Đọc truyện Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập – Chương 56
Edit: Rùa.
Vốn dĩ Khương Mịch còn đang xấu hổ và cảm động, kết quả sau khi Cố Ngôn Phong nói thế thì cô đã nuốt ngược cảm xúc trở về.
Cô mặt dày tức giận nói: “Thầy Cố, đã hơn một tháng rồi mà sao anh còn nhớ vậy? Trí nhớ thật tốt đó.”
Da mặt Cố Ngôn Phong cũng dày không kém: “Đương nhiên rồi, nếu không thì sao làm học bá được.”
“…” Khương Mịch làm mặt quỷ: “Không có.”
Cố Ngôn Phong: “Không có là ý gì?”
“Thầy Cố ở trong lòng em, chỉ có mười sáu ưu điểm.” Khương Mịch cười nói: “Còn lại bốn cái, nghĩ không ra.”
Cố Ngôn Phong: “…”
Anh xoay người ngồi trên đống tuyết: “Tự em đắp người tuyết đi, thầy Cố sẽ không giúp em đâu.”
“Thầy Cố đúng là quỷ hẹp hòi.” Khương Mịch nhăn mũi, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Không thì không, em tự đắp. Anh cứ ngồi yên đó đừng nhúc nhích, em sẽ xem anh làm người mẫu, đắp người tuyết hình thầy Cố.”
Khóe miệng Cố Ngôn Phong hơi cong lên, vẫy tay về phía Khương Mịch: “Qua đây.”
Khương Mịch chần chờ trong giây lát rồi vẫn đi tới trước mặt anh: “Làm gì vậy?”
Cố Ngôn Phong kéo tay cô, nhét cổ tay áo vào trong găng tay, sau khi sửa soạn xong một lần mới nói: “Đừng để tuyết dính vào da, đi thôi.”
Khương Mịch mím môi, xoay người đi vào trong màn tuyết, tìm khối tuyết nào đó thật tốt sau đó dồn lại trước mặt Cố Ngôn Phong, miệng lẩm bẩm: “Hiểu Toàn nói với em rồi, đầu tiên phải xây một cái bệ đã. Thầy Cố…”
Cô ngẩng đầu dùng ánh mắt ước chừng Cố Ngôn Phong, sau đó tự quyết định: “Ừm, phải xây một cái bệ lớn mới được.”
Cố Ngôn Phong: “…”
Cứ cảm giác mấy lời này có gì đó sâu xa, nhưng lại không biết sâu xa ở chỗ nào.
“Sau đó là thân hình của thầy Cố.” Khương Mịch dùng xẻng vỗ vỗ lên cái bệ, sau đó lại bắt đầu hướng lên trên mặt người tuyết: “Dáng người thầy Cố quá đẹp…”
“Không đẹp.” Giọng nói của Cố Ngôn Phong vang lên, dọa Khương Mịch sợ chết khiếp.
Cô vừa mới quay đầu đã phát hiện Cố Ngôn Phong không biết từ khi nào đã im lặng tiến tới, ngồi xổm bên cạnh cô, đầu của hai người cơ hồ đặt cạnh nhau. Vừa rồi cô dùng lực quay đầu hơi mạnh chút, suýt chút nữa đã dán sát vào người anh.
Khương Mịch ngả người sang bên cạnh, trực tiếp dập mông xuống tuyết, thẹn quá hóa giận nói: “Thầy Cố, anh biết dọa người có thể làm chết người không?”
“Tôi chỉ biết, em làm như vậy…” Cố Ngôn Phong không tránh đi, ngược lại còn tiến đến gần Khương Mịch hơn một chút, thầm thì nói: “Thì thầy Cố của em sẽ tan đi mất đấy.”
“Thầy Cố của em”, những lời này giống như một móng vuốt nho nhỏ nhẹ nhàng cào trong lòng Khương Mịch, làm lòng cô lúc lên lúc xuống.
“Người tuyết không phải đắp như vậy sao?” Khương Mịch cố gắng trấn định, đưa cái xẻng cho Cố Ngôn Phong: “Anh làm thử đi.”
Cố Ngôn Phong vứt cái xẻng sang một bên, duỗi tay ra lấy một nắm tuyết lăn lăn trên mặt đất: “Em chưa xem video hay hình ảnh bao giờ à? Thật ra người tuyết được tạo thành từ những quả bóng tuyết hình tròn như thế này.”
Đương nhiên Khương Mịch đã xem qua, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm nên sẽ không chú ý đến những thứ này. Lúc này nghe thấy vậy thì cũng quên mất sự xấu hổ lúc trước, chạy tới cướp bóng của Cố Ngôn Phong: “Hóa ra là phải lăn quả cầu tuyết à? Thầy Cố anh để em lăn thử xem… Thầy Cố anh để em lăn đi mà, thầy Cố.”
Cố Ngôn Phong: “…”
Khương Mịch không khác gì một đứa trẻ, lăn lăn quả cầu tuyết rất vui: “Lăn lăn thầy Cố nè…”
Dù sao cũng có một trận tuyết vừa đi qua nên nhiệt độ không khí bên ngoài rất thấp, chóp mũi và khuôn mặt của Khương Minh bị đông đến đỏ ửng, thở ra thành khói trắng lờn vờn quanh miệng. Nhưng cô lại không cảm thấy lạnh chút nào cả, cười đến hai mắt híp lại, trên nền tuyết lưu lại dấu chân cô chạy còn nhanh hơn cả khi bị ép tập thể dục nữa.
“Không đúng lắm.” Cố Ngôn Phong nhìn quả bóng tuyết lớn kia: “Thầy Cố của em không béo như vậy.”
Khương Mịch dừng lại nhìn, quả nhiên quả cầu tuyết kia đã lớn lắm rồi.
Cô ôm quả bóng đi qua, đặt nó lên cái bệ, sau đó hỏi Cố Ngôn Phong: “Tiếp đến phải làm sao bây giờ?”
“Đắp thêm một cái đầu nữa.” Cố Ngôn Phong nói: “Đừng to quá.”
Lần này Khương Mịch đã rất chú ý, lăn lăn nặn một cái đầu nhỏ, còn thì thầm nói: “Đầu của thầy Cố rất nhỏ, khiêm tốn thôi.”
Vì thế, Khương Mịch nặn ra một Cố Ngôn Phong đầu nhỏ mình to, tỉ lệ vô cùng khoa trương, thậm chí ngay cả cô còn không nhịn được ngã trái ngã phải: “Thầy Cố, anh mập ra rồi.”
Lúc này Cố Ngôn Phong mới đi tới, nghiêm túc nhìn “bản thân” thảm đến không nỡ nhìn kia, rùng mình nói: “Yên tâm, em sẽ không có cơ hội nhìn thấy tôi như vậy đâu.”
“Không nhất định đâu.” Khương Mịch phản bác: “Chờ khi nào anh đến tuổi trung niên rồi…”
“Không đâu.” Cố Ngôn Phong cướp lời cô, rất không biết xấu hổ mà nói: “Thầy Cố của em chẳng sợ già, ít nhất dáng người có thể bảo đảm để không bị biến dạng.”
Khương Mịch lén lút thè lưỡi: “Thầy Cố đúng là quá tự tin.”
“Không tin thì em chờ mà xem.” Cố Ngôn Phong nói.
Khương Mịch gật đầu: “Vâng, em sẽ chờ.”
Nói xong lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Cố Ngôn Phong cầm đạo cụ là một củ cà rốt đi tới, định cho thêm vào khuôn mặt của mình, lại bị Khương Mịch cướp mất: “Để em! Đây là người tuyết của em, anh không cần phải cướp việc của em như thế!”
Cố Ngôn Phong nghe lời đưa cho cô, sau đó lại nặn một quả cầu tuyết nữa.
Đợi Khương Mịch đã đắp xong mắt, mũi, miệng cho thầy Cố rồi, vừa quay đầu lại thì đã thấy Cố Ngôn Phong lăn lăn một quả cầu tròn xoe, thuận miệng hỏi: “Anh còn định làm gì nữa vậy?”
“Nặn người tuyết.” Cố Ngôn Phong đáp: “Lúc em nói xấu tôi mà không nghĩ được tôi cũng có thể nặn ra Khương Mịch sao?”
Khương Mịch: “…”
“Thầy Cố, sao anh lại mang thù như vậy chứ?” Khương Mịch nhào người qua cướp qua cầu tuyết trong tay anh: “Em không thích cái này, quá béo.”
Cố Ngôn Phong lóe lên tia sáng, để Khương Mịch cứ thế ngã vào đống tuyết, dù sao ngã cũng không đau nên anh không tới đỡ cô.
Khương Mịch không chịu từ bỏ, liền thuận thế ôm lấy chân Cố Ngôn Phong: “Thầy Cố, anh quá keo kiệt rồi. Đàn ông phải rộng lượng thì mới có người thích, hiểu chưa?”
“Thầy Cố tồn tại chính là để nói cho em biết, đàn ông keo kiệt cũng có thể có người thích được.” Cố Ngôn Phong nói.
Khương Mịch: “!!!”
Thật là… da mặt dày vô địch quá đi.
“Thầy Cố, em sai rồi.” Khương Mịch ngoan ngoãn xin lỗi, sau đó nhân lúc anh không chú ý liền dịch lên phía trước, làm Cố Ngôn Phong ngã xuống đất một lần nữa.
Lần này Khương Mịch không quan tâm xem có mờ ám hay không mà mạnh mẽ thể hiện sức mạnh của bản thân bằng cách đánh tan quả cầu tuyết trong tay anh.
Quả cầu tuyết vỡ vụn rơi xuống như mưa, Cố Ngôn Phong bỗng nhiên duỗi tay ra nhấn đầu Khương Mịch một cái, đem mặt cô ấn trong lồng ngực mình.
Khăn quàng cổ của anh vừa hay lót phía dưới mặt Khương Mịch, lớp chỉ thêu mềm mại dán lên da thịt lạnh như băng, đem lại cảm giác vô cùng ấm áp.
Hormone nam tính mãnh liệt từ bốn phương tám hướng thổi tới, các giác quan đều bị xâm nhập, đầu Khương Mịch trống rỗng không còn một mảnh, cô chỉ có thể nghe được tiếng tim đập “thình thịch thình thịch” xung quanh, không biết đó là của cô hay Cố Ngôn Phong.
Thật lâu sau, cũng có lẽ chỉ trong hai giây, bàn tay đằng sau gáy cô lại rời đi.
Khương Mịch bỗng nhiên bị chập mấy một nhịp, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Những bông tuyêt rời đầy xuống người Cố Ngôn Phong, trên quần áo của cô cũng có, nhưng trên mặt cô lại không dính một chút nào cả.
Động tác vừa rồi Cố Ngôn Phong không chút do dự che chở cho cô lại hiện lên, hô hấp Khương Mịch liền rối loạn.
“Không cần phải nhẫn tâm như vậy.” Cố Ngôn Phong dùng ngữ điệu nhàn nhạt mà nói: “Tôi nặn cho em cái khác là được chứ gì? Nặn người tuyết thon thả.”
Một câu của anh đã đánh tan bầu không khí ái muội ban nãy, nhưng kỳ lạ rằng Khương Mịch cũng phát hiện tâm trạng của mình hơi trùng xuống, hình như cô có chút không vui.
“Được thôi.” Cô không rõ cảm xúc của bản thân là gì, chỉ thuận miệng nói: “Anh nói thì phải giữ lời đó.”
Cố Ngôn Phong gật đầu, đứng lên vỗ những bông tuyết rơi xuống, lại tiếp tục nặn lại một quả bóng nhỏ: “Hay là em tới nặn cho yên tâm?”
Khương Mịch kéo sự chú ý của mình về người tuyết, cảm xúc cũng theo đó mà dần trở nên bình ổn hơn.
“Được.” Khương Mịch cầm quả cầu tuyết chỉ bằng nửa quả ban nãy: “Thế này là được rồi, em gầy như vậy thôi.”
Cố Ngôn Phong nghe theo cô, đặt quả cầu tuyết lên bệ: “Còn thiếu một quả đầu nữa?”
“Lời này sao nghe giống phim kinh dị vậy?” Khương Mịch một bên mắng mỏ, một bên nhanh chóng nặn một cái đầu.
Vì yêu cầu hết sức mãnh liệt của Khương Mịch, người tuyết là cô nhỏ hơn người tuyết Cố Ngôn Phong ước chừng khoảng hai vòng.
Một cái thì mập mạp mũm mĩm, một cái thì xinh xắn lanh lợi, đứng gần nhau vậy mà rất hài hòa.
Khương Mịch lấy điện thoại ra chụp, còn cố ý cười nhạo Cố Ngôn Phong: “Thầy Cố là đồ béo.”
Cố Ngôn Phong liếc nhìn cô một cái, không phản bác, bản thân cũng lại chụp mấy tấm, sau đó đưa Khương Mịch vào nhà: “Bên ngoài rất lạnh, không thể chơi lâu được, coi chừng bị cảm mạo đó.”
Đúng là Khương Mịch cũng có chút mệt mỏi nên theo anh đi vào.
Từ sau khi nghỉ hè chuyển đi, đến bây giờ cũng đã nửa năm chưa được quay về nơi này, Khương Mịch vừa bước vào cửa đã vô cùng hoài niệm.
Cách bày trí của nơi này vẫn chưa thay đổi, Khương Mịch từ cửa đi đến số pha, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Bên trên bàn trà có một hộp quà tặng.
“Tặng quà cho em đó, mở ra xem đi.” Có Ngôn Phong ở bên cạnh nói.
Khương Mịch sửng sốt, cảm thấy vô cùng áy náy: “Còn có quà à? Em… em còn chưa tặng quà cho anh đâu, thật ngại quá, hay là thôi bỏ đi?”
Thật ra Khương Mịch cũng có ý định tặng quà cho Cố Ngôn Phong, đã chọn xong rồi nhưng lại không mua. Cô nghĩ rằng mười lăm ngày nữa cô có thể nghỉ đông rồi, sau đó ngày đầu tiên cô đã phải tiến vào đoàn làm phim, đợi khi nào ăn Tết có thể nói với Hạ Uẩn Dung rằng muốn mượn tiền thù lao đóng phim trước, dùng tiền của mình đi mua quà cho Cố Ngôn Phong sau.
Bây giờ cô toàn dùng tiền của anh để sinh hoạt, nếu dùng tiền của anh để mua quà cho anh nữa thì cảm giác không lịch sự lắm.
“Hộ khẩu của em nằm trong hộ khẩu của tôi, mua quà cho em không phải là việc bình thường sao?” Cố Ngôn Phong cười nói: “Hơn nữa, quà này để sau cũng không được, em cứ mở ra xem trước đi.”
Anh nói đến mức này rồi, Khương Mịch từ chối cũng không được nữa, đành phải mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc khăn quàng cổ YIG màu hồng nhạt, YIG là một nhãn hiệu xa xỉ trên thế giới, một chiếc khăn này giá trị phải lên tới hơn sáu con số.
Khương Mịch nhìn kỹ mới thấy cách thêu ở đây tạo thành chữ “M”… Quá rõ ràng, đây là một chiếc khăn quàng cổ được chế tác riêng.
Vậy nên không thể không nhận được.
Cố Ngôn Phong: “Thích không?”
Khương Mịch gật đầu: “Thích, nhưng nó quá quý giá.”
Cố Ngôn Phong rút khăn quàng cổ ra đeo nó cho cô: “Rất đẹp.”
Trắng trắng hồng hồng, kết hợp với màu da của Khương Mịch thì lại càng đẹp hơn, giống như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, trông thật đẹp mắt.
Tự bản thân Khương Mịch cũng cảm thấy đẹp, nhưng gánh nặng tâm lý vẫn có chút nặng nề.
“Nếu em vẫn còn cản thấy băn khoăn… thì tặng lại tôi một món quà cũng được.” Cố Ngôn Phong lấy từ dưới bàn trà ra một cái hộp: “Mấy ngày này tôi nảy ra một ý tưởng, cảm thấy rất thích.”
Khương Mịch bị anh hấp dẫn lực chú ý, ngồi xuống bên cạnh nhìn chằm chằm vào cái hộp: “Là ý tưởng gì vậy?”
“Thẻ trò chơi.” Cố Ngôn Phong mở chiếc hộp ra, bên trong có một chồng tấm card.
“Trò chơi?” Khương Mịch không hiểu: “Cái này chơi như thế nào?
“Ví dụ như, đây là thẻ nói ưu điểm.” Cố Ngôn Phong đẩy một tấm card về phía Khương Mịch: “Em phát hiện ra một ưu điểm của tôi thì có thể viết lên trên mặt này tặng tôi, hoặc chờ tôi sưu tập đủ… 20 hoặc 30 tấm thẻ thì có thể đổi lấy một ước nguyện. Sau đó tôi lấy một tấm thẻ ước nguyện đổi lấy một ước nguyện cho em.”
Khương Mịch chớp chớp mắt, tỏ vẻ hứng thú nhìn Cố Ngôn Phong: “Có thể đổi những ước nguyện như thế nào? Anh có thể lấy ví dụ hay không?”
“Ví dụ như, sáng ngày mai 6 giờ sáng rời giường, chạy năm kilomet.” Cố Ngôn Phong nói.
Khương Mịch: “…”
Một trò chơi lãng mạn như vậy, kết quả vào đầu thầy Cố, điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là tập thể dục.
Thôi được, cô đã tin cho dù anh già thì cơ thể cũng không biến dạng rồi.
Cố Ngôn Phong nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc hỏi: “Chơi không?”
Khương Minh đã có chút lung lay: “Hai chúng ta chơi cùng nhau chứ? Em có thể đổi ước nguyện cho anh không?”
Cố Ngôn Phong: “Đương nhiên là có thể.”
Khương Mịch: “Vậy ok!”