Bạn đang đọc Vi Hoàng FULL – Chương 31
Vĩnh viễn không nên coi thường tốc độ lan truyền của lời đồn đãi, nhất là loại lời đồn đãi mang theo một chút màu hồng phấn lại dẫn theo một chút mới lạ có thể làm cho trong lòng người truyền bá sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.
Khi Kiền Khánh đế cùng một vị cáo mệnh phu nhân nào đó (trong lời đồn đãi nói chính là một vị cáo mệnh phu nhân nào đó, không có nói cụ thể là ai) tuổi tác lớn hơn hắn rất nhiều làm ra một chút chuyện đáng che dấu mà rất nhanh mọi người đều có cách để biết sự thật, thì thời gian cũng qua đi chưa bao lâu.
Kiền Khánh đế thật sự bị chọc giận điên rồi! Hắn rõ ràng là vô tội!
Điều đáng buồn bực nhất chính là, Kiền Khánh đế rõ ràng là vô tội, nhưng mà hắn cũng không thể ban bố một đạo thánh chỉ dán ở trên tường thành, dùng lời lẽ nói rằng “Trẫm vô tội, trẫm không có vừa ý cái gì cáo mệnh phu nhân, trẫm không có cưỡng thủ hào đoạt”.
Nếu hắn thực sự làm như vậy, liền trở nên rẻ tiền a.
Hoàng đế buồn bực cũng nên tìm một nơi đề phát tiết đi.
Vì vậy, nhi tử Vương Trí của tiểu Phùng thị đứng mũi chịu sào.
Có những người rất biết tận dụng tình hình —— cũng không phải mỗi một vị quan đều ngay thẳng, luôn làm theo việc công mà chấp pháp —— sau khi Hoàng đế ám chỉ xuống, tính cho Vương Trí một món nợ thật lớn! Vương Trí không có chức quan, nói trắng ra, món nợ này thật ra là muốn tính toán với Phùng lão tướng quân, Phùng Thái hậu cùng những người khác nhà họ Phùng.
Sauk hi điều tra, những tội danh của Vương Trí như hà hiếp dân nữ, hối lộ quan viên, hãm hại trung lương hết thảy đều được thành lập, xét thấy hắn trước kia kiêu ngạo từng giết chết người, cũng xét thấy Kiền Khánh đế xác thực nhìn hắn không vừa mắt, vì vậy hắn nhất định là bị nghiêm phán.
Chẳng qua là, giết chết một Vương Trí còn chưa đủ để khiến cho tâm tình Kiền Khánh đế khoan khoái dễ chịu, vì vậy hắn mượn chuyện của Vương Trí mà ban một đạo thánh chỉ cho Phùng lão tướng quân vẫn còn đang đóng giữ ở Tây Bắc, trách hắn quản gia không nghiêm.
Lúc Tô Vân Chỉ nghe được tin tức này, thật sự không thể nhịn xuống tâm tình “Ngọa tào*” của chính mình, ném ra một cái liếc mắt thật lớn.
(*Giống như một câu chửi thề)
Võ tướng và quan văn là không giống nhau, võ tướng đóng giữ biên cương và võ tướng câu tâm đấu giác* tại kinh thành lại càng không giống nhau.
Đối với loại quân nhân như Phùng lão tướng quân mà nói, địa vị của hắn ở Tây Bắc, hoàn toàn là do bản thân trải qua chân đao thực thương chiến trường đẫm máu mà tạo nên.
Dân chúng địa phương cùng tướng lãnh đối với Phùng lão tướng quân kính sợ cũng đều là xuất phát từ nội tâm.
Duới tình huống như thế, một đạo thánh chỉ trách cứ hắn trị gia không nghiêm thì có hữu dụng gì?
(*dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau)
Phùng lão tướng quân không phải Trần Các lão.
Có một đoạn thời gian trong quá khứ, Tô Vân Chỉ một mực sai người âm thầm gây phiền toái cho Trần Các lão, Trần Các lão bị người nhà làm liên lụy, bởi vì trị gia không nghiêm mà bị Hoàng đế phạt bổng lộc.
Danh dự của hắn bị tổn thương, hiện tại mọi người cũng không coi trọng hắn trở thành quan chủ khảo của kỳ thi mùa xuân năm sau.
Đây hết thảy đều bởi vì hắn là quan văn a!
Chỉ có văn nhân mới đặc biệt chú trọng thanh danh.
Võ tướng thường tới tới lui lui trong sinh tử mới không để ý tới sẽ những thứ này.
Thánh chỉ khiển trách truyền đi, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Phùng lão tướng quân, ngược lại sẽ khiến cho tướng lãnh địa phương lòng đầy căm phẫn.
Bọn hắn sẽ nhớ, Đại tướng quân của chúng ta cúc cung tận tụy vì nước vì dân, kết quả tiểu nhi Hoàng đế còn muốn tận dụng mọi thứ mà gây sự với Đại tướng quân? Thật là khiến người ta tâm lạnh a!
Cho nên nói, Kiền Khánh đế là có một chút đầu óc, chỉ là không được người hảo hảo dạy bảo, vì vậy trở nên quá mức hẹp hòi rồi.
Tô Vân Chỉ không muốn cứu trận cho Kiền Khánh đế.
Nàng hy vọng người khác cho rằng hắn càng ngu ngốc càng tốt.
Bất quá, cục diện nàng muốn thấy nhất còn không có hình thành.
Vì vậy, nàng để cho Khả Nhạc cầm theo canh đã hầm tốt ở tiểu phòng bếp, đổi một thân quần áo xinh đẹp, mang theo Khả Nhạc Tuyết Bích đi đến chỗ Kiền Khánh đế.
Tâm tình của Hoàng thượng chính là kim chỉ nam trong bầu không khí của hậu cung.
Trong lòng Kiền Khánh đế khó chịu, vì vậy đám người tiểu phi tần đều ngừng tâm tư tranh sủng, đều sợ hỏa sẽ không khống chế được mà lan tới trên người mình.
Duới tình huống như thế, Thục phi nương nương lại vẫn mạo hiểm đưa súp đến cho Hoàng đế.
Đại thái giám Thường Hữu Phúc bản chất cứng rằn cũng nhịn không được cảm động một chút.
Quả nhiên, những đám nương nương chỉ là vì tranh sủng, chỉ có Thục phi nương nương là thật sự quan tâm Hoàng thượng.
Thường Hữu Phúc nghĩ như vậy.
Tô Vân Chỉ trước sau như một giả vờ quá tốt, căn bản sẽ không có người hoài nghi nàng.
Khi Kiền Khánh đế nhìn thấy Tô Vân Chỉ, trong nháy mắt có chút lúng túng.
Hắn đang khổ não do hãm sâu vào lời đồn đãi, cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn chuyện cười của hắn.
Cho nên hắn đều muốn một mình bình tĩnh.
Bất quá, nếu như Tô Vân Chỉ đến rồi, Kiền Khánh đế không thể đuổi nàng đi ra ngoài, chẳng qua là thái độ của hắn vẫn có chút lãnh đạm.
Đổi lại là một phi tần khác, nhìn thấy một màn này, khẳng định bị dọa đến kinh sợ rồi, Tô Vân Chỉ lại không chút nào để trong lòng, thẳng thắn vô tư mà đi đến trước mặt Kiền Khánh đế, sờ lên chung trà đặt ở trên bàn, nói: “Thường Hữu Phúc, ngươi là hầu hạ như thế nào vậy? Trà này đều lạnh.”
Thường Hữu Phúc lập tức quỳ xuống đất nhận tội: “Là nô tài sơ sót.” Hắn là đại thái giám đắc dụng nhất Kiền bên người Khánh đế, trong toàn bộ nội cung, người Kiền Khánh đế tín nhiệm nhất tuyệt đối là Thường Hữu Phúc.
Bởi vì này một điểm, tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ Thường Hữu Phúc.
Thục phi đại khái là người thứ nhất dám trực tiếp quát lớn như vậy với hắn.
Nhưng mà, Thường Hữu Phúc cũng không bởi vì này một điểm này liền ghi hận Thục phi Tô Vân Chỉ, hắn ngược lại bởi vậy càng kính trọng Thục phi.
Rất nhiều người đều hy vọng lấy lòng Thường Hữu Phúc, nhưng mà bọn hắn đều dùng sai phương pháp.
Thường Hữu Phúc là nhìn Kiền Khánh đế lớn lên, nhìn hắn từ một hài nhi trong tã lót trưởng thành cao lớn như bây giờ.
Nếu như vượt quá giới hạn mà nói, hắn không những xem Kiền Khánh đế như là chủ tử của mình, hắn còn xem Kiền Khánh đế như là hài tử của mình nữa, cho nên cả trái tim của hắn đều là muốn tốt cho Kiền Khánh đế.
Duới tình huống như thế, chỉ cần Tô Vân Chỉ để cho Thường Hữu Phúc thấy được nàng đối với Kiền Khánh đế là chân tâm, Thường Hữu Phúc tất nhiên sẽ đánh giá cao nàng.
Bàn về chuyện lấy lòng người, nếu như Tô Vân Chỉ nhận đứng thứ hai, liền không có người dám xưng đệ nhất thiên hạ.
Chỉ số EQ của nàng từ trước đến nay rất cao.
Tô Vân Chỉ tự mình rót một chén trà nóng cho Kiền Khánh đế, nói: “Hoàng thượng, ngài đã lâu lắm chưa có tới Hoa Dương cung của thần thiếp, nhìn xem, ngài lại nhíu mày.
Tức giận thương gan, lo lắng phiền thương tỳ, sợ hãi thương thận, buồn phiền thương phổi.
Vì dân chúng thiên hạ, Hoàng thượng nhất định phải bảo trọng thân thể a! Hơn nữa, trong nội cung của Thái hậu nương nương nhiễu loạn như vậy, chỉ sợ nàng sẽ dồn nén trong nội tâm.
Nàng bị bệnh, ngài phải hầu hạ trước giường, lại càng không thể ngã bệnh a!”
“Thái hậu bị bệnh?” Kiền Khánh đế ngay lập tức bắt được mấu chốt trong lời nói của Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ ra vẻ sầu bi nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như trong nhà thần thiếp có một ngoại chất gây thất vọng như vậy, đem thanh danh tốt trong nhà đều ném hết, thần thiếp cũng sẽ bị tức giận đến sinh bệnh! Thật sự là khổ cho Thái hậu đâu rồi, nàng quanh năm ở trong cung, làm sao có thể quản chuyện trong nhà đây? Về phần trong Từ Ninh cung phát sinh nhiễu loạn, thần thiếp không dám tùy ý tìm hiểu, chỉ biết là đã có nhiễu loạn, Thái hậu khẳng định cũng vì chuyện này ưu sầu lo lắng rồi a?”
Ánh mắt của Kiền Khánh đế sáng lên: “Xác thực, ái phi nói đúng lắm.”
Tô Vân Chỉ lộ ra một dáng tươi cười hơi có vẻ thẹn thùng.
Ngoài cung lời đồn đãi tàn sát tứ phía, các cáo mệnh phu nhân đúng là không dám tiến cung, chỉ là ngọn nguồn chuyện này còn chưa được giải quyết a! Nếu như nàng là Kiền Khánh đế, sau khi xử trí xong Vương Trí, liền sẽ trực tiếp khống chế Thái hậu, dùng người của mình đem nàng giam lỏng.
Cái này liền vạn sự thuận lợi.
Sau lưng là giam lỏng, nhưng bên ngoài có thể đem toàn bộ trách nhiệm đẩy tới trên đầu Vương Trí.
Thái hậu không thể tiếp kiến người khác chính là do nàng bị Vương Trí làm cho tức giận đến sinh bệnh.
Hoàng thượng thậm chí có thể cố ý làm ra một bộ dáng hiếu tử, thường xuyên đếnTừ Ninh cung thăm bệnh, ai cũng không thể nói gì không phải về hắn! Sau khi Cung Khuynh đại dọn dẹp hậu cung, Thái hậu đã không có cách nào dễ dàng truyền tin tức ra ngoài.
Thái hậu đã không có nội ứng ngoại hợp, người bên phe của nàng biết rõ chuyện nàng sinh bệnh rất kỳ quặc, khổ nỗi không có chứng cứ, cũng không dám dễ dàng chất vấn Hoàng đế a!
Nếu như Tô Vân Chỉ là Kiền Khánh đế, nàng sẽ mượn cơ hội này trực tiếp dìm chết Phùng Thái hậu, làm cho nàng triệt để mất đi sức chiến đấu.
Cố tình Kiền Khánh đế chỉ biết đấu thông minh với Phùng lão gia tử, không dám trực tiếp chống lại Thái hậu.
Hắn giống như là ếch xanh bị nấu trong nước ấm, từ nhỏ đến lớn, chịu tất cả thiệt thòi lớn nhỏ từ trong tay Thái hậu, vì vậy cảm thấy Thái hậu là người mãi mãi cũng không thể chiến thắng được.
Sau khi thức tỉnh Kiền Khánh đế, Tô Vân Chỉ cùng với Kiền Khánh đế ăn một ít điểm tâm, liền công thành lui thân mà trở về Hoa Dương cung.
Mãi cho đến khi Cung Khuynh hồi cung, Tô Vân Chỉ đều bận rộn nhiều việc.
Phùng Thái hậu bị giam lỏng, những phe phái khác tất nhiên có thể xuất thủ với phe phái của nàng ở trên triều đình, chèn ép chèn ép, mượn sức mượn sức.
Tô Vân Chỉ cũng không nguyện ý buông tha cơ hội này, mang theo Tô gia vụng trộm chiếm được không ít tiện nghi.
Đương nhiên, cân nhắc đến địa vị vững vàng của Phùng lão gia tử tại Tây Bắc, mọi người cũng không thể làm quá khó coi, ít nhất là khi cánh tay vẫn còn chưa thể vươn vào trong quân.
Phùng lão tướng quân vẫn là một người trung quân ái quốc, hắn đương nhiên sẽ có tư tâm, nhưng mà chút tư tâm ấy không đủ để khiến cho hắn làm phản.
Hôm nay Phùng Thái hậu chẳng qua là “Dưỡng bệnh”, nàng vẫn có thể ăn sung mặc sướng, địa vị Thái hậu vẫn còn đó, cho nên Phùng lão tướng quân sẽ không bởi vì chút chuyện này của nàng mà giết đến Kinh thành.
Chỉ là nếu như, bọn hắn giết chết Phùng Thái hậu, hoặc là trực tiếp động thủ với quân Tây Bắc, đó chính là đang ép Phùng lão tướng quân làm phản.
Tất cả mọi người đều là người rất có chừng mực đi!
Khi Cung Khuynh và Tạ Thái hậu hồi cung, bởi vì thân phận của Tạ Thái hậu, tất cả cung phi trong hậu cung đều phải đi ra cửa cung nghênh đón, nghi thức nghênh đón phi thường long trọng.
Nguyên bản Kiền Khánh đế cũng nên đi, chẳng qua là hắn lấy cớ chính vụ bận rộn để khước từ.
Hôm nay áp xuống một cái Phùng Thái hậu, Kiền Khánh đế tất nhiên rất thỏa mãn, tự ti quá độ sau này sẽ là kiêu ngạo quá độ, hắn có lẽ đã không đem Tạ Thái hậu để vào mắt rồi a.
Cung Khuynh đỡ Thái hậu xuống xe.
Thục phi, Hiền phi, Đức phi liền dẫn theo phần đông tiểu phi tần quỳ an hành lễ.
Dù cho Tô Vân Chỉ không thích quỳ gối trước mặt người khác, nhưng trong những loại trường hợp như thế này nàng vẫn là giữ lễ nghi rất tốt, đề cho người khác không bắt được nhược điểm.
Khi nàng cung kính hành lễ, Cung Khuynh mắt híp nhìn qua, đã nhìn thấy Tô Vân Chỉ trước mắt có một nét nhợt nhạt.
Cung Khuynh nhịn không được nhíu mày.
Chẳng lẽ là không có nghỉ ngơi tốt sao? Cung Khuynh nhịn không được nghĩ như vậy.
Lẽ ra những chuyện tạp nham trong nội cung này là không làm khó được Tô Vân Chỉ, hơn nữa Cung Khuynh ở ngoài cung cũng không thiếu nắm bắt tin tức, nàng rất rõ ràng gần đây đã xảy ra những chuyện gì, biết rõ Tô Vân Chỉ giải quyết rất tốt đẹp.
Đã như vậy, vì cái gì Tô Vân Chỉ còn không có ngủ ngon đây?
Cung Khuynh thu lại tầm mắt từ trên người Tô Vân Chỉ.
Đứng ở trước mặt các phi tần đang hành lễ, Hoàng hậu nương nương lại là một bộ dáng cao cao tại thượng, dường như ai cũng không có được nàng nhìn ở trong mắt.
Xem ra phải triệu hồi Tác Ni đến hảo hảo hỏi một câu rồi.
Hoàng hậu nương nương nghĩ như vậy..