Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 26


Đọc truyện Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập – Chương 26

Edit: Cẩm.

Ngày đầu tiên quay phim cũng không quá thuận lợi. Các diễn viên bởi vì chưa từng hợp tác với nhau nên còn chưa quen, có chỗ câu nệ lại rất khó hoà hợp.

Cũng may các diễn viên đều là người có thực lực nên không kéo dài thời gian, khi kết thúc công việc vừa đúng mười một giờ.

Buổi tối thời tiết mát mẻ hơn một ít, khi Cố Ngôn Phong đổi lại trang phục thường ngày thì cả người giống như vừa sống lại, vừa ra khỏi cửa liền thấy Khương Mịch đang đứng đợi ở bên ngoài.

Khương Mịch thấy anh còn cầm trang phục diễn thì lấy làm lạ: “Anh muốn mang về sao?”

“Ừm.” Cố Ngôn Phong thấy cô còn chưa hiểu nên giải thích: “Hôm nay mặc chảy ra không ít mồ hôi, mang về giặt.”

Khương Mịch nhướng mày, duỗi tay: “Đưa cho em đi.”

Cố Ngôn Phong cũng nhướng mày: “Em biết giặt sao?”

“Đương nhiên là em…” Khương Mịch nuốt lại hai chữ “sẽ không” trở về, “Biết rồi… Không tin anh đi hỏi mấy người hàng xóm của em đi, từ nhỏ em đã biết giặt quần áo rồi, sao lại không biết chứ!”

Đúng là nguyên chủ từ nhỏ đã biết giặt quần áo rồi. Vì vậy cho dù Khương Mịch không biết giặt thì dựa vào ký ức của nguyên chủ, cô không sợ mình không giặt nổi một bộ quần áo.

“Với lại em dù sao cũng là trợ lý của anh.” Cô nói: “Quần áo của anh không phải nên để em giặt ư? Đưa cho em đi.”

“Ừm.” Cố Ngôn Phong chần chờ trong giây lát rồi cuối cùng cũng đưa quần áo cho cô: “Cảm ơn.”

Khương Mịch ôm quần áo chạy về phía trước, trực tiếp lên xe.

Sau đó Cố Ngôn Phong cũng chậm rãi đi lên. Bỗng nhiên cô ý thức được bản thân không ra dáng của một người trợ lý, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi nhé, em quên mất, lần sau em nhất định sẽ mở cửa xe cho anh.”

Cố Ngôn Phong cảm thấy buồn cười: “Em vốn dĩ cũng không phải trợ lý của tôi, trong đoàn phim mọi người ai cũng biết, vì thế em không cần tự biến mình thành trợ lý đâu.”

“Vậy không được.” Khương Mịch phân tích vấn đề: “Em là một người chuyên nghiệp mà.”

Cố Ngôn Phong không nhiều lời nữa.

Khương Mịch nhìn anh một cái, lại cẩn thận hỏi: “Thầy Cố có mệt không? Có muốn ngủ một lát không?”

“Đi xe chỉ mất vài phút, tôi ngủ cái gì?” Cố Ngôn Phong không thể hiểu nổi: “Về khách sạn rồi ngủ. Em mệt à?”

Khương Mịch lắc đầu: “Không có.”

Đến dưới khách sạn, Khương Mịch nói với Trình Song Song: “Song tỷ, chị về trước đi, em đi chỗ này với thầy Cố một lúc.”

“Ok.” Trình Song Song giơ tay ra dấu OK, vẻ mặt cười ái muội.

Trình Song Song chỉ là trợ lý nên có một số việc, Cố Ngôn Phong không nói quá nhiều với cô. Giống như việc “mua” Khương Mịch này chẳng hạn, cô chỉ biết loáng thoáng đây không phải kiểu đính hôn bình thường, còn nội tình bên trong cô lại không biết gì cả. Cô tự cho rằng Cố Ngôn Phong nhìn trúng Khương Mịch nên mới đem người về nhà. Nếu Khương Mịch đã đồng ý thì khẳng định em ấy cũng tự nguyện.

Dù sao bây giờ nhìn hai người họ cũng rất tốt, Trình Song Song liền cảm thấy đây là một mối lương duyên, hoàn toàn không nghĩ nhiều.

“Làm sao đấy?” Cố Ngôn Phong ở trong thang máy hỏi Khương Mịch: “Tôi thấy hình như hôm nay em có tâm sự.”

“Chuyện mới thì không có nhưng chuyện cũ thì có.” Khương Mịch biết anh là người nhạy bén nên nỗ lực thu liễm lại cảm xúc của mình.

Cố Ngôn Phong: “Chuyện cũ gì cơ?”

“Hôm nay lúc thu dọn hành lý em có đánh rơi một thứ trong vali của anh.” Cô nói: “Đó là “thần bảo vệ” của em, em phải ôm nó thì mới ngủ được.”

“Thật không?” Cố Ngôn Phong tỏ vẻ hoài nghi.

Anh đã từng nhìn thấy Khương Mịch nhiều lần nói ngủ là ngủ, chưa bao giờ cầm vật gì đó cả.

Nhưng cũng có nhiều người khi buồn ngủ quá sẽ không giống bình thường, chuyện đó cũng dễ hiểu.

“Đúng vậy.” Khương Mịch gật đầu khẳng định: “Một con thỏ bông, anh đã nhìn thấy chưa?”

Đúng là Cố Ngôn Phong từng nhìn thấy trên đầu gường cô có một con thỏ nhồi bông rồi, liền gật đầu.

“Thầy Cố, anh không có thói quen như vậy sao?” Khương Mịch dựa theo đề tài này mà thử hỏi: “Ví dụ như khi ngủ nhất định phải ôm cái gì đó, hoặc là ở trong một hoàn cảnh khác mới có thể ngủ?”


Vẻ mặt của Cố Ngôn Phong không có tí dao động nào: “Tôi rất tốt, muốn ngủ liền ngủ, không có nhiều sở thích như vậy.”

Khương Mịch: “…”

Như vậy thật hết nói nổi mà.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên tầng 27, Cố Ngôn Phong lấy thẻ phòng ra mở cửa: “Em đi tìm đi.”

“Vâng.” Khương Mịch ôm đống quần áo bẩn đặt sang bên cạnh, lại nói với anh: “Anh đi tắm đi, không cần giúp em đâu, đợi em tìm được rồi thì tự về phòng.”

Cố Ngôn Phong đáp: “Không vội.”

“Sợ em trộm đồ của anh à?” Khương Mịch trừng mắt nhìn anh.

Cố Ngôn Phong: “… Vậy em cứ tự nhiên.”

Chờ Cố Ngôn Phong đi vào phòng tắm rồi Khương Mịch mới mở vali hành lý của anh ra.

Trước khi thu dọn hành lý, cô chỉ xếp gọn lại quần áo với vật dụng hàng ngày, những thứ khác đều không chạm vào.

Lùc này tìm được một túi thuốc dự phòng, ở bên trong chỉ có một lọ thuốc an thần, cũng không tìm được thứ gì khác.

Khương Mịch nhìn lọ thuốc nhỏ, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ.

Cô muốn nói với Cố Ngôn Phong rằng cô muốn chuyển lên đây ở.

Nhưng ngẫm kĩ lại thì, đây dẫu sao cũng là phòng đôi, nếu cô dọn đồ lên ở thì cũng chỉ có thể ngủ ở phòng bên cạnh, không được cùng một phòng với Cố Ngôn Phong.

Cho dù cô có muốn chung phòng với anh thì Cố Ngôn Phong tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Đương nhiên cô cũng có thể trực tiếp hỏi anh rằng, rốt cuộc hội chứng sợ không gian kín của anh là như thế nào.

Nhưng Cố Ngôn Phong chưa chắc sẽ nói cho cô biết.

Hoặc là, anh chỉ nói một nửa rồi giữ lại một nửa.

Từ lúc bọn họ tiếp xúc tới nay Cố Ngôn luôn đối xử với cô rất tốt, vẫn luôn chăm sóc cho cô. Trước đó Khương Mịch vẫn luôn hưởng thụ cảm giác được che chở này, nhưng giờ đây nghĩ kĩ lại mới thấy… Cố Ngôn Phong đối xử tốt với cô giống như là người lớn đối tốt với trẻ nhỏ vậy.

Cô có thể nghĩ rằng, đứng ở góc độ của Cố Ngôn Phong, anh chắc hẳn sẽ không xem cô như một người trưởng thành mà đối đãi. Hoặc nên nói là anh xem cô như một đứa trẻ mà bảo vệ, quan hệ của hai người không phải là quan hệ bình đẳng.

Vì vậy, khi gặp phải những chuyện liên quan đến đời sống đau khổ của anh, anh chắc chắn sẽ không nói cho cô biết sự thật.

Người lớn chỉ nói cho trẻ nhỏ nghe những chuyện tốt, không bao giờ kể ra những đau khổ của mình.

Nếu cô tuỳ tiện đi hỏi trong khi chưa biết rõ sự việc thì không chừng sẽ biến khéo thành vụng, hơn nữa còn không có cơ hội được hỏi lần thứ hai.

Không nên gấp gáp! Khương Mịch im lặng nói với chính mình như vậy, từ từ rồi tính, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết.

“Tìm được chưa?” Giọng nói của Cố Ngôn Phong bỗng vang lên.

Khương Mịch nhanh chóng hồi thần lại, ngẩng đầu nói: “Chưa thấy…”

Cô sửng sốt.

Cố Ngôn Phong đã đổi áo ngủ đi ra, nhưng tóc chưa được lau khô, lộn xộn ở trên đỉnh đầu, hai má ửng đỏ vì hơi nóng, vài giọt nước trượt qua cằm và lăn xuống vạt áo.

Không biết Khương Mịch nghĩ đến cái gì mà vội chuyển tầm mắt.

Cô vẫn luôn biết Cố Ngôn Phong rất đẹp trai, nhưng ngày hôm nay, cô cảm thấy sau khi anh tắm xong còn đẹp trai hơn nữa.

Anh còn đặc biệt gợi cảm, gợi cảm đến mức làm cô không dám nhìn thẳng.

“Sao lại không thấy?” Cố Ngôn Phong còn chưa nhận thấy Khương Mịch có điểm khác thường.

Anh ngồi xổm xuống ở bên cạnh, giúp cô kéo vali: “Em chắc chắn là làm rơi trong này sao? Nhỡ đâu làm rơi ở chỗ khác?”


Khoảng cách gần này khiến Khương Mịch ngửi thấy mùi hương sữ tắm thanh mát trên người anh, còn có hơi nước bốc lên nhàn nhạt khiến cô vội vàng đứng lên: “À, chắc là em nhớ nhầm rồi. Để em gọi điện hỏi Song tỷ xem thế nào đã.”

Cô nói rồi gọi cho Trình Song Song một cuộc điện thoại, hỏi cô ấy nhìn xem có thấy con thỏ trong phòng không.

“Ở trên tủ đầu giường của em nè.” Trình Song Song liếc mắt một cái đã trông thấy: “Làm sao vậy?”

“À, không có gì, ở đó là tốt rồi.” Khương Mịch tắt điện thoại, xấu hổ cười với Cố Ngôn Phong: “Xin lỗi thầy Cố, là em nhớ nhầm.”

Cố Ngôn Phong đứng lên, lấy khăn lông xoa tóc: “Không có gì.”

Anh lau qua loa hai lượt rồi cầm khăn lông đi, thấy Khương Mịch vẫn còn ngây ngốc tại chỗ thì không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cái gì mà làm sao vậy?” Rõ ràng Khương Mịch có chút thất thần.

“Sao em không về phòng ngủ đi?” Anh nói thẳng: “Còn có chuyện à?”

“Không, không có.” Khương Mịch cào cào mặt, đi được hai ba bước lại quay đầu, muốn nói gì đó lại thôi.

Cố Ngôn Phong: “Có việc gì thì em cứ nói thẳng.”

“Em… em giúp anh đóng rèm lại.” Khương Mịch nói.

Cố Ngôn Phong: “… Ừ, làm đi.”

Khương Mịch:???

Anh không từ chối?

Chẳng lẽ anh đợi cô đi rồi lại kéo lên?

Không có cách nào khác, cô đành phải đi qua.

“Khoan đã, để tôi tự làm.” Cố Ngôn Phong lắc đầu, tự mình đi đến kéo tấm rèo xuống, lúc này mới quay đầu lại nói: “Ở chỗ này đại đa số đều là diễn viên cho nên có rất nhiều phóng viên chụp lén. Vừa rồi em đứng bên cửa sổ như vậy không chừng là bị chụp lại rồi.”

“A.” Khương Mịch kêu một tiếng, có hơi nghi ngờ.

Thế nên bình thường anh vẫn hay kéo rèm ngủ sao?

Ngẩng đầu lên nhìn một lúc, Khương Mịch bỗng hiểu ra. Kéo rèm cửa lại rồi thì anh vẫn có thể bật đèn, cũng có ánh sáng.

Còn ở nhà Cố Ngôn Phong không bật đèn là vì sẽ hắt ánh sáng bên ngoài, anh sợ cô phát hiện.

Khương Mịch: “… Em còn nghe được một chuyện.”

“Chuyện gì?” Cố Ngôn Phong đã sớm nhận ra hôm nay Khương Mịch không được bình thường nên dứt khoát đứa dựa vào tường nghe: “Nói đi.”

Khương Mịch nói: “Em nghe thấy phòng bên cạnh có nột nghệ sĩ, mỗi tối ngủ đều bắt trợ lý đứng ở bên cạnh quạt. Cô ấy ngủ rồi trợ lý cũng không được bỏ đi, phải ngủ ở dưới thảm.”

Cố Ngôn Phong gật đầu: “Sau đó thì sao?”

Khương Mịch: “Anh có cần loại phục vụ này không?”

Cố Ngôn Phong: “… Em thấy sao?”

Khương Mịch: “Em xuống ngủ đây, chúc thầy Cố ngủ ngon.”

Cố Ngôn Phong: “… Ngủ ngon.”

Lần này thì Khương Mịch thật sự đi rồi, còn không quên mang theo bộ quần áo bẩn kia.

Khi xuống đến tầng 20 thì thấy Trình Song Song đã sớm rửa mặt lên giường nằm.


Căn phòng này so ra còn kém với phòng của Cố Ngôn Phong, có hai chiếc giường đơn. Nhưng như vậy cũng tính là tốt rồi, bởi vì Cố Ngôn Phong là nam chính nên trợ lý của anh được ở riêng một phòng. Còn nếu là nhân vật không nổi tiếng khác thì khả năng sẽ phải ở chung phòng với nhiều người.

“Là quần áo của thầy Cố sao?” Trình Song song nhìn thấy quần áo trên tay cô thì vội vàng xuống giường: “Để chị giặt cho.”

“Không cần đâu.” Khương Mịch trực tiếp vào phòng vệ sinh: “Có xà phòng giặt không?”

“Có.” Trình Song Song mang một túi nước giặt tới, cũng không thèm đi mà đứng ở cửa nhìn cô: “Không cần chị làm thật à?”

Cô dựa vào ký ức của nguyên chủ, chậm rãi làm từng bước, không luống cuống tay chân: “Ừm.”

Trình Song Song thấy dáng vẻ của cô thì yên tâm nói: “Trên tầng của thầy Cố có máy giặt, lần sau có thể trực tiếp dùng máy giặt để giặt quần áo.”

“Quần áo mùa hè tự giặt tay cũng được.” Khương Mịch dừng một lát: “Trước đây chị thường giặt quần áo cho thầy Cố sao?”

“Không có.” Trình Song Song lắc đầu: “Thật ra nếu quần áo bẩn quá thì đoàn phim sẽ có người phụ trách giặt. Nhưng mà quần áo của thầy Cố thường đều do anh ấy tự mình mang về giặt, dù sao cũng có máy giặt mà. Chỉ là không biết tại sao hôm nay lại giao cho em.”

Khương Mịch: “… Em không phải trẻ nhỏ, giặt quần áo thì có làm sao đâu?”

Trình Song Song cười nói: “Ở trong mắt chị, em đúng là một đứa trẻ.”

Khương Mịch liền không vui: “Đáng ghét, sao mọi người cứ như vậy? Em đã lớn rồi.”

Trình Song Song chỉ cười.

Khương Mịch đột nhiên hỏi: “Em phải làm thế nào để trông giống người lớn đây?”

“Em muốn làm gì?” Trình Song Song không hiểu: “Còn trẻ không tốt sao? Chị rất hâm mộ độ tuổi này của em đấy.”

Khương Mịch không hiểu cô ấy hâm mộ mình chỗ nào, cũng giống như cô ấy không hiểu khát khao của cô.

Phải trưởng thành lên, như thế cô mới có tư cách nói chuyện bình đẳng với Cố Ngôn Phong được.

“Em mặc kệ, em muốn mình trở nên thành thục.” Khương Mịch bắt đầu lo lắng cho chính mình: “Trang điểm? Đổi cách ăn mặc? Hay là đổi kiểu tóc…”

“Khoan đã.” Trình Song bỗng nhiên hiểu ra: “Có phải em muốn đi dụ dỗ thầy Cố không?”

Khương Mịch: “…”

Cô khẽ cắn môi, không biết xấu hổ mà nói: “Chị cứ coi là như vậy đi, có ý kiến gì không?”

Trình Song Song: “Không có.”

Khương Mịch: “…”

“Thầy Cố không dễ dụ dỗ đâu.” Trình Song Song nói.

Khương Mịch cảm thấy Trình Song Song không đáng tin cậy: “Ngày mai em đi hỏi người khác.”

…..

Buổi sáng ngày hôm sau, Khương Mịch vừa đến phim trường đã bị trợ lý của Tô Phán gọi lại: “Mịch Mịch, chị Tô Phán tìm em.”

Khương Mịch đi theo cô ấy vào phòng trang điểm của Tô Phán: “Chị Tô Phán, chị tìm em?”

“Tới đây, tới đây, chị có bánh gạo nếp. Sáng sớm người đại diện của chị từ trong nội thành mang đến đó, thơm cực luôn, em có muốn ăn thử không?” Tô Phán chỉ vào cái túi được đóng gói cẩn thận bên cạnh nói.

“Cảm ơn chị Tô Phán.” Khương Mịch cũng không khách khí mà ăn thử một miếng, quả nhiên đúng như lời nói.

Đến nỗi người kén ăn như cô cũng cảm thấy ngon.

“Vậy ăn thêm hai cái nữa đi.” Tô Phán nhìn ra được là cô thích ăn: “Anh ta đi sớm quá nên trong cửa hàng có mỗi mấy cái này, không chia được cho mọi người. Em ăn nhiều vào nhé.”

Khương Mịch chà xát hai tay: “Có thể chia một cái cho thầy Cố được không ạ?”

Tô Phán sửng sốt: “Được chứ.”

Khương Mịch ở cửa len lén nhìn ra bên ngoài, khi thấy Cố Ngôn Phong đi ngang qua thì kéo anh vào trong phòng trang điểm.

Cố Ngôn Phong: “… Suýt nữa tôi đã cho rằng mình gặp phải cướp.”

Khương Mịch nhanh chóng gắp miếng gạo nếp đút tới miệng anh.

Cố Ngôn Phong: “…”

“Mau ăn đi.” Cô thúc giục.

Cố Ngôn Phong đành phải há miệng cắn.


“Lén ăn thôi.” Khương Mịch lại ở bên cạnh dặn dò: “Chị Tô Phán cho đó, nhưng không đủ chia, đừng làm mọi người tưởng chị ấy thiên vị.”

Bên trong phòng trang điểm vang lên một trận cười.

Tô Phán nói: “Cũng không cần phải khoa trương như vậy. Không cần biết chia cho người ở đoàn phim hay chưa, chỉ cần chia riêng cho thầy Cố thì cũng không ai dám nói gì cả.”

Người đại diện của Tô Phán hôm nay mới tới nên còn chưa biết Khương Mịch, cười hỏi: “Tiểu khả ái này từ nơi nào đến vậy?”

“Em là tiểu khả ái của thầy Cố.” Khương Mịch liếc thấy một quyển tạp chí trước mặt Tô Phán liền đẩy Cố Ngôn Phong ra khỏi phòng: “Được rồi, anh đi trang điểm đi, em muốn ở đây với chị Tô Phán một lúc.”

Cố Ngôn Phong: “… Một miếng bánh gạo nếp mà đã mua chuộc được em rồi?”

Khương Mịch lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Có việc thì gọi em.”

Cô lại đi đến bên cạnh Tô Phán, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi: “Chị Phán Phán, cái người trong tạp chí này mặc quần áo đẹp thật đấy, mua ở đâu được nhỉ?”

Tô Phán hoàn toàn không nghĩ nhiều: “Em muốn mua quần áo à? Hôm nay chị chỉ có một cảnh thôi, đợi quay xong rồi muốn đi dạo phố, em muốn chung đi không?”

“Muốn!” Khương Mịch liều mạng gật đầu.

Cách trang điểm của Tô Phán vừa thành thục lại gợi cảm, đi theo cô ấy mua đồ khẳng định sẽ không sai.

Hai người quyết định xong, Khương Mịch liền chạy về tìm Cố Ngôn Phong, nói với anh rằng cô muốn đi dạo phố với Tô Phán, đương nhiên không nói đến chuyện mua quần áo.

Cố Ngôn Phong chỉ cho rằng cô ở trong đoàn phim buồn chán, cũng yên tâm đối với Tô Phán nên không ngăn cản, chỉ dặn dò: “Ở bên ngoài chú ý an toàn, có gì thì gọi điện.”

Khương Mịch ngoan ngoãn đồng ý.

Nói là chỉ quay một cảnh, nhưng chờ Tô Phán quay xong thì đã đến buổi chiều.

Khương Mịch đã chờ hơn nửa ngày, nỗi chờ mong tăng cao, khẩn trương bước lên xe Tô Phán.

“Nơi này so ra còn kém hơn thành phố Thanh Châu, không có nhiều quần áo xa hoa nhưng cũng có thứ mà ở nơi khác không mua được. Mặc hàng ngày cũng không thành vấn đề, mỗi ngày chị đều sẽ tới đây.” Tô Phán phổ cập kiến thức cho Khương Mịch.

Khương Mịch không quan tâm chuyện có đắt hay không, cô bây giờ chỉ muốn chuyển sang phong cách trưởng thành.

“Đúng rồi, chị muốn mua sữa tắm.” Có một cửa hàng bán vật dụng hàng ngày ở ngay lối đi vào trung tâm mua sắm, Tô Phán vỗ đầu nói: “Trợ lý của chị mua nhầm rồi.”

“Mua nhầm?” Khương Mịch có chỗ không hiểu.

“Không phải là mùi hương chị thích.” Tô Phán nói.

Khương Mịch “ồ” một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến mùi tối hôm qua ngửi được trên người Cố Ngôn Phong.

Hai người đi vào cửa hàng bán đồ dùng hàng ngày, tìm đến khu sữa tắm.

Tô Phán đội mũ che hơn phân nửa khuôn mặt để không bị nhận ra, cô ấy cũng không để người bán hàng lại đây giới thiệu mà cùng trợ lý của mình đi từng hàng tìm sữa tắm.

Khương Mịch trong lúc nhàm chán đã cầm luôn chai sữa tắm trước mắt ngửi thử… có mùi hoa anh đào, giống loại cô đang dùng. Cô lại cầm một chai ở bên cạnh, có mùi hoa oải hương, quá bình thường…

Đợi đến khi Tô Phán tìm được chai sữa tắm thường dùng, quay đầu lại muốn gọi Khương Mịch rời đi thì liền thấy cô đang ngồi xổm trên đất, ôm một chai sữa tắm cười ngây ngô.

“Em cũng muốn mua à?” Tô Phán đưa mắt nhìn đến cái chai trong tay cô: “Đây là nhãn hiệu gì vậy? Sao gì chưa nghe thấy bao giờ?”

Khương Mịch cười ha hả nói: “Em cũng chưa nghe thấy bao giờ.”

Tô Phán: “… Vậy em còn mua?”

“Mùi rất thơm mà.” Khóe miệng Khương Mịch căn bản không thể khép được: “Đi thôi, chúng ta đi tính tiền.”

Tô Phán nhìn chăm chú: “Đàn hương thêm hoa nhài? Đây là tổ hợp thần kỳ gì vậy?”

“Rất dễ ngửi đó!” Khương Mịch nói xong, quay đầu lấy thêm một chai nữa: “Em muốn mua hai chai.”

Tô Phán hết sức chăm chú mà nhìn lại lần nữa: “2.008kg? Em nhất định phải mua hai bình?”

Khương Mịch: “Em sợ không mua được…”

“Làm sao mà lại mua không được?” Tô Phán nhìn thôi cũng thấy nặng, rút một chai trả lại: “Lên mạng tìm là được rồi, muốn bao nhiêu cũng có.”

“Cũng đúng ha.” Khương Mịch cào mặt, cười ngượng ngùng: “Vẫn là chị Phán Phán thông minh nhất.”

“Chị thấy em là bị nóng đến choáng rồi.” Tô Phán ôm cô đi về phía trước: “Hôm qua rõ ràng còn rất thông minh mà.”

Khương Mịch: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.