Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 61: Sao Anh Lại Không Nhớ Em Được


Bạn đang đọc Vị Hôn Phu Đến Đây Nào – Chương 61: Sao Anh Lại Không Nhớ Em Được


Trans by MintwoooCHƯƠNG 61: Sao anh lại không nhớ em đượcTin tức Quan Tri Ý mang thai được giữ bí mật rất tốt, ngoài người nhà ra thì không có ai khác biết.

Quan Hề rất hào hứng đón chờ, sau khi ở nhà bầu bạn với Quan Tri Ý một thời gian nữa mới đi công tác.Chuyến công tác lần này là đến châu Âu để du lịch trải nghiệm, tốn mất một tháng nên có thể nói đây là lần Quan Hề xuất ngoại lâu nhất.Ngày về định trước là ngày 18, nhưng về sau kế hoạch có thay đổi nên cả đoàn đội đã về sớm hai ngày.

Quan Hề không nói chuyện mình về sớm cho Giang Tùy Châu biết, muốn cho anh một bất ngờ.Ai ngờ hôm cô về lại thấy nhà cửa trống không, ở nhà đợi đến nửa đêm cũng không thấy người về.

Sau đó Quan Hề không nhịn nổi nữa, cô giả vờ vẫn đang ở nước ngoài nhắn tin cho Giang Tùy Châu.[Anh đang đâu đấy, ngủ chưa]Tầm mười phút sau Giang Tùy Châu mới trả lời tin nhắn của cô: [Anh đang ở nhà bố mẹ]Quan Hề ngạc nhiên: [Sao hôm nay anh không về nhà?]Giang Tùy Châu: [Có chút chuyện không thoát thân được, anh phải ở nhà hai ngày.


Em ở bên ngoài thế nào rồi.]Quan Hề: [Rất tốt, có phải sức khỏe bố anh không ổn không?]Giang Tùy Châu: [Vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm.

Qua hai ngày nữa em về rồi anh sẽ đi đón em về nhà.]Quan Hề: [Thế hả… Vậy cũng được]Giang Tùy Châu ít khi về nhà, thế mà lần này anh ở lại bên nhà bố mẹ, có thể tưởng tượng ra là xảy ra chuyện thật.Lúc này trời cũng đã khuya, Quan Hề không nói chuyện với anh nữa, cũng không bảo anh mình đã về nước, chỉ tắt tiếng điện thoại để sang một bên, đóng ổ trong chăn chuẩn bị đi ngủ.Trước khi ngủ cô nghĩ rằng, nếu nhà Giang Tùy Châu có chuyện anh không đi được thì cô không làm mình làm mẩy bắt anh chạy qua nữa.Ừ… Công nhận cô chu đáo quá.Ngày hôm sau Giang Tùy Châu vẫn chưa về.Quan Hề không làm phiền anh, cô nghỉ ngơi ở nhà đến tối xong gọi điện thoại cho Lãng Ninh Y.

Lúc Lãng Ninh Y nhận được điện thoại của cô, cô nàng đang ở bên ngoài uống rượu với mấy người bạn, Quan Hề cũng quen mấy người kia nên tới đó luôn.Địa điểm ăn uống buôn chuyện ở quầy bar thủy tinh trên không ở trên tầng cao nhất của khách sạn Nam Tước, lúc Quan Hề đến mấy cô bạn đã ngồi được tiếng đồng hồ rồi.


Thấy cô đến bèn nhiệt tình mời ngồi.“Quan Hề, lâu lắm không gặp nhỉ, Ninh Y bảo dạo này cậu bận lắm, không hẹn được.” Một người bạn trước kia hay chơi cùng cô nói.Quan Hề: “Tôi toàn ở nước ngoài ấy mà, nếu ở trong nước chả lẽ còn không hẹn được sao?”“Ở trong nước cũng chưa chắc nha, Quan đại tiểu thư làm gì có dễ hẹn như thế.”“Bớt bớt thôi.”“Thật đấy, nhưng bây giờ tốt thật, công việc nhỏ của cậu cũng lên như diều gặp gió rồi.” Người đó nói, “Cậu không biết đâu, trước kia tôi cũng từng tự kinh doanh, cơ mà không phải toang hoang hết rồi sao, kết quả không những không kiếm được tiền mà còn nợ thêm một đống tiền nữa, bố tôi cười nhạo suốt.”Lãng Ninh Y: “Cậu không có đầu óc kinh doanh thì đừng có làm liều nữa được không, cứ ở nhà làm cô công chúa bé bỏng đi.”“Còn lâu nhé, đợt tới tôi định mở mấy nhà hàng nữa, ôi, có ai muốn đầu tư không.”“Thôi, đầu tư cho cậu khác gì ném tiền ra ngoài cửa sổ.”“Biến đi…”Lãng Ninh Y cười nói với Quan Hề: “À phải rồi, cậu vừa về nước phải không? Sao đã đi chơi rồi, vị kia nhà cậu cho phép hả.”Quan Hề định lái xe nên chỉ uống sinh tố hoa quả: “Giang Tùy Châu hả, anh ấy còn chưa biết mình về, anh ấy đang ở bên nhà bố mẹ cơ.”“Sao cậu không bảo với anh ấy?”“Anh ấy bận lắm, đợi hết bận rồi bảo sau.”“Gần đây Giang Tùy Châu bận rộn lắm nhỉ, anh trai tôi lén bảo với tôi là nhà dạo này nhà anh ấy biến động lớn lắm.” Có cô bạn bỗng nói một câu.Quan Hề nhìn cô ấy, nghi ngờ hỏi: “Biến động lớn?”Cô bạn: “Quan Hề không biết hả? Chắc do Giang Tùy Châu không muốn cậu lo lắng nên mới không nói, nhưng cũng do sức khỏe nên bố anh ấy định từ chức, thế nên trước mắt ba anh con trai đều nhăm nhe cái vị trí cao nhất kia, ai thắng ai thua còn chưa chắc chắn.”Lãng Ninh Y: “Năng lực của Giang Tùy Châu đã giỏi nhất rồi xong bố anh ấy còn quý đứa con út là anh ấy nhất nữa, điều này còn chưa chắc chắn sao.”“Chưa chắc đâu, Quan Hề đừng để tâm nhé, tôi chỉ nói sự thật thôi.” Cô bạn kia nói, “Các cậu cũng phải hiểu hai ông anh kia của Giang Tùy Châu không phải loại đèn đã cạn dầu, mẹ ruột của hai người đó có tầm ảnh hưởng lớn, bây giờ trong Giang thị vẫn còn nhiều người trong lòng đều ủng hộ hai người kia.

Vậy nên nếu Giang Tùy Châu muốn đứng vững trên cái vị trí kia vẫn còn nhiều phiền phức lắm.”Lãng Ninh Y nhìn Quan Hề, thấy Quan Hề im lặng xong uống thêm hớp bia, không nói gì cả.Mọi người thấy Quan Hề không nói tiếp chủ đề này thì không bàn tán thêm nữa, dù sao chuyện này dính líu đến Giang Tùy Châu, mấy cô không dám ăn nói linh tinh ngay trước mặt cô.“Này, ngày kia mấy bà có ai rảnh không, đi chọn dây chuyền phỉ thúy với tôi đi, màu thành phẩm đẹp lắm.”“Mua cho mẹ cậu à?”“Nói thừa, không thì để tôi đeo có hợp không.”…Người xung quanh chuyển chủ đề, lại bắt đầu nói chuyện rôm rả.Quan Hề bỏ ly thủy tinh xuống.Thật ra cô vẫn luôn nắm bắt được tình trạng trong nhà Giang Tùy Châu, chẳng qua cả tháng này cô toàn ở nước ngoài, không biết gần đây lại xảy ra biến động lớn.

Nếu đúng như những gì mấy cô bạn nói, vậy dạo này Giang Tùy Châu chắc phải bận ngập đầu mất.Không biết anh sẽ làm gì ở nhà họ Giang?Cô nhớ anh cực kỳ không thích sống ở bên đó, rõ ràng là nhà của anh nhưng lại lạnh lẽo, ngột ngạt bốn bề.**Không khí trong quán bar êm dịu, mấy cô bạn bên cạnh câu được câu chăng buôn chuyện với nhau, thỉnh thoảng đệm thêm một hai tiếng cười khúc khích.Cũng khá ồn ào.Quan Hề nhìn ra hướng xa, ngón tay xoa xoa thành ly thủy tinh.


Khung cảnh ở chỗ này khá tốt, quán bar thủy tinh trong không trung nằm ở nơi cao nhất của Nam Tước, có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm của thành phố.Cô cứ nhìn xuống là có thể thấy tất cả ánh đèn neon trong thành phố, đèn neon lấp lánh điểm xuyết ở mọi ngóc ngách, dường như những góc khuất tối tăm nơi mà con người không để ý đến cũng có sức sống.Thế nhưng bóng đêm vẫn trải dài không thấy điểm cuối, hầu hết mọi người sẽ tìm cho mình một người hoặc một nhóm linh hồn đồng điệu trong đêm đen này, để không bị sự cô đơn của bóng tối cắn nuốt, cũng giống như các cô của bây giờ.Nhưng có một ít người, họ đã quen với sự cô đơn.Giống như Giang Tùy Châu.Nhưng quen với không có nghĩa là thích phải không?Quan Hề đặt ly thủy tinh xuống, bỗng mất hết hứng thú buôn chuyện.

Cũng không biết tại sao, cô chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nhìn xem Giang Tùy Châu lúc này đang làm gì.“Mình có chuyện gấp phải đi trước, mọi người tiếp tục đi nhé.” Quan Hề xách túi đứng dậy.“Này? Sao đã đi rồi, chúng ta còn định đến quán bar của Linh Phàm high một trận nữa mà, Quan Hề không đi cùng à.”“Thôi, mọi người cứ đi đi.” Quan Hề ra hiệu với Lãng Ninh Y, “Đi đây.”Lãng Ninh Y hiểu ý, cô vẫy mấy người bên cạnh: “Được rồi, để cô ấy đi đi, chúng ta tiếp tục nào tiếp tục nào.”Sau khi Quan Hề lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của quán bar, cô không về nhà mà lái xe đến thẳng nhà họ Giang.Cô đã đến nhà họ Giang ba lần, nhưng toàn là chuyện rất xưa rồi, thế nên cô cũng không nhớ đường lắm, phải mở định vị ra chỉ đường.Vòng vo hơn tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng đến đích.Biệt thự nhà họ Giang một mình một phương, sân vườn rất lớn.Lúc Quan Hề lái xe đến ngoài cổng lớn, cô bỗng nhiên nhớ lại những lời mình nói tối qua, phải chu đáo, Giang Tùy Châu bận việc cô sẽ không quấy rầy anh.Thế nên cô lại ủ rũ ngồi trong xe, rối rắm không biết làm sao.Buổi tối thế này gọi anh hay không gọi anh mới tốt.

Buổi tối Giang Tùy Châu thường xử lý công việc ở nhà, lúc này có thể anh cũng có thể đang làm việc, hoặc cũng có thể đang ở bên bố anh???Aizz… Thôi không gọi anh nữa, chẳng may gọi anh ra lại bị người nhà của anh biết được, thế cô lại phải vào trong đó, nhưng cô không muốn ra sân vào lúc trời tối đầy ngượng ngập thế này đâu!Quan Hề nghĩ đến việc ra sân xong còn phải mặt đối mặt với mẹ của anh liền có ý định rút lui ngay lập tức.

Nhưng đúng lúc cô khởi động xe, điện thoại bỗng vang lên.Cô cầm lên nhìn, hóa ra Giang Tùy Châu gọi video tới.Lúc trước còn ở nước ngoài cứ mấy ngày hai người lại gọi video một lần, thế nên anh gọi video cho cô cũng không lạ lắm.


Quan Hề ngập ngừng một lúc rồi lại cầm điện thoại lên, mở đèn trong xe rồi mới nhận điện thoại.Sau khi nối máy, cô nhìn thấy Giang Tùy Châu xuất hiện sau camera, anh đang mặc đồ ngủ, nhưng dĩ nhiên là vẫn còn ngồi trên ghế xử lý công việc, xem ra anh vừa làm việc nhân tiện gọi video cho cô.“Về khách sạn rồi hả.” Anh vẫn tưởng cô đang ở nước ngoài.Quan Hề gật đầu luôn: “Ừ, phải.”Giang Tùy Châu đẩy mắt kính, anh xích lại gần nhìn xong nói: “Không phải em đang ở trong xe đấy sao.”Quan Hề cố ý che giấu anh: “Trên đường về khách sạn mà.”“Thế hả.”“Thế đấy, sao nào.”Giang Tùy Châu im lặng hai giây rồi bỗng nói: “Về nước rồi sao không bảo anh.”Quan Hề ngạc nhiên: “Hử?”Giang Tùy Châu: “Cái ghế em đang ngồi không phải là xe của anh sao.”Quan Hề: “…”À, không giấu được sao.Giang Tùy Châu nhíu mày: “Em về từ bao giờ.”Bỗng dưng bị phát hiện Quan Hề cũng không giấu diếm nữa, cô nói: “Đoàn đội có thay đổi ấy mà, nên hôm qua em đã về rồi.”“Có triển vọng gớm.” Tất nhiên Giang Tùy Châu không hài lòng với việc cô không bảo “em đã về rồi” với mình, anh lại hỏi, “Em đang ở đâu.”“Chắc chắn anh không đoán ra được em đang ở chỗ nào.”Giang Tùy Châu: “Chạy đi đâu thế.”“Ờm… Thật ra em…” Quan Hề chỉ đành quay điện thoại sang hướng khác để camera soi tới cánh cổng lớn của nhà anh, sau đó cô nói tiếp, “Thật ra em đến tìm anh, nhưng em vừa định đi rồi, dù sao cũng muộn rồi em không muốn vào nhà anh lắm.”Camera quay cánh cổng được mấy giây xong Quan Hề lại xoay ngược về: “Này anh đừng có nói với ai nhá, bây giờ em… Ơ kìa? Đâu mất rồi?”Video bên anh đen ngòm.Quan Hề: “Đâu mất rồi???”Không ai trả lời cô.Quan Hề ngơ ngác, cô tưởng mạng bị lag nên tắt luôn cuộc gọi video, sau đó lại gửi một chuỗi hỏi chấm cho anh.Một phút sau, Giang Tùy Châu trả lời: [Đợi anh]“…”Một lát sau Quan Hề thấy cánh cổng lớn mở ra, Giang Tùy Châu bước ra ngoài.Quan Hề hạ cửa xe xuống, vẫy tay chào anh: “Bên này! Vừa anh bị rớt mạng à, sao đen ngòm thế.”Giang Tùy Châu bước ba bước thành hai đi tới, anh dừng trước cửa sổ xe, cúi đầu nhìn cô: “Không rớt mạng, anh bỏ trong túi quần.

Sao em đến đây.”Hóa ra cất luôn điện thoại ra ngoài tìm cô à.Gấp gáp gớm nhỉ.Quan Hề bật cười, cô duỗi tay ra bắt được dây đai trên bộ đồ ngủ của anh: “Em bảo tự nhiên em cực kỳ nhớ anh, anh có tin không?”Giang Tùy Châu chưa nói gì mà chỉ nhìn cô.Quan Hề đấu mắt với anh một lúc, cô thua: “… Sao anh không nói gì thế.”Trả lời cô là nụ hôn của Giang Tùy Châu.Anh véo nhẹ má cô, cúi người cắn lên bờ môi của cô.“Ui…” Quan Hề không kịp đề phòng, không ngờ Giang Tùy Châu đang đứng ngay trước cổng nhà mình mà dám to gan thế.“Úi… Này… Giang…”Giang Tùy Châu hôn rất mãnh liệt, đầu lưỡi quen lối thăm dò vào trong, cách một chiếc cửa xe vừa bá đạo lại trầm lặng ôm chặt cô.

Quan Hề căn bản không tránh đi được, chỉ đành đợi anh hôn đủ rồi thả cô ra, cô mới có thể hít thở như bình thường.“Anh làm gì đấy, không sợ có người nhìn thấy à.”Giang Tùy Châu vốn chẳng để ý, anh thấp giọng nói: “Nếu đã về nước rồi còn lừa anh đang ở nước ngoài làm gì.”Quan Hề dựa người trên khung cửa xe nhìn anh: “Cảm thấy anh bận lắm nên trước hết không đi quấy rầy anh.”Giang Tùy Châu mở luôn cửa xe, lôi cô ra ngoài: “Không quấy rầy anh?”“Đúng đấy, không phải em đã bảo rồi sao, thi thoảng em cũng chu đáo lắm chứ bộ.”“Cái chu đáo này em không cần đâu.”“Không, em cứ phải chu đáo đấy, sao nào.” Quan Hề đắc ý nói, “Cơ mà đến hôm nay em lại thấy nhớ anh lắm luôn, nghĩ đi nghĩ lại em đã lái xe đến đây rồi.

Sao nào, có phải cảm động lắm không.”Giang Tùy Châu: “Nhớ anh thật?”“Thật mà.” Quan Hề nhìn xung quanh, chắc chắn bố mẹ hoặc ai đó không chợt nhảy ra được mới duỗi tay ôm cổ anh, “Em vô cùng vô cùng nhớ anh, anh thì sao.”Giang Tùy Châu cảm thấy loại cảm giác này thật mê người, khiến người ta bàng hoàng.Thế nhưng anh vẫn không kìm nổi, chỉ phó mặc cơ thể muốn làm gì thì làm, ôm chặt cô vào lòng mình: “Ừ.”“Ừ cái gì?” Quan Hề không hài lòng, “Ừ là nhớ hay không nhớ.”Giang Tùy Châu khẽ ngửi hõm cổ cô, là mùi hương quen thuộc của anh, anh nhung nhớ mùi hương của cô.“Nhớ, sao anh lại không nhớ em được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.