Bạn đang đọc Vi Hoàng FULL – Chương 14
Cung Khuynh sai người tra xét một vòng, cũng không có điều tra ra được gì.
Trong thức ăn của Trịnh quý nhân không bị hạ độc.
Bồn hoa trang trí trong tẩm cung của nàng cũng không có vấn đề.
Nàng đúng giờ dùng thuốc dưỡng thai cũng là tốt.
Thái y xem mạch cho Trịnh quý nhân, cuối cùng thu được kết luận là, Trịnh quý nhân vốn thân kiều thể yếu, không giữa được thai nhi cũng là bình thường rồi.
Như vậy, tựa hồ có thể kết án?
Hai ngày sau khi Trịnh quý nhân sảy thai, liền lại đến phiên Cung Khuynh dẫn theo chúng phi tần đến Đông cung thỉnh an Phùng Thái hậu.
Phùng Thái hậu cố ý hỏi tới chuyện này.
Nàng nhìn Cung Khuynh, trong giọng nói lộ ra một loại cao cao tại thượng, nói: “Hoàng hậu, chuyện này ngươi điều tra như thế nào? Còn có phát hiện gì không? Nhi tử của Hoàng thượng đơn bạc, nếu có người làm chuyện gì không tốt, ai gia nhất định sẽ không tha cho người đó.”
Cung Khuynh rời khỏi chỗ ngồi, đối với Phùng Thái hậu hành lễ, nói: “Nhi thần vô năng, tạm thời còn chưa có phát hiện gì.”
Phùng Thái hậu còn chưa kịp nói cái gì, Tô Vân Chỉ liền xoa nhẹ tấm khăn, cũng đứng dậy hành lễ, nói: “Thái hậu nương nương, thần thiếp có lời muốn nói!” Loại hành vi này của nàng kỳ thật rất không thích hợp, bất quá, Phùng Thái hậu nhìn phân thượng của Tô Quý Thái phi, cũng sẽ không bởi vậy liền khó xử Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ muốn làm cái gì? Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng nhất định là sẽ đối với Cung Khuynh bỏ đá xuống giếng.
Phùng Thái hậu ước chừng cũng là nghĩ như vậy, tầm mắt của nàng từ bên người Cung Khuynh quét đến bên người Tô Vân Chỉ, lại từ bên người Tô Vân Chỉ quét đến bên người Cung Khuynh, có chút nhếch lên khóe miệng, giọng nói coi như ấm áp hỏi: “Ân? Chẳng lẽ Thục phi là có phát hiện gì rồi? Vậy nói một chút xem a.”
Tô Vân Chỉ tiếu ngữ doanh doanh nói: “Thần thiếp ngu ngốc, cũng không có phát hiện gì.
Chẳng qua là, nếu như hôm nay Hoàng hậu nương nương tay nắm cung vụ, chuyện của Trịnh quý nhân lại giao cho Hoàng hậu chịu trách nhiệm, Hoàng hậu tất nhiên sẽ tận tâm tận lực, như vậy mới không phụ sự coi trọng của Thái hậu nương nương và Hoàng thượng đối với Hoàng hậu.”
Thái hậu khẽ gật đầu.
Tô Vân Chỉ nói tiếp: “Như thế, không bằng Thái hậu nương nương lập một cái quân lệnh trạng cho Hoàng hậu, nếu là trong vòng bảy ngày còn không có phát hiện gì…!A a…” Tuy rằng nàng cũng không có nói ra câu nói kế tiếp, nhưng tất cả mọi người nghe ra được trong lời của nàng là không có ý tốt.
Quân lệnh trạng là dễ lập như vậy sao? Huệ Phổ đi theo Cung Khuynh đến thỉnh an đều muốn giận điên lên, Thục phi nương nương vì sao lại vong ân phụ nghĩa như thế? Tại sao nàng có thể nhân lúc này bức bách Hoàng hậu nương nương chứ? Chẳng lẽ lúc trước chung sống hòa thuận đều là giả dối? Kẹo của Chiêu Dương điện đều là cho chó rồi sao?
Nhưng kỳ thật, Tô Vân Chỉ thật sự đang trợ giúp Cung Khuynh.
Hôm qua Trịnh quý nhân mới sảy thai, hôm nay Thái hậu liền đuổi theo Cung Khuynh hỏi tiến độ điều tra rồi.
Thời gian ngắn như vậy, Cung Khuynh khẳng định không có phát hiện gì.
Nhưng sự việc này liên quan đến Long tự, Thái hậu nghe xong loại đáp án này khẳng định sẽ giả vờ tức giận, nói không chừng liền thuận thế chụp chiếc mũ bất lợi lên đầu Cung Khuynh.
Lời này của Tô Vân Chỉ, cho dù ai nghe thấy, đều cảm thấy nàng là đang bức bách Cung Khuynh.
Nhưng là, nàng đưa ra cái khái niệm “Bảy ngày” này.
Nếu như Cung Khuynh thật sự thuận thế lập được quân lệnh trạng, vậy Thái hậu cũng không thể nói cái gì.
Cho dù nàng muốn đối phó với Cung Khuynh, vậy cũng phải đợi xem tình huống của bảy ngày sau a?
Có thể nói, nếu như mưu kế của Thái hậu là theo đuổi một chữ “Nhanh”, như vậy một chiêu này của Tô Vân Chỉ cũng rất rõ ràng đã kéo chậm lại tốc độ của nàng.
Chỉ có điều, Tô Vân Chỉ hiển nhiên đánh giá thấp mức độ lòng dạ ác độc của Thái hậu.
Phùng Thái hậu thở dài một hơi, nói: “Sao lại cần lập cái gì quân lệnh trạng, trong nội cung xảy ra loại sự tình này, chắc hẳn Hoàng hậu cũng là đau lòng.
Tuy rằng tạm thời Hoàng hậu không có phát hiện gì, nhưng mà ai gia biết rõ, điều này cũng không thể trách Hoàng hậu.
Dù sao Hoàng hậu còn trẻ, gặp qua sự tình cũng ít, chính mình lại chưa từng sinh dưỡng qua, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm chứ? Như vậy đi, Ngụy ma ma bên cạnh ai gia là một người có thâm niên, năm đó còn từng hầu hạ qua Thái hậu trước, không bằng liền để nàng vất vả một chuyến a.
Nếu là chuyện của Trịnh quý nhân có gì khuất tất, khẳng định chạy không thoát con mắt của Ngụy ma ma.”
Lời này vừa được nói xong, một lão ma ma có khuôn mặt nghiêm túc ở sau lưng Thái hậu liền đứng ra cung kính lĩnh mệnh.
Ngụy ma ma lập tức liền đi tới chỗ của Trịnh quý nhân.
Mà Thái hậu tiếp tục lôi kéo Hoàng hậu, cung phi cùng nói chuyện phiếm.
Tô Vân Chỉ biểu hiện ra không phục, tựa hồ tức giận đang Thái hậu bao che Cung Khuynh, nhưng kỳ thật trong lòng của nàng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Lời nói này của Thái hậu rất êm tai, nàng là để cho Ngụy ma ma đi điều tra, nhưng ai mà biết được Ngụy ma ma là thật sự đi điều tra, hay là đi vu oan hãm hại đây?
Tô Vân Chỉ nhịn không được nhìn về phía Cung Khuynh.
Cung Khuynh ngồi ở phía trước nhất, lưng thẳng tắp, giống như một gốc cây tùng bách.
Cũng không lâu sau, Ngụy ma ma liền vội vàng trở về.
Phía sau nàng còn đi theo một tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ cầm một cái khay.
Một tiểu phi tần đang lựa lời nói đùa, đem Thái hậu lão nhân gia dỗ dành rất hài lòng.
Ngụy ma ma nói thầm vài câu bên tai Thái hậu.
Tô Vân Chỉ không nghe được Ngụy ma ma nói cái gì, cũng không biết trên khay đó để cái gì, lại có thể nhìn thấy sắc mặt Thái hậu lập tức trầm xuống.
Thái hậu dùng sức vỗ bàn một cái, dường như là đang cực kỳ phẫn nộ.
Tiểu phi tần đang nói đùa lập tức sợ đến mức không dám nói tiếp nữa.
Thái hậu híp mắt đánh giá chúng tiểu cô nương trẻ tuổi trong phòng, nói: “Đi, cho truyền quan Nội ti* của Tư y cục tới đây.”
(*Chế độ nữ quan)
Không ai biết Ngụy ma ma đã phát hiện ra cái gì, bởi vì Thái hậu chỉ hạ xuống một mệnh lệnh sau đó liền im lặng.
Mà thấy nàng tức giận như thế, tất cả mọi người đều hiểu được chuyện của Trịnh quý nhân tám phần là do có người cố ý gây nên.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút kích động.
Có vài người, thí dụ như vị tiểu phi tần vừa mới nói đùa kia, nàng có thể thề với trời, chính mình cũng không có hại Trịnh quý nhân, chỉ là nàng không dám thề chắc rằng chính mình có bị người khác hãm hại hay không.
Có vài người, thí dụ như Tô Vân Chỉ, nàng biết rõ chuyện này khẳng định không liên lụy đến mình, nhưng cũng biết Cung Khuynh nhất định là bị tính kế rồi.
Cung Khuynh sẽ làm như thế nào đây?
Thái hậu có lệnh, tất nhiên Nội ti sẽ đến rất nhanh.
Nàng là một nữ quan trung niên chừng ba mươi tuổi.
Nội ti quỳ trên mặt đất.
Thái hậu cầm cái khay trong tay tiểu cung nữ ném đến trước mặt Nội ti.
Những thứ ở trên khay vốn được vải bố phủ lên nay đã không thể che giấu nữa rồi, dĩ nhiên là một bộ y phục có kiểu dáng hoa mỹ.
Chẳng lẽ y phục này có vấn đề sao? Chẳng trách Thái hậu lại đem Nội ti của Tư y cục gọi tới.
“Y phục này là bị người động tay chân.” Ngụy ma ma được Thái hậu cho phép, đứng ra nói.
Từ sau khi Trịnh quý nhân mang thai, Tư y cục vẫn tự may quần áo mới cho Trịnh quý nhân.
Bởi vì khi mang thai dáng người sẽ có biến hóa.
Nhưng là căn cứ theo lời nói của Ngụy ma ma, bên trong y phục này lại dùng loại vải ngâm qua hồng hoa.
Trịnh quý nhân mặc thường xuyên, thân thể tự nhiên sẽ suy yếu.
Nội ti vội vàng kêu oan.
Thái hậu tất nhiên không muốn khinh xuất bỏ qua nàng.
Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân đang xem một vờ kịch hay rồi.
Thái hậu và Nội ti đều là diễn viên, các nàng đang dốc hết sức mà diễn xuất, sau đó lời nói của Nội ti sẽ chậm rãi mà đi lệch hướng, cuối cùng đem hỏa thiêu đến trên người Cung Khuynh.
“Bởi vì quý nhân mang thai, nên gần đây Tư y cục đều có thêu đường vân thạch lưu trên quần áo của quý nhân, liền đề cầu mong điềm lành.
Bộ y phục này tuy rằng phù hợp với thân phận của Trịnh quý nhân, lại thiếu mất đường vân thạch lưu, thật sự không phải là của Tư y cục làm ra!” Nội ti liều mạng mà kêu oan.
“Ân? Ý của ngươi là, y phục này là từ nơi khác đến?” Thái hậu nheo mắt lại.
Nội ti tiếp tục kêu oan: “Nô tài nhớ tới, tháng trước khi đang muốn đưa quần áo tới cho quý nhân, Đông Chi cô nương bên cạnh Hoàng hậu đã từng tới Tư y cục, khi đó trong tay nàng còn cầm mấy bộ y phục, nói là gần đây vóc dáng Hoàng hậu nương nương lớn hơn một chút, quần áo lúc trước có chút không còn vừa vặn, chỉ là nương nương trời sinh tính tình đơn giản, không muốn lãng phí y phục còn mới, nên đem đến cho Tư y cục sửa lại.
Có lẽ là khi đó đã bị đánh tráo a!”
Xem đi, cuối cùng cũng đem Cung Khuynh cắn ra.
Cung Khuynh rời khỏi chỗ ngồi, nói: “Nhi thần oan uổng, cầu Thái hậu minh xét.”
“Cẩu nô tài, dám vu khống cho Hoàng hậu? Mau kéo nàng ra ngoài!” Thái hậu tựa hồ thật sự tin tưởng Cung Khuynh.
Nội ti liều mạng giãy giụa cầu xin: “Thái hậu nương nương, thật là oan uổng cho nô tài a! Nô tài nguyện ý đối chất với Đông Chi cô nương!”
Chất nữ Đức phi của Thái hậu cười nói: “Thái hậu nương nương, không bằng cho gọi vị Đông Chi cô nương kia tới đây a.
Sự thật thì không thể làm giả, mà đã làm giả thì không còn là sự thật nữa, như vậy Thái hậu còn có thể trả lại sự thanh bạch cho Đông Chi cô nương.
Tới lúc đó, lại đem loại cẩu nô tài ăn nói linh tinh này ra đánh chết cũng không muộn.”
Đông Chi vẫn còn ở trong Chiêu Dương điện.
Vì vậy, Thái hậu lại sai người đi gọi Đông Chi.
Tô Vân Chỉ quen thuộc Bình Quả, quen thuộc Huệ Phổ, quen thuộc Tác Ni, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua Đông Chi.
Đông Chi tựa hồ khi vừa vào cung thì thân thể liền không khỏe, bởi vậy thường thường nghỉ ngơi ở trong phòng, rõ ràng là một thân phận Đại cung nữ, sẽ rất ít khi trực tiếp lo sự vụ.
Nàng hẳn là chưa bao giờ rời khỏi Chiêu Dương điện.
Hiện tại, Thái hậu sai người đi gọi Đông Chi.
Cung Khuynh nhất định là bị hãm hại.
Thậm chí, toàn bộ âm mưu hãm hại đều rất lộ liễu.
Nhưng mà, Tô Vân Chỉ lập tức liền ý thức được một điểm, chỉ cần Đông Chi chết rồi, chết rồi chính là không có đối chứng.
Nếu như Đông Chi đã chết, như vậy Cung Khuynh liền xong rồi.
Mà ở trong cung này, Thái hậu muốn giết chết một người, quá dễ dàng.
Tô Vân Chỉ cảm thấy toàn thân rét run, Đông Chi sẽ còn sống chứ?.