Vi Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ

Chương 79: Đôi Nét Về Cuộc Sống Chăm Con Hàng Ngày 2


Bạn đang đọc Vi Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ FULL – Chương 79: Đôi Nét Về Cuộc Sống Chăm Con Hàng Ngày 2


Hạ Thiên Ngự bị dạy dỗ một trận, về đến nhà cu cậu nằm trên giường âm thầm khóc.
Khóc xong còn khó chịu, nửa đêm không ngủ, lén dùng đồng hồ điện thoại tiểu thiên tài gọi cho mẹ.

Vì sợ ba biết nên giọng nói cu cậu bé xíu.
Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ qua điện thoại, nó không kìm được mà lại khóc.

Nói ba hung dữ với nó.
Giang Uyển vừa làm xong việc, chuẩn bị đi tắm, nhìn dãy số liền đoán được là của ai.

Giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao ba lại hung dữ với con?”
Cu cậu kể hết một năm một mười.
Bởi vì xem Ultraman trên máy tính của ba ở văn phòng, còn vặn âm lượng lên mức tối đa.

Làm phiền ba làm việc, cuối cùng bị đuổi ra ngoài.

Còn bị một chú khác trông chừng, không được phép chạy lung tung.
“Nhưng con chỉ sợ ba sẽ bỏ lỡ cảnh đó thôi mà.”
Giọng thằng bé rất chi ấm ức.
Giang Uyển nghe xong thì bất lực mỉm cười, an ủi con một hồi rồi nói: “Ba không nên hung dữ với A Thâm, nhưng mà A Thâm cũng có lỗi.

Khi ba đang làm việc thì con không nên làm ồn tới ba, biết chưa?”
Thằng bé cầm ống nghe, như hiểu như không gật đầu lia lịa.
“Mấy ngày này mẹ không có ở nhà, dì cũng vậy.

Ba là người duy nhất chăm sóc con.

Công việc của ba rất bận, bình thường đã rất mệt rồi, A Thâm phải hiểu cho ba nha.”
Nghĩ đến việc mỗi khi nửa đêm dậy đi vệ sinh, bố vẫn đang trong phòng làm việc, Hạ Thiên Ngự nghiêm túc gật đầu: “Ừm! Ba cũng rất mệt.”
Bình thường ba rất nghiêm khắc với chúng, vì vậy Hạ Thiên Ngự gần gũi với mẹ hơn.

Lúc này nó nhỏ giọng làm nũng: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm, khi nào mẹ về ạ?”
“Tối mai là sẽ về rồi, sẽ mang quà về cho con và Tiểu Quỳnh.”
Hạ Thiên Ngự rất vui, vậy là chỉ cần ở với ba thêm một ngày nữa thôi.

Khi có mẹ, ba rất hiếm khi hung dữ với nó.
“Nói rồi đó, không được lừa con đâu.”
“Ừ, không lừa con.”
Giang Uyển nói thời gian đã khuya, bảo nó mau đi ngủ.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thiên Ngự vốn định nhẹ nhàng quay lại chỗ cũ, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy Hạ Khinh Chu không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Anh vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ, dáng vẻ lười biếng, hai tay khoanh trước ngực, đứng dựa vào tường.
“Lại mách lẻo?”
Hạ Thiên Ngự cúi đầu không dám nói một lời.

Anh ngồi xổm xuống, cởi cúc bộ đồ ngủ bị lệch cho nó rồi cài lại: “Con vừa mới nói chuyện gì với mẹ?”
Nó cúi đầu, nói nhỏ: “Mẹ nói ngày mai mẹ sẽ về.”
“Còn gì nữa không?”
Còn có…
Đầu càng cúi thấp hơn: “Nói ba hung dữ.”
Chân mày Hạ Khinh Chu giãn ra: “Vậy con thấy hôm nay mình có sai không?”
Sau khi được mẹ nói chuyện, Hạ Thiên Ngự đã nhận ra sai lầm của mình.

Nó mím môi: “Con biết mình đã sai, sau này con sẽ không như thế này nữa.

Ba, con xin lỗi.”
Hạ Khinh Chu thấp giọng cười: “Ba cũng không nên hung dữ như vậy.

Ba cũng có lỗi.”
Khi Hạ Khinh Chu đứng dậy, Hạ Thiên Ngự đã chủ động nắm tay anh.

Người sau cụp mắt xuống, vẻ mặt hơi ngạc nhiên trước hành động của thằng bé.
Một lúc sau, khóe môi anh nở nụ cười.
– ——–
Buổi trưa ngày hôm sau, Hạ Khinh Chu đi đón Hạ Yến Như.
Mẹ Hạ không nỡ rời tay, ôm con bé nói gì đó rất lâu.

Lại hỏi Hạ Khinh Chu tại sao lần này lại một mình đến đây mà không mang theo A Thâm.
Hạ Khinh Chu một tay ôm Hạ Yến Như, tay kia cầm cặp nhỏ của bé: “Thằng nhóc ấy còn chưa làm xong bài tập.”
Mẹ Hạ không hài lòng, mắng anh quá nghiêm khắc với con cái.

Hạ Khinh Chu nhẹ giọng nói: “Phải nghiêm khắc với nó hơn mới không trở nên giống như con hồi xưa.”
Nhắc tới anh của ngày xưa, ai mà không thốt ra câu công tử bột*.
*”Công tử bột” thường dùng để chỉ các cậu ấm con nhà giàu có, quần áo bảnh bao, mê ăn chơi nhưng biếng nhác trong công việc.
Hạ Khinh Chu thực sự lo lắng Hạ Thiên Ngự học được tính khí này của mình.

Vẫn phải giống mẹ nó mới tốt, dịu dàng hơn.
Trẻ con ngủ rất nhiều, đặc biệt là ở tuổi Hạ Yến Như, vừa lên xe đã ngủ gật.

Hạ Khinh Chu bế bé về nhà rồi mà vẫn còn chưa thức giấc.
Hạ Thiên Ngự đã hoàn thành bài tập về nhà, đang ngồi trên thảm lắp mô hình.

Nhìn thấy Hạ Yến Như, cu cậu không thèm lắp mô hình nữa, muốn lại chơi với em gái.
Hạ Khinh Chu làm động tác im lặng, yêu cầu nó hạ giọng để không đánh thức em gái.

Hạ Thiên Ngự nhìn thấy, lập tức im lặng.

Nó hỏi bằng một giọng rất nhỏ, “Ba, mấy giờ mẹ sẽ về ạ?”
Hạ Khinh Chu liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Sắp rồi.”

Đầu tiên, anh bế Hạ Yến Như về phòng, sau đó gọi trợ lý đặc biệt tới giao lại hết công việc trong ngày.

Sau đó đi xuống cầu thang.
Trong lòng Hạ Thiên Ngự toàn là chuyện lát nữa ra sân bay đón mẹ, vì vậy không có tâm tư lắp mô hình nữa.

Một lúc sau, nó lại hỏi Hạ Khinh Chu: “Ba, còn bao lâu ạ?”
Hạ Khinh Chu vẫn trả lời hai từ: “Sắp rồi.”
Dì giúp việc thậm chí còn về nhà trước Giang Uyển, mang theo rất nhiều đặc sản địa phương ở quê.

Bọc trong màng bọc thực phẩm và bảo quản trong tủ lạnh.

Sau khi Hạ Khinh Chu dặn dì ấy nấu nhiều món Giang Uyển thích, anh lại đi vào phòng làm việc để giải quyết công việc.
Hạ Thiên Ngự có chút không vui, cảm thấy ba không quan tâm đến mẹ chút nào.

Mẹ đã đi rất nhiều ngày, mãi mới trở lại nhưng ba lại không hề có phản ứng gì.
Chỉ có công việc trong mắt thôi.
Hạ Thiên Ngự mới năm tuổi, nhưng từ lâu đã biết được từ chỗ cô giáo rằng một cặp vợ chồng yêu nhau phải như thế nào.
Xa cách một ngày sẽ cực kì nhớ nhau mới là ân ái.
Nhưng ba dường như không quan tâm đến mẹ chút nào, thậm chí còn không nhắc đến mẹ trong những ngày mẹ không ở đây.

Chỉ khi nó chủ động hỏi thì bố mới đáp lại vài câu.
Phần lớn trí tưởng tượng của trẻ em không bị hạn chế, một vấn đề nhỏ thôi cũng có thể tạo thành chuyện lớn.
Nếu lỡ ba mẹ có quan hệ không tốt và họ muốn ly hôn thì sao?
Dù không nỡ xa ba, nhưng chắc chắn nó sẽ theo mẹ, còn cả Tiểu Quỳnh cũng phải theo mẹ.
Gần tới thời gian, Hạ Khinh Chu đi tới phòng của Hạ Thiên Ngự, cầm áo khoác đi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy cu cậu ngồi khóc một mình trên sô pha.
“…”
Anh đi tới khoác áo cho nó: “Sao lại khóc?”
Hạ Thiên Ngự ấm ức nhìn ba, khóc không thành tiếng, cũng không nói chuyện.

Hạ Khinh Chu nghĩ thằng bé nhớ mẹ quá nên không hỏi thêm.
Để nó tự thay giày.
Bên ngoài trời đang mưa nhẹ nên anh cầm ô.

Hạ Thiên Ngự thay giày, kéo gấu áo khoác của anh, vừa bước đi vừa khóc.
Đến sân bay, đợi một lúc.
Giang Uyển đẩy vali ra, nhìn thoáng qua đã thấy một lớn một nhỏ đang đợi ở bên ngoài.

Hạ Thiên Ngự giống như một con thỏ nhỏ, nhảy lên nhảy xuống và chạy đến chỗ Giang Uyển.
Giang Uyển buông tay đang cầm vali, ngồi xổm xuống ôm lấy nó: “Con vui lắm sao?”
Hạ Thiên Ngự nằm trên vai cô và không chịu buông ra.


Trên người nó có mùi sữa đặc trưng của trẻ con, nói giọng sữa: “Con vui lắm, con nhớ mẹ lắm”.
Giang Uyển cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nó: “Mẹ cũng rất nhớ A Thâm nhà chúng ta.”
Hạ Khinh Chu hỏi Hạ Thiên Ngự, “Bao lớn rồi, còn dính mẹ như vậy.”
Hạ Thiên Ngự mím môi.
Hạ Khinh Chu tự nhiên cầm lấy túi xách trên vai Giang Uyển, một tay kéo va li: “Có mệt không?”
Giang Uyển đứng lên: “Không sao.”
Hạ Khinh Chu gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.
Xe đậu gần đó, Hạ Khinh Chu kêu bọn họ đợi một lát, anh lái xe đi tới.

Dọc theo đường đi, cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Thiên Ngự không ngừng kể cho cô nghe mọi chuyện.

Gồm cả việc chú Tô Ngự kể chuyện ma cho nó, khiến nó không dám đi vệ sinh vào nửa đêm.
Giang Uyển cười nhẹ, kiên nhẫn lắng nghe.
Xe chạy tới, Hạ Khinh Chu mở cốp, cất hành lý vào.

Hạ Thiên Ngự lần này rất hiểu chuyện, tự mình trèo vào, ngồi vào ghế con, cũng không quên thắt dây an toàn.
Giang Uyển vỗ đầu khen cu cậu thật giỏi.
Thằng bé hếch cằm lên, tự hào.
Hạ Khinh Chu nhìn kính chiếu hậu lùi xe, ánh mắt liếc qua, khẽ cười: “Nếu em lại khen thêm vài câu, có lẽ hôm nay nó sẽ không ngủ được mất.”
Giang Uyển cũng cười, hỏi Hạ Thiên Ngự, “Thật sao?”
Hạ Thiên Ngự đỏ mặt vặn lại: “Không phải đâu, ba đang nói nhảm đó.”
Hạ Thiên Ngự không phải là người duy nhất vui mừng trước sự trở về của Giang Uyển, mà còn có Hạ Yến Như.
Về đến nhà, thấy con bé đang ngồi một mình trên sô pha, uống sữa trong cốc.

Nhìn thấy Giang Uyển, sữa cũng không muốn uống nữa, duỗi tay muốn được mẹ ôm vào lòng.
Dì tính thời gian rất chuẩn, vừa bưng thức ăn ra, vừa cười: “Hai bố con vừa đi là con bé vừa tỉnh dậy.

Tự ngồi trong phòng khách nửa tiếng, nói phải đợi mẹ.”
Giang Uyển giống như người thật sự bận rộn, sau khi ôm Hạ Thiên Ngự, lại phải ôm Hạ Yến Như.
Hạ Thiên Ngự đã âm thầm quan sát, thấy rằng trong suốt quá trình ba đều rất lạnh nhạt.
Quả nhiên có vấn đề.
Trong nhà có hai đứa trẻ, việc ăn uống không bao giờ quá yên tĩnh.

Nhưng cũng không đến nỗi ồn ào.

Chỉ là ăn xong một bữa cơm cũng hơi mất thời gian.
Sau khi Giang Uyển tắm xong, Hạ Yến Như đã ngủ.

Chỉ còn lại Hạ Thiên Ngự, vẫn đang ngoan cường đếm cừu.
Không có cách nào khác, ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm không buồn ngủ.
Giang Uyển cầm một quyển truyện qua, nói kể chuyện cho nó nghe.

Trước đây loại chuyện này đều là Hạ Khinh Chu làm, nhưng Hạ Khinh Chu kém nhẫn nại, toàn lược qua các tình tiết rồi kể thẳng kết thúc luôn.

Hai phút là đã kể xong rồi.

Vì vậy Hạ Thiên Ngự đã lâu rồi không nghe kể chuyện trước khi đi ngủ.
“Con muốn nghe cái nào?”
Giang Uyển cầm sách, bảo nó chọn.
Hạ Thiên Ngự nằm ở trên giường nhìn Giang Uyển: “Mẹ, quan hệ của mẹ và ba vẫn tốt chứ ạ?”
Như không ngờ nó sẽ hỏi câu này, Giang Uyển im lặng một lúc: “Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”

Cu cậu siết chặt chiếc chăn bông nhỏ, do dự không chịu nói.
Giang Uyển cười nói: “Nếu quan hệ giữa ba và mẹ không tốt, làm sao có thể kết hôn, làm sao có thể sinh ra con và em gái?”
Thằng bé nói, “Nhưng ba không bám mẹ chút nào cả.”
Mới 5 tuổi mà đã bắt đầu biết quan sát những điều này.

Xem ra trẻ con bây giờ nhạy cảm và trưởng thành sớm quá.
“Vậy thì mẹ sẽ kể cho con nghe một bí mật về ba nhé?”
Hạ Thiên Ngự gật đầu.
Giang Uyển ghé sát tai nó, phối hợp hạ giọng thấp xuống.

Nghe xong, Hạ Thiên Ngự mở to mắt, có vẻ không tin.
Giang Uyển cười, làm động tác im lặng: “Là bí mật.”
– ———–
Khó khăn lắm mới dỗ được Hạ Thiên Ngự ngủ.

Cô quay trở lại phòng, vừa mới bước vào đã bị ôm lấy.

Vòng tay ấm áp, hương thơm trên cơ thể cũng giống như của cô.
Sữa tắm hương bạch trà.
Hương thơm sảng khoái.
“Không phải nói chỉ còn hai ngày nữa sao, sao lại kéo dài thêm ba ngày nữa?”
Anh cúi đầu, vùi thật sâu vào vai cô, giọng nói trầm thấp, nghe kỹ cũng có thể thấy được một chút chuyện ấm ức.
Làm gì còn sự nghiêm túc như ở trước mặt Hạ Thiên Ngự.
Giang Uyển cười vuốt ve lưng anh: “Giáo sư kéo dài thời gian vào phút chót, em cũng đành chịu.

Đáng lẽ ngày mai mới trở về, nhưng em cố về sớm hơn một ngày.”
Anh ôm cô vào lòng, mặt cọ cọ: “Anh rất nhớ em.”
Giang Uyển cười nhạo: “Hồi nãy còn nói A Thâm, bản thân anh có chỗ nào hơn con đâu.”
Nhắc tới con trai, cô lại nghĩ ngay đến những gì nó vừa nói.

Cô nói với Hạ Khinh Chu về những lo lắng của con, nghe xong anh khẽ cười: “Thằng bé nói như vậy thật sao?”
Giang Uyển gật đầu: “Còn lo lắng em sẽ ly hôn với anh, còn bảo em đừng sợ, nó và Tiểu Quỳnh nhất định sẽ theo em.”
“Thằng nhóc không có lương tâm, giống y như em.”
“Anh mới không có lương tâm.”
Giang Uyển muốn tìm chỗ thịt mềm mại để nhéo, đưa tay vào vạt áo anh, sờ mãi thấy toàn cơ bắp cứng ngắc nên đành chịu thua.
“Bình thường đối xử tốt với con hơn, cũng đừng quá nghiêm khắc.”
“Giữa anh và em nhất định phải có người làm kẻ xấu.

Phía bố mẹ anh luôn chiều theo ý nó, em lại không hung dữ nổi.

Nếu anh dịu bớt thái độ thì với tính cách của nó chắc hai ngày đã lật tung mái nhà rồi.”
Giang Uyển nói: “Còn không phải giống anh, tính khí đều tệ.”
Anh gật đầu, nắm bàn tay đang rút ra khỏi vạt áo của cô, lại lần nữa đặt lại rồi nắm tay cô vuốt ve.
“Ừ, giống anh.”
Một lúc sau, nghe thấy anh thở hổn hển.
Anh thấp giọng hỏi cô, “Vậy sau đó em nói với nó như thế nào?”
“Em nói.” Giang Uyển cố ý dừng một chút, “Em nói ba con thực ra còn bám người hơn con.

Mỗi đêm phải gọi điện thoại cho mẹ rất lâu rất lâu, nếu không sẽ không ngủ được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.