Đọc truyện Vì Gió Ở Nơi Ấy – Chương 32
Type: Mều
Bóng dáng Chu Dao đã khuất từ lâu, Lạc Dịch vẫn đứng yên hút nốt điếu thuốc. Anh chợt nghĩ đến dáng vẻ cô cùng chàng trai đồng lứa trẻ tuổi xa lạ bước ra khỏi cổng trường đại học khi nãy. Anh dụi tắt điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác, đi bộ về khu cư xá cao cấp bên cạnh đại học A.
Năm năm trước, Lạc Dịch mua căn nhà hai tầng ở đây cho La Dự, tiện để cậu đi học tại đại học A. Sau vụ phá sản hai năm trước, Lạc Dịch đã bán hết toàn bộ xe cộ và bất động sản ở các nơi, chỉ giữ lại mỗi căn nhà này.
Khoảng thời gian đó, anh vô cùng đau khổ, chắc hẳn La Dự cũng nhận ra. Nhưng khi ấy, anh hết sức chán nản, không có lòng dạ nào lo nghĩ đến La Dự thì không đầy một tuần sau, cậu bỗng tự sát. Thậm chí hai anh em còn chưa một lần tâm sự với nhau đã ngàn thu vĩnh biệt. Nếu không phải không còn nơi tá túc hay chỗ đặt chân trong thành phố này, Lạc Dịch không hề muốn bước vào căn nhà này nửa bước.
Lạc Dịch đi vào thư phòng, châm thuốc, mở hồ sơ ra, lật xem đống hóa đơn và hợp đồng giao dịch đá thô với đối tác năm nay của Âu Á. Chưa đến nửa giờ, anh đã nắm được sơ lược. Chuyện nộp lý lịch xin làm giám đốc thu mua của Âu Á thuận lợi hơn anh tưởng nhiều. Người trực tiếp phỏng vấn anh là giám đốc trung tâm sản xuất, nhưng anh lại không có duyên gặp mặt Hạ tổng.
Trước khi nhậm chức, Lạc Dịch phải nộp báo cáo thu mua, trợ lý Nguyễn hẹn anh ở phòng trà nhà Hạ tổng.
Lạc Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp đến giờ hẹn rồi.
Chu Dao đi hết một con phố, Tưởng Hàn vẫn còn giơ cao điện thoại của cô.
Chu Dao: “Cậu trẻ con quá đi, đã là sinh viên năm Ba rồi đấy!”,
Tưởng Hàn ghét nhất mỗi khi cô đem bằng cấp ra nói chuyện: “Tôi là người bình thường, đâu có biến thái như cậu”.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Chu Dao nhăn mày. Lúc này, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Tưởng Hàn ngẩng đầu, nheo mắt xem, tỏ ra nghi ngờ: “Lục Tự, là ai thế?”.
“Đưa cho tôi!” Chu Dao nhanh tay giật lấy, cô nghe điện thoại xong liền quay đầu nhìn cậu ta. “Tôi đi gặp một người trước đã, cậu muốn thì đi với tôi, không thì cứ về nhà trước”.
Tưởng Hàn khẽ nhướng chân mày: “Bạn trai cậu à? Tôi phải đi thẩm duyệt giúp cậu chứ!”.
Chu Dao lườm cậu ta một cái.
Chu Dao và Lục Tự hẹn ở quán cà phê thuận đường về nhà.
Vừa vào quán, cô đã chủ động xin lỗi rối rít: “Thật xin lỗi, tôi quên mất. Thật sự là sau khi trở về tôi bận quá, ngày nào cũng cắm mặt trong phòng thí nghiệm”.
“Không sao.” Lục Tự mỉm cười rồi nhìn Tưởng Hàn đang ngồi một mình cách đó không xa.
Chu Dao quay đầu lại nhìn theo, cười xòa: “Ồ, người đó là bạn tôi, không sao đâu”.
“Bạn trai à?”
Chu Dao sửng sốt phủ nhận: “Không phải”.
Lục Tự không hỏi nữa, chỉ nói ngắn gọn về Đan Sơn và dự án LAND, đồng thời nhắc nhở cô phải đề cao cảnh giác. Ban đầu, Chu Dao khá thảng thốt, tiêu hóa một lúc lâu mới trở lại bình thường. Dự án kỹ thuật cao như LAND bị người ta chú ý cũng không có gì lạ. Cô chỉ không ngờ mình lại bị cuốn vào, và càng không ngờ khoảng thời gian mình ở Á Đinh lại bị bủa vây trong nguy hiểm như thế.
Trước khi cất lời, cô không khỏi nhìn xung quanh một lượt, giọng cũng nhỏ đi, thận trọng đặt câu hỏi: “Sếp Lục, anh nghi ngờ trong nhóm của tôi có…”.
“Chỉ là suy đoán thôi, không có chứng cứ xác thực.” Lục Tự nhấn mạnh. “Đề phòng một chút vẫn hơn”.
“À.” Chu Dao cau chặt mày, đăm chiêu gật đầu.
Hai người trò chuyện chốc lát, Lục Tự còn bận việc nên không tiện ở lâu. Trước khi rời đi, Chu Dao không nhịn được hỏi anh ta: “Ông chủ Lạc thì sao? Anh ấy bị người ta đuổi giết cũng liên quan đến chuyện này sao?”.
“Cô không cần quan tâm đến chuyện của anh ta.” Lục Tự tránh né.
Câu trả lời của Lục Tự khiến Chu Dao khá bực bội, tâm trạng cô không vui trên suốt cả quãng đường về nhà. Tưởng Hàn bắt chuyện, cô cũng lạnh nhạt, về đến nhà rồi, cảm xúc nặng nề như mây đen vẫn không tiêu tan, còn chưa đến giờ cơm, cô đã lên lâu nhốt mình trong phòng.
Hạ tổng không vui vì hành động bất lịch sự của cô, định lên lầu răn dạy liền bị Tưởng Hàn cản lại: “Thôi mà dì Hạ. Hôm nay, tâm trạng cậu ấy không tốt lắm”.
“Hai đứa cãi nhau à?”
“Không ạ, có lẽ gặp phải chuyện gì không vui ở trường thôi.” Tưởng Hàn nói dối.
Chu Dao nằm trên giường, cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào tên Lạc Dịch trong danh bạ. Sau tin nhắn lần đó, hai người không liên lạc gì với nhau nữa. Ban đầu là so đo, về sau là giận dỗi, đến giờ đã trở thành mông lung và hụt hẫng. Chu Dao buông tay, điện thoại di động rơi xuống giường. Cô lăn qua lộn lại, quay người nằm úp mặt vào chăn.
Hiện giờ ông chủ Lạc đang làm gì, có người gây bất lợi cho anh không? Đến cùng, anh có lai lịch như thế nào mà khiến những kẻ cầm mã tấu kia muốn giết anh? Rồi cả Khương Bằng cũng…
Chu Dao chợt ngẩng đầu dậy, nhớ đến Khương Bằng nói tên em trai anh ta là Khương Hồng. Chu Dao lập tức nhoài người, mở máy tính lên mạng, tìm kiếm cái tên Khương Hồng. Có rất nhiều trang web và tin tức có cùng từ khóa, Chu Dao nhanh chóng sàng lọc rồi dần dần phát hiện ra điểm khả nghi.
“Phòng bán đấu giá Hồng Trình phá sản đóng cửa, quản lý Khương Hồng mang tai tiếng trong việc giám định thu mua nhảy lầu tự sát.””
Chu Dao nắm lấy đầu mối Khương Hồng này, rất nhanh tìm ra vụ án Phật tháp ngọc bích.
Hai năm trước, công ty châu báu Âu Á thu mua Phật tháp ngọc bích thời Thanh, giao cho phòng bán đấu giá Hồng Trình giám định. Kết quả sau khi bán đấu giá lại phát hiện đó là đồ giả. Châu báu Âu Á và phòng đấu giá Hồng Trình đùn đẩy và trở mặt với nhau, nhưng bởi vì tổ giám định thứ ba đã đưa ra được kết quả giám định Phật tháp là thật nên cuối cùng, công ty châu báu Âu Á không bị thiệt hại gì. Thế nhưng chân tướng vụ án rơi vào La Sinh Môn(*), dù là tổ giám định, phòng bán đấu giá hay châu báu Âu Á đều nói mình vô tội, đẩy tội lỗi về phía đối phương. Nhưng dư luận vẫn không buông tha, có người nghi ngờ phòng bán đấu giá và chuyên gia giám định ngầm hợp tác với nhau trộm đi Phật tháp thật, cũng có người nghi ngờ Âu Á cấu kết với chuyên gia giám định hãm hại phòng bán đấu giá. Mà không lâu sau, bức di thư Khương Hồng nhảy lầu tự sát để lại đã đẩy châu báu Âu Á lên đầu sóng ngọn gió.
(*) La Sinh Môn là ám chỉ con người vì lợi ích của mình mà nói dối che giấu đi chân tướng sự thật.
Chu Dao loáng thoáng nhớ được, khoảng thời gian đó, mẹ cô sa sầm mặt cả ngày. Đối với người từng trải qua vô số sóng to gió lớn như Hạ tổng mà nói, đây là tình trạng rất hiếm có.
Cô nhanh chóng lùng trên mạng, tra được tên tổ trưởng của tổ giám định kia: La Dịch.
Lòng Chu Dao chùng xuống, dường như có dự cảm nào đó.
Cô tìm kiếm hình La Dịch kia khắp nơi nhưng không tài nào truy ra kết quả. Trái lại, cô tìm được một bài phỏng vấn nhiều năm trước từng nhắc đến tuổi tác của La Dịch. Tính đến bây giờ, anh đã hơn ba mươi tuổi, trùng khớp với số tuổi trên chứng minh thư của Lạc Dịch mà Chu Dao từng thấy.
Cô ngây dại hồi lâu, cắn móng tay, lại tiếp tục lật xem bài phỏng vấn anh, tất cả chỉ liên quan đến việc giám định đá ngọc, cực ít nhắc tới thông tin cá nhân. Chỉ có một góc nhỏ trong bài phỏng vấn nhắc đến người nhà, nói rằng mấy năm trước ba mẹ anh gặp tai nạn máy bay, chỉ còn một người em trai.
Mà lúc La Dự lên đại học, ba mẹ cậu cũng gặp tai nạn máy bay, chỉ còn một người anh trai. Vậy họ là… Lạc Dịch là… anh trai của La Dự sao?
Chu Dao ngồi ngẩn ngơ trên giường, đầu óc rối như tơ vò.
E rằng ngay từ đầu, Lạc Dịch đã biết cô là ai rồi. Nếu nói anh chủ định tiếp cận cô thì thật vô lý, bởi vì rõ ràng chính cô mới là người lân la làm quen anh. Nhưng từ khi mối quan hệ của hai người họ càng lúc càng thân thiết, rốt cục là anh đang có tính toán gì, là xuất phát từ bản thân, trả thù Âu Á hay thay La Dự bảo vệ LAND?
Chu Dao bịt chặt hai tai run rẩy, khẽ thở hổn hển. Tất cả những chuyện xảy ra ở Á Đính hiện rõ mồn một trước mắt: cô không mang tiền, anh quay lại tìm cô; anh bảo vệ cô rời xa Ngô Minh; lên võ đài vì cô; mạo hiểm nhảy xuống dòng nước lũ vì cô; làm hướng dẫn viên rồi lại từ chối hướng dẫn cũng vì cô… Anh vẫn luôn bảo vệ cô suốt thời gian ấy.
Lục Tự nói người của Đan Sơn từng làm hại cô nhiều lần ở Á Đinh, ông chủ Lạc đều che chở cho cô kín kẽ. Chu Dao cúi đầu che mắt, hốc mắt nóng hổi nhưng không hề rơi lệ. Cô vô cùng phiền muộn, tự thấy mấy ngày nay cứ so đo và giận dỗi như vậy đúng là cố tình gây sự.
Chu Dao ngẩng đầu lên, hít thật sâu, cầm lấy điện thoại, xuống giường gọi cho Lạc Dịch.
Tiếng chuông chờ điện thoại nhanh chóng vang lên, Chu Dao đi qua đi lại bên cửa sổ sát đất, cắn môi đợi anh bắt máy.
Thế nhưng lần này, trước sau vẫn không có ai nghe máy.
Lạc Dịch ngồi ở phòng trà phía đông biệt thự Chu gia. Ấm nước trên bàn gỗ lim sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút. Lúc Lạc Dịch gắp lá bỏ vào ấm, cửa phòng bất chợt bị đẩy ra. Anh dừng động tác, đứng dậy mỉm cười lịch sự: “Hạ tổng, đã lâu không gặp”.
Hạ tổng sửng sốt rõ rệt, quay đầu lại nhìn trợ lý Nguyễn với ánh mắt sắc bén và quở trách. Trợ lý Nguyễn cũng ngạc nhiên.
Khi giám đốc trung tâm sản xuất đưa lý lịch của giám đốc thu mua mới, trợ lý Nguyễn quả thật cũng xuýt xoa, trình độ học vấn cao, kinh nghiệm dày dặn, kiến thức phong phú, tay nghề thông thạo. Bản kế hoạch thu mua trong vòng ba tháng tới do giám đốc mới trình lên cũng khiến hai mắt người ta tỏa sáng. Kế hoạch ấy nhắm thẳng vào những khó khăn, tệ nạn hiện nay của ngành, đề ra biện pháp cải cách, chú ý đến kỹ thuật và tính thực tế.
Hạ tổng xem cũng khá tán thưởng, muốn gặp thử người đàn ông tên “Lạc Dịch” này. Nào ngờ lại là người quen.
Dù sao Hạ tổng đã trải qua biết bao nhiêu cục diện, lúc nhìn Lạc Dịch lần nữa, sắc mặt bà đã bình tĩnh trở lại và mang theo một chút lạnh lùng.
Từ lúc sáng lập đến nay, khủng khoảng lớn nhất Âu Á từng trải qua chính là vụ án Phật tháp ngọc bích giả năm đó, đối thủ cạnh tranh lợi dụng cơ hội này để khơi ra nghi ngờ tất cả các giấy chứng nhận sản phẩm hổ phách, kim cương của châu báu Âu Á đều do mua tổ giám định làm ra. Hình ảnh của Âu Á xuống dốc không phanh trên thị trường.
Hạ tổng ngồi xuống, lịch sự nói: “Chuyện năm đó tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm của cậu La đây, thế mà hôm nay cậu lại tự dẫn xác đến à?”.
Lạc Dịch khẽ cười, đánh trống lảng: “Hạ tổng, tôi đã đổi sang họ mẹ”.
Hạ tổng nheo mắt, không hề khách sáo với anh: “Cậu có thể vứt bỏ quá khứ đến ứng tuyển, nhưng Âu Á sẽ không tiếp nhận một tội phạm lừa đảo làm giám đốc thu mua… Không, không một chức vị nào của Âu Á tiếp nhận kẻ đã phạm tội lừa đảo cả”.
“Lời này của Hạ tổng không đúng rồi.” Lạc Dịch ung dung rót nước vào ấm trà, nhìn lá trà trôi nổi. “Trong mắt anh bạn Khương Hồng của tôi, tôi và Hạ tổng cấu kết với nhau, mang Phật tháp giả ra lừa anh ta, chèn ép phòng bán đấu giá Hồng Trình, để phòng đấu giá Tưởng thị – đối thủ cạnh tranh với anh ta – được lợi. Mà quan hệ hữu hảo của Tưởng thị và Âu Á thì tôi không cần phải nhiều lời nhỉ.”
Khuôn mặt Hạ tổng phủ sương lạnh, nhìn chằm chằm Lạc Dịch. Lạc Dịch không hề e dè, cũng nhìn thẳng vào bà.
Hạ tổng gằn từng câu từng chữ: “Âu Á giao Phật tháp ngọc bích là đồ thật. Khương Hồng lấy cái chết chứng minh sự trong sạch, kẻ động tay động chân chỉ còn lại mình cậu. Cậu lừa Khương Hồng, liên lụy đến Âu Á”.
Lạc Dịch khẽ lắc đầu: “Tôi là người nói chuyện dựa vào chứng cứ và đạo lý, nhưng cũng không chịu thiệt thòi, không thể nào nhảy lầu cho Hạ tổng xem được. Đương nhiên tôi sẽ có cách chứng minh sự trong sạch của mình thôi”.
“Đến Âu Á làm việc à?”
“Đúng vậy.”
“Không thể được.” Hạ tổng đứng dậy, không muốn lằng nhằng với Lạc Dịch nữa: “Âu Á sẽ không chấp nhận cậu. Cậu Lạc, mời cậu về đi”.
“Hạ tổng, tôi đã ký hợp đồng với Âu Á.” Lạc Dịch nhấc ấm trà lên rót nước vào chén. “Làm việc dưới trướng của Hạ tổng, xin được chỉ giáo nhiều hơn”.
“Âu Á sẽ bồi thường hợp đồng cho cậu, dù đem kiện đến trọng tài lao động cũng không sao.”
Lạc Dịch nâng tách trà đến miệng, khóe môi khẽ nhếch, ngước mắt nhìn bà: “Vậy tôi cũng chỉ có thể cùng Âu Á lôi nhau ra tòa án lao động thôi, nhân tiện cũng nói cho giới truyền thông biết trước kia tôi và Hạ tổng là một phe”.
“Cậu…” Hạ tổng quay người, cơn giận hằn trong đáy mắt.
Người đàn ông trước mặt này chỉ có hai bàn tay trắng đã không còn gì để mất; còn Âu Á khó khăn lắm mới giành lại được sự tín nhiệm của khách hàng sau sự cố đó, nếu thêm một lần nữa e rằng không vực dậy nổi.
Lạc Dịch uống một hớp trà rồi đặt chén xuống. Anh đứng lên nhìn xuống Hạ tổng, nét cười trên khuôn mặt đã vụt tắt.
“Ba tháng.”
“Hạ tổng, tôi sẽ ở Âu Á ba tháng thôi. Hạ tổng cũng có thể sai người giám sát từng hành động của tôi ở công ty, nếu có vi phạm, sẽ là tội phạm kinh tế. Trong ba tháng tới, tôi sẽ bắt được kẻ nội ứng của Âu Á, tìm ra manh mối vụ án năm đó.”
Hạ tồng cau mày: “Cậu nói gì cơ?”.
“Hạ tổng.” Nụ cười của Lạc Dịch trở nên sâu xa. “Người ra tay là Âu Á, kẻ được lợi phía sau khi Hồng Trình phá sản không phải ai khác mà chính là đồng minh Tưởng thị của công ty Âu Á. Hạ tổng không cảm thấy điều này quá trùng hợp hay sao?”.
Bên trong phòng trà chỉ còn lại Hạ tổng và trợ lý Nguyễn.
“Hạ tổng, chị tin tưởng anh ta sao?”
“Nửa tin nửa ngờ thôi.”
Lạc Dịch băng qua hành lang đến đầu cầu thang, vô tình gặp Tưởng Hàn đang chạy tới. Cậu ta thoáng nhìn Lạc Dịch rồi sau đó bước thẳng lên lầu.
Lạc Dịch đi đến cửa lớn, nghe thấy Tưởng Hàn gõ cửa phòng trên lầu: “Chu Dao!”.
Công tử của Tưởng gia là một chàng trai còn rất trẻ.
Khóe miệng Lạc Dịch khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh. Anh lấy điện thoại di động ra tắt chế độ im lặng liền thấy cuộc gọi nhỡ của Chu Dao. Anh cất di động vào túi, lúc đứng ở cửa hiên xỏ giày chợt nhìn thấy giày của cô ở đó. Anh nhìn sang, suy nghĩ giây lát rồi rút một thứ từ trong túi áo ra ném vào giày của cô.
Ngày hôm sau, Chu Dao đến trường, tinh thần rất uể oải. Cô vừa nhớ vừa tức Lạc Dịch, thế mà anh vẫn không gọi điện thoại lại cho cô!
Lúc Chu Dao đi giày cảm thấy lòng bàn chân cồm cộm, hình như giẫm lên viên kẹo dẻo thì phải. Cô cỡi giày ra nhìn, hóa ra bên trong có một điếu thuốc. Mới đầu cô nghĩ là của mình nên vội vàng cất vào trong túi rồi chuồn đi, ra cửa nhìn kỹ lại mói phát hiện nhãn hiệu đó là loại cô từng thấy ở Á Đinh, cùng loại với điếu thuốc Lạc Dịch cài trên tai cô lúc trước. Chu Dao sửng sốt, lập tức trở vào nhà hỏi dì giúp việc xem hôm qua có khách đến chơi nhà cô không.
Dì giúp việc nói có người trong công ty đến, hình như họ Lạc. Chu Dao vẫn chưa tin, hỏi thêm mấy câu về tướng mạo và dáng vóc.
Dì giúp việc còn giơ tay lên đầu ra dấu: “Hình như cao thế này này, mặt mũi cũng anh tuấn”.
Chu Dao nghẹn ứ cổ họng, thiếu điều chưa chết vì tức thôi. Anh đến nhà cô rồi mà còn không thèm đến tìm cô nữa!
Chu Dao quay người ra ngoài. Trên đường đi, cô lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn số điện thoại của Lạc Dịch vừa mắng một chập suốt quãng đường mới hả giận.
Lạc Dịch nhậm chức chưa được mấy ngày, các doanh nghiệp cung ứng nguyên liệu cho Âu Á liền mời anh dự tiệc. Sau này, việc thu mua của Âu Á đều do anh quyết định, những nhà cung cấp cũng muốn tranh thủ qua lại cho quen mặt để trong lúc làm việc còn nể mặt nhau đôi phần.
Lạc Dịch đến nơi hẹn rất đúng giờ. Người tới đây đều là những tay lão làng lăn lộn trong nghề biết bao nhiêu năm, có vài người đã từng gặp Lạc Dịch, biết rõ ràng về vụ tai tiếng Phật tháp ngọc bích năm đó. Nhưng quan hệ giữa người với người trong công việc làm ăn thì chưa bao giờ có chuẩn mực về lương tâm đ*o đức, cũng không hề có ân oán dây dưa trong quá khứ, họ chỉ nhìn hiện tại ai là người chi phối, ai có quyền lên tiếng mà thôi.
“Giám đốc Lạc đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng. Trong mấy công ty châu báu quy mô lớn, tính ra chỉ có mình giám đốc Lạc là trẻ tuổi nhất.”
Lạc Dịch cười nhạt trả lời xã giao: “Già rồi”.
“Trước kia, lần đầu tiên gặp giám đốc Lạc, phong thái của anh quả thật không hề tầm thường chút nào, tôi đã nói tương lai nhất định rất có triển vọng đây mà.”
“Quá khen rồi.”
Lạc Dịch ngồi bên bàn rượu, nhìn mấy người từng cười khẩy lúc mình sa sút, hôm nay lại đi nịnh nọt khiến anh thoáng có cảm giác nực cười và tẻ nhạt.
Anh vừa tiếp chiêu ứng phó vừa im lặng quan sát mọi người, cũng để tâm nghe ngóng những việc vặt vãnh của mấy công ty sản xuất châu báu lớn khác.
Trong số những đại diện của các nhà cung cấp kia có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Cả bàn toàn đàn ông tán gẫu nhàm chán, khó tránh khỏi chú ý và buông lời trêu cợt ngả ngớn với người phụ nữ duy nhất kia cho vui. Vi thế họ liên tục mời rượu, càng đùa càng dai, hành xử càng lúc càng lỗ mãng.
“Cô Từ, vừa rồi cô mới chỉ mời anh ta, vẫn chưa mời tôi đâu đấy.” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi kéo cổ tay người phụ nữ họ Từ kia. “Cô nhất định phải uống cùng tôi ly rượu này mới được.”
Cô ta cười gượng đầy khó chịu: “Lát nữa đi, lát nữa tôi mời…“.
“Lát nữa làm gì, chúng ta uống rượu giao bôi luôn ngay bây giờ nhé?”
“Thật sự là để lát nữa đi mà.”
“Thôi nào, còn ngại ngùng gì nữa?”
Chén rượu chạm vào nhau vang lên hai tiếng lanh canh. Lạc Dịch đong đưa ly rượu đã cạn sạch, cười nhạt: “Hôm nay là mời tôi uống cơ mà, sao toàn chuốc phụ nữ như vậy?”.
“Ôi, sao có thể để chén của giám đốc Lạc cạn rỗng được. Thất lễ quá!” Gã kia buông tha cho người phụ nữ họ Từ, lập tức ân cần qua rót rượu. “Nào nào, giám đốc Lạc, tôi mời anh một chén. Tôi uống cạn còn anh thì tùy ý”.
Lạc Dịch nốc cạn, giơ cái chén rỗng lên ý bảo đã hết. Người phụ nữ kia cảm kích khẽ cười với anh. Anh không đáp lại, dời mắt nhìn đi chỗ khác.
Trên bàn rượu đầy rẫy những lời khách sáo và phô trương, Lạc Dịch dần dần cảm thấy vô cùng nhàm chán. Gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng đám thanh niên vui đùa ầm ĩ, mọi người cùng quay đầu lại nhìn. Hóa ra chỗ này là một phòng bao lớn, ở giữa chỉ dựng một vách ngăn chia thành hai gian phòng.
Đám thanh niên bên kia rất vui vẻ, Lạc Dịch nghe thấy tiếng Tô Lâm Lâm gào thét: “Mình đã muốn đến đây ăn từ lâu rồi nhưng mà giá chát quá nên không ăn nổi. Nhân dịp Dao Dao cá cược thua, phải chặt đẹp cậu ấy mới được”.
Lạc Dịch quay đầu lại, khóe miệng kéo lên một nụ cười vô cùng nhẹ.
Người của mấy công ty cung cấp đặt phòng rất lúng túng, tức giận mắng mỏ: “Nhà hàng này thật vô lý, đã dặn là đặt phòng bao yên tĩnh rồi mà! Phục vụ đâu…”.
Lạc Dịch giơ tay lên: “Không sao cả. Hiện tại đang vào giờ cao điểm, đừng gây thêm phiền phức nữa”.
Người kia Lập tức cười nịnh nọt: “Giám đốc Lạc quả nhiên rộng lượng, biết thông cảm cho người khác, đúng là khác biệt với đám người thô kệch cục mịch như chúng tôi”.
Lạc Dịch im lặng uống một hớp rượu, anh đã không còn tâm tư lắng tai nghe đám người trên bàn nói chuyện với nhau nữa mà đã dốc hết toàn bộ sự chú ý về phòng bên kia rồi.
“Mấy cậu bớt bớt cái miệng lại đi, tưởng đang đấu địa chủ chắc?” Chu Dao đau lòng gào lên: “Chi nhiều quá thì tiền sinh hoạt phí tháng này của tớ sẽ bay hết mất”.
“Dừng dừng, cậu đừng giả nghèo giả khổ nữa.” Đây là giọng của Đường Đóa.
Chu Dao hô to: “Ôi, đã chọn dê nướng rồi cậu còn chọn lẩu dê làm gì nữa? Có phải cậu có thù oán gì với dê không?”.
Lạc Dịch dần dần thấy hơi thèm ăn, cầm đũa gắp một miếng thịt dê lên.
Cửa phòng bao mở ra, người của đơn vị cung cấp kim cương vừa mới rời bàn tiệc đến phòng vệ sinh đã quay về, anh ta nhíu mày nói: “Mọi người đoán xem tôi vừa gặp ai nào?”.
“Ai vậy?”
Người kia hất cằm về phía Lạc Dịch: “Thiên kim của chủ công ty mà giám đốc Lạc đang làm việc. Cô bé kia càng ngày càng xinh”.
Khách khứa trên bàn rượu đều say khướt, chủ yếu là đàn ông, càng lúc họ càng nói chuyện không có chừng mực: “Trong số các vị đang ngồi đây, nếu ai cưới được cô bé kia thì sau này Âu Á sẽ thuộc về tay người ấy”.
“Ha ha, vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, cưới cũng không thiệt.”
“Ông chủ Vương coi như hết hi vọng rồi. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn cưới một cô nhóc về?”
“Tại sao tôi không thể cưới một cô vợ trẻ chứ?”
Trên mặt Lạc Dịch vẫn giữ nụ cười hờ hững. Anh không nói câu nào, chỉ cắn điếu thuốc trong miệng, tay sờ khắp túi quần túi áo.
Người đối diện bàn ăn phát hiện, lập tức gọi: “Bật lửa!”.
Người bên cạnh vội vàng tiến lên bật lửa cho anh. Lạc Dịch hơi cúi đầu, cau mày hút điếu thuốc rồi giữ trên tay, lại từ từ nhả ra một làn khói rồi mới thản nhiên: “Dù sao đó cũng là chủ của tôi, các vị có nói đùa thì cũng nên giữ chừng mực. Cảm ơn”.
Giọng điệu anh tuyệt đối không phải là đang thương lượng, nhưng có đôi phần nể mặt bọn họ. Cả đám cũng thức thời, không tiếp tục bàn luận về Chu Dao nữa.
Một gã đã say khướt còn muốn nịnh nọt: “Đúng thế, người như chúng tôi ai mà ưng chứ! Đúng là chỉ có nhân tài như giám đốc Lạc đây…”.
Cách làn khói lượn lờ, Lạc Dịch nhìn anh ta, đôi mắt đen láy kèm theo áp lực vô hình, đến khi người đàn ông kia chợt sửng sốt quên cả câu nói tiếp theo, anh mới cười khẽ một tiếng. Anh vứt điếu thuốc đã hút hết đi, mời họ một ly rượu rồi xin phép ra về.
Mọi người còn định giữ anh lại, nói rằng sẽ đi chơi tăng nữa, nhưng Lạc Dịch khéo léo từ chối: “Hôm nay tôi thanh toán, trước tiên cảm ơn tất cả mọi người. Sau này vẫn mong mọi người chiếu cố nhiều hơn, hợp tác vui vẻ”. Nói xong, anh không đợi người tiễn mà tự mình rời đi.
Lúc gọi món, Chu Dao bày đặt khoa trương kể khổ, nhưng đến lúc tính tiền lại rất hào phóng. Nhân viên phục vụ mang hóa đơn đến còn được cô cho thêm tiền boa. Chu Dao vứt hóa đơn trên bàn, chạy đến phòng vệ sinh, rửa tay xong trở về phòng bao thì phát hiện mấy cô bạn đã ra về mất rồi. Chắc là họ đang đợi cô dưới lầu.
Chu Dao dẩu môi, nhanh nhẹn chạy xuống đại sảnh tầng một, còn chưa đi hết bậc cầu thang đã nhìn thấy Lạc Dịch một tay đút túi một tay kẹp điếu thuốc, đứng bên cạnh đài phun nước trong nhà, lẳng lặng nhìn cô.
Chu Dao ngây ngẩn trên bậc cầu thang hồi lâu không có phản ứng. Cô từng tưởng tượng ra vô số cảnh trùng phùng, cũng từng nghĩ đến lúc đó, mình sẽ trách mắng anh ầm ĩ một phen, trừng mắt lườm nguýt anh rồi quay đầu bước đi, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, mọi cơn giận trong lòng cô đều đều tan thành mây khói. Có trời mới biết cô nhớ anh biết nhường nào.
Trong nhà hàng, khách khứa qua lại nhộn nhịp như thoi đưa. Anh tiến về phía cô, trái tim Chu Dao đập rộn rã, còn chưa nghĩ ra kế sách đáp trả thì Lạc Dịch đã đứng trước mặt cô rồi. Anh không nói gì, chỉ rủ mi mắt, cúi đầu kề sát vào môi cô.
Chu Dao như ngừng thở, sống mũi cao ngất và hàng mày của anh đã gần ngay trước mặt, mùi hưong nam tính quen thuộc nồng nàn bao phủ. Cô choáng váng nhắm hai mắt lại, chờ đợi được anh ôm vào lòng rồi hôn thắm thiết. Hai gò má cô cảm nhận được hơi thở của anh mang theo mùi thuốc lá càng lúc càng gần, trái tim cô đập như trống vỗ.
Một giây sau, hơi thở của anh lướt qua mặt cô, kề đến bên tai cô.
“Muốn hôn à?” Anh khẽ khàng thổi hơi vào tai cô, có chút tiếc nuối nói: “Ở đây đông người quá, để lần sau đi!”.