Đọc truyện Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập – Chương 45
Edit: Rùa.
Khương Mịch không biết mình ngủ từ bao giờ, dù sao ngay từ đầu khi cô ôm Cố Ngôn Phong, sau đó lại nghe thấy hơi thở của anh bên tai đã có cảm giác yên tâm cùng ấm áp, vì thế bất tri bất giác liền ngủ rồi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại thì ánh nắng sáng sớm đã lên cao, Cố Ngôn Phong vừa mới tắm xong đi ra, quả nhiên là anh có thói quen tắm buổi sáng.
“Tỉnh rồi thì dậy đi.” Cố Ngôn Phong mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta tới nhà dì Tiêu xem thử.”
Khương Mịch vốn ban đầu còn có chút thẹn thùng, ngay sau khi nghe Cố Ngôn Phong nói vậy thì chúng biến mất không còn dấu vết, nhanh chóng xuống giường rửa mặt.
Sau bữa sáng, Cố An biết Khương Mịch thích cây bạch quả nên vô cùng hứng thú mang cô đi ra ngoài nhìn ngắm.
Vốn Khương Mịch còn muốn tìm cớ để đến nhà của Tiêu Hàm Sương, nghe vậy thì liền vui vẻ kéo Cố Ngôn Phong cùng nhau ra cửa.
Nhà của Tiêu Hàm Sương ở sát vách, vừa ra khỏi cửa là thấy.
“An An, em có thể vào nhà dì Tiêu xem thử không?” Khương Mịch nói: “Hôm qua sau khi nghe chị nói, em cảm thấy dì ấy cũng quá khổ rồi, muốn sang thăm cho dì nén nhang.”
Cố An đương nhiên nói được, ba người cùng nhau đi vào nhà của Tiêu Hàm Sương.
Các phòng ở bị cháy đến mức không sót một thứ gì, mặt tường trong hay ngoài đều bị cháy đen thành một mảnh, trong nhà dường như không còn thứ gì là không bị cháy.
Vậy mà nhà vẫn chưa sụp, đây cũng là một điều may mắn.
Chỉ là bên trong thoạt nhìn còn rất sạch sẽ. Đương nhiên không phải sạch sẽ theo kiểu bình thường mà là những vật dụng nho nhỏ đều được rửa sạch, nhìn qua không giống như là mười mấy năm không có ai ở.
“Có người quét dọn à?” Khương Mịch hỏi.
Cố An nói: “Năm đó sau khi dì Tiêu xảy ra chuyện, bác gái đã cho người sửa sang lại rồi. Bác gái nói dì Tiêu lúc sinh thời thích sạch sẽ, tuy rằng dì ấy mất rồi thì trong nhà cũng không thể bừa bộn được. Bây giờ cứ mỗi Tết hàng năm, bác gái sẽ quay về đây quét dọn một lần.”
Khương Mịch có chỗ nghi hoặc: “Thế sao dì không dứt khoát sửa sang lại nhà cho dì Tiêu vậy? Hẳn là dì không thiếu chút tiền ấy chứ?”
“Dù sao cũng là nhà của người ta, hơn nữa dì Tiêu còn có con trai mà.” Cố An nói: “Bác gái không thể nào làm thay được.”
“Cũng đúng, là em nghĩ đơn giản quá rồi.” Khương Mịch tùy tiện nhìn nhìn, sau đó đi vào trong nhà.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, trong phòng còn được dọn dẹp lau rửa qua nên muốn tìm lại dấu vết là chuyện không có khả năng.
Khương Mịch đứng ở cửa vừa hay ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi.
“Sao vậy?” Cố Ngôn Phong vẫn đang tìm kiếm manh mối, lúc này cũng vừa hay đi tới cửa, nhìn thấy Khương Mịch đang nhìn về hướng của Cố gia thì liền dừng lại.
“Chờ đã.” Khương Mịch nhìn Cố Ngôn Phong chớp mắt, sau đó gọi Cố An: “An An, có thể nhờ chị việc này không?”
Cố An chạy ra: “Gì thế?”
“Ở trong nhà có nến hương không?” Cô hỏi: “Cứ vào đây nhìn thì cũng không có thành ý, nghe nói rằng hồi nhỏ dì Tiêu đã đối xử với thầy Cố rất tốt, vậy nên em muốn thắp hương cho dì ấy.”
“Vẫn là em nghĩ chu đáo, nhưng mà có nến hương hay không thì chị không biết.” Cố An vội nói: “Để chị về nhà hỏi xem, không có thì cho người đi mua, nhanh thôi.”
Khương Mịch: “Vậy thì phiền chị rồi.”
“Không phiền đâu.” Cố An quay đầu lại đi về phía Cố gia: “Hai người cứ đi dạo trước đi, tìm được thì chị sẽ gọi điện cho.”
Khương Mịch: “Ừ..”
Chờ Cố An rời đi, lúc này Khương Mịch mới nhanh chóng cầm lấy cánh tay Cố Ngôn Phong: “Thầy Cố, anh xem khoảng cách giữa hai căn nhà này đi này.”
Cố gia cùng nhà của Tiêu Hàm Sương thật sự là hàng xóm, cách nhau chưa đến 100 mét.
“Nếu khi nhà của Tiêu Hàm Sương bắt đầu cháy, Cố gia ở bên cạnh họp gia đình tại sao lại không ai phát hiện? Bây giờ ở Cố gia đều có quản gia, dì giúp việc, trước kia chắc là cũng có nhiều hơn nhỉ? Cháy lớn như vậy chắc chắc phải bốc khói rất lớn, không thấy được lửa thì cũng phải thấy mùi khét, không thể nào không phát hiện ra được.” Rốt cuộc Khương Mịch cũng phát hiện ra chỗ nào không đúng, cô lại kéo Cố Ngôn Phong vào sân, chỉ vào nhà rồi nói: “Hơn nữa, anh xem khoảng cách từ phòng bếp đến phòng khách đi, muốn cháy lan sang đó không phải chỉ vài giây là có thể làm được. Nhưng là một người sống, không thể ngủ trong thời gian cháy lâu như thế được. Huống chi anh xem kết cấu của căn nhà này đi, không phải là nhà cao tầng, xung quanh khắp nơi đều có cửa sổ, sao lại không trốn thoát được chứ?”
“Nhưng mà ngày đó dì Tiêu không ngủ trưa ở phòng ngủ.” Cố Ngôn Phong chỉ vào một gian phòng gần phòng bếp: “Bà ấy ngủ ở chỗ ngoài trời này.”
“Tại sao chứ?” Khương Mịch vãn cảm thấy không đúng: “Bà ấy có thói quen ngủ ngoài trời sao?”
“Không.” Cố Ngôn Phong trầm giọng đáp: “Chỉ có mỗi ngày hôm đó, trùng hợp.”
Có rất nhiều lúc, sự trùng hợp xảy ra là để chứng minh chúng không phải trùng hợp.
“Vậy người của Cố gia đâu? Không ai phát hiện ra sao?” Khương Mịch lại hỏi.
“Không.” Cố Ngôn Phong lắc đầu: “Câu hỏi này của em cảnh sát cũng đã từng hỏi rồi, quả thật không có ai phát hiện. Không chỉ Cố gia mà ngay cả những ngôi nhà lân cận xung quanh cũng chưa có ai thấy. Đợi đến khi có người phát hiện thì đám cháy đã lan rộng ra rồi. Vậy nên mọi người chỉ có thể cho rằng, bởi vì phòng được xây bằng gỗ nên đám cháy mới lan nhanh.”
Khương Mịch vẫn một mực không tin: “Nếu mọi người đều không nói dối… cũng không thể coi là không có vấn đề gì được, chỉ là vấn đề ở đây không nằm ở con người mà thôi.”
Khương Mịch cứ cảm thấy còn có thứ gì đó rất quan trọng mà cô không thể nắm bắt được, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Cô bực bội đi ra khỏi nhà Tiêu Hàm Sương, nhìn thấy bên đường cái đối diện cũng có một căn nhà hình như không có người ở, liền hỏi: “Đó là nhà của ai vậy?”
“Là Hạ gia.” Cố Ngôn Phong đáp: “Nhà của Hạ Uẩn Dung.”
Khương Mịch bồn chồn, bấy giờ mới nhớ tới dường như Hạ Uẩn Dung từng nói Cố Ngôn Phong phải gọi hắn bằng chú, hóa ra quan hệ đúng là rất thân cận.
Hạ Uẩn Dung hiện tại bận rộn như vậy, chắc hẳn không có thời gian quay về chỗ này.
Trong lòng Khương Mịch rối như tơ vò, muốn dứt khoát đi đến đối diện một lúc, thay đổi mạch suy nghĩ của mình.
Trong nháy mắt xoay người kia, cô liếc đến tấm biển của nhà Tiêu Hàm Sương, dừng chân lại.
“Thẩm gia?” Khương Mịch nhìn dòng chữ như rồng bay phượng múa bên trên, nghi hoặc hỏi: “Không phải là Tiêu gia sao?”
“Chồng của dì Tiêu họ Thẩm.” Cố Ngôn Phong giải thích.
“Thẩm?” Khương Mịch cảm thấy dường như cái họ này rất quan trọng, nhưng lại không nhớ ra mình quen biết một người họ Thẩm nào.
Cố Ngôn Phong nhận ra Khương Mịch đang hoang mang: “Làm sao vậy?”
“Thẩm, Thẩm…” Khương Mịch nhắc đi nhắc lại mấy lần: “Con trai và chồng của dì Tiêu tên là gì?”
Cố Ngôn Phong: “Chú tên là Thẩm Minh Nguyên, còn con trai dì tên là Thẩm Diệp Trạch.”
“Thẩm Diệp Trạch?!” Rốt cuộc Khương Mịch cũng nghĩ ra rồi.
Trong truyện có rất nhiều vai ác, Cố Ngôn Phong và nguyên chủ đều là vai ác, nhưng hai người họ không được coi là vai phản diện ác độc nhất, vai phản diện lớn nhất trong truyện chính là Thẩm Diệp Trạch.
Thẩm Diệp Trích tàn nhẫn lại độc ác, đặc biệt vô cùng biến thái, thủ đoạn khôn lường, đã hại chết rất nhiều người.
Cuối truyện còn lý giải, nói bởi vì từ nhỏ tất cả những người xung quanh hắn đều giàu, có mỗi một mình hắn nghèo, mẹ hắn lại còn xấu xí, khiến hắn từ nhỏ đã bị rất nhiều người xem thường cười nhạo, cho nên hắn mới sinh ra tâm lý vặn vẹo như vậy.
Khương Mịch lại nhớ trước đó Cố An đã từng nói, Tiêu Hàm Sương trông rất xấu.
“Dì Tiêu…” Khương Mịch hơi ngừng lại, vẫn quyết định trực tiếp hỏi: “Trông như thế nào?”
Cố Ngôn Phong chần chờ trong giây lát rồi đáp: “Thật ra trước kia trông dì Tiêu rất xinh đẹp, chẳng qua sau đó lại gặp phải tai nạn giao thông. Chú tử vong ngay tại chỗ, còn bà ấy vì muốn bảo vệ Diệp Trạch nên cũng bị thương nặng, đặc biệt là trên mặt… có vài vết sẹo ở vị trí nhạy cảm, không thể phẫu thuật lành sẹo được. Vì vậy, nhất định gương mặt của bà ấy nhất định đã bị tổn thương.”
Nếu quả thật là như thế, Thẩm Diệp Trạch kia quả thật là lòng lang dạ sói.
“Quan hệ giữa dì Tiêu và mẹ anh có tốt không?” Khương Mịch tiếp tục hỏi: “Bà ấy đối với anh thế nào?”
“Bà ấy đối xử với tôi rất tốt.” Cố Ngôn Phong hỏi gì đáp nấy: “Bà ấy với mẹ tôi từ nhỏ đã chơi với nhau, vẫn luôn là bạn thân, lại cùng nhau gả đến khu vực này, quan hệ còn thân thiết hơn cả chị em ruột.”
“Căn nhà này trông cũng được đó chứ.” Khương Mịch quay đầu ngắm nghía xung quanh: “Thẩm gia cũng rất giàu có à?”
“Nhà này là của mấy đời trước của Thẩm gia rồi, chú Thẩm không đi theo con đường kinh doanh, nhưng chú ấy cũng có khá nhiều của cải, cũng coi như là một gia đình nhỏ khá giả.”
Cố Ngôn Phong là một người dịu dàng, anh nói là một gia đình nhỏ khá giả thì có khả năng chính là không giàu có gì.
Nhưng những nhà ở quanh đây, bất kể là Cố gia hay Hạ gia đều rất giàu có, những nhà khác cũng gần như vậy. Vậy nên trong truyện nói khi Thẩm Diệp Trạch còn nhỏ bởi vì nhà nghèo cùng có người mẹ xấu xí nên bị người ta khinh thường đều là thật.
Thẩm Diệp Trạch khi trưởng thành là một tên biến thái, nếu như vậy, áp lực của Tiêu Hàm Sương so với Thẩm Diệp Trạch hẳn là phải lớn hơn nữa, liệu tâm lý của bà ấy cũng bị vặn vẹo hay không?
“Em đang nghi ngờ cái gì vậy?” Cố Ngôn Phong cũng không phải người ngốc, Khương Mịch hỏi nhiều như vậy, hẳn là trong lòng của cô cũng loáng thoáng có một vài ý tưởng.
Chỉ là có một ít việc, anh không muốn hoài nghi.
Khương Mịch ngẩng đầu lên, nhìn tấm biển ghi tên “Thẩm gia” kia, tấm biến không bị thiêu rụi mà còn nhìn rõ dấu vết được người ta lau chùi, sạch sẽ sáng sủa.
“Em nhớ các anh đã từng nói, sân này là do bà ấy tới tu sửa lại có đúng không?” Khương Mịch không vội trả lời vấn đề của Cố Ngôn Phong: “Bà ấy ngay cả một cái sân cũng quan tâm đến vậy, thì liệu bà ấy có quan tâm đến Thẩm Diệp Trạch hay không?”
Cố Ngôn Phong nói: “Đương nhiên là có, mấy ngày lễ Tết bà ấy còn muốn mời Thẩm Diệp Trạch tới nhà ăn cơm.”
Khương Mịch nhìn anh: “Chỉ vậy thôi?”
Cố Ngôn Phong nhíu mày: “Dù sao cũng là con trai nhà người ta, bà ấy có thể làm gì được nữa?”
“Thẩm Diệp Trạch hình như cũng đang đại diện cho một nhãn hiệu xa xỉ nào đó nhỉ? Bà ấy có giúp anh ta có thêm tài nguyên không?” Khương Mịch liên tục hỏi: “Thẩm Diệp Trạch không muốn về, quan hệ giữa anh ta và bà ấy là gì? Anh ta đồng ý cho Phí Nhất Nhược giúp mình sao? Với cả, Thẩm Diệp Trạch có liên hệ với anh không? Thái độ của anh ta với người anh trai là anh như thế nào?”
Cố Ngôn Phong không biết Phí Nhất Nhược có giúp đỡ hay giới thiệu cho Thẩm Diệp Trạch tài nguyên hay không, nhưng anh đã hiểu rõ ý cô: “Em đang nghi ngờ…”
“Thầy Cố, em có linh cảm… bây giờ trong cơ thể của mẹ anh chính là linh hồn của Tiêu Hàm Sương.” Khương Mịch nói thẳng: “Em biết suy nghĩ này thật vớ vẩn, em cũng không có bằng chứng cụ thể gì. Nhưng mà… em nghĩ anh và Tiêu Hàm Sương rất quen thuộc với nhau. Vậy nên anh cẩn thận nghĩ lại xem, trong lúc vô tình bà ấy có động tác, thần thái hay thậm chí là cách nói chuyện nào khác với bình thường không?”
Sắc mặt Cố Ngôn Phong thay đổi thất thường.
Một hồi lâu sau, anh mới một lần nữa mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Nhưng mà… năm đó mẹ tôi thay đổi trước khi nhà dì Tiêu xảy ra hỏa hoạn, thời gian không trùng nhau.”
“Không, thầy Cố, đây là một vấn đề khác, anh đừng nhập nó lại làm một. Bất quá nếu anh đã đưa ra giả thiết này, vậy chứng tỏ anh cũng đã nghĩ tới hai người họ có những chỗ tương tự.” Khương Mịch lắc đầu: “Chờ bà ấy tới đây, sau đó em sẽ thử chút xem sao.”
Cố Ngôn Phong cũng cảm thấy được. Khi Cố An cầm nén hương trở về, Phí Nhất Nhược cũng đi theo.
“Để tôi thử xem.” Cố Ngôn Phong cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Mịch Mịch đúng là có tâm.” Hai người rất nhanh đã đi tới, Phí Nhất Nhược mỉm cười nói với Khương Mịch.
“Dì Tiêu không phải là bạn thân của dì sao? Chúng con tới đây thấp hương cũng là lẽ phải mà.” Khương Mịch nhận lấy nén nhang: “Nếu dì ấy ở trên trời có linh, thường về đây xem cũng tốt.”
Khương Mịch còn chưa ra tay hẳn nhưng Phí Nhất Nhược đã sờ tóc, dường như có điểm mất tự nhiên.
“Dì Tiêu xảy ra chuyện ở căn nhà nào vậy?” Khương Mịch kéo Cố An lại hỏi: “Em muốn vào đó chào dì.”
Cố An đưa cô vào.
Phí Nhất Nhược đứng ở cửa do dự một lúc, cũng không đi vào.
“Dì Tiêu, tại sao dì lại không đi vào vậy?” Cố Ngôn Phong đứng sau bà ta nhẹ giọng hỏi.
“Tôi…” Phí Nhất Nhược chỉ mở miệng nói ra một chữ, sau đó đột nhiên xoay người nhìn Cố Ngôn Phong.