Vi Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ

Chương 17


Bạn đang đọc Vi Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ FULL – Chương 17


Cô nhẹ nhàng trả lời: “Các khu nhà cũ đều như vậy cả.”
Sau đó, cô cầm lấy túi đồ trong tay Hạ Khinh Chu: “Cảm ơn anh.”
Anh không đáp lại, chỉ cởi áo khoác và đưa cho cô.
Giang Uyển im lặng, không trả lời, chỉ vào áo khoác nam trên dây phơi trước cửa sổ: “Tôi không thể sống chung với nhiều đàn ông như vậy.”
Giọng điệu nửa đùa nửa thật.
“Tôi đưa để em mặc vào.” Anh không có kiên nhẫn, vẫn đặt thẳng vào vòng tay cô một cách trực tiếp thô lỗ: “Trước đây sao tôi có thể thích em nhỉ, ngốc nghếch như vậy.”
Giang Uyển gật đầu: “Tôi cũng khá tò mò, không ngờ cũng có người thích tôi.”
Thích một người như cô.
Cô nhíu mày, chắc cũng chỉ có Hạ Khinh Chu mới có thể nhìn thấy một Giang Uyển không khoác lên mình vẻ lạnh lùng.
Nhận thấy mình hơi nặng lời, Hạ Khinh Chu muốn giải thích gì đó nhưng rồi lại lười giải thích.
Những ngày này, suy nghĩ và cảm xúc của anh thật hỗn loạn.
Nó giống như một chậu sơn trắng vô tình bị trộn lẫn với một số màu khác.
Luôn luôn nghĩ về cô gái trước mặt một cách vô thức.
Rõ ràng trí nhớ mới khôi phục được một chút, mười mấy giây thôi, nhưng lại làm cho anh rối loạn.
Hạ Khinh Chu đi rồi.
Giang Uyển cũng mở cửa đi vào.
Áo khoác của anh được treo trong tủ rồi cô mặc tạp dề vào bếp nấu ăn.
Những ngày này, kỹ năng nấu nướng của cô đã được cải thiện rất nhiều.
Ít nhất thì cũng không như lúc mới đầu, bây giờ đã quen tay hơn rồi.
Lần đầu tiên cô nấu ăn, Hạ Khinh Chu là khách hàng trung thành nhất.
Nhưng lần đó, Hạ Khinh Chu ăn đậu đũa nấu chưa chín của cô, ngộ độc thực phẩm, tiêu chảy và nôn ra máu vào nửa đêm.
Được đưa đến bệnh viện để rửa dạ dày.
Giang Uyển đợi anh ở bên ngoài, vừa khóc vừa đợi.
Lúc đó ngu ngốc làm sao, dù có làm gì cũng không thể làm tốt được.
Dũng khí để mỗi lần làm lại, đều là Hạ Khinh Chu cho cô.
Gia đình đã áp dụng phương pháp giáo dục hà khắc đối với cô, vì họ muốn rèn giũa tính cách của cô, để cô trở nên ngoan ngoãn hơn.
Là Hạ Khinh Chu, nhờ có anh nên cô mới dám chống đối với bọn họ.
Dù là lúc nào, anh cũng luôn ở bên động viên, khen ngợi cô.
Thậm chí chỉ là khi cô vừa giải được một bài toán không thể đơn giản hơn, anh cũng nóng lòng muốn đến khách sạn dọn vài bàn tiệc, đãi khách vài ngày.
Giống như giờ phút này, anh rõ ràng không còn sức lực, nhưng vẫn giơ tay sờ đầu cô, giọng nói yếu ớt mang theo ý cười: “Bác sĩ nói hiếm khi thấy có người ăn đậu đũa tới mức nôn ra máu.

Em gái Uyển của chúng ta thật giỏi.”
Giang Uyển cúi đầu, bờ vai run rẩy rơi lệ.
Hạ Khinh Chu thở dài muốn lau nước mắt cho cô, nhưng anh không còn sức lực, chỉ có thể cầu xin thương xót: “Hiện tại anh không thể ôm em được.


Đợi khi nào anh khôi phục được chút sức lực thì em lại khóc, được không?”
Sau đó, Giang Uyển rất ít nấu ăn.
Và nấu ăn cũng hầu như không bao giờ đụng vào đậu đũa nữa.
Cô biết mình yếu kém*, vì chưa đủ thông minh nên cô rất nỗ lực.
Cô rất trân trọng những thành quả hiện tại và thành tích hiện tại của mình.
*先飞的笨鸟: sức yếu phải lo trước (nói khiêm tốn); biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn; chim kém sợ bay không kịp nên phải bay trước; biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước.
Có lẽ trong cuộc đời cô, tình yêu xuất hiện quá ít nên cô cũng không quá kỳ vọng vào nó.
Cô luôn khép mình trong một cái hộp.
Hạ Khinh Chu tiến vào đó một thời gian ngắn, nhưng anh sẽ không ở đó mãi mãi.
Giang Uyển biết rất rõ ý nghĩa của việc kết hôn với anh.
Cô sẽ luôn bị mắc kẹt trong cái lồng này.
Người khác vẫn sẽ âm thầm gọi cô là ngựa gầy Dương Châu*.
Cho rằng cô chỉ là người may mắn được Hạ Khinh Chu yêu thích.
*扬州瘦马: ngựa gầy Dương Châu, ý sỉ nhục, chỉ có thể coi như món đồ chơi.
Sau đó, cô sẽ sống một cuộc đời giống như Địch Tích Tuyết dưới danh nghĩa bà Hạ.
Nhưng xét về quyền lực và xuất thân của gia tộc họ Hạ, địa vị và vật chất của cô sẽ cao hơn Địch Tích Tuyết vô số lần.
Sau đó, gia đình bọn họ sẽ sử dụng cô như tấm vé thông hành để bước vào một tầng lớp cao hơn.
Giang Uyển cả đời này cũng không thể thoát khỏi bọn họ.
Cô không muốn một cuộc sống như vậy, cô không muốn một cuộc sống vô nghĩa.
Cô biết Hạ Khinh Chu sẽ bảo vệ cô rất tốt.

Nhưng cuộc sống này, rất khác với cuộc sống mà cô mong muốn.
Chính cô là người có lỗi với Hạ Khinh Chu trước.
Nếu được chọn lại, cô vẫn sẽ quyết định hủy hôn.

Nhưng cô sẽ tìm một cách khiến Hạ Khinh Chu dễ dàng chấp nhận nhất.
Nhưng thật sự có cách nào như thế ư?
Giang Uyển chỉ biết rằng mình thật cố chấp và ngang bướng.

Nhưng cô không biết rằng tình cảm của Hạ Khinh Chu cũng rất cứng đầu và cố chấp.
Cô đuổi theo giấc mơ của mình, trong khi Hạ Khinh Chu đuổi theo cô.
Sông cạn đá mòn, đến chết cũng không thay đổi.
Không thể nói ai đúng, ai sai, chỉ có thể trách số phận.

Ngày rằm hôm đó, Giang Uyển cùng bọn Chu Gia Mính trải qua.
Ăn lẩu.

Sau khi đặt bàn, người phục vụ đi đến và nói rằng đang có một sự kiện, phát định vị lên vòng bạn bè có thể được tặng 3 lon Coca.
Giang Uyển đang định từ chối, Chu Gia Mính nghe thấy có hoạt động, lập tức cao hứng: “Coca thêm đá, cám ơn.”
Giang Uyển lắc đầu cười bất lực.
Chỉ có thể lấy điện thoại ra chụp ảnh, phát định vị đăng lên vòng bạn bè.
Vừa lúc đồ ăn ra, cô đang bận dọn bộ đồ ăn trước mặt, để điện thoại di động sang một bên, lại quên không xóa.
Khi Chu Gia Mính nói về kỳ thực tập vào ngày kia, tâm trạng bắt đầu hoang mang.
“Mình nghe đàn chị nói rằng bọn họ thường bận tới mức chân không chạm đất.

Vẫn chưa đi mà mình đã sợ rồi.” Cô ấy nhìn Giang Uyển với ánh mắt đau khổ, “Càng đừng nói tới Nhất Y nữa.”
Họ gọi lẩu uyên ương, Giang Uyển chỉ có thể ăn nước cà chua ở nửa bên trái.
Nghe được lời nói của Chu Gia Mính, cô không có nhiều cảm giác: “Thật ra thì không sao.

Lúc trước mình đi tái khám.

Chỉ có khoa cấp cứu đang bận.”
Chu Gia Mính hai mắt đột nhiên mở to: “Đi khám bệnh? Cậu bị bệnh sao?”
Giang Uyển bất lực cười nhẹ: “Mình hơi mất ngủ, nên nhờ đàn anh kê đơn thuốc ngủ.”
Chu Gia Mính thở phào nhẹ nhõm: “Làm mình sợ muốn chết.

Cậu không biết gần đây cậu hốc hác như thế nào sao, như một con búp bê sứ mỏng manh.”
Giang Uyển cười: “Làm gì tới mức đó.”
“Tại sao không, không tin cậu hỏi họ xem.”
Giang Uyển nhìn sang Hứa Lai Lai và Nguyễn Huân.
Cả hai đều rất ăn ý, gật đầu đồng ý.
“Có lẽ gần đây quá mệt mỏi.”
Chu Gia Mính thở dài, sốt sắng thuyết phục: “Cơ thể là tiền vốn của cách mạng, nếu cơ thể gục ngã thì nói gì đến những thứ khác.”
Giang Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Mình sẽ chú ý.”
Bởi vì là mười lăm, vẫn có rất nhiều người đến ăn ở đây.

Nếu không phải họ đến sớm hơn ba tiếng, e rằng họ vẫn đang phải đợi.
Giọng của Tô Ngự rất dễ nhận biết, giọng điệu nhanh nhẹn và vui vẻ.
Nghe thấy sẽ người khác bỗng dưng cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Còn chưa thấy người, đã nghe thấy giọng nói đầu tiên.

“Giang Uyển? Là em thật hả?”
Có lẽ là để phù hợp với ngày lễ hôm nay, anh ấy mặc một chiếc áo khoác đỏ đen, đằng sau thêu hình cổ phong.
Mặc lố như vậy, nhưng không hề có chút nào khó coi.
Anh bước tới, tự nhiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh Chu Gia Mính, vừa chào hỏi Giang Uyển còn không quên chào cô ấy: “Xin chào, tôi có thể ngồi đây được không?”
Chu Gia Mính nhíu mày: “Có thể hay không thì anh cũng ngồi rồi còn gì?”
Anh vui vẻ cười và yêu cầu người phục vụ mang thêm 3 bộ đồ ăn lên.
Sau đó vẫy tay về phía trước: “Anh Chu, anh An, ở đây.”
Tô Ngự cười vui vẻ: “Nói có trùng hợp không, tới đây còn gặp được.”
Chu Gia Mính sốt ruột đẩy anh: “Thật trùng hợp, đây là chỗ ngồi của chúng tôi.”
Tô Ngự tự mình làm quen mà khoác vai cô: “Chúng ta đều là người quen cũ, sẽ không nói những chuyện xa lạ đó.”
Chu Gia Mính hất tay anh ra, vẻ mặt chán ghét: “Ai biết ạnh?”
“Cô không nhớ tôi sao? Chúng ta đã từng gặp trước đây, lần chơi mật thất đó.”
Chu Gia Mính: “Tôi không nhớ.”
Tô Ngự cười nói: “Nhưng tôi nhớ ra cô, Kèn xô na(suǒnà jīng, phát âm gần giống tên của Chu Gia Mính- Zhōu jiā míng).

Cô đi vào một tiếng thì lải nhải bên tai tôi cả một tiếng.”
Anh rất nghiêm túc hỏi cô ấy: “Cô có muốn bước chân vào giới giải trí không? Tôi nhờ anh Giác ký hợp đồng với cô.

Cô là một mầm non tốt, giọng nữ rất cao, có giọng hát rất thẩm thấu.

Đến bây giờ màng nhĩ của tôi vẫn còn đau.”
Cả Nguyễn Huân và Hứa Lai Lai đều nín cười.
Sắc mặt của Chu Gia Mính càng trở nên khó coi, cô chịu không nổi, đứng dậy đổi sang vị trí đối diện.
Tô Ngự nổi tiếng là không khéo, thấy vậy cũng đứng dậy đi theo: “Tại sao còn ngại ngùng? Tuy rằng tôi đẹp trai một chút, cũng không đến mức nói chuyện với tôi cũng đỏ mặt thế chứ.”
Vị trí bên cạnh Giang Uyển lúc này cũng bị bỏ trống.
Hạ Khinh Chu vào cùng với Tống Thiệu An.
Hai người có tầm vóc tương đương nhau, nhưng cơ bắp của Hạ Khinh Chu lớn hơn nên nhìn tổng thể trông anh có vẻ áp bức hơn Tống Thiệu An một chút.
Đầu tiên anh liếc nhìn Giang Uyển, sau đó cau mày hỏi Tô Ngự, “Đây là lý do tại sao cậu nhất quyết đòi đến đây ăn tối?”
Tô Dư cười chột dạ: “Ăn ở đâu không phải là ăn, nhìn thấy bài viết trong vòng bạn bè của em Uyển, cảm thấy khá ngon.”
Người phục vụ mang bộ đồ ăn mới thêm vào, cùng với ipad dùng để gọi món.
Cô ấy liếc nhìn xung quanh, không biết phải chuyển nó cho ai.
Hạ Khinh Chu vươn tay nhận lấy, thản nhiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh Giang Uyển.
“Ở đây có gì ngon?”
Người phục vụ tưởng rằng anh đang hỏi cô ấy, mặt đỏ bừng, đang định nói.
Hạ Khinh Chu đặt ipad trước mặt Giang Uyển: “Em gọi đi.”
Giang Uyển sửng sốt một chút, sau đó nhướng mày nhìn anh.
Người kia chống má bằng một tay và thẳng thắn chấp nhận cái nhìn chằm chằm của cô.
Luôn luôn có một chút lười biếng không thể giải thích được xung quanh anh, kiểu thái độ dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Giống như giờ phút này, anh rõ ràng là đang nhìn cô nhìn anh, nhưng trong mắt không có chút tạp niệm.
Ví dụ như ái muội hoặc điều gì khác.
Giang Uyển ừ nhẹ một tiếng, rồi gọi món theo khẩu vị của Hạ Khinh Chu và những người khác.

Sau đó đưa ipad cho Tô Ngự.
Tống Thiệu An yên lặng liếc nhìn bọn họ.
Không nói gì.
Có Tô Ngự ở đây thì không khí không thể nào nhạt nhẽo, từ đầu đến giờ miệng của anh ấy chưa từng dừng lại.
Không có chuyện gì là anh ấy không thể trả lời.
Chu Gia Mính ngồi bên cạnh có lẽ là nạn nhân lớn nhất: “Không nói nữa thì chết à?
Tô Ngự đột ngột dừng lại và chớp chớp đôi mắt chó ngây thơ.
Trong một giây nào đó, Chu Gia Mính đã cảm thấy có lỗi vì giọng điệu của mình.
Nhưng cô ấy đã không nghĩ như vậy trong giây tiếp theo.
Tô Ngự cười nói: “Sẽ chết.”
“”
Giọng điệu của Hạ Khinh Chu khá nhẹ nhàng: “Tôi sẽ kêu phục vụ đặt bàn cho cậu ở bên ngoài, cậu ra ngoài ăn.”
Tô Ngự buồn bực nghiêng người: “Anh Chu, sao anh có thể đối xử với em như thế này.”
Hạ Khinh Chu cười nhẹ, “Cút đi, có thấy buồn nôn hay không?”
Từ góc độ của Giang Uyển, có thể nhìn thấy chiếc răng hổ nhỏ lộ ra nơi khóe miệng khi anh cười.

Có lẽ theo tuổi tác, nó không còn rõ ràng như khi trước.
Nhưng nó vẫn còn khí chất thiếu niên, nhất là khi anh cười.
Cha anh luôn muốn anh đi chỉnh lại hàm răng này, nói rằng với tư cách là người thừa kế của nhà họ Hạ, anh sẽ đảm đương một công việc kinh doanh lớn trong tương lai.
Chiếc răng hổ này chắc chắn sẽ khiến anh không thể khống chế được hoàn cảnh.
Hạ Khinh Chu từ nhỏ đã kiêu ngạo.
Anh khó chịu nhất là loại người lợi dụng vẻ bề ngoài của mình để ra oai.
Nhưng Giang Uyển biết rằng anh giữ chiếc răng hổ đó là vì cô thích nó.
Bản thân anh cũng không thích lắm, cảm thấy nó không đẹp.
Đặc biệt là khi cười.
Khi anh còn học cấp 2, các cô gái thường viết thư tình cho anh.
Nói rằng thích anh, và cũng thích răng hổ nhỏ của anh, rất đáng yêu.
Mỗi lần như vậy, Hạ Khinh Chu tức giận đến muốn nhổ răng tại chỗ.
Nhưng nếu là Giang Uyển, được cô khen đáng yêu và chiếc răng khểnh dễ thương thì anh sẽ ngượng ngùng không nói nên lời.
Nằm trên bàn, không chịu nhìn lên.
Giang Uyển cho rằng mình nói gì sai khiến anh không vui.
Đã dỗ dành anh rất lâu.
Rồi cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt trắng trẻo của anh đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ lên.
Giọng nói mềm mại mị hoặc: “A Uyển, sau này em chỉ có thể khen anh thôi.”

Các món ăn đều đã chuẩn bị xong, Tô Ngự đi làm vài bát nước sốt đặc biệt, nói là dùng cho mì ăn mới có hương vị tuyệt vời.
Anh ấy pha một bát cho Giang Uyển rồi đưa cho cô: “Ăn thử đi, không ngon anh nhảy lầu.”
Giang Uyển nhìn ớt đỏ trên mì, do dự một chút.
Hạ Khinh Chu đã bưng bát đi tới trước mặt cô: “Dạ dày cô ấy không tốt, không ăn được cay.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.