Đọc truyện Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập – Chương 38
Edit: Rùa.
Phòng học yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó nổ tung rồi.
“Khương Mịch, cậu muốn tới tổ của bọn tớ không?” Tạ Hiểu Toàn – người cùng kí túc xá với Khương Mịch hỏi.
“Không cần đâu.” Khương Mịch nói cảm ơn: “Tớ về kí túc xá trước đã.”
Trường học này có ba kiểu kí túc xá, hai người một phòng, bốn người một phòng và sáu người một phòng, Khương Mịch đã nhanh chân chọn trước kiểu hai người một phòng.
Cô không phải tới đây để kết giao bạn bè, thân phận rốt cuộc cũng có chút đặc thù nên ngộ nhỡ trong lúc vô tình để lộ ra cái gì đó, nếu bốn người ở chung một phòng mà quan hệ của mọi người không tốt thì sẽ không ổn, thế nên Khương Mịch không muốn tiếp xúc với nhiều người như vậy.
Hiện tại bạn cùng phòng Tạ Hiểu Toàn của cô có dáng vẻ ngọt ngào, là một cô gái yên tĩnh, hai người còn rất hợp nhau.
“Bài tập của cậu phải làm sao bây giờ?” Tạ Hiểu Toàn vừa về phòng đã lo lắng cho Khương Mịch: “Điểm chác thì không nói, bài tập lần đầu sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho giáo viên đó.”
Khương Mịch không nóng vội: “Yên tâm đi, Đỗ Tích Vân sẽ càng sốt ruột hơn tớ.”
Tạ Hiểu Toàn suy nghĩ kĩ lại thì liền hiểu rõ ý của cô, Đỗ Tích Vân dẫu sao cũng là một diễn viên, trong lớp chỉ có thân phận của cô ta là danh giá nhất, chắc chắn lần đầu tiên làm bài tập sẽ cố gắng làm hết sức mình, chứng minh bản thân để ra oai với những người xung quanh.
Vậy nên, cô ta nhất định phải làm xong bài tập.
Cô ta đương nhiên có thể đi sang tổ khác, chắc chắn sẽ có nhiều người nguyện ý giúp cô ta.
Nhưng mà trong tay Khương Kịch còn có bản ghi âm, nếu làm lớn chuyện đến tai giáo viên thì cô ta cũng chẳng đúng được mấy phần.
Nếu Đỗ Tích Vân hoàn toàn chưa phải là người ngu thì hẳn sẽ làm như chưa có chuyện gì xảy ra, một lần nữa tập luyện với Khương Mịch, lấy kỹ thuận diễn để nghiền nát cô.
“Cũng đúng nhỉ.” Nhưng Tạ Hiểu Toàn vẫn có chút nghi hoặc: “Đỗ Tích Vân cũng coi như là từ nhỏ đã gia nhập giới giải trí, theo lý thuyết hẳn là phải xử lý khéo léo lắm mới đúng, tại sao cậu ta lại ngu xuẩn như vậy chứ?”
“Ngày thường cậu ta chắc cũng chưa đến mức ngu như vậy, có khả năng là bị người ta tâng bốc quá mức, lại không để tớ vào mắt nên mới như vậy thôi.” Khương Mịch nói.
Lúc ở đoàn phim, Đỗ Tích Vân vốn dĩ cũng không tin Khương Mịch có quan hệ mật thiết với Cố Ngôn Phong, ngày đó sau khi nói về điểm thi đại học của Khương Mịch đã vội vàng rời đi, rốt cuộc cũng không xuất hiện nữa. Dựa theo tích cách của Đỗ Tích Vân mà nói, hơn nửa sẽ cho rằng Khương Mịch sẽ bị đuổi đi, càng thêm chắn chắc cô chẳng có quan hệ gì với Cố Ngôn Phong cả.
Quan hệ của Đỗ Tích Vân nhờ ông nội vẫn còn ở đó, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên trước kia không tạo ra uy hiếp gì với mọi người, đại bộ phận người trong đoàn phim sẽ nịnh bợ khiến cô ta càng không coi ai ra gì, tích cách ngang ngược kiêu ngạo. Khương Mịch không có tên tuổi, không có bối cảnh nhưng điểm lại cao hơn cô ta, cô ta đương nhiên muốn có cơ hội chèn ép cô.
Khương Mịch nghe Trình Song Song kể nhiều chuyện về bọn họ, có một số minh tinh đặc biệt rất ác tâm, tự cho mình tài trí hơn người, luôn có thói quen làm nhục người khác có địa vị thấp hơn, đợi đến khi cảm thấy thích thú thì mới dừng lại. Chẳng hạn như việc Khương Mịch nói với Cố Ngôn Phong chuyện trợ lý ở bên cạnh quạt khi ngủ là có thật. Từ nhỏ Đỗ Tích Vân đã ở trong đoàn phim, nếu gặp phải loại người như thế, mưa dầm thấm đất, có một số thứ sẽ tự khắc vào trong xương, trong lúc vô tình sẽ bại lộ.
Những nguyên nhân lớn nhỏ này cộng lại với nhau mới khiến Đỗ Tích Vân ngu xuẩn như vậy.
Bất quá đúng là cô ta cũng chẳng ngu đến mức ấy, đúng như Khương Mịch đã dự liệu, hôm sau cô ta lại mang một đống bản thảo mới đến.
Vẫn là một cảnh cãi nhau quen thuộc, cốt truyện rất đơn giản: Tra nam bắt cá hai tay, một cô gái nhà giàu điêu ngoa đanh đá và một bạch liên hoa* sống bần cùng. Một ngày nọ tra nam ngoài ý muốn để lộ chuyện, ba người xúm lại một chỗ làm ầm lên.
(*Bạch liên hoa: Hoa sen trắng, ý chỉ những cô gái có bề ngoài thanh thuần, trong sáng nhưng bên trong lại bẩn thỉu, mưu mô.)
Đại khái là Đỗ Tích Vân nghĩ Khương Mịch sẽ chọn vai nữ nhà giàu, vì dù sao lời thoại của cô gái bạch liên hoa nghèo kia cũng phong phú hơn vai này rất nhiều.
“Lần này cho cậu chọn trước đó.” Đỗ Tích Vân hếch cằm, ra vẻ rộng lượng: “Miễn cho lúc đó lại nói tôi bắt nạt cậu.”
“Thật vậy sao?” Khương Mịch cười: “Vậy tôi đây không khách khí nữa, tôi muốn chọn cô sinh viên nghèo này.”
Đỗ Tích Vân: “……”
Cô ta im lặng tại chỗ hai giây.
“Sao vậy?” Vẻ mặt Khương Mịch vô tội mà hỏi lại: “Không được à? Nếu không, để tôi diễn vai… tra nam?”
Trì Phi Vũ vốn đang không dám nói gì, nghe thấy vậy lập tức nhảy dựng lên: “Không, không không, tôi không muốn đổi vai…”
Rõ ràng Đỗ Tích Vân không ngờ được sẽ thế này, khuôn mặt sa sầm nói: “Tôi còn chưa nói không được, hay là vậy đi, mọi người tập lời thoại cho quen trước, buổi chiều luyện tập.”
Trì Phi Vũ nhẹ nhàng thở ra, Khương Mịch cười cười, cầm kịch bản đi về.
Giữa trưa, Tạ Hiểu Toàn sau khi tập luyện xong quay về thì đã nói: “Mịch Mịch mau đến đây, tớ cho cậu nghe một đoạn ghi âm, cười chết mất.”
Cô ấy bật điện thoại lên, giọng nói phát ra đầu tiên chính là của Đỗ Tích Vân: “… Chẳng phải cậu nói cô ta ái mộ hư vinh, sợ nhất bị dính đến chữ nghèo nên nhất định sẽ chọn vai cô gái nhà giàu sao? Tại sao cô ta lại chọn vai sinh viên nghèo?! Tôi tỉ mỉ làm ra lời thoại chẳng lẽ là để lót đường cho cô ta? Tuyệt đối không thể như vậy được! Cậu nói đi, bây giờ tôi phải làm thế nào?”
Thì ra còn có thể làm như vậy.
Khương Mịch đang cảm thấy thật buồn cười, bỗng nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc: “Lấy sự hiểu biết của tôi đối với Khương Mịch mà nói, cậu ta đúng thật là ham hư vinh, ai mà nói với cậu ta một tiếng nghèo thì cậu ta sẽ lập tức trở mặt, không có khả năng sẽ chủ động chọn nhân vật sinh viên nghèo này đâu. Tại sao lần này cậu ta không chọn vai nữ nhà giàu? Không phải nằm mơ cũng muốn mình trở nên giàu có hay sao? Thật quá kì lạ… Hay là, cậu ta đã thật sự đổi tính rồi?”
Thế nhưng lại là Ngu Bạch!
Tâm tình Khương Mịch trong nháy mắt trở nên phức tạp. Trong truyện nói hai người này luôn ở trong trạng thái đối địch với nhau, bây giờ vì cô mà lại biến thành quan hệ hợp tác rồi?
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn sao?
Chỉ tiếc là cái nhìn của Ngu Bạch đối với cô vẫn chưa thay đổi.
Cũng không biết quan hệ hợp tác của hai người này có thể duy trì được bao lâu.
Trong đoạn ghi âm, tính tình của Đỗ Tích Vân đã bộc phát, lại chất vấn Ngu Bạch một phen rồi mới yên lặng.
Tích cách của Ngu Bạch vậy mà rất tốt, im lặng nghe xong mới xúi giục cô ta cướp nhân vật của mình về, nếu không được thì sửa lời thoại, dù sao lời thoại cũng là do Đỗ Tích Vân viết, sửa thế nào là quyền lợi của cô ta. Ngu Bạch còn nhắm mắt thổi phồng Đỗ Tích Vân một lượt mới khiến cô ta yên tâm.
“Đúng là ý trời, hôm nay tớ bị tiêu chảy nên lúc ngồi trong nhà vệ sinh đã vô tình nghe được, nhanh trí ghi âm lại đó.” Tạ Hiểu Toàn rất bất mãn với Đỗ Tích Vân: “Mịch Mịch, cậu giao đoạn ghi âm này cho giáo viên đi, loại người này thật quá kinh tởm.”
Khương Mịch đã có chủ ý tốt hơn rồi: “Cảm ơn cậu, nhưng tớ chưa muốn nói cho giáo viên biết vội.”
Loại chuyện này nếu nói cho thầy cô biết thì ấn tượng của thầy cô đối với Đỗ Tích Vân sẽ không tốt, ấn tượng với cô cũng chưa chắc tốt đẹp gì, cho nên thay vì đi mách lẻo thì hãy nghĩ biện pháp giải quyết.
Buổi chiều, nhóm bọn họ lại hội họp thêm một lần nữa, Trì Phi Vũ có hơi sốt ruột, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy mấy bạn học khác đều đã tập xong hết rồi, ngay cả phần cuối cũng đã tập xong, chúng ta có kịp thời gian không?”
“Có tôi ở đây, sợ cái gì?” Đỗ Tích Vân trừng mắt nhìn hắn: “Bây giờ chúng ta tập một lần, lời thoại nhớ hết cả chưa?”
“Nhớ rồi nhớ rồi.” Trì Phi Vũ hưng phấn đến mức gương mặt phiếm hồng.
Nhưng khi luyện tập cũng không thuận lợi, người ra diễn đầu tiên chính là tra nam cặn bã cùng cô gái nghèo, Đỗ Tích Vân đối với ai cũng không hài lòng, liên tục kêu “Cắt”. Lúc thì nói vẻ mặt không tốt, lúc thì nói lời thoại không rõ ràng, một lát sau lại nói động tác có vấn đề… Dù sao cũng là không diễn xong được.
“Cứ như vậy thì không được.” Đỗ Tích Vân nhíu chặt lông mày, tỏ vẻ sốt ruột nói: “Các cậu diễn như vậy… đừng nói là được điểm cao, ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng có khi còn không đạt được, tôi không cho phép chúng ta lên sân khấu biểu diễn như thế này.”
Đầu Trì Phi Vũ đã đổ đầy mồ hôi: “Vậy cậu nói nên làm thế nào bây giờ?”
“Hay là vậy đi, chúng ta đổi nhân vật xem thế nào?” Đỗ Tích Vân nói: “Có lẽ phát huy không giống nhau, nếu không đạt hiệu quả rốt thì đổi lại.”
Trì Phi Vũ tự nhiên nghĩ rằng đổi nhân vật sẽ chỉ có thể đổi giữa hai cô gái mà thôi, vì chuyện không liên quan đến mình nên hắn không cần hỏi ý Khương Mịch.
Khương Mịch cũng không hé răng, lẳng lặng nhìn Đỗ Tích Vân tự biên tự diễn.
“Nếu đã không nói gì thì tôi xem như các cậu đều đã đồng ý, để tôi thử vai…”
“Tôi diễn thử vai tra nam.” Khương Mịch giật lời: “Còn lại, hai cậu tự chia ra.”
Trì Phi Vũ chấn kinh: “Cái gì cơ?!”
Đỗ Tích Vân cũng không ngờ được Khương Mịch sẽ muốn diễn vai tra nam, bất quá nghĩ lại, với diễn xuất vừa rồi của Khương Mịch thì sẽ tạo ra một vở kịch chê cười, vì thế cô ta cũng không có ý kiến: “Tôi diễn cô gái nghèo.”
Trì Phi Vũ nhảy dựng lên: “Tôi không đồng ý!”
“Thế vừa rồi tại sao cậu không nói gì?” Khương Mịch nhàn nhạt liếc hắn ta.
Trì Phi Vũ nhìn vẻ mặt của cô, lòng không hiểu sao lại rơi lộp bộp, thế nhưng lại không biết phản bác thế nào.
“Vậy như là chốt rồi.” Đỗ Tích Vân không chờ nổi mà gấp gáp nói: “Trì Phi Vũ, cậu diễn nữ nhà giàu.”
Sau đó bắt đầu tập luyện nghiêm túc.
Lúc nói lời thoại, Khương Mịch tận lực đem giọng nói của mình giảm thấp xuống vài phần, không hề làm ra động tác dư thừa gì, vẻ mặt cũng hiền lành chất phác.
Vốn dĩ Đỗ Tích Vân chỉ muốn hai người tới để làm nền cho cô ta nên không kêu “Cắt” nữa, chỉ khi cảm giác mình diễn không tốt mới cho hai người tập với cô ta.
Cả ngày đứng luyện tập, sắc mặt Trì Phi Vũ đã tối sầm lại. Thế nhưng hai nữ sinh này nhìn là biết không phải dạng hiền lành gì rồi nên hắn cũng không dám nhiều lời.
Rất nhanh đã đến tiết học biểu diễn, Khương Mịch là người cuối cùng bước vào phòng học. Có người quay đầu lại nhìn, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
Hôm nay Khương Mịch mặc một bộ âu phục màu đen, còn có miếng đệm vai, trên đầu đội tóc giả, gắn thêm lông mi, vẽ tóc mai. Nhìn qua thì chính xác là một đại soái ca tinh tế.
Trong phòng học ngay lập tức vang lên những tiếng xôn xao, Đỗ Tích Vân theo đó xoay người lại, trong đầu “ong” một tiếng, thoáng chốc liền rối loạn.
Nếu không phải giáo viên đã vào phòng rồi thì có khả năng cô ta sẽ chạy tới phía sau chất vấn Khương Mịch.
Cũng có các bạn học khác vì vai diễn mà hoá trang, quần áo mặc lung tung loạn xạ, giáo viên quét mắt một vòng rồi làm ra vẻ mặt như bị cay mắt, không nói thêm gì mà trực tiếp cho mọi người lên biểu diễn.
Bọn cô rút được số thứ tự tương đối cao, Khương Mịch từ ghế đứng lên, bắt đầu nhập mình vào vai diễn. Một tay đút túi, bước chân bước rộng hơn ngày thường, khoé miệng cười như không cười mà cong lên thành một độ cong nho nhỏ, vẻ mặt bất cần. Cô vừa bước lên sân khấu, toàn lớp học giống như pháo nổ mà thét chói tai, tiếng huýt sáo vang dội đến mức nóc nhà sắp bay đi mất.
Vốn Đỗ Tích Vân còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng, bây giờ lại nghe thấy âm thanh trầm trồ khen ngợi của mọi người, trong lòng càng thêm loạn, lời thoại đã gần như quên mất mà cũng không nhập tâm vào vai diễn được. Nhưng mà tốt xấu gì cô ta cũng được coi là người có kinh nghiệm phong phú, trên cơ bản thì đều thuận lợi nhưng nhiều lần cố ý sửa lời thoại phía sau.
Khương Mịch đã sớm có chuẩn bị, cô không bị Đỗ Tích Vân làm khó mà cô ta nói gì cô cũng có thể diễn tiếp được. Chỉ khổ nhất cho Trì Phi Vũ, hắn diễn vai con gái vốn đã ngượng ngùng xoắn xuýt lắm rồi, bây giờ lời thoại lại không giống với lúc tập cho nên đừng nói đến khí chất của bạch phú mĩ**, ngay cả vai hắn ta đang diễn cũng chỉ là vai hề, vai tạo tiếng cười cho mọi người mà thôi.
(**Bạch phú mĩ: Chỉ những cô gái nhà giàu, lắm tiền.)
Toàn bộ buổi biểu diễn chỉ có Khương Mịch là phát huy tốt nhất, cô diễn vai đàn ông một chút cũng không gượng gạo mà vô cùng tuấn tú, ga lăng.
Đến khi kết thúc vở diễn, Khương Mịch còn nghe thấy một giọng nữ sinh hô to: “Khương Mịch, tuy rằng cậu rất cặn bã, nhưng tôi muốn gả cho cậu!”
Cả lớp ngay lập tức có một trận cười vang, ngay cả giáo viên cũng không nhịn được cười: “Gả cho con bé ấy sẽ không hạnh phúc, trên sân khấu chính là hai ví dụ sờ sờ ra đó, nhìn xem họ bị tên tra nam này tàn phá đến dạng gì rồi kìa, trên mặt viết đầy chữ sống không còn gì luyến tiếc.”
Các bạn học trong lớp lại cười ra tiếng ngỗng, không khí trong lớp cực kì sôi động.
Đại bộ phận trong lớp học này đều chưa có kinh nghiệm diễn xuất, đây lại là lần đầu tiên thử nghiệm nên cho dù là người có thiên phú không tồi thì các chi tiết nhỏ cũng không được xử lí đúng chỗ, hầu hết các tác phẩm đều có một đống khuyết điểm.
Tương đối mà nói, bài tập của bọn cô cũng không tệ, ít nhất vẫn còn phát huy ổn định và được khen ngợi.
Nhưng khi giáo viên chấm điểm thì chỉ được hạng ba. Thầy ấy nói một tác phẩm tốt hay không tốt thì phải dựa vào độ hoàn chỉnh của nó, nhân vật mà Trì Phi Vũ diễn tính cách khác hoàn toàn so với kịch bản, sẽ làm khán giả khó nắm được nội dung. Mặc dù có gây tiếng cười nhưng đây lại không phải là hài kịch nên không được tính là một tác phẩm tốt.
Nhưng phần diễn của Khương Mịch được trừ Đỗ Tích Vân và Trì Phi Vũ ra. Tất cả mọi người đều tán thành, cô lấy được điểm tối đa.
Giáo viên nói Khương Mịch hãy phát biểu cảm nghĩ của cô, cô vừa mở miệng đã nói cảm ơn với Đỗ Tích Vân, nói rằng kịch bản là do Đỗ Tích Vân viết, phần tập luyện cũng do cô ta lo, nói chung là bỏ công sức ra rất nhiều.
Đỗ Tích Vân tức giận đến suýt chút nữa cắn nát hàm răng.
Tối đó, Khương Mịch nhắn tin cho Cố Ngôn Phong.
[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nhân: Thầy Cố, không ngờ anh vậy mà rất có tố chất làm tra nam.]
[Thầy Cố:???]
[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nhân: Hôm nay em diễn một nhân vật, cách nói chuyện, hành vi cử chỉ gì đều bắt chước thói quen của anh hết, sau đó các bạn học vậy mà nói em diễn tốt, cặn bã cực kì luôn.]
[Thầy Cố:…]
[Thầy Cố: Em diễn cái gì? Cho tôi xem được không.]
[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nhân: Để làm gì chứ? Xa như vậy rồi mà còn bắt em phải báo cáo từng chi tiết nhỏ cho anh à.]
[Thầy Cố: Có gửi không?]
[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nhân: Gửi.]
Giáo viên đều quay video mỗi phần rồi gửi cho bọn họ, Khương Mịch trực tiếp chuyển nó sang cho Cố Ngôn Phong.
Chắc là Cố Ngôn Phong đang xem video nên một lúc lâu sau không thấy hồi đáp.
Đợi đến khi Khương Mịch rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì Cố Ngôn Phong mới nhắn Wechat tới trả lời.
[Thầy Cố: Có một khuyết điểm.]
[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nhân: Khuyết điểm gì cơ?]
[Thầy Cố: Quá đẹp trai.]
[Thầy Cố: Sẽ có nhiều cô gái muốn gả.]
[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nhân: Ha ha ha ha ha, thầy Cố, không phải anh đến tận nơi nhìn trộm đấy chứ?]
Lúc này Khương Mịch đã không còn giữ lời này trong lòng nữa.
Những ngày sau, Đỗ Tích Vân khi thấy Khương Mịch đều đi đường vòng, thấy cô ta không gây rắc rối thì Khương Mịch rất thích thú, đương nhiên sẽ không trêu chọc tới cô ta.
Hai tuần bình an vô sự trôi qua, bắt đầu huấn luyện quân sự.
Huấn luyện quân sự đối với người không yêu vận động như Khương Mịch mà nói thì quả thật chính là ác mộng cấp địa ngục.
Ngày đầu tiên huấn luyện, Khương Mịch đã “vinh quang” trở thành người đầu tiên trong nhóm tiên phong ngất xỉu.
Khi tỉnh lại thì cô đã nằm trong phòng y tế, một cô gái lạ mặt ngồi ở mép giường, hai mắt đỏ bừng.
Khương Mịch không hiểu làm sao: “Cậu là……”
“Tớ ở lớp hai biểu diễn, tên Dung Thi.” Cô gái đỏ mặt nói, ánh mắt nóng bỏng nhìn Khương Mịch: “Cậu thấy thế nào rồi? Đã khá hơn chút nào chưa?”
“À… tớ rất ổn.” Khương Mịch càng khó hiểu hơn. Cô cảm thấy nhân khí của mình ở lớp một cũng được, như thế nào chỉ mới ngất xỉu mà đã được lớp bên cạnh tới chăm sóc rồi?
“Vậy thì tốt rồi, cậu uống nước đi.” Dung Thi rót một cốc nước, muốn đút cho Khương Mịch.
Khương Mịch luôn có cảm giác có chỗ nào đó là lạ, tự tay nhận lấy: “Tớ tự uống là được rồi. Cảm ơn cậu. À, cái đó, tại sao cậu lại ở chỗ này chăm sóc tớ vậy? Tớ…”
“Mịch Mịch, cậu tỉnh rồi?” Lời còn chưa kịp nói hết, Tạ Hiểu Toàn liền tiến vào, cô ấy bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Khương Mịch: “Thấy thế nào rồi?”
“Tớ không sao.” Khương Mịch không hiểu vẻ mặt của cô ấy, vô thức kéo tay Tạ Hiểu Toàn: “Huấn luyện viên có nói gì không?”
“Yên tâm, không chỉ mình cậu ngất mà, nghỉ ngơi cho tốt vào là được rồi.” Tạ Hiểu Toàn vỗ vỗ vào tay cô: “Nhưng mà ngày mai vẫn phải tiếp tục huấn luyện đấy.”
Dung Thi bỗng nhiên đứng lên, kéo Tạ Hiểu Toàn ra: “Mịch Mịch, nếu như cậu không muốn tiếp tục huấn luyện quân sự thì cứ nói với tớ, tớ có thể giúp cậu xin nghỉ.”
Khương Mịch nhìn Tạ Hiểu Toàn với ánh mắt cầu xin.
Tạ Hiểu Toàn đứng sau Dung Thi, len lén chỉ vào chỗ trái tim cho cô thấy.
Khương Mịch kinh ngạc vài giây rồi mới phục hồi tinh thần lại, khó khăn nuốt nước miếng nói: “Cái đó… Cảm ơn cậu nha. Nhưng không cần đâu, thật ra tớ rất thích huấn luyện quân sự, nó không chỉ giúp rèn luyện cơ thể mà còn là một dạng trải nghiệm đáng để thử nữa.”
Sắc mặt Dung Thi bỗng nhiên biến đổi: “Tớ cũng có suy nghĩ này.”
Khương Mịch: “…”
Tạ Hiểu Toàn: “…”
Cô còn muốn trốn đi nhưng vì ánh mắt tội nghiệp của Dung Thi nên Khương Mịch đành ở lại.
Chỉ là Dung Thi cũng không đi, bầu không khí vừa quái dị vừa xấu hổ.
“Được rồi, lần huấn luyện này kết thúc có phải sẽ được nghỉ lễ quốc khánh dài hạn đúng không?” Khương Mịch nhanh trí đánh tan bầu không khí trầm mặc này.
“Đúng vậy.” Tạ Hiểu Toàn lập tức nói: “Tớ nghi ngờ trường học cố ý làm như vậy. Mọi người vì thế nên mới có động lực học quân sự.”
Dung Thi không để Khương Mịch và Tạ Hiểu Toàn có cơ hội trò chuyện cùng nhau, cướp lời nói: “Mịch Mịch, kỳ nghỉ lễ này cậu muốn đi đâu chơi?”
Khương Mịch đang chờ cô ấy hỏi đến vấn đề này nên lập tức nói: “Tớ không đi đâu cả. Đã lâu rồi không được gặp bạn trai tớ, tớ muốn đến tìm anh ấy, đợi đến lúc đó rồi hỏi anh đi đâu chơi sau.”
Tạ Hiểu Toàn: “Khụ khụ…”
Vẻ mặt Dung Thi đột nhiên biến đổi: “Cậu, cậu đã có bạn trai?”
“Đúng vậy.” Khương Mịch gật gật đầu: “Bạn trai của tớ rất đẹp trai, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho các cậu biết.”
Sắc mặt Dung Thi trở nên trắng bệch: “Thôi bỏ đi, tớ cảm thấy cậu vẫn đẹp trai nhất.”
Khương Mịch: “Hả?”
Dung Thi: “… Tớ nói lần cậu diễn vai tra nam ấy, đẹp trai hơn rất nhiều người đàn ông khác.”
“Đã truyền tới lớp các cậu luôn rồi hả?” Khương Mịch ngại ngùng gãi cằm, vẻ mặt thẹn thùng: “Nói thật với các cậu, thật ra hôm đó tớ toàn là bắt chước bạn trai tớ diễn, anh ấy còn đẹp trai hơn tớ gấp vạn lần.”
Tạ Hiểu Toàn thật sự không nín được cười, xoay người đi mà bả rai còn run rẩy.
Dung Thi trái lại cười không nổi.
Lúng túng ngồi thêm một lát, Dung Thi bấy giờ mới chủ động đứng lên tạm biệt: “Đã đến giờ tập hợp của lớp tớ rồi, tớ về trước đây. Mịch Mịch, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Ừ. Cảm ơn cậu đã chăm sóc tớ.” Khương Mịch lập tức nói.
Sau khi Dung Thi rời đi, Khương Mịch lập tức nằm trên giường mà than, cảm giác so với huấn luyện quân sự còn mệt hơn.
Tạ Hiểu Toàn thì cười muốn chết: “Mị lực của Mịch Mịch ghê gớm thật, nam nữ đều bị hấp dẫn.”
“Cậu còn nói được à, đúng là không có nghĩa khí!” Khương Mịch tức giận nói: “Cứ thế mà đem tớ ném cho người khác?”
“Không phải cố ý mà. Chủ yếu là do cô ấy khóc đáng thương như thế, tớ thật sự… rất xấu hổ.” Tạ Hiểu Toàn giải thích: “Cậu yên tâm, tớ một mực canh ở cửa, nếu như cô ấy phi lễ với cậu thì tớ sẽ chạy vào ngay.”
Khương Mịch: “…”
Dừng lại một chút rồi mới dặn dò: “Việc này tuyệt đối không được nói cho những người khác biết.”
Nếu như những chuyện về xu hướng giới tính này truyền ra ngoài thì rất có thể Dung Thi sẽ bị người khác chỉ trỏ.
Tạ Hiểu Toàn: “Yên tâm đi, tớ không ngốc như vậy.”
Khương Mịch thở dài, cúi đầu nhắn tin Wechat cho Cố Ngôn Phong.
[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nhân: Thầy Cố, quốc khách em muốn tới thăm ban!!!]
[Thầy Cố: Sao vậy?]
[Khương Mịch vẫn tiểu mỹ nhân: Cầu an ủi.]