Đọc truyện Vì Gió Ở Nơi Ấy – Chương 46
Type: Mều
Lục Tự nghe Tây Nạp nói mới biết Chu Dao không về Bắc Kinh, mà lúc hay tin cô có khả năng bị Yến Lâm bắt đi liền biết không ổn rồi. Dự án LAND liên quan đến bí mật quốc gia, lần này bất kể thế nào cũng không thể để Yến Lâm chạy thoát được. Khi đó, anh liên lạc khẩn cấp với cảnh sát chống buôn bán ma túy, cũng xin cấp trên điều quân tới trợ giúp.
Bộ đội đặc chủng, máy bay trực thăng, bác sĩ quân y đều tới đây. Lục Tự cũng xin phép có thể hạ lệnh bắn kẻ tấn công cảnh sát trong thời điểm nguy cấp. Vì vậy, ngay thời khắc người dân trong trại bắt đầu khóc lóc om sòm cản trở truy bắt tội phạm, cảnh sát phải lập tức ra tay đàn áp.
Lạc Dịch và Sát Thủ nhanh chóng được quân y đưa lên máy bay trực thăng. Các bác sĩ cấp cứu suốt hai ngày hai đêm, hai người mới tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói, có thể duy trì hơi thở đã là kì tích rồi. Họ chưa từng thấy người đàn ông nào có ý chí sống sót mạnh mẽ đến vậy, lần nữa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, lần nữa đấu tranh giành lại sự sống. E rằng điều này chỉ có thể giải thích bằng phép màu từ Phật Tổ.
Chu Dao cũng chưa tỉnh lại. Cô bị chấn thương não nghiêm trọng và bị tổn thương khí quản. Ngay cả bác sĩ cũng không thể nào tin nổi lúc cô bị đám người Lục Tự cưỡng ép đưa đi trước đó vẫn có thể duy trì tình trạng tỉnh táo lâu như vậy.
Ca cấp cứu rất thành công, nhưng Chu Dao mãi vẫn chưa chịu tỉnh.
Sau khi Lục Tự thuật lại những gì Chu Dao đã trải qua ở tầng hầm cho bác sĩ biết, ông ta cảm thán, bình thường người bị chấn thương não nghiêm trọng sẽ tạm thời quên mất một đoạn kí ức, có lẽ cô sẽ quên hết những gì xảy ra ở tầng hầm.
Tuy nhiên, đến khi Chu Dao tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt ba mẹ hằn đầy tia máu đang ngồi trông nom bên giường mình, cô ngơ ngác nhìn họ, không có bất kì phản ứng nào cả. Phải tới lúc ba mẹ hoảng sợ, rơi nước mắt ôm cô vào lòng, liên tục xoa đầu hỏi han thì Chu Dao mới dần dần tỉnh táo lại, rồi òa khóc.
Cô gần như điên lên, liên tục gọi ông chủ Lạc, gọi anh quay về đưa cô theo cùng, ai khuyên gì cũng không chịu nghe, cô chỉ ngồi khóc, khóc đến tan nát tim gan. Mãi đến khi bác sĩ phát hiện ra, cho biết Lạc Dịch còn sống, cô mới thôi khóc, ngơ ngác nhìn không trung.
Anh còn sống, còn sống mà.
Sau khi bệnh tình của Lạc Dịch ổn định, anh được chuyển đến Bắc Kinh điều trị. Chu Dao chợt như được tiếp thêm tinh thần và động lực, ngày ngày ở lại bệnh viện chăm sóc, lau người cho anh, trò chuyện với anh.
Từng ngày trôi đì, cuộc sống của cô dần dần hình thành quỹ đạo: chăm sóc Lạc Dịch, đi thăm Đào Đào, song không bỏ bê bài vở, vẫn đi học như bình thường, chẳng qua cô không về kí túc xá nữa mà ở luôn trong bệnh viện, hằng đêm ở bên Lạc Dịch.
Tưởng Hàn ghé qua thăm vài lần, thấy cảnh cô chuyên chú tựa trên người Lạc Dịch, lại nghe qua những vết thương anh gặp phải, đầy một bụng lời nhưng cũng không thể thốt lên nổi, cuối cùng chỉ khuyên lơn Chu Dao vài câu rồi ra về.
Mới đầu, Hạ Minh Chân còn thật lòng cảm kích Lạc Dịch, cũng sợ kích động Chu Dao, cho nên mỗi lần nhìn con gái phục dịch anh như hộ lý, ngày ngày rửa mặt lau người cho một người đàn ông trưởng thành, tuy bà không thoải mái nhưng cũng không nói gì.
Nhưng ngày qua ngày, thực tế đang ở ngay trước mắt. Gần một tháng trôi đi, tình trạng Chu Dao đã dần khá hơn, đối mặt với Lạc Dịch mãi vẫn chưa tỉnh lại, cô không hề buồn rầu hay từ bỏ. Lúc này, Hạ Minh Chân mới có dự cảm chẳng lành, gọi điện thoại bảo Chu Dao về nhà, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Về đến nhà, Chu Dao còn rất hưng phấn hỏi: “Tìm được loại thuốc mới ở nước ngoài rồi hả mẹ?”.
Giáo sư Chu mỉm cười, dặn dò trước: “Mẹ con có chuyện muốn nói với con. Chỉ là vài chuyện nhỏ thôi, đừng cãi mẹ”.
“Vâng.” Chu Dao ngồi xuống.
Hạ Minh Chân cất lời: “Mẹ đã thuê hộ lý chăm sóc rồi, con đừng đến bệnh viện nữa”.
Chu Dao lắc đầu: “Không cần phải thuê hộ lý đâu ạ! Ông chủ Lạc không thích người lạ chạm vào anh ấy”.
Hạ Minh Chân bị lời nói của cô kích động, nhướng mày nhẫn nại: “Một đứa con gái chưa kết hôn như con cả ngày… cả ngày cởi quần áo mặc quần áo cho cậu ta, còn ra thể thống gì nữa!”.
Chu Dao nhíu mày yên lặng giây lát, lặp lại: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con là bạn gái của anh ấy. Tuy anh ấy chưa cầu hôn nhưng chúng con đã… không khác gì vợ chồng”.
Hạ Minh Chân lạnh lùng nói: “Không có chuyện đó”.
“Anh ấy suýt chết vì cứu con, mẹ không nhìn thấy sao?”
“Vì thế mẹ sẽ trả ơn cậu ta.” Hạ Minh Chân cứng rắn nói. “Cậu ta muốn bao nhiêu tiền mẹ cũng có thể cho, nhưng mẹ tuyệt đối không thể để con ở bên cạnh cậu ta mãi được. Con ngày ngày chăm sóc cậu ta, đã nghĩ tới trường hợp cậu ta mãi mãi không tỉnh lại chưa?”.
“Anh ấy sẽ tỉnh lại.” Chu Dao bướng bỉnh cãi. “Bác sĩ nói ý chí sống sót của anh ấy rất mạnh mẽ, anh ấy sẽ trở lại với con”.
Hạ Minh Chân vừa định bác bỏ thì giáo sư Chu nhẹ nhàng kéo bà.
Chu Dao nói chắc chắn: “Bây giờ con chăm sóc anh ấy, con biết rõ tâm trạng anh ấy mỗi ngày như thế nào. Vì có con chăm sóc nên anh ấy rất vui vẻ. Anh ấy sẽ mau chóng tỉnh lại thôi, con chắc chắn đấy!”.
Hạ Minh Chân không nhịn được quát: “Nói vớ vẩn!”.
“Từ trước đến giờ, con không bao giờ nói chuyện tử tế với mẹ được hết.” Chu Dao cũng khó chịu, tức giận kết thúc cuộc trò chuyện: “Không có việc gì nữa thì con đến bệnh viện đây!” Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.
“Chu Dao, con có tin…” Hạ Minh Chân cực kì tức giận, định quát thì giáo sư Chu đã nắm lấy tay bà. Hạ Minh Chân lập tức dừng lại, quay sang nhìn chồng quở trách: “Đều tại anh chiều nó quá!”.
Giáo sư Chu cười trừ, khẽ than thở: “Em đấy, rất là cố chấp. Bây giờ đã tìm được Phật tháp ngọc bích rồi, chân tướng đã rõ ràng mà em vẫn không chịu nhận sai”.
Hạ Minh Chân cau mày: “Em thấy anh mới là người cố chấp. Bởi vì cậu ta là anh trai của La Dự nên anh mới đứng về phía cậu ta”.
“Anh không thiên vị cậu ta mà thật sự cảm thấy cậu ta rất tốt: chăm sóc cho em trai bị bệnh, có tình có nghĩa, là một người trân trọng tình cảm gia đình, mấy năm qua nhẫn nhịn chịu đựng, là người quyết đoán và có nghị lực, cũng có lòng kiên trì; không thông đồng với người yêu cũ làm điều xấu, là người có chừng mực có đạo đức cũng không tham lam háo sắc; bảo vệ dự án LAND, là người có đại nghĩa; quan trọng nhất là đối xử tốt với Dao Dao, mang tính mạng mình ra bảo vệ cho Dao Dao nhà chúng ta. Người như vậy còn chưa đủ tốt sao?”
Hạ Minh Chân lại càng bất mãn hơn: “Em chỉ nói cậu ta một câu thôi mà anh khen đến tận chín tầng mây rồi. Dù cậu ta tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện của cậu ta. Cậu ta lớn hơn Dao Dao bao nhiêu tuổi, khôn ngoan lõi đời lại thâm trầm tâm cơ, dễ chèn ép con mình, không hợp đâu”.
“Anh lại cảm thấy với tính cách của Dao Dao, phải tìm người biết suy nghĩ sâu xa và có thể bao dung cho nó. Nếu như nó thật sự đến với một đứa xấp xỉ tuổi mình thì phải học cách trưởng thành, học cách khoan dung cho sự trẻ con và tính mải chơi của cậu nhóc đó, mệt lắm đấy em.” Giáo sư Chu tiếp tục, “Không bằng ở bên người chín chắn biết thấu hiểu, biết yêu thương chiều chuộng, chở che mới khiến nó vô ưu vô lo, tiếp tục vui vẻ”.
“Ôi, sợ quá, không đấu lại anh nữa rồi, đã bị đem bán còn đếm tiền thay người ta.” Hạ Minh Chân xoay người đối mặt với chồng, nghiêm túc nói. “Cậu ta có tốt hay không thì em không quan tâm. Em cũng biết cậu ta vì Dao Dao mà suýt nữa mất mạng. Em bằng lòng báo đáp cho cậu ta, muốn bao nhiêu tiền cũng được, nhưng con gái mình thì không được. Dù anh nói thế nào thì em đã bảo không hợp là không hợp”.
“Mới đầu hai chúng ta đến với nhau, hai bên gia đình cũng nói là không hợp đấy thôi.”
Hạ Minh Chân sửng sốt, một giây sau lại lườm ông.
“Gia đình anh đều nói em cá tính, lạnh lùng lại hay quản thúc, cách đối nhân xử thế cũng gay gắt và thủ đoạn. Nói nếu anh đến với em sẽ không có chỗ đứng trong gia đình, chẳng khác nào gã chồng sợ vợ, cuối cùng thì sao?”
Hạ Minh Chân im lặng. Cả đời này bà vốn cao ngạo với người ta quen rồi, duy chỉ xuống nước với giáo sư Chu này. Nhưng kì lạ giáo sư Chu là người ôn tồn lịch sự, trong công việc thì lại lôi thôi lếch thếch, tuyệt đối không phải kiểu người bá đạo cường ngạnh.
Hạ Minh Chân đuối lý, nhưng vẫn cố chấp: “Em cứ phản đối đấy! Dao Dao còn nhỏ, em phải quản nó mấy năm nữa. Không chừng sau này nó trường thành, suy nghĩ thông suốt, còn tự mình tách khỏi cậu ta nữa kìa”.
Bà vẫn không chịu chấp nhận, nhưng giáo sư Chu nhận ra bà đã nhượng bộ đôi chút, tuy vẫn không cho phép hai đứa tiến thêm một bước nhưng ít nhất cũng sẽ không vì thế mà gay gắt với Chu Dao.
Giáo sư Chu vuốt ve tay vợ mình, mỉm cười: “Được rồi”.
Ánh mặt trời tháng Mười hai chiếu vào cửa sổ, rải một vạt nắng mỏng vàng nhạt. Chu Dao ngồi đọc sách bên giường bệnh, tìm hiểu xem người hôn mê lâu sau khi tỉnh lại sẽ hồi phục thế nào. Đang đọc giữa chừng, Chu Dao đặt sách xuống, nhìn Lạc Dịch chăm chú. Anh vẫn nhắm mắt ngủ yên bình.
Chu Dao chống cằm, nghiêng đầu: “Ông chủ Lạc, có phải hai năm trước anh quá mệt mỏi nên ngủ không ngon, bây giờ ngủ bù đúng không?”.
Không ai trả lời cô. Chu Dao dẩu môi.
Mấy ngày qua, anh gầy đi một chút, má hơi hóp lại. Chưa được hai ba ngày, những sợi râu đen lún phún đã mọc ra. Thấy vậy, Chu Dao chợt nhoẻn miệng cười.
Cô cất sách, cầm chậu rửa mặt đi múc nước, lúc trở về, cầm khăn quấn quanh cổ và đầu anh, chăm chú rửa mặt cho anh, rồi bôi gel cạo râu, dùng dao cạo chầm chậm cạo ria mép cho anh. Đang cạo thì vô tình nhìn thoáng qua xương quai xanh gồ lên cao hơn của anh, cô lại cảm thán anh gầy quá.
Chu Dao nghiêng đầu, từ từ lướt dao cạo râu, dặn anh: “Ông chủ Lạc, anh mau tỉnh lại đi, nếu cứ ngủ tiếp thì không còn cơ bụng nữa đâu đấy!”.
Đang nói thì bàn tay run lên, để lại một vết xước nhỏ trên mặt người đàn ông đang say ngủ.
Chu Dao sợ bị mắng, lập tức che kín mặt anh, quay đầu nhìn ra ngoài, may mắn hộ lý không chú ý đến chỗ mình.
Cô chưa từng chăm sóc ai cả, nên động tác không được thành thạo cho lắm. Có lần trở người cho Lạc Dịch làm anh bị đập đầu, tạo thành một vết bầm rõ rệt. Hộ lý hỏi, Chu Dao làm ra vẻ sững sờ: “Gì ạ? Hôm qua em chưa lau người cho anh ấy, có phải do máu không được tuần hoàn không?”
Có một lần cắt móng tay cho anh, cô sơ ý cắt sâu quá, nhìn thấy cả thịt, may mà chị hộ lý không phát hiện ra.
Không ngờ hôm nay lại…
Chu Dao vội vàng lau mặt Lạc Dịch sạch sẽ. Chút máu chảy bên miệng vết thương được cô cầm khăn giấy thấm vài lần đến khi không còn chảy nữa. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cạo nốt đống râu lởm chởm còn lại, cuối cùng cũng xong việc.
Cô chỉnh lại cho anh ngay ngắn rồi bưng chậu nước ra ngoài đổ, vừa mới ra khỏi phòng vệ sinh đã nhìn thấy nhóm Đường Đóa đang do dự đứng ngoài phòng bệnh.
Chu Dao đặt chậu xuống, đi ra ngoài. Họ tới thăm Lạc Dịch.
Lâm Cẩm Viêm đã bị bắt từ lâu. Dãy số điện thoại mà anh ta gọi ở Á Đinh trước kia chính là số điện thoại cá nhân của Yến Lâm. Chứng cứ rành rành như thế, anh ta không thể nào chối. Những manh mối khác dần xuất hiện. Họ điều tra ra được cái chết của La Dự cũng có liên quan tới anh ta. Lâm Cẩm Viêm bị bắt, đang chờ phiên tòa xét xử. Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, anh ta sẽ bị phán tử hình. Anh ta yêu cầu được gặp Đường Đóa nhưng bị cô ấy từ chối.
Lần này, Đường Đóa đến thăm Lạc Dịch, chắc hẳn trong lòng rất áy náy. Chu Dao khuyên: “Chuyện của Lâm cẩm Viêm có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu cũng chỉ là người bị hại thôi mà”.
Mấy người ngầm giao hẹn với nhau, sau này sẽ không nhắc đến Lâm cẩm Viêm nữa.
Đường Đóa hỏi: “Lẽ nào cậu vẫn muốn chờ ông chủ Lạc sao?”.
Chu Dao khẽ nhún vai: “Không phải là vẫn đâu, anh ấy sắp tỉnh lại rồi”.
“Bác sĩ nói vậy à?” Hạ Vận hỏi.
Chu Dao lắc đầu: “Mình cảm giác vậy”.
Đường Đóa và Hạ Vận đều không biết phải nói gì.
Tô Lâm Lâm nhỏ giọng khuyên: “Thế đâu có tính”.
Chu Dao lườm cô nàng một cái: “Tô Lâm Lâm, cậu phiền quá!”.
Lục Tự cũng tới đây thăm nhiều lần. Mỗi lần anh ta gặp Chu Dao đều thấy cô đang bưng chậu nưóc, hoặc cầm khăn, thay giặt quần áo, bận rộn đi ra đi vào. Cô không hề chán nản, cũng không bực bội mà thoải mái điềm nhiên, chờ ngày Lạc Dịch khỏi bệnh. Lục Tự thấy vậy cũng yên tâm phần nào.
Đến một ngày gần cuối tháng Mười hai, thời tiết chuyển lạnh bẩt ngờ. Hết giờ học, Chu Dao chen chúc trên tàu điện ngầm chạy đến bệnh viện. Vừa ra khỏi bến xe, cô đã bị gió lạnh thổi đến nỗi run lầy bẩy. Nhiệt độ đã xuống dưới âm độ, nhưng tuyết chưa rơi, vũng nước đọng bên đường đóng thành băng.
Hôm nay, lớp Chu Dao tan muộn, còn muộn hơn cả những ngày bình thường. Cô chạy vội, vừa bước xuống đường lớn đã giẫm phải vụn băng, thoáng cái trượt chân ngã dập mông, tay cũng bị va quệt, đau đến mức nghiến răng trợn mắt, nước mắt chực trào. Cô mím môi, thổi phù phù rồi bò dậy, mau chóng chạy về phía bệnh viện.
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã thấy hộ lý vội vàng ra vào phòng bệnh của Lạc Dịch với vẻ mặt nghiêm túc. Chu Dao hốt hoảng. Chẳng lẽ vừa rồi mình bị ngã là cảm ứng được việc chẳng lành xảy ra?
Chu Dao ném khăn quàng cổ, cuống quýt chạy vào phòng bệnh, bác sĩ và hộ lý đều vây quanh giường bệnh, vẻ mặt nặng nề như thể có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Chu Dao xông vào, vạch đám người ra, chợt sửng sốt.
Lạc Dịch ngồi tựa trên giường, lằng lặng nhìn cô, vẻ mặt điềm tình, ánh mắt cương trực mà dịu dàng.
Chu Dao đứng ngây tại chỗ, mắt trợn to, thở hổn hển. Cô hé miệng định nói gì đó nhưng không thốt nên lời, sau vài giây ngây ngẩn lại hé miệng định nói gì đó nhưng cổ họng vẫn không phát ra được tiếng nào.
Anh cũng nhìn cô, hồi lâu sau mới dịu dàng mở lời: “Gặp lại nhau rồi”.
Mắt Chu Dao thoáng chốc ươn ướt. Bác sĩ và y tá vẫn còn đứng bên giường, Chu Dao liếc sang, khẽ nói: “Mọi người có thể ra ngoài trước được không?”.
Nhóm người mặc áo blouse trắng vừa bước ra khỏi phòng, Chu Dao liền đóng cửa lại, tay cầm nắm cửa, quay lưng về phía Lạc Dịch, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Anh đèn huỳnh quang soi tỏ phòng bệnh tịch mịch, lớp băng trên giày đi tuyết của cô lặng lẽ tan ra thành nước.
Lạc Dịch nhìn bóng lưng cô, khẽ khàng gọi: “Chu Dao!”.
Cô quay người, đôi mắt đỏ hoe, chầm chậm đến bên giường nhìn anh: “Dạ?”.
Lạc Dịch chìa tay với cô, Chu Dao nắm lấy tay anh, một lần nữa cảm nhận được sức mạnh xa lạ mà quen thuộc từ lòng bàn tay anh.
Anh nhẹ nhàng kéo, Chu Dao đổ nhào lên giường, ôm chầm lấy anh.
Chu Dao ôm chặt lấy cơ thể anh, không ngờ hành động của cô quá mức kích động khiến tâm tình anh gợn sóng, nước mắt vô thức tuôn rơi, thấm ướt bộ quần áo bệnh nhân.
Anh cúi đầu cọ cằm trên trán cô, bộc bạch nỗi lòng: “Anh rất nhớ em, Chu Dao!”.
Nước mắt Chu Dao trào ra nhiều hơn: “Anh bảo muốn em chờ anh. Em không chạy lung tung đâu”.
“Anh biết.” Anh hôn đôi mắt cô.
Cô nức nở vài tiếng, dần dần ngừng khóc.
“Ông chủ Lạc, anh ngủ lâu quá!”
“Đúng vậy, lâu thật!”
“Anh khó chịu không?”
Anh lắc đầu yếu ớt: “Chỉ là mơ một giấc mộng rất dài thôi”.
Cô ngẩng lên nhìn anh: “Mơ gì ạ?”.
“La Dự. Còn cả em nữa.”
“Trong mơ, anh có buồn đau không?”
Anh cụp mắt, lại lắc đầu: “Không sao”.
Anh nói tiếp. “Mộng hết, người cũng tỉnh.”
Cô dụi đôi mắt ướt nhòe, thì thầm. “Em còn muốn sau khi anh tỉnh lại sẽ nhìn thấy em đầu tiên, nếu không anh lại nghĩ rằng em không nghe lời anh, tưởng em chạy lung tung, tưởng em vẫn không chịu chờ”.
Anh mím môi chốc lát, gật đầu nhìn cô âu yếm: “Anh biết em vẫn ở đây chờ anh”. Nếu không, làm sao anh có thể tỉnh lại được?