chỉ mua được một chiếc nhẫn kim cương.”

“Như vậy rốt cuộc là bao nhiêu tiền?” Phương phu nhân nhất định phải hỏi rõ được.

Thẩm Điệp Y có chút không quá vui vẻ với khí thế bức người của bà ta, “Cháu không có hỏi giá, cho nên không biết.”

Phương phu nhân truy hỏi Tiết Thành Hổ, Tiết Thành Hổ lộ ra nụ cười nhạt, “Ngày mai tôi lại mặt đưa giấy tờ đến văn phòng cho Tổng giám đốc Lôi, mời
Phương phu nhân tự mình đến hỏi Tổng giám đốc Lôi, người bán chúng tôi
phải giữ bí mật.”

Phương phu nhân cao ngạo ngẩng đầu, thanh âm giống như nặn ra từ trong kẽ răng, “Tôi đương nhiên phải hỏi rõ ràng, nhất định phải truy hỏi rõ ràng. Con gái
tôi không thể bị bạc đãi, ông nội thông gia nếu thiên vị Điệp Y, tôi
không thể không bảo ông ta bổ sung thiếu hụt cho con gái tôi.”

Hừ một tiếng, vì con gái chủ trì công đạo xong, đương nhiên phải đeo
nhẫn kim cương hôm nay mua mà đi, gia tăng khí thế đàm phán.

Thẩm Điệp Y có chút lo lắng. “Có cần phải nói với chị hai một tiếng không?”

“Không cần.” Thẩm Thiếu Dương lắc lắc đầu. “Chị, chị gọi Phương Lam Tâm một tiếng ‘Chị hai’, kỳ thực chỉ là ‘Đường tẩu’ thôi, cha mẹ chồng của Phương Lam Tâm không phải cha mẹ chồng của chị,
chị không cần đi quản chuyện nhà người ta, bọn họ sẽ không vui vẻ, ngược lại làm anh rể khó xử.” Tiểu ác ma trong người lại chê bai nhếch
miệng, khiến Phương phu nhân tới đại náo một trận mới hay, huyên náo làm Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm mặt xám mày tro mới vui.

“Vậy chị mặc kệ, Húc Nhật mỗi ngày công việc bận rộn, không thể vì một chuyện nhỏ làm tăng phiền não cho anh ấy.”

“Điệp Y thật thông minh, một chút liền hiểu.”

“Chị cũng cảm thấy mình trở nên thông minh nhé.”

“Ngoan, chúng ta vẫn nên nhờ Tiết tổng đưa đi nhìn trang sức.”

Tiết Thành Hổ tiến lên một bước, “Mời hai vị.”

Tiết Khả Lệ nhìn bọn họ đi vào một cánh cửa khác, chậc chậc lấy làm
kỳ, luôn cảm thấy đôi chị em sinh đôi này là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào? Đêm nay rốt cục thấy rõ ràng.

Chị gái là thiên sứ, em trai là ác ma.

Ác ma lại thành hộ thần của thiên sứ, hơn nữa, chết tiệt, thật sự là khách hàng tốt nhất đẳng kìa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.