Đọc truyện Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập – Chương 71
Vừa mới hiểu được ghen là cái tư vị gì đã phải nếm trải liên tục, cảm giác này không quá thoải mái.
Khương Mịch nhìn cô gái dám bôi nhọ dáng người của cô, quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa mới nổi trận lôi đình, không kịp nghĩ ngợi mà trực tiếp đẩy cô gái đó ra ngoài.
Sau đó, cô có chút giận chó đánh mèo với Cố Ngôn Phong. Ai bảo anh tốt như vậy làm gì? Khiến cho cả thế giới này đều mơ ước.
Vì thế sau khi đóng cửa lại, Khương Mịch không cảm thấy xấu hổ khi đối diện với Cố Ngôn Phong, cô chỉ cất giọng chua lòm nói: “Thầy Cố đúng là diễm phúc không cạn nha.”
Cố Ngôn Phong vừa mới nhìn thấy Khương Mịch hùng hổ mạnh mẽ nên còn đang hoảng sợ, nhưng anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm thấy Khương Mịch chỉ là đang vô ý ghen tuông thôi, vậy nên cũng trở nên ôn hòa: “Tôi cũng không muốn loại diễm phúc này, em còn nhớ lần trước em bị tôi nhốt ngoài cửa không?”
Khương Mịch nhớ lại, lần đó cô muốn tạo cho Cố Ngôn Phong một bất ngờ nên mới tới đoàn phim vào buổi tối, sau đó dùng hoa chặn qua lỗ mắt mèo, khi ấy Cố Ngôn Phong xoay người bỏ đi thẳng, khiến cô phải gọi điện thoại mới vào được.
Vì thế đối diện với những người tới tìm lúc nửa đêm, Cố Ngôn Phong thông thường đều sẽ không mở cửa.
Nhưng mà… tại sao đêm nay anh lại mở cơ chứ?
“Vậy tại sao hôm nay anh lại mở cho cô ta? Có phải là vì cô ta có dáng người đẹp không?” Khương Mịch muốn nhẫn nhịn nhưng không nhịn nổi, cực kì oán giận nói: “Còn ở cửa nói mấy lời vô nghĩa với cô ta nữa, cứ đẩy thẳng ra ngoài không phải là được à?”
Cô thật sự bực bội. Vốn dĩ cô không thích thảo luận về đề tài dáng người này, bây giờ tự dưng lại bị người ta nói dáng người mình không tốt, đúng là càng nghĩ càng thấy giận.
Cố Ngôn Phong bất đắc dĩ nói: “Em không nhận ra sao? Cô ấy chỉ chờ tôi chạm vào người, chỉ cần lôi kéo, nói không chừng là sẽ có ảnh chụp bị phát tán lên mạng, nói tôi ỷ vào vai thế nên dùng quy tắc ngầm với nữ diễn viên. Vậy nên những người như thế này, có thể không chạm vào thì đừng chạm.”
Khương Mịch trợn mắt há mồm, đầu tiên là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau đó lại thấy chuyện này cô đã được nghe qua rất nhiều lần rồi, chẳng qua đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mà thôi.
“Em biết cô ta.” Khương Mịch căm giận nói.
Đúng là Cố Ngôn Phong không quen biết cô gái kia, nghe cô nói vậy thì thuận miệng hỏi: “Là người của đoàn phim sao?”
“Đúng vậy.” Khương Mịch kinh ngạc nhìn anh một cái: “Anh không quen ư?”
Cố Ngôn Phong lắc đầu: “Không có ấn tượng.”
“Cái ngày mà anh quay cảnh đào hôn ý, người ôm lấy chân anh chính là cô ta.” Khương Mịch nói tới đây, bỗng nhiên phản ứng lại, tức khắc càng thêm tức giận: “Hôm ấy đạo diễn Gia bảo mọi người nghĩ cách ngăn anh lại nhưng không phân công cụ thể từng người nên làm thế nào, chỉ có mỗi cô ta là khác người, nhào thẳng đến ôm chân anh. Em…. Mẹ nó, lúc ấy cô ta đã muốn câu dẫn anh rồi phải không?”
Đúng là làm người ta tức chết mà!
Cố Ngôn Phong thấy mặt cô tức giận đến đỏ bừng thì nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu cô, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Gia Vĩ.
Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã dám trắng trợn quyến rũ anh, đây tuyệt đối không phải là người biết an phận. Nếu để loại người này ở lại đoàn phim, có khả năng sẽ đem đến cho Khương Mịch nhiều phiền phức, đương nhiên anh sẽ phải loại bỏ.
“Cô gái đó tên là gì?” Sau khi điện thoại được kết nối, Cố Ngôn Phong hỏi Khương Mịch một câu.
Khương Mịch đáp: “Hoàng Khanh Khanh.”
Cố Ngôn Phong nói với Gia Vĩ: “Đạo diễn Gia, hiện tại ông có rảnh không? Phía bên tôi xảy ra chút chuyện cần ông giải quyết.”
Gia Vĩ nghe thấy anh nói vậy thì vội vàng đồng ý, một bên cho người đi đến phòng của Hoàng Khanh Khanh, một bên tự mình đi tới chỗ anh.
Cố Ngôn Phong ở trong phòng, Khương Mịch vẫn còn tức giận: “Từ lúc em vào đoàn phim, cô ta lúc nào cũng dính bên người em, ngày nào cũng gọi em là “em gái, em gái”. Ban đầu em còn tưởng là do cô ta nhìn trúng em có dựa, không ngờ lại có dã tâm lớn như vậy.”
Tất cả người ở đoàn phim đều là người mới, nhưng không phải đều là các sinh viên năm nhất. Hoàng Khanh Khanh đang học năm ba, cũng gần như là người mới lớn tuổi nhất ở đây, cô ta tự cho mình là chị đại.
Trước kia Khương Mịch không thể nào thích nổi cô ta, cảm giác con người này quá chú trọng lợi ích và kết quả. Nhưng khi ấy cô vẫn không quá ghét nên chỉ giữ thái độ bình đạm, ai mà ngờ được cô ta lại làm như thế này.
Trắng trợn táo bạo đi quyến rũ đàn ông, thật không biết nên nói cô ta như thế nào nữa.
Tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, lần này người tới là Gia Vĩ.
Cố Ngôn Phong không nói hai lời mà lập tức vào thẳng vấn đề: “Phiền đạo diễn Gia đi xem máy theo dõi trước cửa phòng tôi mười phút trước, sau đó hãy giải quyết.”
Gia Vĩ cũng lờ mờ đoán được đã phát sinh chuyện gì. Chuyện của Bách Mặc mới xử lý xong lại có chuyện xảy ra, ông ta tức giận đến mức không biết nói gì nữa, đành quay đầu đi xem máy theo dõi của khách sạn.
Sau khi tìm được máy theo dõi, Gia Vĩ lại gọi điện cho Cố Ngôn Phong, hỏi anh có muốn xem cùng hay không.
Ngụ ý là, có muốn tự mình giải quyết hay không.
Cố Ngôn Phong từ chối, nói ông ta hãy tự làm.
Mười mấy phút sau, Gia Vĩ một lần nữa gõ cửa phòng Cố Ngôn Phong, đầu tiên là thở dài mệt mỏi, sau đó xin lỗi anh.
Ông ta đã hiểu hết mọi chuyện, không biết Hoàng Khanh Khanh nghe được ở đâu nói Khương Mịch có quan hệ mờ ám với Cố Ngôn Phong.
Trên thế giới này luôn có một vài người như vậy, trong mắt họ, người khác không bao giờ hoàn hảo, chưa bao giờ nguyện ý thừa nhận ưu điểm của người khác, mình thành công là dựa vào thực lực, còn những người khác thành công là dựa vào may mắn hoặc là có chỗ dựa. Hoàng Khanh Khanh chính là loại người này, cô ta thấy Khương Mịch ngoại trừ tuổi trẻ và sự xinh đẹp ra thì không có bất kì ưu điểm nào khác.
Nhìn thấy Khương Mịch được tung hô ở đoàn phim, cô ta liền cho rằng tất cả mọi thứ cô có đều là nhờ lên giường mới có được.
Đàn ông sao, tất cả đều là động vật sống bằng nửa thân dưới, người nhỏ như Khương Mịch thì có mị lực gì? Hoàng Khanh Khanh cực kỳ tự tin vào dáng người của mình, chỉ cần Cố Ngôn Phong đã chạm vào cô ta thì còn chỗ đâu cho Khương Mịch nữa?
Vì vậy cô ta đã lượn lờ trước mặt Cố Ngôn Phong vài ngày, nhưng đối phương ngay cả một con mắt cũng không thèm liếc cô ta lấy một cái. Sau khi biết được ngày mai Cố Ngôn Phong sẽ rời khỏi đoàn phim, Hoàng Khanh Khanh không muốn từ bỏ cơ hội cuối cùng nên đã dứt khoát tìm tới tận cửa.
Nhưng cô ta không ngờ được Khương Mịch cũng ở đó.
Bất quá, như vậy cũng khiến Hoàng Khanh Khanh càng thêm xác định, vì Khương Mịch bò lên giường kim chủ nên mới có được ngày hôm nay.
Quả thực Gia Vĩ đã bị cô ta làm cho tức chết, ngay cả Khương Mịch bò lên giường kim chủ thật đi chăng nữa thì có liên quan gì tới cô ta?
Ông ta kể hết mọi chuyện cho Cố Ngôn Phong nghe, đương nhiên chuyện Hoàng Khanh Khanh nói linh tinh về Khương Mịch thì ông ta không có gan nói.
Cho dù ông ta không nói thì Cố Ngôn Phong cũng có thể đoán được. Sau khi nghe Gia Vĩ nói xong, anh bật một đoạn video trên điện thoại lên, đưa cho ông ta xem: “Đạo diễn Gia, muốn biết quan hệ giữa tôi và Khương Mịch, ông xem xong cái này rồi sẽ rõ.”
Gia Vĩ hơi ngần ngại, bật video lên, phát hiện đó là một đoạn ngắn trong buổi tiệc đính hôn của Cố Ngôn Phong và Khương Mịch.
Lần này Gia Vĩ thực sự chấn động.
Ban đầu ông ta không hề hoài nghi quan hệ của hai người, nhưng sau đó Hoàng Khanh Khanh nói có sách mách có chứng, hơn nữa hai người bọn họ còn ở chung một căn phòng nên trong lòng ông ta cũng khá tin tưởng Hoàng Khanh Khanh. Nhưng thái độ của ông ta vẫn như vậy, cho dù Khương Mịch có bò lên giường Cố Ngôn Phong thật đi chăng nữa thì cũng là chuyện kẻ muốn cho người muốn nhận, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ quay phim là được rồi, không liên quan đến những người khác.
Nhưng ông ta lại không nghĩ tới, vậy mà Cố Ngôn Phong và Khương Mịch lại là vợ chồng chưa cưới?!
Tin tức này nếu truyền ra, chắc chắn sẽ khiến cho toàn bộ giới giải trí phải khiếp sợ.
“Chúng tôi là vợ chồng chưa cưới nhưng cũng không muốn lừa gạt mọi người, chỉ là không muốn bị quấy rầy nên mới lựa chọn không công khai. Nhưng mà chúng tôi rất tin tưởng đạo diễn Gia, cũng không muốn để ông hiểu lầm nên mới nói cho ông biết chân tướng.” Cố Ngôn Phong lấy lại điện thoại, ngữ khí nghe thì uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng hàm nghĩa sau từng câu chữ lại khiến người khác run sợ: “Khương Mịch còn trẻ nên không hiểu mấy chuyện lục đục này. Đạo diễn, ông đã đồng ý với tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, phiền ông rồi.”
Gia Vĩ: “……”
“Yên tâm đi, Hoàng Khanh Khanh đã bị chúng tôi hủy hợp đồng.” Gia Vĩ hơi dừng lại, sau đó bổ sung thêm: “Sau này, chỉ cần là đoàn phim của tôi thì sẽ không dùng cô ta nữa.”
Ý tứ này chính là muốn phong sát.
Cố Ngôn Phong mỉm cười nói: “Cảm ơn Gia đạo, hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn gây phiền phức cho ông.”
Gia Vĩ vội nói không phiền, sau đó nói thêm hai câu khách khí nữa rồi mới rời đi.
Lúc này Khương Mịch mới hoàn toàn bình tĩnh lại, lo lắng nhìn theo bóng lưng Gia Vĩ: “Anh cho đạo diễn Gia xem video, liệu có bị truyền ra bên ngoài không?”
Trước sau cô đều lo lắng mối quan hệ này sẽ đem đến phiền phức cho anh, trong lòng cực kì rối rắm. Muốn công khai, muốn nói cho toàn thế giới biết Cố Ngôn Phong là vị hôn phu của cô, nhưng lại sợ Cố Ngôn Phong bị liên lụy, bị người ta nói xấu.
Cố Ngôn Phong nhận ra điều Khương Mịch đang lo lắng, nhưng lại không biết cô lo lắng vì cái gì nên chỉ đành an ủi: “Yên tâm đi, chắc chắc là không.”
Khương Mịch không hiểu: “Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?”
“Tôi đã nói việc này chỉ nói cho một mình ông ấy biết, nếu bị truyền ra bên ngoài thì ông ấy cũng không gánh nổi trách nhiệm. Vậy nên cho dù ông ấy muốn nói cũng không thể nói được.” Cố Ngôn Phong phân tích cho cô.
Khương Mịch không lời nào để nói, đành giơ ngón cái ra với anh.
Náo loạn một hồi, không khí ái muội đã sớm tan biến, Cố Ngôn Phong thấy thời gian cũng đã khuya, bèn chủ động nói: “Hoàng Khanh Khanh bị đuổi đi rồi, em không cần lo lắng nữa, mau về nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Mịch vẫn chưa muốn đi, cô cố gắng tìm chút chuyện để nói với anh: “Thật ra em tới tìm anh là có chút chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?” Cố Ngôn Phong hỏi.
“Hôm nay em đã cẩn thận quan sát Ngu Bạch, phát hiện cậu ta không hề kinh ngạc khi biết tin Bách Mặc hủy hợp đồng với đoàn phim, chắc là đã biết từ trước rồi.” Khương Mịch nói: “Lần trước Bách Mặc có tới đoàn phim đúng không? Em đoán rằng khi đó cậu ta đã nói trước với Ngu Bạch.”
Cố Ngôn Phong gật đầu: “Chắc là vậy.”
Khương Mịch bỗng nhiên phát hiện, hình như việc này cũng chẳng mấy quan trọng, vì thế đành miễn cưỡng nói tiếp: “Như vậy thì càng chứng minh Bách Mặc cực kì nguy hiểm, anh phải chuẩn bị tinh thần đó.”
Cố Ngôn Phong nhìn dáng vẻ cố vắt hết óc ra để tìm đề tài của cô, đáy lòng bỗng trở nên mềm mại: “Tôi biết rồi. Em cũng phải để ý tới Ngu Bạch. Tôi đoán mặc dù Bách Mặc đã rời khỏi đoàn phim nhưng có lẽ cậu ta vẫn chưa buông tha cho em và Ngu Bạch đâu, nhất định cậu ta sẽ tìm cách lấy tin tức từ chỗ các em, đồng thời xác định xem em còn thích cậu ta không. Thiên tài 70 xu không có năng lực nghe lén, vì vậy nên lần này Bách Mặc mới mắc mưu. Vì thế nếu Bách Mặc muốn lấy tin tức thì chỉ có thể lấy từ chỗ các em. Chẳng phải hôm đó cậu ta cầm điện thoại của Ngu Bạch sao? Tôi nghi ngờ cậu ta đã đặt thiết bị nghe trộm trên chiếc điện thoại đó.”
“Em nhớ rồi.” Khương Mịch gật đầu, sau đó lại cảm thấy buồn bực: “Nhất định lần này chúng ta phải giải quyết xong Bách Mặc.”
Chỉ khi nào giải quyết xong chuyện này thì mới không có người lôi quá khứ của nguyên chủ ra ngăn cản, khi đó cô mới dám danh chính ngôn thuận mà theo đuổi Cố Ngôn Phong.
Cố Ngôn Phong hơi dừng lại, nhẹ nhàng ôm lấy Khương Mịch: “Tôi bảo đảm.”
…..
Quay về phòng của mình, Khương Mịch vẫn còn như người ở trên mây.
Cố Ngôn Phong đã ôm cô rất nhiều lần, nhưng bất kể là khi chân cô bị thương hay là sau khi cô ngủ thì thái độ của anh cũng rất lãnh đạm, điều đó khiến Khương Mịch chưa bao giờ nghĩ nhiều.
Nhưng tối hôm nay sau cái ôm kia….
Rốt cuộc là vì Cố Ngôn Phong muốn an ủi cô hay là vì một ý nghĩa đặc biệt nào khác đây?
Con người khi lâm vào tình yêu sẽ đặc biệt mẫn cảm, đối với người mình thích, mỗi một câu nói hay mỗi một động tác đều sẽ nghĩ nhiều.
Khương Mịch cũng giống như vậy, bây giờ cô đang thích Cố Ngôn Phong, đối với hành động của anh sẽ không nhịn được nghĩ xem trong đó có ý nghĩa gì không.
Cô đang nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra mình đã quên mất một vấn đề quan trọng.
Ban đầu Cố Ngôn Phong “mua” một vị hôn thê chỉ là để cắt đứt tham vọng của Tiêu Hàm Sương đối với tập đoàn Tây Xuyên. Mà bây giờ Tiêu Hàm Sương đã chết, vấn đề nan giải của Cố Ngôn Phong cũng đã được giải quyết.Hôn ước giữa hai người bọn họ đã không còn ý nghĩa gì nữa, ngược lại còn đem lại rất nhiều phiền phức cho nhau.
Vậy thì tại sao từ trước tới nay Cố Ngôn Phong chưa bao giờ chủ động giải trừ hôn ước?
Là vì đang đợi cô chủ động nói ra sao?
Hay là lo cô sống một mình không tốt nên vẫn muốn tiếp tục chăm sóc cô?
Hay là… thật ra anh cũng… có ý gì khác với cô?
Trái tim Khương Mịch đập bình bịch thảng thốt. Chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này có lẽ chính là phát hiện người mình thích, thật ra cũng thích mình.
Chỉ là cô không dám xác định.
“Thích” của Cố Ngôn Phong là sự đồng cảm, hay là “thích” trong tình yêu?
“Nhìn đường…”
“Cộp!”
Khương Mịch ôm đầu, đối diện với tầm mắt của Tạ Hiểu Toàn, nước mắt rơi lã chã.
“Tớ đã bảo cậu nhìn đường rồi đấy.” Tạ Hiểu Toàn cạn lời với cô, vốn dĩ cô ấy còn đang mơ màng buồn ngủ, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo mà bò dậy xem đầu Khương Mịch: “Không ổn rồi, đỏ lên rồi này, nói không chừng ngày mai sẽ sưng lên mất.”
Khương Mịch không muốn nói chuyện nữa: “……”
Đây là vui quá hóa buồn sao?
Đau quá!
“Cậu đừng xoa nữa.” Tạ Hiểu Toàn giúp cô thổi nhẹ lên vết thương, không để cô lộn xộn mà trực tiếp chuyển sang chuyện khác: “Tớ còn tưởng rằng tối nay cậu sẽ không về cơ. Ngày mai thầy Cố đi rồi, cậu không ngủ cùng anh ấy sao?”
Khương Mịch: “Khụ khụ……”
Lần này cô đã quên mất cơn đau trên đầu: “Cậu nói cái gì vậy?”
“Mịch Mịch, hai cậu không phải…” Tạ Hiểu Toàn bày ra một tư thế: “Không phải vẫn chưa… chưa cái đó đấy chứ?”
Khương Mịch vừa nhìn đã hiểu, đỏ mặt nói: “Đương nhiên là không rồi, trong đầu cậu suốt ngày nghĩ cái gì vậy hả?”
“Quả thực cậu có chút nhỏ…”
“Tớ không nhỏ!” Khương Mịch không thích nhất chính là nghe chữ “nhỏ” này, cho dù là nói cô nhỏ tuổi hay là nhỏ cái khác.
Tạ Hiểu Toàn “phụt” một tiếng bật cười, thấp giọng nói bên tai cô: “Cậu biết cách tốt nhất để làm ngực to ra là gì không?”
“Tớ không muốn biết.” Khương Mịch ngoài miệng thì nói vậy, nhưng nhớ tới dáng người của Hoàng Khanh Khanh khi nãy, cộng thêm lời của Tạ Hiểu Toàn nói thì trong mắt không giấu được khát vọng.
Tạ Hiểu Toàn bị cô chọc cười, thấp giọng nói bên tai cô một câu.
Khương Mịch trực tiếp nhảy dựng lên, thiếu chút nữa lại bị đụng vào mặt giường, từ mặt đến cổ đều đỏ ửng, trông chẳng khác gì quả táo đỏ.
“Đều là người trưởng thành rồi, xấu hổ cái gì chứ.” Tạ Hiểu Toàn bày ra dáng vẻ “cậu đúng là đồ không có kiến thức”, nói: “Hơn nữa, dù cậu đang còn nhỏ nhưng thầy Cố cũng lớn tuổi rồi, anh ấy nhịn không thấy khổ sở sao?”
Khương Mịch: “……”
Đề tài này còn khủng bố hơn so với việc thảo luận dáng người nữa.
“Đừng nói nữa mà.” Khương Mịch lại lảng sang chuyện khác: “Cậu đoán xem, vừa rồi ở trong phòng thầy Cố tớ đã nhìn thấy gì?”
Tạ Hiểu Toàn tò mò hỏi: “Thấy gì?”
“Hoàng Khanh Khanh mặc váy ngủ tới quyến rũ thầy Cố.” Khương Mịch nhắc tới chuyện này liền tức giận.
“Vãi chưởng!” Tạ Hiểu Toàn còn tức hơn cả cô: “Tại sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy! Dám khinh nhờn nam thần của tớ! Thật tức chết mà!”
Khương Mịch kể tỉ mỉ lại mọi chuyện cho cô ấy nghe.
Tạ Hiểu Toàn tức giận xong lại hung hăng mắng Hoàng Khanh Khanh một trận.
Khương Mịch nằm trên giường, nói tổng kết: “Cho nên cậu xem, thầy Cố không có nhu cầu về phương diện đó.”
Tạ Hiểu Toàn mất nửa ngày mới đuổi kịp mạch não của cô, không biết nên cười hay nên tức, cuối cùng đành ném cái gối ôm qua: “Cậu có bị ngốc không hả? Thầy Cố từ chối Hoàng Khanh Khanh, không phải là vì không có nhu cầu, mà là anh ấy không phải loại người ăn tạp! Thôi, không nói với cậu nữa, đau lòng cho nam thần của tớ quá thôi.”
Cô ấy tắt đèn đi ngủ, không quan tâm tới Khương Mịch nữa.
Thật ra cũng không phải là Khương Mịch không hiểu, cho dù cô chưa thấy nhưng cũng từng đọc qua tiểu thuyết. Vậy nên có một số việc, trên cơ bản thì cô hiểu, nhưng khi áp dụng nó vào hiện thực thì… Cố Ngôn Phong thực sự có nhu cầu sao?
Bình thường anh giải quyết như thế nào?
Anh sống chung với cô lâu như vậy rồi, thậm chí cũng đã từng ngủ chung một chiếc giường, nhưng chưa bao giờ anh thể hiện ra cái gì cả, không hề có một chút dấu vết.
Là do năng lực khống chế của anh quá mạnh, hay là do anh không có ý gì với cô?
Chắc không phải anh có người phụ nữ khác rồi chứ?
Khương Mịch lâm vào một vòng xoáy mới.
Cô cứ rối rắm như vậy mà chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ đều xuất hiện hình ảnh Cố Ngôn Phong.
Ở hình ảnh cuối cùng, Cố Ngôn Phong nói với cô: “Em sợ nhỏ à? Để tôi xoa giúp em, xoa rồi nó sẽ to lên.”
Khương Mịch giật mình một cái, tỉnh lại, thiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống.
“A a a a a a!” Khương Mịch kêu lên.
Chuyện gì vậy trời?!
Tạ Hiểu Toàn bị cô làm cho thức giấc, mắt nhập nhèm hỏi: “Cậu bị làm sao thế?”
Khương Mịch ném cái gối sang: “Tất cả đều tại cậu!”
Tạ Hiểu Toàn không thể hiểu nổi: “Gì đó? Cậu có bệnh à? Nhớ uống thuốc đi.”
Khương Mịch dùng sức lắc đầu, muốn loại giấc mộng kia ra khỏi não.
Hôm nay Cố Ngôn Phong phải rời khỏi đoàn phim, Gia Vĩ tự mình đưa anh đến bãi đỗ xe, đương nhiên Khương Mịch cũng đi theo.
Cố Ngôn Phong chào tạm biệt mấy câu với Gia Vĩ, sau đó duỗi tay về phía Khương Mịch.
Đầu óc Khương Mịch đình trệ, bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước.
Cố Ngôn Phong không hiểu ra sao: “…… Làm sao vậy?”
Khương Mịch: “……”
Đang nghĩ cái gì đó? Điên rồi à?
Phát điên mất thôi!!!
Gia Vĩ thấy mặt mày cô đỏ ửng, chỉ nghĩ là hai người này muốn thân mật nhưng ngại có ông ta mở đây nên vội chủ động quay người sang hướng khác.
Khương Mịch thầm mắng chính mình một trận, thấy vẻ mặt Ngôn Phong nhàn nhạt, sợ anh hiểu lầm nên chủ động tiến đến ôm anh: “Thầy Cố, em không muốn anh đi đâu.”
Cả người Cố Ngôn Phong cứng đờ.
Sau đó Khương Mịch lại ghé sát vào tai anh, thì thầm nói: “Đạo diễn Gia đang ở bên cạnh nhìn, em diễn kịch cho ông ấy xem đó.”
Cố Ngôn Phong nhắm mắt lại, đè xuống xao động trong lòng, lúc mở mắt ra lại nhìn thấy trên đầu cô có một cục u, sắc mặt ngay lập tức biến đổi: “Làm sao thế này?”
“Tối hôm qua không cẩn thận bị đụng ấy mà.” Khương Mịch lắc đầu nói: “Không sao đâu, không đau nữa rồi.”
Cố Ngôn Phong hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn cúi xuống hôn lên cục u kia một cái: “Sao lại không cẩn thận vậy? Em bị thế này, tôi đau lòng lắm…. Tôi cũng đang diễn kịch cho đạo diễn Gia xem.”