Vị hôn phu bất đắc dĩ

Chương 13


Đọc truyện Vị hôn phu bất đắc dĩ – Chương 13

Chương 12:
  Tôi không phải BL* (*Viết tắt của Boy’s Love, đồng tính nam)
Lớp Kinh tế xuất hiện một giảng viên mới rất đẹp trai, lại vô cùng nhã nhặn.
Anh họ Quý, nổi tiếng “ngây thơ”, mái tóc mềm mại và nụ cười vô cùng trong sáng, đứng trên bục giảng trông không hề có dáng dấp giảng viên, với vẻ mặt “tôi rất dễ tính, mọi hề người có thế pass dễ dàng”, nhưng gương mặt khiến mọi người say đắm ấy đột nhiên sa sầm xuống từ khi anh chàng Tiêu Yêu Cảnh phong lưu mở cửa bước vào lớp.
Cứ nghĩ rằng vị giảng viên này khí chất tao nhã, không hề khó tính, chắc chắn dễ bắt nạt cũng rất dễ tính, tan học rồi, nam sinh sẽ tìm anh để hút điếu thuốc, đến góc lớp trò chuyện, nữ sinh nhõng nhẽo với anh, thuận tiện trao đổi số di động, liên lạc tình cảm, mọi người sẽ tiến gần hơn đến mức lấy dược bằng tốt nghiệp mà không phí nhiều công sức.
Nhưng ai ngờ thầy Quý không cho họ có cơ hội chen vào, giở tuyệt chiêu “giết gà doạ khỉ”, khống chế tất cả trong lòng bàn tay.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, con gà mà anh chọn quá đặc biệt. Bắt nhị công tử của Chủ tịch Hội đồng nhà trường đứng ngoài cửa sám hối? Anh có cần bản lĩnh thế không, chắc là không muốn sống ở trường này rồi?
Con gà bị chọn trúng ngước mắt lên, sự bất mãn lộ rõ trên khuôn mặt: “Chú à, lên lớp nói nhỏ một chút, đừng làm phiền tôi.”
Anh mặc kệ người đang dạy mình là giảng viên mới, hay tình địch cũ, tưởng lớn tuổi mà kiêu căng với anh chắc? Chuyện cướp bạn gái không thể cứ lớn tuổi hơn là có ưu thế, mà hiện giờ anh chỉ muốn ngủ bù, cấm ai đến gần, hậu quả tự chịu.
Lừ mắt nhìn người ta một cái, anh nghĩ chắc hẳn đã có tác dụng, thọc tay vào túi, đầu gục lên bàn, tiếp tục ngủ say.
Quý Thuần Khanh nhướn mày, cười nhẹ như cơn gió thoảng.
Tích tắc sau, một quyển sách dày cộp đập thẳng lên đầu Tiêu Yêu Cảnh, kế tiếp, giọng nói bình thản không chút thành ý vang lên:
“Xin lỗi, trượt tay. Cậu bạn dòm ngó thê quân của người khác, phiền bạn nhặt giúp tôi quyển sách lên.”
Xung quanh im phăng phắc. Trượt tay? Cái lý do tồi thế mà cũng nghĩ ra? Tay thầy nhiều dầu mỡ lắm hay sao? Bây giờ họ không còn nghĩ vị giảng viên trẻ, tuổi tác không hơn họ bao nhiêu là một con tôm yếu đuối, muốn bóp thế nào thì bóp nữa, cái họ cần suy nghĩ hiện nay là, lỡ như nhị coôg tử của chủ tịch trường quyết đấu với vị giảng viên trẻ kia, họ nên đứng về phía nào thì hay hơn.
Rõ ràng Tiêu Yêu Cảnh đã nổi giận ,anh im lặng một lúc rồi từ từ đứng lên, cắn môi, bướng bỉnh vẻ như dã thú bị đạp phải đuôi, nheo mắt trừng trừng nhìn Quý Thuần Khanh vẫn nở nụ cười. Rõ ràng anh ta đang trả mối thù bị gọi là “gối thê hoa”, cười cười. Tưởng đóng được vai heo ăn thịt cọp trước mặt thiếu gia này à, đừng tưởng có vẻ ngoài như con gái được nhiều người yêu mến là anh không dám dạy dỗ nhé, hừ! Chỉ cần cấu tạo sinh lý là đực thì anh vẫn có thể đánh cho một trận.

Anh rút phắt chiếc cà vạt vốn lỏng lẻo trên cổ áo, xoay xoay cổ tay: “Muốn đánh nhau với thiếu gia đây thì cứ nói!”
Như thế cũng ổn, đánh nhừ tử tên này thì cô ấy sẽ thuộc về anh theo luật giang hồ. So với việc từ từ theo đuổi người ta, cách này nhanh hơn nhiều, anh sẵn sàng thực hiện.
Đang định vung nắm đấm lên thì di động trong túi rung lên bần bật khiến anh ngứa ngáy, nắm đấm cũng dịu lại, đành vừa rút di động ra, vừa trừng mắt với Quý Thuần Khanh, ánh mắt cảnh cáo anh đừng bỏ chạy, nghe máy xong sẽ xử lí sau.
“A lô? Tên khốn nào thế?”
“Anh của cậu.”
“Anh làm trò gì thế? Tôi đang có việc chính đáng, biến đi, lát nữa gọi lại.”
“Anh chẳng thấy việc em muốn đánh giảng viên mới mà anh mời đến là chính đáng chút nào.” Giọng nói trong điện thoại và tiếng một người nào đó ngoài hành lang trùng vào nhau, rõ ràng người đang gọi điện đã đứng ở cửa lớp. “Biết điều thì bỏ tay xuống và cút đến phòng Hiệu trưởng ngay cho anh, nếu không đợi anh mách mẹ để bà khóc, bảo đảm em chỉ có nước trốn đi mới hết tội.”
“…”
Anh đã cảm thấy cái tên này quá trấn tĩnh, thì ra có hậu phương, mà còn rất vững chắc là ông anh trai Tiêu Yêu Diệp, hiệu trưởng trường này.
Văn phòng Hiệu trưởng không khí rất nghiêm túc, kẻ không nghiêm túc duy nhất là Tiêu Yêu Cảnh, anh chàng công tử phong lưu ngậm điếu thuốc, ngồi xuống sofa, hút thuốc như thế trong phòng chẳng còn ai, còn ném điếu thuốc lên bàn ông anh trai: “Hút không?”
“Hiệu trưởng bảo em đến nói chuyện, em lại đưa thuốc cho anh?” Tiêu Yêu Diệp nhìn điếu thuốc trượt đến trước mặt, đẩy sang một bên rồi nhắc nhở hành vi của em quá thô lỗ.
“Đàn ông đều do hút thuốc mà nói chuyện được với nhau, thích hút thì hút, đừng nói nhiều, chủ đề là gì?”, anh nóng nảy ngẩng đầu lên.
“Được, chủ đề chính là, ngoan ngoãn nghe lời thầy Quý. Hết.”
“Anh bảo tôi ngoan ngoãn nghe lời tên kia?” Đúng là khôi hài.

“Đúng.”
“Ý anh là, anh bảo vệ anh ta, tôi không thể động đến?” Còn dám nói đúng với anh sao?
“Em muốn hiểu thế cũng được.”
“Anh làm cái quái gì thế, phối hợp với mẹ quản thúc tôi nên gọi người ngoài đến dạy dỗ à?”
“Cậu ấy không phải người ngoài.” Tiêu Yêu Diệp ngồi xuống chiếc ghế bọc da, khẽ lắc lư: “Em đã quên anh từng đưa cậu ấy đến gặp mẹ rồi sao?”
Anh nhớ ra rồi, một ngày giáp Tết nào đó, anh trai anh dẫn về nhà một người vô cùng xinh đẹp, nói là bạn đại học. Người ấy cười rất hiền hoà, khiêm tốn lễ phép, tôn kính người lớn, còn rất thích đùa giỡn với chó con, mèo con, dịu dàng đến không chịu nổi khiến mẹ anh vui thích đến mức suýt nữa là tạ trời tạ đát, còn anh trai vừa ăn cơm vừa gắp thức ăn cho khách, khi ấy anh đã ngỡ mình sắp có thêm một bà chị dâu, nhưng lại không ngờ khi mẹ đang gọt táo cho khách ăn đã nói một câu:
“Tuy mặc quần cũng rất đẹp, nhưng mẹ vẫn rất muốn thấy con dâu mặc váy.”
Vừa nói xong, chị dâu tương lai vốn dịu dàng khiêm tón, tràn đầy nữ tính bỗng cứng người, sa sầm mặt rồi đứng dậy, đưa chân lên đạp anh trai một cách đầy bạo lực rồi bỏ đi, hại anh bị ám ảnh tâm lý nghiêm trọng với những cô gái có vẻ ngoài quá dịu dàng.
Biến thái nhất là ông anh trai này, biết rõ gã họ Quý kia là đàn ông mà vẫn đưa hắn ta về gặp phụ huynh, bây giờ lại còn kinh hơn, mời cả người ta đến trường dạy học.
“Bây giờ anh đang tuyên bố với tôi, anh ta là người của anh, không được phép đối đầu với anh ta chứ gì?”
“Thuần Khanh đến làm giảng viên đặc biệt, giá cả không rẻ, nếu không phải bây giờ cậu ấy đang cần tiền thì có lẽ gặp anh trên đường cậu ta cũng không thèm liéc một cái đâu. Anh năn nỉ gãy cả lưỡi mới mời được cậu ấy đến đây, nên anh không cho phép em bắt nạt cậu ấy.”
“… Có phải anh vẫn còn có ý đồ biến thái với người ta?”
“Không, tình bạn rất trong sáng thôi.”
“Ánh mắt anh rất gian tà.”

Tiêu Yêu Cảnh cầm điếu thuốc trên môi xuống dụi vào gạt tàn rồi đứng lên, hừ một tiếng vẻ lạnh lùng: “Anh muốn chơi trò gì thì là việc của anh, dù sao nước sông không phạm nước giếng, lúc mẹ khóc thì đừng đem tôi ra làm bia đỡ đạn là được”.
“Được thôi, em cứ ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy, anh sẽ không để mẹ khóc lóc với em.”
“..”
“Đúng rồi, cô gái Tô Gia Áo kia, em có quen không? Học sinh trường ta hả?”
Anh cau mày vẻ cảnh giác: “Anh định làm gì?”
“Ồ, hỏi chơi thôi mà, Thuần Khanh muốn kiếm tiền để dâng sính lễ cho nhà cô ta, còn bảo anh ở trường chăm sóc cô ta nhiều ơn, nhưng anh muốn tìm ai đó dạy cô ta một bài học.”
“…”
Nếu bây giờ anh đáp lại rằng: “Người con gái ấy đang được tôi bảo vệ, anh không được đụng vào”, liệu có khi nào sự việc càng thêm biến thái, phức tạp không?
Trong lớp, Tô Gia Áo không nghe nổi lời giảng nào, vì xung quanh cô toàn những âm thanh chảy nước bọt, mà đối tượng chính là vị giảng viên mới, kẻ đầu sỏ gây nên tai hoạ, khiến cô phải sống những tháng ngày cách biệt đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ – Quý Thuần Khanh.
Cô cứ nghĩ anh sẽ chọn ở nhà, ngoan ngoãn giúp vợ dạy con, trốn trong gác tía, e thẹn đến nỗi không dám ra ngoài, không dám đi đâu, ai ngờ thì ra anh còn tự do hơn cô nghĩ, biến thành giảng viên khống chế cô, còn toát ra vẻ uy nghiêm cực kỳ.
“Đó là thầy mới bắt nhị công tử của Chủ tịch Hội đồng trường đứng ngoài cửa hả?” Xem người có vẻ yếu đuối kỵ gió, nhút nhát dịu dàng kia không giống người mà họ đang bàn tán.
“Nghe nói là giảng viên đắt giá được mời đến, sao lại chạy đến lớp cá biệt chúng ta?” Họ là những học sinh cá biệt mấp mé bờ vực diệt vong, nam sinh uống rượu hút thuốc, đeo khuyên tai, đánh nhau, nữ sinh trang điểm đậm, quần áo miễn cưỡng che đủ những chỗ cần che, vô cùng tầm thường, bỗng trời tặng cho họ một vị giảng viên thần tiên như thế là để anh cứu vớt họ, hay để họ làm vấy bẩn anh, mọi người cùng rơi xuống vực sâu sa ngã???
“Quan tâm tới chuyện anh ta đến lớp mình là gì, đàn ông đều là loại lưu manh giả danh trí thức, xem ra anh ta có vẻ rất ngon!”
Âm thanh liếm mép thèm thuồng khiến Tô Gia Áo không lạnh mà run. Lập tức cô bị cô gái huyênh hoang sẽ ăn thịt thầy Quý đá vào ghế một cái: “Này, Tiểu Áo, run cái gì? Cậu cũng bị anh ta phóng điện rồi à? Gọi chị một tiếng xem, chị đây sẽ nhường anh ta lại cho em chơi!”.
“Cái… cái khỉ ấy! Anh ta không phải dạng tớ thích, cứ mềm nhũn như kẹo bông thế kia thì chơi được gì.”
“Kẹo bông cũng có vị của kẹo bông mà, phải thử nhiểu mới biết cái nào ngon chứ, có điều, tớ biết khẩu vị của cậu chỉ có một, giống như Tiêu thiếu gia ấy.” Phía sau vươn đến một bàn tay được sơn màu đỏ tươi, đặt lên vai Tô Gia Áo: “Không phải tớ xem thường cậu, nhưng cậu thé này khó nuốt được cái dạng kia lắm.”

Nói xong, một luồng gió thổi qua cổ cô, khiến toan thân nổi da gà, đỏ bừn mặt mũi đứng phắt lên, trong tích tắc trở thành tiêu điểm của cả lớp, mắt đối mắt với ông thầy “ngây thơ” trên bục giảng kia.
“Thầy Quý ơi, Áo Bông bé nhỏ của chúng em muốn cưa đổ thầy!”
“Đúng thế, lúc nãy bạn ấy cứ ngồi tại chỗ lén nhìn thầy, liếc mắt đưa tình nữa cơ…”
“Đúng thế, trao đổi số điện thoại đi, trao đổi đi.”
“Áo Bông, có một khách sạn đang giảm giá, tớ cho cậu danh thiếp này.”
“Ha ha ha ha!”
Những tiếng huýt sáo vang lên, cô trừng mắt nhìn đám bạn, nhưng lại thấy giảng viên đại nhân cười mỉm, tiến đến chỗ cô. Để biểu thị sự uy nghiêm, đến Tiêu Yêu Cảnh mà anh còn dám phạt đứng ngoài hành lang, chẳng lẽ lần này đến lượt cô? Chắc sẽ không phạt cô đi cọ nhà vệ sinh chứ?
Mấy cô gái ngồi phía trước liếc mắt ra hiệu, đưa chân ra chắn đường Quý Thuần Khanh như để bảo vệ cô, rõ ràng là muốn làm khó anh, nheo mắt đưa tình: “Thầy Quý, Áo Bông rất đáng yêu, nhưng che chắn kĩ quá, khẩu vị của thầy không nhạt thế chứ”.
“Đúng thế, Áo Bông định chịu tội thay cho chúng em, chúng em không cho phép thầy bắt nạt cậu ấy đâu.”
“Nếu muốn bắt nạt thì bắt nạt chúng em trước là được, Áo Bông rất nghiêm túc, thầy muốn thử áo lụa trước không?”
Lưới bảo vệ nghiêm ngặt là những đôi chân mềm mại mịn màng, anh còn lo ở trên lớp thê quân sẽ bị bắt nạt, ngờ đâu, tính tình nghĩa khí và thích lo chuyện thiên hạ của cô lại được mọi người yêu quý đến thế, nữ sinh đều đứng về phía cô. Thấy dáng vẻ cô nhe nanh giơ vuốt, siêu đáng yêu!
Anh nhìn những đôi chân đẹp đẽ phía trước, ánh mắt không hề xao động: “Không, khẩu vị của tôi rất nhạt, vẫn thích kiểu quần áo dày dặn chắc chắn hơn.”
Nói xong, đôi chân dài của anh bước qua những mắt lưới dày đặc kia một cách nhẹ nhàng, rồi quay đầu lại nhắc: “Mùa lạnh sắp đến, các bạn tốt nhất nên mặc kín một chút, chỉ để lộ từ phần cổ trở lên là tốt nhất, nếu thấy bạn nào ngốc nghếch vì hẹn hò ban đêm mà cảm lạnh rồi đi học trễ, tôi sẽ rất buồn”.
Các nữ sinh ngớ người tập thể, cảm thấy nghẹn lời trước vị giảng viên thần tiên này, cùng lúc nhìn Tô Gia Áo bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Vị giảng viên nghiêm túc ấy đưa tay phải lên, vào đúng lúc mọi người ngỡ sự kiện bạo lực phạt học sinh sắp xảy ra, giọng nam trầm ấm và yêu thương lại phát ra: “Thê quân, em có nóng lắm không? Tan học xong chúng ta cùng về nhà nhé”.
Thầy Quý dùng ống tay áo ân cần và rất dịu dàng giúp Áo Bông đang đỏ bừng mặt lau mồ hôi rịn ra trên trán, nhưng anh không thể lau đi nét mặt sa sầm trên khuôn mặt cô.
Cô tưởng ít nhất thì anh sẽ chú ý đến thân phận giảng viên mà vờ như không quen biết cô, ngờ đâu cái người này lại thần kinh đến mức ấy, ngày đầu tiên đi dạy đã công bố “tình thầy trò” với toàn thể học sinh, lại còn có vẻ mặt vừa đáng yêu vừa vô tội nữa chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.