Vị Gió Hè

Chương 2: Thiếu niên dưới tán cây phượng hoàng


Đọc truyện Vị Gió Hè – Chương 2: Thiếu niên dưới tán cây phượng hoàng

Năm Chu Lạc lên lớp mười hai là năm 1999.

Rất nhiều năm sau này, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, Chu Lạc đều cảm thấy thật khó tin. Nam Nhã ở trấn Thanh Thủy là cô gái đẹp nức tiếng, vậy mà phải đến mùa hè năm lớp mười hai ấy, cậu mới để ý đến nàng.

Đó là một buổi chớm chiều nắng chói chang.

Chu Lạc trông tiệm tạp hóa của nhà mình. Giờ nghỉ trưa, trời nóng như cái lò nướng, trên đường không có lấy một bóng người.

Cậu thiếu niên ghé vào mặt quầy ngủ gà ngủ gật, bị cái nóng hun đến cả người nhễ nhại mồ hôi, đương lúc mơ màng chợt ngửi thấy một mùi hương, giống như có một cành tường vi nào đó vừa bung đầy những cánh hoa mềm mại, cậu hơi hé mắt, một bàn tay mảnh dẻ huơ huơ trước mặt cậu, tựa như cánh bướm trắng dập dờn. Cứ nghĩ mình đang mơ, cậu lại nhắm mắt, cơn buồn ngủ nặng trĩu kéo đầu cậu gục mạnh xuống, mũi đập lên mặt quầy, đau đến tỉnh cả ngủ.

Vừa tỉnh dậy, ngẩng đầu lên đã trông thấy một cô gái trẻ đẹp đang đứng ngay trước mặt, con ngươi mở to, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa hốt hoảng. Nàng một tay cầm que kem, tay còn lại chững lại giữa cậu và nàng.

Nàng thu tay về, nở nụ cười hiền hòa.

Chu Lạc nhanh chóng ngồi thẳng dậy, lau mồ hôi trên cổ, thở hồng hộc: “Mua đồ?”

“Ừ, cái này.”, nàng nhỏ nhẹ nói, vừa giơ cây kem que, vừa chỉ chỉ đồng tiền đặt trên mặt quầy, “Tiền đây.”

Chu Lạc còn chưa tỉnh hẳn, cầm tiền gật gù liên tục: “À, được.”

Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu.

Chu Lạc ngơ ngẩn nhìn cô gái phía đối diện, phát hiện ra nàng có một đôi mắt hoa đào rất đỗi trữ tình, tạo cho người ta ảo giác như bị thôi miên.

Qua nửa khắc, nàng lại cười nhẹ với cậu một cái, hồn Chu Lạc vẫn đang lơ lửng, còn chưa kịp phản ứng, nàng đã xoay người rời đi. Chu Lạc lúc này mới nhìn ra nàng mặc một chiếc xường xám màu lam nhạt, dáng người tinh tế nhấp nhô, như những gợn sóng dập dìu theo gió thoảng trên mặt hồ, thấp thoáng một vẻ nhu tình không sao tả xiết.

Chiếc quạt điện gắn tường thổi qua, vạt xường xám nhẹ phất lên rồi lại hạ xuống, cảnh xuân thoáng lộ. Là một đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn như đậu hũ.

Chu Lạc lại ngẩn ra một hồi, cô gái ấy chính là Nam Nhã.

Trong trấn chỉ có duy nhất người con gái này, luôn mặc xường xám, không nhanh không chậm dạo bước trong các ngõ hẻm của trấn Thanh Thủy, khiến đàn ông không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ, đàn bà phải trợn mắt lên mà thóa mạ.

Đúng là một cảnh đẹp biết đi mà, vải vóc mặc trên người nàng cứ như đang nở hoa.

Chu Lạc hoàn hồn, nghĩ ngợi một lúc.

Chu Lạc chẳng lạ lẫm gì với cái tên Nam Nhã, toàn bộ người trong trấn đều chẳng lạ gì nàng.

Thời Nam Nhã còn đi học, những cậu trai mới lớn thường thích đứng bên đường, huýt sáo với nàng, số lần vì nàng mà sinh sự đánh lộn lại càng không đếm xuể. Về sau, Nam Nhã hai mươi tuổi thì lập gia đình, trong trấn nhờ vậy mà yên tĩnh được một thời gian, nhưng gần đây lại bắt đầu nổi sóng nổi gió trở lại. Khi đó Chu Lạc mới vào cấp ba, bắt đầu thời kỳ phải tập trung học hành, hơn nữa lại không cùng lứa, nên cũng không qua lại với Nam Nhã.

Nhưng chuyện nghe được cũng không phải ít.

Những lúc Chu Lạc đến tiệm tạp hóa đưa cơm cho Lâm Quế Hương vẫn thường lọt tai dăm ba lời láng giềng bàn tán. Nói cửa tiệm của Nam Nhã nhập về những món trang phục tân thời, đẹp thì đẹp, nhưng đắt quá; nói mấy bộ xường xám nàng tự may không có ai mua, đều đưa vào thành phố bán cho phường gái điếm mặc thu hút khách; nói khách nam vào tiệm nàng, chắc chắn là để làm chuyện mờ ám; nói thằng đàn ông nào mà chẳng có ý với nàng, khi chưa lập gia đình đã là yêu tinh, những tưởng lấy chồng sinh con rồi sẽ an phận, rốt cuộc lại không chịu thủ thường, không chừng đã dan díu với người nào rồi.

Nhưng cũng chỉ là chút xì xào sau lưng, khi đụng mặt có ai mà không niềm nở, tươi cười chào hỏi nàng đâu.

Chu Lạc cảm thấy đám người lớn này đúng là một bầy giả dối, nhưng cũng chẳng liên quan đến mình.

Cái thứ thời tiết quái quỷ này, nóng phát sợ.

Chu Lạc bỏ tờ hai đồng vào ngăn kéo, lười biếng đứng dậy lấy kem ăn. Kéo cánh cửa tủ lạnh bằng thủy tinh ra, chọn lấy một que kem đậu xanh, lúc này mới nhớ đến, chợt vỗ trán một cái, Nam Nhã mua kem đậu xanh chỉ mất một đồng, cậu quên trả lại tiền thừa cho nàng rồi.

Cửa tiệm của Nam Nhã cách đây cũng không xa, nhưng hiện giờ trời nắng như đổ lửa, cậu chẳng rảnh mà ra cửa chỉ vì một đồng tiền.

Cậu vừa ăn hết thì mẹ cậu, Lâm Quế Hương, trở về, vừa vào cửa đã thở dài đánh thượt: “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà.”

Chu Lạc mồm ngậm que kem, thuận miệng hỏi: “Sao vậy ạ?”

Lâm Quế Hương cả người đầy mồ hôi, bật cây quạt mạnh thêm một số, xoay lưng hứng dưới đầu gió, nói: “Chết ở cái chỗ kia, đúng là nghiệp chướng.”

Chu Lạc mở to mắt: “Ai chết cơ?”

Lâm Quế Hương: “Anh của Nam Nhã đó.”

Chu Lạc nhìn trần nhà suy nghĩ một hồi, nhớ ra Nam Nhã còn có một người anh là con riêng của mẹ kế, hơi kinh ngạc: “Hồ Lập Phàm? Chết rồi? Hôm trước con còn thấy anh ta mà.”

Lâm Quế Hương: “Vừa chết tối qua, ngã phải hố ủ phân trên núi mà chết.”

Chu Lạc nhướng mày: “Hố phân?”

Lâm Quế Hương không đành lòng: “…Là cái hố ủ khí đốt ấy!… Nghe nói người vớt xác còn ói lên ói xuống đến vài bận, chẳng hiểu sao tối mù tối mịt mà còn chạy lên núi, chắc nhìn không rõ đường nên rơi trúng rồi.”

Chu Lạc cảm thấy kỳ quặc, cười một tiếng: “Cứ cho là nhìn không thấy đi, nhưng giờ đang là mùa hè, hố phân thối hoắc như vậy mà anh ta còn ngửi không ra à?”

Lâm Quế Hương có chút sững sờ: “Ôi, ai biết được là chuyện gì kia chứ. Giờ mẹ cậu ta khóc đến chết đi sống lại, còn đòi cãi nhau với chủ hố phân kìa.”

Chu Lạc: “Theo lý mà nói thì xung quanh hố phân phải có rào ngăn chứ nhỉ.”

Lâm Quế Hương: “Đúng là phải có rào, nhưng chắc bị động vật trong núi húc đổ rồi… Mà này, con nói xem, cái con Nam Nhã kia liệu có phải mang vận xấu gì không?”

Chu Lạc nhổ phì que kem trong miệng ra, hỏi: “Mắc mớ gì đến chị ấy?”

Lâm Quế Hương xì một tiếng: “Con bé đó mười tuổi thì mẹ uống thuốc độc, chết; mười lăm tuổi thì bố say rượu ra ngoài giữa đêm đông, chết rét trong tuyết; bây giờ lại đến anh trai cũng chẳng hiểu sao rơi vào hố phân mà chết.”

Chu Lạc không có bình luận gì: “Hồ Lập Phàm cũng đâu phải anh ruột của chị ấy. Mẹ sao lại nhiễm thói của mấy bà tám kia vậy?”

Lâm Quế Hương kêu oan: “Mẹ đâu có rảnh hơi mà đi tán nhảm với người ta chứ.”

Chu Lạc ngửa ghế ra sau: “Có đấy.”

Lâm Quế Hương: “Hừ, cái giọng điệu này… Mà, thằng nhóc này, bảo bao lần rồi, đừng có ngửa ghế ra sau như thế! Ngã dập ót thành thằng đần bây giờ.”

Chu Lạc dứt khoát đứng dậy: “Con có thành thằng đần cũng sẽ không liên lụy đến bố mẹ đâu, tự tìm một cái hố phân ngã chết cho xong. Mẹ với bố cứ việc sinh thêm một đứa thông minh hơn con là được, mà ấy…” cậu mặt dày cười cợt, “Bà Chu đây liệu còn sinh được nữa không vậy?”

Lâm Quế Hương giơ tay định đập lên đầu cậu một cái: “Láo toét!”

Chu Lạc hai tay che đầu, khom gối xuống tránh thoát tay bà, vừa đứng dậy đã bật ra xa, cười: “Sư thái ra tay chậm quá rồi… vãn bối đi đây.”

Lâm Quế Hương: “Đi đâu?”

Chu Lạc lười biếng đáp: “Về nhà làm bài tập.”

Chu Lạc ra khỏi tiệm, nheo mắt nhìn vầng thái dương trắng lóa, trước mắt như hiện lên một bóng lưng mặc xường xám, và cả tà áo dài phất phơ trong gió.

Tối hôm đó, Chu Lạc có hẹn chơi bóng với Trần Quân, không nghĩ tới vậy mà lại nhắc đến Nam Nhã.

Hai người chơi đến mức mồ hôi đầm đìa, khi trở về vừa đi vừa đập bóng, Trần Quân chợt không đầu không cuối văng ra một câu: “Con gái mặc xường xám nhìn đúng là đẹp mắt.”

“Muốn nói ai?” Chu Lạc vừa đi vừa nhịp nhịp đập bóng. Trấn Thanh Thủy được xây trong núi, đường ngang ngõ tắt đều là sườn dốc, vừa đi vừa đập bóng phải rất có kỹ thuật. Nam sinh ở tuổi này đều thích đi trong ngõ hẻm trổ tài chơi bóng cả.


“Hôm nay tao theo bà chị đi mua quần áo, vào tiệm của Nam Nhã. Chị tao mặc thử một cái xường xám, so với mặc mấy bộ quần áo bình thường thì đẹp hơn hẳn.” Chị của Trần Quân vóc người đầy đặn, mặc xường xám vào càng không giấu được ngực nở mông cong.

“Có mua không?”

“Không, mua một cái váy thôi.” Trần Quân nói, “Chị tao nói con gái mặc xường xám dễ bị rối loạn cơ xương.”

Chu Lạc trong mũi hừ ra một tiếng cười lạnh, không nói gì.

“Cơ mà nói đi vẫn phải nói lại, Nam Nhã đẹp thật, lại dịu dàng nữa, giọng nói cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ, mềm mại chết đi được.” Trần Quân tặc lưỡi “Anh Từ Nghị thật có phúc, tao sau này cũng muốn lấy một người giống thế.”

Chu Lạc chẳng biết chập mạch chỗ nào, liếc cậu ta một cái, nói xéo: “Xác suất bị cắm sừng tăng gấp ba.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Lạc liền thấy mình hơi vô sỉ. Đây là vô căn cứ mà xỉ vả người khác đấy, cậu nói cứ như chuyện đương nhiên vậy. Quả bóng rổ mất khống chế lăn đi, Chu Lạc đuổi theo nhặt lại.

Trần Quân vẫn chưa phát hiện ra có vấn đề gì, cười vài tiếng đầy thâm ý, hùa theo: “Cũng đúng, kiếm một cô bạn gái an phận thủ thường là tốt nhất. Chứ như cô Nam Nhã này, không biết đã trêu chọc bao nhiêu gã rồi, chị tao nói cô ta nhân phẩm chẳng tử tế chút nào.”

Tâm tình Chu Lạc không hiểu sao phủ đầy mây đen.

Trần Quân về đến nhà trước, Chu Lạc tiếp tục cắm đầu đập bóng, đi tắt qua ruộng ngô, ra khỏi ruộng ngô là một con ngõ nhỏ, chợt nhận ra hình như nhà Nam Nhã cũng ở gần đây.

Chu Lạc ôm lấy quả bóng rổ, một tay sờ vào túi quần, vừa vặn có một đồng tiền.

Chu Lạc dùng dằng đi đến trước cửa nhà, lại cảm thấy hành vi của mình rất ngu xuẩn.

Câu nói kia cũng chẳng phải chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên nàng, hơn nữa, trấn nhỏ này dân phong thuần phác, danh tiếng của nàng không tốt cũng là sự thật không thể chối cãi. Một đồng này đợi nàng mua đồ lần tới hẵng tính sau đi.

Chu Lạc nghĩ vài giây thông suốt rồi, xoay người định rời đi.

Đột nhiên chợt nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh.

Cậu thiếu niên cau mày quay đầu lại, lại nghe trong phòng “bịch” một tiếng, giống như có người ngã sấp xuống.

Ngay lập tức theo sau là một tràng mắng mỏ thô lỗ: “Mày cố ý làm ông đây khó chịu chứ gì! Thằng đó thích mày đúng không? Nó làm mày rồi hả?”

Chu Lạc cả kinh, chạy tới cánh cửa sổ gỗ bên cây phượng hoàng đang độ nở rộ.

Trong nhà bàn ghế bừa bãi, Nam Nhã tóc tai rối bời, quỳ rạp trên mặt đất. Chiếc xường xám bị xé rách, bộ ngực trắng như tuyết chen chúc lộ ra bên trong cổ áo lam sắc, trông như sắp nhảy ra ngoài.

Người đàn ông nắm lấy tóc Nam Nhã, kéo đầu nàng lên, lại xé áo tiếp, bộ ngực từ trong tấm áo gấm bật ra, trước bầu vú nõn nà là một điểm đỏ tươi gợi dục.

Chu Lạc mặt đỏ tới tận mang tai, nhìn đến ngây người.

Người đàn ông xé tan áo xống của nàng, cô gái mảnh mai vùng vẫy phản kháng, người đàn ông lật tay giáng xuống một cái bạt tai! Ăn một cái tát mạnh, Nam Nhã lập tức không còn phản ứng gì nữa.

Chiếc xường xám xanh biếc màu hồ thủy bị xé nát vụn, thân thể Nam Nhã như hạt gạo trắng lột khỏi vỏ trấu, người đàn ông tách hai chân nàng ra, Chu Lạc cả người sôi trào máu nóng, bộ phận giữa hai chân vậy mà lại đáng thẹn từ từ cương lên.

Chu Lạc lao một mạch về nhà, chạy ào lên tầng hai, sập cửa lại, đần mặt đứng trong căn phòng oi bức.

Nhịp tim của cậu đập điên cuồng, máu nóng cuồn cuộn, xông thẳng lên đỉnh đầu, vừa cúi đầu nhìn xuống, bộ phận đang cương lên kia chống lên đũng quần bóng rổ thành một cái lều cao, run rẩy.

Chu Lạc vừa cuống vừa xấu hổ, xông ra sau nhà, lấy một thùng nước giếng lạnh băng, dội ướt từ đầu xuống chân, lại dội thêm mấy thùng nữa, ngọn lửa nóng rẫy dưới da so với lúc trước lại càng thêm dữ dội.

Chu Lạc căm tức ném thùng nước đi, nén giận xồng xộc trở về phòng, rút lấy một đống giấy vệ sinh, vừa tự xử vừa nghĩ đến thân thể trắng nõn mềm mại của Nam Nhã. Khoái cảm cực hạn khiến cậu thiếu niên trên chiếu run lên bần bật, đầu óc nhẹ bẫng như trên mây trên gió.

Xong việc, Chu Lạc chán chường ngã ra chiếu, nhìn ánh hoàng hôn in trên trần nhà, mờ mịt mà lạc lõng.

Trong lòng Chu Lạc nổi lên một cơn bực dọc không thành lời, cậu đứng dậy cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, vô tình lại móc ra một đồng tiền. Suy nghĩ nửa giây, lại mặc lại quần áo, vội vàng xuống tầng.

Trấn Thanh Thủy xây dựa vào núi, địa thế giống một cái bát lớn, các cửa tiệm và trục đường chính xây dọc theo bờ sông Thanh Thủy, tập trung ở đáy bát, nhà ở của cư dân thì dựng men theo thành bát, xen kẽ với những thửa ruộng và ao cá, đường đi ngõ ngách tản ra khắp bốn phía như một tấm mạng nhện.

Chu Lạc đi dọc theo đường núi quanh co, men theo bờ ruộng, đến khi chạy tới nhà Nam Nhã lần nữa, trên cửa đã treo khóa.

Chu Lạc nhòm qua cửa sổ nhìn vào, thấy bàn ghế đã được xếp lại chỉnh tề, một bóng người cũng không có, tựa như tất cả những gì cậu thấy trước đó đều chưa hề xảy ra.

Chu Lạc đi quanh căn nhà một vòng, xác định trong nhà không có ai, chỉ có thể hậm hực bỏ về.

Lớp mười hai khai giảng được một ngày, tâm tình Chu Lạc vẫn chưa ổn định lại được.

Mấy ngày qua, đêm nào cậu cũng mơ thấy Nam Nhã, đến sáng tỉnh lại thì thấy quần lót ẩm ướt, lành lạnh, dính dính, cảm thấy thẹn vô cùng.

Chu Lạc mở sách sinh học ra, trùng hợp lại giở đúng trang trình bày về cơ quan sinh dục của nữ giới, cậu sững sờ trong chốc lát, “bộp” một tiếng đóng sách giáo khoa lại, bất đắc dĩ thở dài.

Cách một dãy bàn, cô bạn học Trương Thanh Lý nghiêng đầu qua, trêu chọc: “Chu Lạc, vừa mới khai giảng đã thở dài, thật không giống cậu chút nào.”

Chu Lạc nói: “Gặp phải đề khó.”

Trương Thanh Lý: “Đến cậu cũng thấy khó thì cả trường chẳng ai làm được rồi!”

Chu Lạc cảm thấy cuộc đối thoại này thật vô nghĩa, cười cười lấy lệ, cũng không đáp lại.

Trương Thanh Lý lại quay sang hỏi Trần Quân: “Ê, có phải đêm đó bố cậu là người giải quyết vụ Từ Nghị và Nam Nhã đánh lộn không?” Chu Lạc sửng sốt, bảo sao lúc cậu quay lại thì không thấy ai, hóa ra là ra đồn công an rồi.

Trần Quân: “Bố tớ năm đó vào trường cảnh sát học nghề chính là chuyên để giải quyết mấy vụ mâu thuẫn vợ chồng ở trấn Thanh Thủy này đấy.”

Trường Thanh Lý cười phì một tiếng: “Vụ đó thế nào?”

“Còn thế nào được nữa, đương nhiên là khuyên giải rồi.” Nói tới đây, Trần Quân chọc Chu Lạc một cái, nói: “Vẫn là mày nói đúng, loại đàn bà đó không thể cưới được.”

Chu Lạc “hở” một tiếng: “Liên quan gì đến tao?”

Trần Quân: “Đã đánh lộn còn kéo nhau ra đồn công an, muốn tống người đàn ông của mình vào tù, còn đòi ly hôn, thế mà được à?”

Trương Thanh Lý không phục: “Phụ nữ đánh thắng được đàn ông chắc? Đàn ông đánh phụ nữ mới là không đúng.”

Chu Lạc khá bất ngờ, liếc cô bạn một cái: “Nhìn không ra tư tưởng của cậu tiến bộ vậy nha.”

Trương Thanh Lý đắc ý cười: “Thì hôm nay cậu nhìn ra rồi đó.”

Trần Quân bất mãn: “Theo cậu nói thì gia đình cứ cãi nhau mâu thuẫn một chút là phải ly hôn à? Hơn nữa, đàn bà cắm sừng đàn ông, có đáng đánh không chứ? Là đàn ông thì ai cũng sẽ đánh cả thôi. Anh Từ Nghị cũng là bị ép, anh ấy tốt tính thế nào, trong trấn ai mà chẳng biết.”

Trương Thanh Lý chép miệng: “Anh Từ Nghị anh Từ Nghị, chị cậu trước đây thích thầm anh ta, cậu cũng mê anh ta luôn rồi hả?”

Trần Quân nhíu mày: “Chị tớ kết hôn rồi, cậu đừng có lôi vào… Mà câu kia cũng chẳng phải mình tớ nói, cái cô Nam Nhã đó thật chẳng tốt đẹp gì. Cậu có biết hôm qua cô ta ở đồn công an nói gì không? Cô ta tố Từ Nghị cưỡng gian, muốn anh ấy ngồi tù đó. Cậu nói xem, nghe có vô lý không cơ chứ?”

Chu Lạc quay bút, không nói tiếng nào.

Trống ngực dồn dập, mồ hôi tuôn ra ròng ròng, ngày đó cậu đã chứng kiến toàn bộ.


Tiếng ve râm ran trưa hè, cậu thiếu niên nấp ngoài ô cửa sổ dưới tán cây phượng hoàng, điên cuồng dõi mắt theo tấm thân nữ tính lõa lồ đầu tiên nhìn thấy trong đời, tiếp đó là chuyện nam nữ nguyên thủy nhất nhưng cũng tàn tệ nhất. Biết bao lần cậu ảo tưởng bản thân là gã đàn ông đè trên người Nam Nhã kia, ngọn lửa tà ác này thiêu rụi cả lý trí lẫn lòng hổ thẹn của cậu thiếu niên, đến mảnh tro cũng không chừa.

Trương Thanh Lý đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Vậy bố cậu xử lý ra sao?”

“Anh Từ Nghị nói bọn họ chỉ cãi cọ đôi chút thôi, ầm ĩ xong sẽ tự hòa hảo lại, sau đó thì…” Trần Quân cười mập mờ, “Chị tớ nói, vợ chồng gây sự với nhau xong, thích nhất chính là làm chuyện ấy… Dù sao đó cũng không phải là cưỡng gian.”

“Ai hỏi cậu mấy cái đó chứ?” Mặt Trương Thanh Lý thoắt cái đỏ rực như máu, xoay người sang phía khác.

Chu Lạc chằm chằm nhìn trang sách một hồi, một dòng chữ cũng không chạm tới mắt, làm như bâng quơ nói: “Năng lực giảng hòa của bố mày như vậy, đáng ra phải được thị trấn trao tặng danh hiệu “chuyên gia hàn gắn gia đình” mới đúng nhỉ.”

Trần Quân phấn chấn: “Chính thế! Bố tao đã hòa giải được bao nhiêu mâu thuẫn trong trấn rồi. Có điều, chuyện hôm qua cũng không phải công của bố tao.”

Chu Lạc giương mắt từ trang sách lên mặt cậu ta.

Trần Quân: “Mày đừng thấy Nam Nhã bình thường dịu dàng lành tính, đến lúc ương lên thì ai cũng không nói nổi. Một đám người xúm vào khuyên, cô ta chẳng thèm đáp lấy một chữ. Chỉ khăng khăng đòi bố tao bỏ tù anh Từ Nghị.”

Chu Lạc: “Sau đó thì sao?”

Trần Quân: “Đánh cũng đánh rồi thì đành phải chịu thôi, cả trấn đều chứng kiến. Anh Từ Nghị trước mặt nhiều người như vậy quỳ xuống cầu xin cô ta, cô ta đến liếc mắt cũng chẳng buồn liếc. Sau đó anh Từ Nghị nói nhà trẻ tan học rồi, phải đi đón Uyển Loan. Nam Nhã tự mình suy tính chốc lát, rốt cuộc cũng đi, phụ nữ mà, đều xót con cả.”

Chu Lạc thử mường tượng ra vẻ mặt của Nam Nhã lúc đối diện với đám người ở đồn công an, nhưng không sao ra được.

Trần Quân: “Mà chứ, giờ ai mà rảnh đi quản chuyện nhà cô ta, vụ thím Hồ Tú với nhà chị Thập Hương vẫn còn chưa ngã ngũ nữa, bố tao ngày nào cũng phải đi giảng hòa. Thím Hồ bệnh tim tái phát vào viện luôn rồi kìa.”

Chu Lạc: “Vì chuyện Hồ Lập Phàm chết?”

Trần Quân: “Ừ đấy, thím ấy vào viện rồi cứ tỉnh là lại khóc… Này, mày nói xem, Hồ Lập Phàm đang yên đang lành sao tự dưng đương lúc tối trời lại chạy vào khe núi để mà ngã lọt hố được vậy nhỉ?”

Chu Lạc cười cười: “Chuyện này là kì quái nhất.”

Trần Quân: “Làm sao?”

Chu Lạc nhắc lại câu hôm trước nói với Lâm Quế Hương: “Thối như vậy, anh ta không ngửi thấy sao?”

Trần Quân ngẩn người: “Đúng nhỉ.”

Chưa kịp nói gì thêm, chuông vào học đã vang lên. Chu Lạc mở sách giáo khoa môn sinh ra, không hiểu sao lại có chút chột dạ, bèn gập trang sách kia rồi lấy băng dính trong suốt ra dán lại, lúc này mới coi như qua chuyện.

Năm cuối cấp bài vở bộn bề, Chu Lạc bận rộn học hành, có một khoảng thời gian không gặp lại Nam Nhã.

Một ngày hạ tuần (*), Chu Lạc tan học xong thì lượn ra tiệm tạp hóa lấy kem ăn, thấy một cô bé trong tay nắm một đồng năm xu, ánh mắt mong chờ nhìn đống kẹo.

(*) Lịch cổ Trung Quốc chia 10 ngày/1 tuần, một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (tương đương với từ ngày 1 đến ngày 10 trong lịch Tây), trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (chuỗi ngày còn lại trong tháng).

Cô bé con khoảng ba tuổi, tóc thắt thành bím nhỏ, mặc một bộ xường xám màu hồng phấn, nhìn gọn gàng xinh xắn cực kỳ.

Chu Lạc ngẩn người: “Uyển Loan?”

Cô bé quay đầu, con ngươi to tròn như một quả nho, mi mắt chớp chớp, rụt rè hỏi: “Anh biết em ạ?”

Chu Lạc ngồi xổm xuống, cười nói: “Em nhìn rất giống mẹ đó.”

Uyển Loan lại non nớt hỏi: “Anh biết mẹ em ạ?”

Những lời này vào tai Chu Lạc dường như có chỗ không đúng, nhưng cậu cũng chẳng buồn tìm tòi xem không đúng chỗ nào, đưa mắt liếc vào trong tiệm nhìn đám phụ nữ đang buôn chuyện, không thấy có Nam Nhã, bèn hỏi: “Em tự tới đây à?”

Uyển Loan gật đầu, len lén cụp mắt.

“Trốn mẹ ra đây đó.”

Uyển Loan đặt ngón trỏ lên miệng, làm động tác “suỵt”.

Chu Lạc thích thú, lại hỏi: “Muốn ăn gì nào?”

“Kẹo que!”

“Lấy vị gì thế? Để bác lấy cho con.” Lâm Quế Hương đi ra.

Chu Lạc đứng dậy, nhíu mày, rốt cuộc cũng phát hiện ra là vai vế không đúng. Uyển Loan gọi cậu là anh, gọi Lâm Quế Hương là bác, vậy chẳng phải cậu sẽ phải gọi Nam Nhã là dì sao?

Cái rắm ấy!

Cậu mặc dù không biết chính xác Nam Nhã bao tuổi, nhưng rõ ràng nàng vẫn còn rất trẻ, theo tuổi Uyển Loan mà tính, chắc chắn không quá hai mươi ba.

“Hai cái vị đào ạ.” Uyển Loan lanh lảnh đáp, chìa đồng năm xu ra.

Lâm Quế Hương đưa cho Uyển Loan hai que kẹo, Uyển Loan vừa nhận lấy đã nóng lòng xé giấy gói. Chu Lạc thấy cô bé xé mãi không được, bèn cầm lấy mở giúp, cô nhóc ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chuyển động theo tay cậu.

Chu Lạc có chút buồn cười, lại nghe chị của Trần Quân là Trần Linh đứng một bên cảm khái: “Con bé này cũng thật là…đáng thương ghê nhỉ, bé bỏng xinh xắn vậy mà chẳng được sống cuộc sống yên bình.”

Chu Lạc hơi biến sắc, thấp giọng: “Trước mặt trẻ con, chị nói gì thế hả?”

Bên cạnh lập tức có người hùa theo: “Nó bé tí thế nghe hiểu sao được? Cô ấy nói cũng có sai đâu?”

Trần Linh nói: “Chứ còn gì nữa. Đánh nhau thì thôi đi, chuyện vợ chồng chăn gối mà cũng làm loạn lên tận đồn công an, thật không biết xấu hổ. Dám đi dụ dỗ người khác thì cũng phải dám chịu đòn.”

Đám người kia nhao nhao mỗi người một câu xỉa xói không dứt, Chu Lạc cũng chẳng còn lòng dạ nào cãi lại nữa.

Lâm Quế Hương nhìn không vừa mắt: “Mấy người bớt bớt đi. Trước mặt trẻ con tích đức một chút!”

May mà sự chú ý của Uyển Loan chỉ đặt vào mỗi que kẹo, cũng chẳng hiểu người lớn đang nói gì. Chu Lạc đưa que kẹo cho Uyển Loan nãy giờ vẫn chờ mong, hỏi: “Biết đường về nhà không?”

Uyển Loan ngậm kẹo que, hai bầu má phúng phính, ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Lạc nói tiếp: “Để chú đưa con về.”

“Cảm ơn anh.” Uyển Loan khua khua đôi chân ngắn, lẫm chẫm đi theo cậu.

Nam Nhã đang ở nhà nấu cơm, thấy Chu Lạc đưa Uyển Loan về, có chút bất ngờ. Rất nhanh liền hiểu chuyện gì xảy ra, nàng cảm ơn Chu Lạc rồi nhìn về phía Uyển Loan, ánh mắt nghiêm lại.

Uyển Loan lập tức nhào tới ôm lấy chân nàng như gấu koala ôm thân cây, nũng nịu gọi: “Mẹ…”


Nam Nhã nhẹ giọng: “Làm nũng cũng không được tích sự gì đâu.”

Uyển Loan dụi lấy dụi để: “Có mà có mà, con yêu mẹ nhất.”

Nam Nhã khẽ trừng mắt lườm cô bé rồi quay sang cảm ơn Chu Lạc lần nữa, nở một nụ cười ấm áp với cậu.

Chu Lạc hít một hơi, gãi gãi đầu, định rời đi mà lại chẳng đưa chân.

Một vài giây yên lặng trôi qua trong bầu không khí kì quặc, Nam Nhã hơi rũ mắt, nhìn Chu Lạc từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng lại quay trở lại nhìn thẳng vào mắt cậu.

Chu Lạc chột dạ, máy móc móc ra một đồng đưa cho nàng, nói lần trước quên trả tiền thừa.

Nam Nhã nhận lấy, tờ tiền vừa nhăn nhúm vừa ướt nhẹp, khóe môi nàng khẽ cong một cái: “Cảm ơn.”

Trẻ đã đưa về, tiền cũng đã trả, chẳng còn việc gì nữa cả. Chu Lạc nghĩ vậy, bèn nói: “Em xin miếng nước được không?”

Nam Nhã đưa lưng về phía Chu Lạc, rửa rau, lột tôm, băm thịt, cắt nấm, tiếng dao thớt xoong nồi binh binh boong boong vang lên không ngớt.

Trên đầu nàng cắm một cái đũa cố định búi tóc lỏng lẻo, mặc một bộ xường xám ngắn.

Chiếc áo không tay, lộ ra bả vai trắng trẻo; phần eo ôm sát, tựa như chỉ khẽ lắc hông một cái thôi cũng có thể làm rách được; vạt áo ngắn trên đầu gối, khoe đôi chân thon thả nuột nà.

Vì đang làm việc, bóng lưng nàng nhẹ nhàng đung đưa, búi tóc cũng lắc lư theo.

Chu Lạc không chút ngần ngại mà ngắm bóng lưng nàng, ngắm đến không chớp mắt.

Nóng thật.

Trong bếp chỉ có một chiếc quạt đơn giản, khói dầu ám đầy lên cửa sổ, cáu bẩn đen thui.

Nước trong nồi sôi sùng sục, cuộn lên hơi nước dày đặc. Nguyên liệu nấu ăn vừa mới băm xong, còn chưa nặn thành viên, Nam Nhã luống cuống chân tay, bát thìa dao thớt đụng vào nhau lách cách.

Chu Lạc nhìn những sợi tóc sau gáy nàng ướt đẫm, dính trên cổ.

Nàng xoay người lấy gia vị, cậu thấy khuôn mặt nàng bị hun nóng mà đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi.

Nàng vươn người với then cài cửa sổ, muốn mở cửa ra cho thoáng, kiễng chân duỗi tay một hồi, vạt áo bị kéo lên cao.

Chu Lạc cảm thấy nồi nước trên bếp dường như muốn đun sôi cả căn bếp, cậu kéo kéo cổ áo ra sức quạt, vẫn thấy nóng. Cậu không nói tiếng nào đứng dậy, bước tới phía sau Nam Nhã, thấp giọng nói: “Để em.”

Chu Lạc đang trải qua thời kỳ vỡ giọng, tiếng nghe khàn khàn.

Cậu giơ tay một cái, dễ dàng với tới then cài cửa.

“Ăn gì cao vậy.” Nam Nhã lùi lại, gỡ một sợi tóc ướt ra sau tai, khuỷu tay thoáng đụng vào lồng ngực Chu Lạc. Chân cậu run lên một cái, trong nháy mắt cơ thể nổi lên phản ứng sinh lý.

Chết tiệt!

Chu Lạc cắn chặt răng, nghiêng người che khuất thân dưới.

Mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán, cậu vừa căng thẳng vừa sợ hãi, trong lòng lại càng dậy lên xúc động muốn đem nàng đẩy lên bàn rồi nhào tới điên cuồng một phen.

Khốn kiếp!

Cậu lúng túng xoay lưng về phía nàng, gắng hết sức tự kiềm chế.

Chu Lạc rút then cài, đẩy cửa sổ ra, gió buổi hoàng hôn khô nóng phả vào mặt. Tay cậu dính đầy dầu mỡ.

Nam Nhã đứng phía sau nói: “Để tôi lấy xà phòng rửa tay cho cậu.”

Chu Lạc: “Chị đang bận, để em đi cho.”

Chu Lạc bỏ chạy trối chết.

Nhà Nam Nhã cũng giống nhà Chu Lạc, sau nhà là chỗ rửa bát, trên tấm đá xanh cạnh ống dẫn nước có để xà phòng. Chu Lạc khắp người mồ hôi lạnh, có cảm giác mệt rã rời.

Cậu ngây người nhìn rừng cây trên ngọn núi sau nhà một lúc lâu, phía dưới thân mới dần dần mềm xuống.

Cậu lấy nước lạnh rửa tay, vẫn thấy nóng, lại đem cả tay cả chân xối nước một lần.

Nước chảy rào rào, cậu chừng như nghe thấy tiếng đập bát loảng xoảng; cậu lập tức vặn chặt vòi nước, lắng tai, trong bếp vẳng ra tiếng ầm ầm.

Chu Lạc xông về phía bếp, nghe tiếng Nam Nhã thấp giọng nhắc nhở: “Uyển Loan đang ở nhà, anh đừng có lên cơn.”

Chu Lạc chạy đến cửa phòng bếp, Nam Nhã đã xoay người lại, bỏ thêm ba viên thịt vào nồi nước sôi, vẻ mặt hờ hững, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Không khí trong bếp căng lên như đang giương cung bạt kiếm.

Từ Nghị và Chu Lạc bốn mắt nhìn nhau.

Trấn Thanh Thủy neo người, mọi người đối với nhau ít nhiều đều có chút quen mắt, Chu Lạc và Từ Nghị đã từng chạm mặt mấy lần, Từ Nghị dáng dấp cũng khá, để lại cho người ta ấn tượng ban đầu rất tốt; cậu đã từng nghe được nhiều chuyện về hắn ta ở tiệm tạp hóa, mọi người đều khen hắn là người phóng khoáng lễ độ.

Từ Nghị cũng thấy Chu Lạc trông quen quen, nhưng không nhớ ra được, liếc nhìn đồng phục học sinh của cậu rồi mới mở miệng: “Học sinh Nhất Trung?”

“Phải.”

“Cậu…sao lại ở nhà tôi?”

“Uyển Loan mua kẹo nhà em, mẹ em sợ con bé bị xe đâm nên bảo em đưa nó về.” Chu Lạc bình tĩnh ứng đối, nói xạo không chớp mắt.

“Thảo nào nhìn quen vậy, hóa ra là con trai chị Quế Hương.” Từ Nghị nói, sắc mặt cũng chẳng khá lên, liếc mắt nhìn Nam Nhã, đem người sau lưng coi như không tồn tại.

“Cảm ơn.” Từ Nghị nói, nhìn Chu Lạc, ý là cậu đi được rồi.

Chu Lạc về sau cũng không hiểu được một giây kia đầu óc mình nghĩ cái gì, nhưng cậu thật sự đã vô cùng lưu loát mà nói một câu: “Bố em hôm nay tăng ca, mẹ em phải trông cửa hàng, em ở lại đây ăn cơm nhé!”

Câu này khiến Nam Nhã cũng phải ngoảnh lại, hơi giật mình nhìn cậu, ánh mắt phức tạp.

Cơm nước xong, ra khỏi nhà Nam Nhã, Chu Lạc thấy đáy lòng nhẹ nhõm, mang theo tư thế khải hoàn mà trở về.

Cậu đã cứu Nam Nhã.

Lúc ăn cơm, sắc mặt Từ Nghị không tốt lắm, Chu Lạc lại thản nhiên hòa nhã tán gẫu với hắn, hỏi han công việc của hắn, nói từ chuyện bóng rổ bóng đá nói đến chuyện kinh tế quốc gia rồi lại chuyển sang thế cục thế giới, một bữa cơm cứ thế mà thắng lợi vượt qua.

Lúc tiễn Chu Lạc ra cửa, Từ Nghị còn chủ động vỗ vai cậu một cái, tâm trạng có vẻ như không tệ, sau này gặp lại cũng không đến mức đánh nhau.

Trong lòng cậu thiếu niên ngập tràn cảm giác tu thành chính quả, cậu đứng cạnh bờ tường bên ngoài nghe ngóng một lúc lâu, sờ cằm nhớ lại mùi vị bát canh thịt viên thơm nức kia.

Trong nhà Nam Nhã qua một hồi vẫn bình yên như cũ, không có tiếng cãi vã cũng không thấy ai đánh nhau. Dần dần còn vọng ra tiếng Uyển Loan ê a ca hát, hòa cùng tiếng nhạc trong radio: “Dưới cầu có đàn vịt bơi trên sông, mau tới đếm nào, hai, bốn, sáu, bảy, tám…”

Hết thảy đều rất yên ổn.

Chu Lạc yên tâm, trở chân đi xuống con đường lát đá xanh, cảm thấy đêm nay gió cuốn hương lúa từ cánh đồng thơm ngát đặc biệt say lòng người, đi được mấy bước lại không nhịn nổi quay đầu nhìn, thế mà lại cảm thấy một sự mất mát khó nói.

Ngẫm lại, có thể tình cảm của hai người họ vốn tốt đẹp, cậu đây là làm chuyện thừa thãi rồi, vừa ngu ngốc lại vừa nhàm chán.

Bờ vai chậm rãi sụp xuống, cậu thiếu niên cúi đầu đi trong con hẻm, lắc đầu.

Liên tiếp mấy ngày sau, Chu Lạc tâm trạng kém, học hành thì vẫn bình thường, nhưng những lúc rảnh rỗi khó tránh khỏi cảm thấy bức bối.

Trước đây gặp chuyện gì không vui còn có thể tâm sự đôi chút với Trần Quân, không thì chơi bóng rổ một trận rồi cũng hết, nhưng lần này, chính cậu cũng không biết phải làm thế nào mới được.


Nên nói rằng đâu đó trong cậu đã thay đổi: chỉ cần xung quanh có ai đề cập đến cái tên nọ, cậu sẽ dỏng tai lên mà chú ý.

“Đúng là làm tình làm tội tôi mà.” Chị Thập Hương tới tiệm tạp hóa mua đồ, đem một bụng ấm ức ra trút bầu tâm sự với bà con, “Thật muốn thổ huyết mà, Hồ Lập Phàm tốt như vậy lại chết mất, tôi nào có vui vẻ gì, cái mụ Hồ Tú kia có thể đừng đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi được không. Xung quanh hố đã lấy ván gỗ rào lại rồi, là tự cậu ta ấm đầu đâm vào đó chứ chẳng lẽ tôi đây mắc bệnh à mà nhá nhem còn mò theo sau đẩy cậu ta xuống.”

“Có người đẩy hay không thì chẳng biết, nhưng bố tôi nói bọn họ vừa phát hiện ra điểm kỳ quái.” Trần Linh nói.

Mấy bà tám trong tiệm đồng loạt nhìn sang.

Trần Linh mặc dù so với những người ở đây thì vẫn còn ít tuổi, nhưng gia thế tốt, có bố là cảnh sát, mẹ là giáo sư nhân dân, chồng lại làm phó chủ nhiệm khoa ngoại ở bệnh viện thị trấn, bản thân cũng là y tá trưởng trong viện. Vào thời điểm ấy, đó toàn là những chức nghiệp danh giá được tôn kính. Cô ta nhờ vậy mà trong mắt người khác luôn rất có uy tín, dù tính tình thích khoe mẽ, hay ức hiếp người khác lại không coi ai ra gì nhưng cũng chẳng ai dám ý kiến ý cò với cô ta.

Trần Linh hạ giọng: “Lúc Hồ Lập Phàm chết, trong tay nắm một mảnh vải hoa hình chữ nhật, còn mới nguyên. Mấy thím nói xem, đương lúc trời tối, anh ta cầm mảnh vải hoa làm cái gì?”

Có người rùng mình một cái: “Nhất định là trúng tà rồi.”

Đám chị em bạn dì lại xì xào bàn tán. Chu Lạc ngồi chồm hổm ngoài cửa ăn kem, cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng cậu chẳng có tí hứng thú nào với cái chết của Hồ Lập Phàm hết.

“Tôi thấy là do Hồ Tú mệnh cứng đó.” Chị Thập Hương nhỏ giọng oán thán, “Hồi trước lấy hai đời chồng thì cả hai đều chết, bây giờ đến lượt con trai cũng chết, may là Nam Nhã lấy chồng rồi, nếu không lại còn chẳng bị bà ta khắc chết sao. Hừ, còn dám đổ tại cái hố nhà tôi.”

“Chị tưởng Nam Nhã mà đơn giản à?” Trần Linh liếc mắt, “Cái ả Nam Nhã mặt mũi như vậy, chính là loại hồng nhan họa thủy mà trong sách thường nhắc đến đó.”

“Vậy hai người đó rốt cuộc là ai khắc ai?”

“Cứ chờ mà xem, lại nói chứ, không phải bệnh tim của thím Hồ Tú chuyển biến xấu, nằm viện cũng được một thời gian dài rồi sao.”

Chu Lạc nhíu mày, thím Hồ Tú bệnh tình chuyển xấu là do con trai đột nhiên chết, chứ liên quan cái rắm gì đến Nam Nhã. Cậu chưa bao giờ thấy phản cảm với đám bà tám kia hơn lúc này, cứ nhàn rỗi không có việc gì là lại bô bô nói xấu Nam Nhã, mãi mới bàn tán được mấy chuyện hay ho để hóng, vậy mà xa đến tám đời cũng phải lôi Nam Nhã vào.

Vớ va vớ vẩn.

Chu Lạc không nghe nổi nữa, mất hứng ném que kem, đứng dậy rời đi. Trong lòng cậu khó chịu, đột nhiên muốn đi mua đồ, cậu vốn rất ít khi mua đồ, bởi nhà mình cũng mở tiệm tạp hóa, quy mô không nhỏ, chẳng kém cái siêu thị sau này là bao, nhà cái gì cũng có nên bình thường cũng chẳng có chỗ tiêu tiền, mà trên trấn cũng không có thú tiêu khiển gì khác ngoài nghe nhạc, nghĩ tới nghĩ lui bèn đến tiệm cho thuê băng đĩa ngoài rìa trấn.

Chu Lạc chạy đi mua băng, gặp đúng lúc người ta đang thanh lý cửa hàng. Trong tiệm chỉ để lại một cái kệ, các loại băng đĩa chờ thanh lý đều được xếp lên đó, đã lâu không ai động đến, bao bì đều cũ mèm.

Chu Lạc nhặt vài cuốn băng lên xem, tay dính đầy bụi.

Cửa tiệm này quả nhiên nên đóng cửa, băng đĩa thì thiếu thốn mà ca sĩ cũng chẳng nhiều nhặn gì, ngoài Tứ Đại Thiên Vương thì vẫn là Tứ Đại Thiên Vương (*), đương lúc cậu đang oán thầm thì chợt nghe có tiếng giày cao gót lộp cộp.

(*) Là danh hiệu của người hâm mộ dành cho bốn nam ca sĩ Hồng Kông lừng danh vào cuối thập niên 80 – đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, bao gồm: Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành và Lê Minh.

Phía bên kia kệ hàng lấp ló tà xường xám màu xanh nhạt, thêu hoa văn hình cây trúc.

Mới vừa rồi ông chủ lạnh nhạt với Chu Lạc bao nhiêu thì giờ lại nhiệt tình xởi lởi bấy nhiêu: “Cô Nam lại tới rồi. Hôm nay chỗ tôi thanh lý, một đồng một băng, mua nhiều còn có thể trả giá thêm.”

“Cảm ơn, để tôi xem xem.” Giọng Nam Nhã bình bình.

Chu Lạc đứng sau kệ hàng, không thoải mái chà chà cổ.

Giữa lúc cậu đang không biết nên rút ra hay đẩy lại cuốn băng trên tay vào kệ, bỗng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt của phụ nữ, đến lúc hoàn hồn thì đã thấy Nam Nhã đứng bên cạnh, khóe miệng ngậm một nụ cười nhẹ nhàng, khẽ hỏi: “Tôi có thể xem cuốn băng đó chứ?”

“À, chị xem đi.” Chu Lạc lùi ra sau một bước, liếc nhìn Nam Nhã, nàng cũng nhìn cậu một cái, ánh mắt trong vắt bình thản. Chu Lạc hiểu rõ, rất mãn nguyện. Đêm đó vì sao cậu ở lại nhà nàng ăn cơm, trong lòng nàng đều tỏ tường.

Đây chính là sự ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau đó, Chu Lạc cong khóe môi.

Nam Nhã rút cuốn băng ra, là Beyond (*), nàng cầm lấy.

(*) Beyond là ban nhạc rock nổi tiếng của Hồng Kông vào thập niên 80, là một trong những ban tiên phong phát triển phong cách riêng cho dòng nhạc Rock Hồng Kông, trong thế giới nhạc Hoa ngữ vốn chỉ toàn ca sĩ hát Pop.

Chu Lạc vô cùng bất ngờ: “Chị thích Beyond?”

Nam Nhã quay đầu, hàng mi dài khẽ nâng lên: “Ừ.”

Chu Lạc nhướn nhướn đuôi mày, làm điệu bộ phấn khích.

Nam Nhã: “Làm sao?”

Ngữ điệu của Chu Lạc cũng thay đổi: “Tuổi chị mà lại thích Beyond à?”

Nam Nhã: “…”

Chu Lạc nhìn nàng á khẩu không trả lời được, trong lòng đang đắc ý.

Nàng chợt mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Beyond vốn là tuổi tôi nghe, không phải tuổi của cậu mới đúng.”

Chu Lạc: “Tuổi em sao lại không phải? Mấy đứa tuổi em đều nghe cả. Nhưng chẳng mấy ai làm mẹ rồi mà vẫn còn nghe.”

Nam Nhã: “Nghe như có mùi phân biệt ấy nhỉ?”

“Không phải.” Chu Lạc chuyển đề tài “Điều này chứng tỏ chị vẫn còn trẻ.”

Nam Nhã không khỏi bật cười một tiếng, nói: “Cậu xem trước, băng này nhường cậu.”

Cuốn băng đã đặt vào tay cậu, Chu Lạc lại tỏ vẻ đại nhân đại lượng, khách khí nói: “Tặng chị đó. Chị là phụ nữ mà.”

Nam Nhã không nhận, giọng dứt khoát: “Cậu là trẻ con.”

Chu Lạc chỉ cảm thấy đầu ong ong như vừa bị ai đánh trúng một gậy, định nói gì đó vớt vát để chứng minh mình không phải trẻ con, Nam Nhã đã xoay người đi.

Lúc tính tiền, ông chủ thấy cậu chỉ mua mỗi một cuốn băng, vẻ mặt ghét bỏ vênh lên tận trời.

Chu Lạc chán chường thất vọng mà về nhà, đi tới nửa đường thì chợt nghĩ tới Trần Quân, lại cảm thấy may mắn vì ít ra mình cũng cao ráo, còn có thể ra dáng đàn ông mà giúp Nam Nhã mở cửa sổ đón gió. Chứ nếu lùn tịt như Trần Quân thì lại phải kéo ghế ra mà trèo lên, trước mặt Nam Nhã mà nói thì còn giống trẻ con hơn.

Dù cũng thấy hơi tội lỗi với Trần Quân, nhưng sau khi nghĩ thế, tâm trạng Chu Lạc lại khá hơn phần nào.

Cậu đi tắt qua ruộng, vòng qua một cánh đồng ngô xanh rờn, trùng hợp lại trông thấy Từ Nghị đi đằng trước, Từ Nghị là dân buôn, quanh năm bận rộn, vẫn thường phải chạy vào thành phố, lúc này lại xuất hiện ở đây kể cũng hơi kỳ quái, Chu Lạc còn đang nghĩ có nên chạy tới chào hỏi hay không thì từ trong đám ngô đung đưa lại có một cô gái đi ra.

Chu Lạc chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, cứ thế nhanh chóng núp vào một bên.

Qua vài giây, cậu thò đầu ra thám thính, thấy cô gái kia vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy, chỉnh sửa lại mái tóc mắc đầy lá vụn, rồi chạy bước nhỏ lên bờ ruộng.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi Chu Lạc cũng nhận ra đó là Trần Linh, vẫn mặc nguyên bộ váy đồng phục y tá chưa thay ra.

Cậu thiếu niên trợn to hai mắt, mấp máy miệng nhả từng chữ: “Vãi cả chó mèo!”

Chu Lạc bứt cọng cỏ đuôi chó bỏ vào miệng ngậm, ngồi xổm xuống bờ ruộng nhìn lên trời, đột nhiên cong khóe miệng, nở nụ cười.

Không phải người lén lút chim chuột với nhân ngãi nơi hoang vắng, vậy mà lòng cậu lại sảng khoái vô cùng.

Buổi tối lúc ăn cơm, Chu Lạc thuận miệng hỏi một câu: “Từ Nghị hình như không phải lần đầu tiên đánh Nam Nhã nhỉ? Bọn họ trước đây chung sống ra sao?”

Lâm Quế Hương: “Thằng nhóc này, vợ chồng nhà người ta cãi cọ động tay động chân là chuyện bình thường, sao lại nói Từ Nghị đánh nó?”

Chu Lạc nhíu mày ra chiều bất mãn.

Lâm Quế Hương: “Từ Nghị tốt tính lại vừa có tiền vừa có sự nghiệp, dáng dấp cũng được, trước đây trong số những đứa theo đuổi Nam Nhã, rất nhiều kẻ làm việc không đàng hoàng, mấy tên đọc sách điều kiện lại chẳng tốt bằng cậu ta, cậu ta là người nổi bật nhất. Qua lại với Nam Nhã nửa năm thì kết hôn. Theo mẹ thấy, con bé Nam Nhã kia mới không xứng lấy làm vợ, đẹp thì đẹp thật, nhưng đẹp quá lại không chịu an phận. Điều kiện tốt như Từ Nghị, tìm một cô vợ ngoan hiền thì khó gì, Nam Nhã từ nhỏ tiếng tăm đã chẳng tốt lành gì, người ta còn nói nó với anh trai nó có…”

Chu Lạc cầm đũa dằn mạnh xuống bát: “Đừng có đàm tiếu chuyện nhà người khác.”

Lâm Quế Hương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Vậy con nói xem trước khi hai đứa nó kết hôn, sao Từ Nghị và Hồ Lập Phàm lại đánh nhau chứ?”

Bố Chu: “Thanh niên trai tráng cứ đánh nhau là các bà lại vẽ chuyện xì xào. Lắm mồm!”

Chu Lạc còn muốn nghe ngóng thêm, lại bị bố Chu cản lại, Lâm Quế Hương cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển sang nói chuyện tiệm tạp hóa Ngũ Kim cách vách định dọn đi, bà mấy ngày nay đang suy tính mở rộng mặt tiền, một nửa phát triển tiệm tạp hóa, nửa còn lại thì nên mở tiệm gì.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Chu Lạc, cậu lập tức lúng búng nói: “Bà Chu, mở tiệm băng đĩa đi!”

Lâm Quế Hương cân nhắc thấy cũng khả thi, liền nhanh chóng bắt tay vào thực hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.