Vi Hoàng

Chương 28


Bạn đang đọc Vi Hoàng FULL – Chương 28


Sau khi Cung Khuynh rời cung, Phùng Thái hậu quả nhiên bắt đầu manh động.

Tầm mắt của Thái hậu chưa từng thấp như vậy, đương nhiên sẽ không nhìn chằm chằm vào một chút cung quyền kia ở trong tay Tô Vân Chỉ.

Tuy rằng Cung Khuynh đã chặt đứt mạng lưới tin tức của nàng, chỉ là suy cho cùng Thái hậu lăn lộn nhiều năm như vậy, rất nhanh đã làm ra một phương pháp truyền tin tức hoàn toàn mới lại không thể bị người khác chỉ trích.

Nàng trực tiếp cho gọi các vị cáo mệnh phu nhân* tiến cung!
(*Chức danh dùng để phong cho các phối ngẫu hay thân mẫu của quan lại trong triều đình)
Thái hậu tự nhiên có quyền làm như vậy, hơn nữa nàng còn có một lý do rất hợp tình hợp lý.

“Hậu cung của Hoàng thượng rút cuộc vẫn là có chút trống vắng, lúc trước vì cố kỵ Hoàng hậu, cho nên một mực chưa từng cử hành đại tuyển chọn.

Bất quá nếu như Hoàng hậu đều đã vào cung mấy tháng rồi, trong nội cung cũng nên chuẩn bị cử hành đại tuyển chọn.” Gương mặt Thái hậu tràn đầy yêu thương mà nhìn Kiền Khánh đế, “Ai gia lớn tuổi, nhiều năm chưa từng chú ý qua những cô nương rực rỡ kia, nhưng các vị phu nhân thường thường tham dự yến hội, trong lòng đều hiểu rõ đối với các cô nương chính trực xuân xanh kia.”
Kiền Khánh đế có thể không biết Thái hậu là mượn cơ hội triệu kiến cáo mệnh phu nhân để truyền tin tức ra bên ngoài sao? Hắn biết rõ.

Hắn tự mình chấp chính còn chưa bao lâu, vài ngày trước vừa mới hăng hái một hồi, hai ngày này bởi vì hành động của Thái hậu lại bắt đầu lo lắng, hắn lập tức cảm thấy mọi chuyện không thuận lợi, trong lòng rất không thoải mái.

Nhưng là, Kiền Khánh đế chỉ có thể nhẫn nhịn.

Một là bởi vì chữ hiếu lớn hơn trời, hai là vì trong tay Thái hậu vẫn còn những thế lực nhất định.

Kiền Khánh đế không dám trực tiếp đối đầu cùng Thái hậu.

Thời gian Hai vị Thái hậu buông rèm chấp chính rất dài, cho dù Kiền Khánh đế biết rõ mình mới là chủ nhân của thiên hạ, khi hắn đối mặt với Thái hậu vẫn còn có chút nhu nhược.

Hơn nữa, hắn cũng sợ sau khi vạch trần mọi thứ, thế lực trong tay hai vị Thái hậu sẽ trực tiếp tạo phản.

Làm Hoàng đế lại bị bức đến mức này, Kiền Khánh đế cảm thấy phi thường nuốt không trôi.

Tô Vân Chỉ cũng cảm thấy rất phẫn nộ.

Nếu như Cung Khuynh đem toàn bộ hậu cung giao cho nàng, như vậy nàng liền tuyệt đối không thể để cho Thái hậu chiếm được bất luận cái gì tiện nghi từ trong tay nàng! Nhưng là, trước khi Thái hậu phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ gì, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể đoạt đi quyền tiếp kiến cáo mệnh nàng của nàng.

Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ để cho Thái hậu kiêu ngạo mà ngày ngày triệu kiến các vị phu nhân như thế sao?

Tô Vân Chỉ dùng ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn.

Nàng biết đàn Piano, đây là kỹ năng của nàng trước khi xuyên qua.

Đáng tiếc, Vân triều cũng không có Piano.

Tô Vân Chỉ đang chơi một khúc cuồng tưởng* trên các phím đàn tưởng tượng.

Bởi vì động tác quá mạnh, nàng cảm thấy ngón tay của mình đang nóng lên.

(*một thể loại nhạc cổ điểnRhapsody)
Đầu ngón tay nhịp càng nhanh, đầu óc của Tô Vân Chỉ là đang hoạt động ở tốc độ cao.

Khúc cuồng tưởng trong tưởng tượng đã đàn đến đoạn cao trào, Tô Vân Chỉ dùng sức vỗ lên mặt bàn một cái kết thúc diễn tấu, ánh mắt lộ ra tia sáng nguy hiểm, nói một cách lạnh lùng: “A, nếu như Thái hậu ngài kiêu căng như vậy, ta lại không tặng cho ngươi một hồi kịch hay, chẳng phải là thật có lỗi với chuyện ngươi đã gây sức ép mấy ngày liên tiếp sao?”
Tại thời khắc này, Tác Ni hầu hạ ở bên người Tô Vân Chỉ dường như thấy được một con sói hung ác đang giương nanh nhọn.

Có thể như vậy sao? Ngày thường Thục phi nương nương xinh đẹp thong dong như một con mèo thế nhưng lại là ác lang sao? Tác Ni không biết tại sao lại nhớ đến một câu nói, chính là hoa càng đẹp thì càng nguy hiểm.

Có lẽ, Thục phi nương nương chính là một đóa hoa như vậy, ẩn chứa bên trong vẻ ngoài ngọt ngào của nàng lại là độc dược.

“Đưa danh sách các vị cáo mệnh phu nhân Thái hậu muốn triệu kiến đến cho ta, ta muốn danh sách cụ thể nhất.” Tô Vân Chỉ nói.

Trước khi đi Cung Khuynh giao cho Tô Vân Chỉ quyền hạn lớn nhất, Tác Ni tất nhiên nghe theo tất cả mệnh lệnh của Tô Vân Chỉ.

Người khác đều cho rằng Tác Ni là tai mắt Cung Khuynh cố ý sắp xếp ở bên cạnh Tô Vân Chỉ, kỳ thật đó là người nàng lưu lại để giúp đỡ Tô Vân Chỉ.

Tác Ni rất nhanh chóng sẽ đưa đến thứ Tô Vân Chỉ muốn.

Cung Khuynh ở ngoài cung mấy năm này, công tác tình báo làm tương đối tốt a.

Tô Vân Chỉ cũng có chút bội phục nàng.

Lật xem danh sách Tác Ni đưa tới, Tô Vân Chỉ bỗng nhiên chỉ một cái tên trong đó, nói: “Người này là ai?”
Tác Ni nói: “Người này là thân muội muội của Phùng Thái hậu, năm đó gả cho cho một vị Trạng nguyên xuất thân hàn môn họ Vương.


Vương Trạng nguyên coi như tài giỏi, chỉ tiếc số phận không tốt, khi làm quan bởi vì một trận bệnh dịch mà qua đời, từ đó về sau tiểu Phùng thị mang theo nhi tử ở nhà mẹ.”
Tô Vân Chỉ không nghĩ trực tiếp đối phó với Phùng gia, bởi vì nàng rất kính trọng Phùng lão tướng quân, cũng chính là cha ruột của Phùng Thái hậu.

Những năm này Phùng lão tướng quân đóng giữ biên cương, có thể nói là càng vất vả công lao càng lớn.

Hắn vì ổn định biên cương, ngay cả trưởng tử của mình đều đem theo.

Chính là bởi vì có các tướng sĩ anh dũng nhiệt huyết, mới có dân chúng an cư lạc nghiệp.

Tô Vân Chỉ rất bội phục bọn họ.

Cho nên, dù là Phùng Thái hậu và Cung Khuynh không có biện pháp chung sống hoà bình, Tô Vân Chỉ cũng không nghĩ tới sẽ động thủ với quân Phùng gia.

Nàng có thể không có lương tâm, chỉ là còn có điểm mấu chốt.

Bất quá, bây giờ Tô Vân Chỉ nhìn tiểu Phùng thị này tương đối không vừa mắt.

Tiểu Phùng thị bởi vì sớm ở góa, cho nên đối với con trai duy nhất Vương Trí phi thường cưng chiều.

Vương Trí thân là ngoại tôn của Phùng lão tướng quân, thân là chất nhi của Phùng Thái hậu, ở trong kinh thành đương nhiên là có thể làm càn.

Hắn lại là người háo sắc mê cờ bạc, là một loại côn trùng đủ dơ bẩn.

Năm trước, có vị thư sinh bởi vì một ít việc nhỏ không cẩn thận đắc tội Vương Trí, Vương Trí trực tiếp sai người cắt đứt chân của người này, còn không cho đại phu cho trị liệu hắn.

Vị thư sinh này đã thành người tàn phế, bởi vì tàn tật mà không thể tham gia khoa cử, tiền đồ tất nhiên là bị hủy.

Hơn nữa, vị thư sinh này vốn đã có đính ước, kết quả ngoại trừ vị hôn thê của hắn thì toàn bộ người trong gia đình nàng đều là người sợ chết, thấy hắn đắc tội Vương Trí, không chỉ hủy hôn, còn đưa vị hôn thê của hắn đến trong phủ Vương Trí, trở thành tiểu thiếp của Vương Trí.

Vị thư sinh làm đơn kiện tố cáo Vương Trí.


Dù là những người khác trong Phùng phủ coi như trung lương, nhưng tiểu Phùng thị lại là người khó đụng vào.

Nàng ỷ vào thế lực của Phùng phủ mà giải quyết rất nhiều cục diện rối rắm cho Vương Trí.

“Vị thư sinh này tên là Tống Tư, hôm nay còn đang ở trong phòng giam.” Tác Ni nói ra những chuyện mình biết, “Vị hôn thê của hắn mặc dù đã trở thành tiểu thiếp của Vương Trí, cũng là do bị bức.

Sau khi nàng vào Vương Trí phủ, cũng chịu không ít khổ sở trong tay tiểu Phùng thị.

Chỉ là nàng không dám dễ dàng tìm cái chết.

Bởi vì Vương Trí còn tham luyến sắc đẹp của nàng, Vương Trí đã từng nói, nếu như nàng dám tìm cái chết, hắn sẽ lập tức giết chết Tống Tư đang ở trong lao.”
“Đáng thương một đôi uyên ương số khổ, ta xưa nay thích làm việc tốt, sẽ thành toàn bọn họ thành đôi a.” Tô Vân Chỉ mỉm cười nói.

Nàng vẫy vẫy tay với Tác Ni, khi Tác Ni đi tới đưa lỗ tai lại gần, Tô Vân Chỉ như thế như thế như vậy như vậy nói ra một trận.

Gần đây tiểu Phùng thị có hai chuyện phiền lòng, việc đứng thứ nhất chính là nhi tử Vương Trí của nàng còn chưa có cưới thê tử.

Tuy nói trong phủ đã có một đống thê thiếp, chỉ là Vương Trí còn chưa có cưới thê tử, tiểu Phùng thị sẽ không có cháu ruột đề ôm, trong lòng nàng rất cấp bách.

Chẳng qua là những người được giới thiệu qua a, tiểu Phùng thị không nhìn trúng, cảm thấy cả đám nữ nhi gia thế kia đều không xứng với nhi tử của nàng, mà người nàng xem trọng a, nhưng lại không nguyện ý kết thân.

Tiểu Phùng thị phẫn nộ.

Nàng muốn tiến cung gặp tỷ tỷ của nàng, đã có ý chỉ của Thái hậu nương nương, ai còn dám từ chối nhi tử của nàng?
Ngày thường tiểu Phùng thị cũng rất thích đem theo một vài vị thê thiếp của Vương Trí hẩu hạ mình, vị tiểu thiếp nào được sủng ái nhất gần đây, nàng liền chọn người đó đi theo.

Người gần đây bị tiểu Phùng thị gọi đến hầu hạ bên cạnh mình vốn là vị hôn thê của Tống Tư Hạ thị, tiểu Phùng thị luôn đối với nàng không đánh thì mắng.

Khi tiểu Phùng thị đã mặc chỉnh tề đang muốn vào cung, Hạ thị đứng dâng trà ở bên cạnh tiểu Phùng thị khẽ run rẩy, nước trà văng tung tóe ra ngoài, làm dơ quần áo của tiểu Phùng thị.

“Muốn chết rồi muốn chết rồi, loại người hạ lưu này thật sự là muốn chết rồi! Đi ra ngoài quỳ xuống! Chờ ta từ trong cung trở về, xem ta có đánh chiết tiểu tiện nhân ngươi hay không!” Tiểu Phùng thị thuận tay nhéo lên hông Hạ thị một cái, Hạ thị đau đến mặt đều biến hình.

Tiểu Phùng thị lại đạp nàng quỳ ở cửa ra vào.

Tiểu Phùng thị đành phải tạm thời đổi một bộ quần áo, lúc này mới vội vã mà chạy vào hoàng cung.

Hạ thị quỳ trên mặt đất thấy tiểu Phùng thị thay y phục đi rồi, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười vặn vẹo.

Trong sân còn có mấy người nha hoàn đang đứng, là đang giám sát nàng, Hạ thị khẳng định không dám tự mình đứng lên.


Bất quá, nếu như nàng đã đạt được mục đích, liền hô lớn một câu: “Sớm muộn gì cũng chết chết, không bằng ta chết như vậy a, cũng coi như kết thúc mọi chuyện.” Nói xong lời này, nàng đúng là muốn trực tiếp cắn lưỡi tự sát.

Trong miệng Hạ thị tràn ra máu tươi.

Nàng ngã trên mặt đất.

Bọn nha hoàn đều bị dọa sợ.

Một người trong số đó tiến lên cẩn thận dò xét hơi thở của Hạ thị, nói: “Hạ di nương đã chết rồi! Nếu như nàng đắc tội chủ tử, chỉ sợ chủ tử không muốn nhìn thấy thi thể của nàng.

Không bằng tìm thô bà tử đến, lấy chiếu quấn nàng lại, ném ra bãi tha ma a.”
Trong Hoa Dương cung, Tô Vân Chỉ nhìn Khả Nhạc pha trà.

Dù sao cũng là một Đại cung nữ, bộ dạng khi pha trà của Khả Nhạc nhìn rất đẹp.

Tâm tình Tô Vân Chỉ phi thường tốt, hỏi: “Chuyện của Hạ thị và Tống Tư sắp xếp xong chưa?”
Tác Ni nói nhỏ: “Đều sắp xếp xong xuôi, hộ tịch mới và dẫn đường đều chuẩn bị xong, cũng đã đổi bạc lẻ giúp bọn họ rồi.

Chỉ cần bọn họ dựa theo phân phó của chủ tử mà cao bay xa chạy, kiếp này bình an là không thành vấn đề.

Tống Tư có chút thương tiếc Hạ thị, đáp ứng sẽ đối xử tử tế với nàng.”
“Ta chỉ là không muốn tạo sát nghiệt.

Dù sao, ta cũng là người tốt a.” Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, phi thường vô sỉ nói.

Tác Ni cúi đầu, không có nói thêm lời nào.

Người tốt làm sao sẽ nghĩ ra những chuyện như vậy chứ? Người tốt tại sao sau khi tính kế mọi thứ ngay cả một mảnh lá cũng không dính vào thân? Tác Ni bỗng nhiên có chút cảm kích Thục phi nương nương, cũng may nàng đại nhân đại lượng không so đo với Huệ Phổ, bằng không thì Huệ Phổ sẽ chết không toàn thây rồi a?
Khả Nhạc pha trà xong, Tô Vân Chỉ rất nhàn hạ thoải mái nói: “Ta thật ra là người phàm tục, căn bản sẽ không biết thưởng thức trà, chỉ biết mùi hương của loại trà này không thơm, cái gì mà pha bằng nước suối a, ta uống không có cảm nhận ra.

Bất quá, nghĩ đến trà mà Khả Nhạc pha nhất định là trà ngon rồi.”
“Nương nương quá ken, nô tài nào có đáng gì đâu a.” Khả Nhạc cười nói, “Nếu nói về trà nghệ, Tô Quý Thái phi nhận đứng thứ hai, sẽ không ai dám nhận là đệ nhất thiên hạ rồi.

Lúc ban đầu nô tài hầu hạ ở Tĩnh An cung, may mắn được thấy qua Tô Quý Thái phi pha trà, vừa thấy khó quên.”
Mấy người mây đạm phong khinh mà trò chuyện đề tài cao nhã, trong Từ Ninh cung cũng đã đại loạn rồi.

Thể diện của Thái hậu, thể diện của Phùng gia, thể diện của Hoàng thượng, đều bởi vì độc kế của Tô Vân Chỉ, bị vứt trên mặt đất giẫm qua giẫm lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.