Bạn đang đọc Vĩ Gian Phong Full – Thiết Phiến Công Tử – Chương 85: uối – Chương 80 (2/2)
Chương cuối – Chương 80 (2/2)
Edit: Tiểu Vũ
Kiều Tích nhìn tới nhìn lui, những đồ có thể mang đi cũng chỉ là vài bộ quần áo cùng với một ít sách của Minh Ngật thôi.
Cô trước hết sắp xếp quần áo, sau đó mới đi ra ngoài xem thử Minh Ngật.
Anh đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiều Tích thử thăm dò nói: “… Em đặt vé máy bay ngày 27 rồi?”
Chỉ là hình như người đàn ông không nghe thấy lời cô nói, vẫn như cũ ngồi đờ ra.
Kiều Tích thở dài, lại quay lại phòng ngủ.
Mãi đến tối trước khi đi ngủ, Minh Ngật mới giống như nhớ ra chuyện gì, vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ, “Quên không pha sữa cho em uống rồi, em đừng ngủ nhé, anh đi đun nước.”
Kiều Tích lúc này đã rửa mặt xong, đang nằm trên giường đọc báo.
Vừa nghe anh nói như vậy, trong nháy mắt cảm thấy có gì đó nghẹn ứ trong lòng, tủi thân nhìn anh: “… Anh không còn quan tâm em nữa rồi.”
Minh Ngật tự biết mình đuối lý.
Mấy ngày nay trong lòng anh chứa đầy tâm sự, xác thực là không chăm sóc cô tốt.
Thấy bộ dáng này của anh, Kiều Tích cũng không giả bộ nữa, lập tức cười ra tiếng: “Được rồi! Sữa em tự pha rồi uống rồi, trêu anh một chút.”
Cô cũng đâu có quý giá như vậy, sao có thể bởi vì loại chuyện nhỏ này mà cáu kỉnh với anh được.
Minh Ngật rốt cuộc thở phào một hơi.
Cô đặt báo sang một bên, giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh… không có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Không ngờ cô lại hỏi như thế, Minh Ngật sửng sốt, do dự một lúc lâu sau đó mới chần chừ mở miệng nói: “Tích Tích, em có thể… ở lại đây với anh thêm mấy ngày không?”
Kiều Tích cười rộ lên.
Cô sớm đã đoán được.
Minh Ngật ngồi xuống giường, ôm cô vào trong lòng, sau đó nhẹ giọng nói: “Đại hội Toán học…, sau này hẳn là còn có thật nhiều cơ hội.”
Thế nhưng chỉ huy hiện trường phóng vệ tinh, lại là một lần cuối cùng.
***
Ngày phóng vệ tinh, 3 giờ chiều, nhân viên của căn cứ đã tập trung nhóm người nhà lại một chỗ để cùng nhau đi tới khu vực dành cho khán giả quan sát cách sân phóng 2km.
Minh Ngật mới 5 rưỡi sáng đã đi đến trung tâm chỉ huy rồi, trước khi đi còn cố ý dặn cô: “Anh không ở bên, em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Thân thế không thoải mái thì kêu người đưa em về nghỉ ngơi.”
Lúc ấy cô đang ngủ say, ghét bỏ anh dong dài phiền phức, bây giờ nhớ lại đã quên mình nói gì đuổi anh đi rồi.
Hiện tại Kiều Tích đang ở trong nhóm người nhà chuẩn bị nhìn vệ tinh được phóng, lại cảm thấy nhớ anh không chịu nổi.
Bụng Kiều Tích lúc này đã rất rõ rồi, mọi người thấy cô là phụ nữ có thai liền rất quan tâm chăm sóc cô, vừa cho quạt mát vừa cho ghế ngồi.
Một chị gái bên cạnh nói chuyện với cô: “Em đến đây lần thứ mấy rồi?”
Kiều Tích có chút ngượng ngùng, “Lần đầu tiên ạ, bọn em vừa mới kết hôn.”
Chị gái liếc nhìn cô một cái, cười rộ lên: “Vừa nhìn là biết đang ở trong thời kỳ trăng mật.”
Nói rồi chị ấy lại nghiêm mặt: “Chồng em cũng thật ra, sau này còn nhiều cơ hội, sao lại bắt thai phụ lăn lộn đường xa tới đây làm gì?”
Vừa nghe thấy người khác nói anh không tốt, Kiều Tích liền kích động muốn bảo vệ anh: “Là em nháo đòi tới, không liên quan đến anh ấy đâu!”
Vừa nói xong, thấy chị gái này cười híp mắt nhìn mình, Kiều Tích cũng cười đáp lại.
Chị gái lại hỏi: “Đã nghĩ ra tên cho em bé chưa?”
Kiều Tích cười rất dịu dàng: “Một bé tên “Phiếm”, một bé tên “Hàm”, tên đều là một chữ duy nhất.”
Chị gái có phần ngạc nhiên: “Thai đôi hả?”
Kiều Tích gật đầu, xoa xoa cái bụng, cười đến mặt mày đều sáng bừng.
Có một bé nhỏ hơn, luôn trốn ở phía sau bé lớn, lúc trước ở Bắc Kinh tháng của cô còn ít, kiểm tra mấy lần cũng chưa từng phát hiện ra.
Vẫn là ngày hôm qua cô đi khám ở bệnh viên huyện trên trấn, bác sĩ nghe thấy tâm thai thứ hai.
Nhóc con xấu xa núp phía sau kia khiến cô và bô chúng nó bị dọa một trận đứng tim luôn.
Đúng 7 giờ tối, sau khi kiểm tra xong lần cuối, trung tâm chỉ huy rốt cuộc phát lệnh phóng.
Một tiếng vang thật lớn cách đó 2km truyền đến, không khí quanh cô như là bị xé rách, dù đã chuẩn bị tốt thiết bị bảo vệ tai thế nhưng Kiều Tích vẫn cảm thấy màng nhĩ mình đau muốn nứt ra.
Động cơ vệ tinh hoạt động sinh ra một lượng nhiệt lượng cực lớn, cho dù là ở khoảng cách xa thì vẫn có thể cảm nhận được gió nóng đập vào mặt.
Hai bé con trong bụng hình như cũng bị ảnh hướng, bất an mà đạp đạp bụng mẹ chúng.
Kiều Tích lấy tay che bụng, thậm chí còn cảm nhận được tiểu tử kia đang đá vào tay cô, một cái lại một cái.
“Bé con, suỵt.” Kiều Tích ngửa đầu nhìn vệ tinh bay về phía chân trời, nhẹ giọng mở miệng, “Chúng ta sắp được cùng bố con về nhà rồi.”
***
Trước khi Kiều Tích một ngày, Minh Ngật đã mơ một giấc mơ cực kỳ đáng sợ.
Xác thực là mộng trong mộng.
Trong cơn mơ, đồ mít ướt của anh ở phòng sinh gào khóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm mới sinh được, anh cũng ở ngoài phòng bệnh giữ tròn 3 ngày 3 đêm.
Chờ đến sáng ngày thứ 3, khi nắng sớm vừa chiếu qua khe kính, trong phòng sinh rốt cuộc truyền đến tiếng khóc nỉ non.