Đọc truyện Vì Em Mà Đến – Chương 16: Cùng nhau ăn cơm
Editor. shpdarn
Món Chu Tư Đồng làm đều là những món có thể nấu xong nhanh, vì hiện tại đi hầm thịt hầm xương sườn các thứ linh tinh sẽ không đủ thời gian.
Một đĩa cá trích kho thịt, một đĩa tôm chiên, một đĩa đậu phụ khô xào thịt, một đĩa khoai tây thái sợi chua cay, một đĩa bắp cải xào, còn có một đĩa rau xào đậu sợi*.
(*) Cái này thực sự không biết nên gọi thế nào nên mình đành dịch thô như vậy, gốc là 豆丝 (Dousi): nguyên liệu chính gồm gạo và đậu xanh nghiền thành bột, được nhào trộn và làm thành bánh mỏng, sau đó cắt thành sợi. Dousi là một trong ba đặc sản ở quận Hoàng Pha thành phố Vũ Hán, và là một trong tám món nổi tiếng nhất ở Vũ Hán. Có nhiều cách ăn và có thể được sấy khô để thuận tiện hơn.
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đậu sợi là dì Triệu cách vách tháng trước về quê ở An Huy mang về, tặng một ít cho nhà cô. Chu Tư Đồng ngâm đậu sợi trong nước sôi, sau đó đợi ngâm cho nở ra thì xào lên, thêm rau xanh vào xào cùng nhau. Lúc nấu xong thì cho thêm hai giọt dầu vừng, cho nên ngửi mùi đặc biệt thơm.
Mỗi lần cô đặt một đĩa đồ ăn lên bàn Thẩm Tụng Viện lại lớn tiếng oa lên. Xem bộ dạng cô ấy thế kia, Chu Tư Đồng quả thực hoài nghi liệu có phải cô mới từ trên núi xuống, bình thường nghèo khó đến cơm cũng không được ăn no hay không.
Bất quá cũng có thể hiểu được, người mỗi ngày đều ăn quen sơn hào hải vị, bỗng nhiên nhìn thấy một bữa cơm nhà không có bày trí tinh xảo hiển nhiên sẽ kinh ngạc một phen, bởi vì rất ít thấy được.
Thẩm Tụng Viện gấp không chờ nổi cầm chiếc đũa liền gắp một miếng thịt kho cá trích, sau đó giơ một ngón tay cái với Chu Tư Đồng.
Được người khác công nhận tay nghề của mình như vậy, Chu Tư Đồng tất nhiên rất cao hứng. Ngay lập tức đến tủ bát cầm đến ba cái bát nhỏ.
Chiếc bàn ăn nhỏ kê sát vào tường, chỉ còn ba phía để ngồi, vừa đúng ba người mỗi người ngồi một bên.
Thẩm Tụng Viện ngồi phía bên phải, Chu Tư Đồng liền đến ngồi bên trái. Thẩm Kỳ và Thẩm Tụng Viện là hai anh em mà, tất nhiên là để hai người họ ngồi gần nhau.
Nhưng lúc Chu Tư Đồng ngồi xuống rồi, Thẩm Kỳ vẫn chưa đến ngồi.
Thẩm Tụng Viện một bên trong miệng đang ăn tôm chiên, một bên ngẩng đầu gọi Thẩm Kỳ: “Anh, anh làm gì thế? Mau tới đây ngồi xuống ăn cơm. Tư Đồng làm đồ ăn rất ngon.”
Thẩm Kỳ theo tiếng quay đầu lại. Trên người anh còn đeo tạp dề in hoạt hình màu cam, trong tay cầm cái muôi, mặt mày nhàn nhạt: “Sủi cảo còn chưa chín, hai người ăn trước đi.”
Thẩm đổng phụ trách cán bột và làm sủi cảo, sau đó chờ Chu Tư Đồng nấu xong hết đồ ăn, anh mới nấu sủi cảo. Chu Tư Đồng vốn đã nói anh đến bàn ngồi, để cô nấu, nhưng Thẩm Kỳ tránh đi tay cô, sau đó lại nhìn cô cười một cái, nói: “Cô làm nhiều đồ ăn như vậy chắc là mệt rồi, cô ngồi đi, sủi cảo để tôi làm.”
Nhưng rõ ràng nguyên liệu đều do anh rửa, cũng là do anh thái, Chu Tư Đồng chỉ là nấu lên thôi. Nhưng cô không lay chuyển được Thẩm Kỳ, cuối cùng cũng cũng chỉ có ngồi vào cạnh bàn.
Không giống Thẩm Tụng Viện, không để ý Thẩm Kỳ ăn hay không đã bắt đầu ăn rồi, Chu Tư Đồng vẫn là ngồi không không động đũa, chờ Thẩm Kỳ lại đây.
Cũng may sủi cảo nhanh chín, chỉ chốc lát sau Thẩm Kỳ bưng ra một đĩa lớn sủi cảo. Sau đó anh đi lấy một đĩa nhỏ đổ dấm và nước tương vào, thêm gừng và tỏi băm, tự làm một đĩa đồ chấm, đặt trên bàn.
Chu Tư Đồng ngồi ở kia ngẩn người*, hôm nay rốt cuộc là ai cọ cơm ai vậy? Thẩm Kỳ Chẳng những cung cấp nguyên liệu, hơn nữa so với cô anh còn làm nhiều hơn. Nghĩ thế nào cũng thấy cô mới là người cọ cơm.
(*) Nguyên văn là Mộng bức: Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼)
Hình:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(Nguồn: luong1498.wordpress.com)
Có điều cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Tụng Viện thò móng vuốt lấy một con tôm chiên, trong lòng cô lại thấy khá hơn chút. Ít nhất ở đây vẫn có một người cái gì cũng không làm, chỉ việc chờ ăn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Tụng Viện là em gái Thẩm Kỳ mà, người ta ngồi chờ ăn cũng là bình thường, đâu có phải như mình?
Tiếp tục ngây ngẩn.
Mà Thẩm Kỳ còn đang hỏi Chu Tư Đồng: “Cô có cái cốc nào không?”
Anh trước khi đến đây còn cùng Thẩm Tụng Viện mua hai chai Coca. Nghĩ mấy cô gái đều thích ăn vặt, cho nên lại mua một túi lớn đồ ăn vặt, để Thẩm Tụng Viện cầm đến đây.
Chu Tư Đồng liền đi lấy ba cái cốc nhỏ rửa sạch, sau đó đặt trước mặt mỗi người một cái.
Thẩm Kỳ mở chai Coca, đổ vào cốc của mỗi người.
Tay áo sơ mi vẫn xắn cao chưa buông xuống, ngón tay anh thon dài cầm chai Coca, chất lỏng màu nâu bên trong làm nổi bật lên khiến tay anh nhìn càng thêm trắng nõn.
Cái bàn không lớn, đặt lên sáu món ăn lại thêm một đĩa lớn sủi cảo nên cũng không còn chỗ trống, vì thế Thẩm Kỳ rót đầy ba cốc rồi để chai xuống cạnh chân mình, sau đó lại cầm lấy cốc trước mặt, nâng lên trước Thẩm Tụng Viện và Chu Tư Đồng, ngay sau đó lại nhìn về phía Chu Tư Đồng, khoé môi hơi cong lên: “Chúng ta dùng Coca thay rượu đi.”
Chu Tư Đồng hiểu ra anh là đang trêu chọc cô lần trước nói dùng nước thay rượu.
Cô còn có thể nói gì? Cô nâng lên cốc thuỷ tinh trước mặt, mặt không biểu tình cùng hai người họ cụng ly.
Từ khi xuyên qua đây, cô bận rộn học tập, Đinh Thục Phân bận rộn đi làm, hai mẹ con cũng rất ít khi ngồi cạnh nhau ăn cơm, cho nên phần lớn thời gian cô chỉ tuỳ tiện nấu chút đồ ăn để lấp bụng. Một bàn đồ ăn phong phú như hôm nay vẫn là chưa ăn qua. Cho nên nhìn Thẩm Tụng Viện ăn đến là vui vẻ, cô ăn cũng thấy vui.
Còn Thẩm Kỳ, thứ lỗi cho cô không để ý đến. Thật sự là hiện tại đối với cô mà nói, Thẩm Kỳ còn không hấp dẫn bằng đĩa tôm trên bàn kia.
Thẩm Kỳ gắp một đũa rau xào đậu sợi. Anh hình như rất thích món này, không chỉ ăn, còn hỏi Chu Tư Đồng: “Đây là cái gì?”
Anh chưa từng thấy qua đậu sợi. Nhưng thật ra Chu Tư Đồng cũng chưa từng thấy.
Có điều hôm ấy khi dì Triệu mang cái này sang cho nhà cô, Chu Tư Đồng đã hỏi qua, dì Triệu liền lôi kéo cô, hứng thú bừng bừng nói đây là đặc sản của quê nhà họ, còn giới thiệu với cô quy trình làm ra món này.
Nghe Thẩm Kỳ hỏi, Chu Tư Đồng liền buông đũa trong tay, cùng anh phổ cập khoa học một chút về thông tin cùng quy trình chế tác.
Thẩm Kỳ hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú, liền hỏi cô: “Ở đâu có thể mua được cái này?”
Chu Tư Đồng nghĩ thầm, cái này mà anh cũng hỏi tôi? Dù có là bảo vật trời nam đất bắc, ngoại trừ những thứ anh không muốn, có cái gì mà anh không mua được?
Nhưng đối mặt với vấn đề của Thẩm hiếu kì bảo bảo cô cũng chỉ trả lời: “Anh vào Xbao gõ hai chữ “đậu sợi” này là được.”
Sau đó anh muốn mua bao nhiều thì mua đó Thẩm đổng.
Thẩm Kỳ gật gật đầu. Sau đó một đĩa rau xào đậu sợi kia dường như đã trở thành của một mình anh.
Chu Tư Đồng:……
Cô còn có thể nói gì? Chỉ có thể an ủi chính mình tay nghề nấu ăn quá tốt.
Hiển nhiên một bữa cơm hai anh em này ăn đều rất thỏa mãn. Cuối cùng Thẩm Tụng Viện ngồi trên ghế, lưng tựa vào tường, vừa đưa tay vuốt vuốt bụng, vừa kêu rên: “Ta muốn giảm cân.”
Lại hỏi Thẩm Kỳ: “Anh, em có béo không?”
Thẩm Kỳ lắc đầu: “Không béo.”
Thẩm Tụng Viện vui mừng ra mặt. Nhưng lúc này liền nghe được Thẩm Kỳ lại chậm rãi phun ra một chữ: “Mập.”
Thẩm Tụng Viện tức giận muốn đánh anh. Nhưng lại không dám, chỉ có thể đấm bàn cho hả giận.
Chu Tư Đồng cũng ăn rất thỏa mãn. Thì ra có người cùng ăn cơm có thể ăn ngon miệng hơn chút. Hơn nữa quả thực, món ăn hôm nay sắc thái đều rất phong phú.
Cô nhanh chóng thu dọn chén bát trên bàn, Thẩm Kỳ đến phụ giúp, lại hỏi cô: “Chu tiểu thư, có cần tôi đến rửa bát giúp không?”
Anh hiểu được mọi cô gái đều không thích trên tay bị dính dầu mỡ. Hơn nữa anh còn thấy Chu Tư Đồng lúc chuẩn bị rửa cá còn dùng hai ngón tay để nhấc lên, liền hiểu được cô gái nhỏ này thật ra cũng không phải rất thích làm việc nhà.
Chu Tư Đồng vội nói: “Không cần đâu, không cần đâu. Thẩm tiên sinh, anh ngồi đó là được rồi.”
Vừa nãy anh làm nhiều thứ như vậy, giờ còn bắt anh rửa chén, vậy cô thật sự thành người cọ cơm rồi.
Thẩm Kỳ cũng không miễn cưỡng nữa. Chủ yếu là anh sợ bản thân quá chủ động ngược lại sẽ khiến Chu Tư Đồng cảm thấy khó xử.
Anh nhìn ra được, Chu Tư Đồng là một cô gái quật cường, lòng tự trọng rất cao.
Thẩm Tụng Viện ngồi một bên đang xoa bụng nghe thấy một màn đối thoại này của hai người họ, liền chen miệng vào: “Hai người nói qua nói lại cứ một câu Thẩm tiên sinh, hai câu Chu tiểu thư, nghe thật sự không tự nhiên chút nào. Hay là như này đi, Tư Đồng cậu cũng giống như mình gọi anh là được. Anh cũng giống em, gọi cậu ấy là Tư Đồng đi, như vậy mới có vẻ thân thiết, nếu không hai người nói chuyện nghe quá khách sáo rồi.”
Chu Tư Đồng thật sự rất muốn quay lại vỗ đầu Thẩm Tụng Viện một cái.
Cô vẫn là cảm thấy gọi Thẩm tiên sinh cũng tương đối thoải mái rồi.
Nhưng Thẩm Kỳ dường như rất tán đồng với đề nghị này của Thẩm Tụng Viện “Viện Viện rất ít có bạn bè thân như vậy, Chu tiểu thư, sau này cô cũng giống Viện Viện, cứ coi tôi như anh trai là được.”
(Editor: Anh sẽ sớm hối hận vì câu này đấy anh trai ạ 😌)
Chu Tư Đồng vẫn muốn từ chối: “Như vậy hình như không tốt lắm đâu, Thẩm tiên sinh?”
Nhưng Thẩm Tụng Viện lại xen vào: “Có gì mà không tốt? Ai nha, Tư Đồng, mình nói cậu nghe, cậu không thấy trong mấy truyện võ hiệp đều có huynh đệ kết nghĩa à? Lưu – Quan – Trương* đều là ba anh em kết nghĩa khác họ đấy thôi. Nếu không hôm nay ba chúng ta ra ngoài mua hương đi, thề với trời kết làm anh chị em khác họ, thế nào?”
(*)Trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa có ba anh em kết nghĩa là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi kết nghĩa tại vườn đào với lời thề: Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày. Tình cảm của ba vị anh em kết nghĩa này được miêu tả son sắt trong suốt tác phẩm.
Đến lúc đó cô vẫn là chị của Chu Tư Đồng a.
Thẩm Tụng Viện trong lòng rất đắc ý, liền khuyến khích Thẩm Kỳ xuống siêu thị dưới tầng đi mua hương: “Nếu không có loại hương đó thì mua hương muỗi cũng được. Dù sao có thành ý là được rồi.”
“Hồ nháo.” Thẩm Kỳ liếc cô một cái, Thẩm hầu tử* đang náo loạn ngay lập tức như vừa bị niệm Định Thân Chú, thành thật ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích.
(*) Ý nói Thẩm Tụng Viện như Tôn Ngộ Không – Tôn hầu tử
Thẩm Kỳ lại quay đầu nhìn về phía Chu Tư Đồng, khéo léo lịch sự mỉm cười: “Tôi cảm thấy đề nghị này của Viện Viện không tồi, không biết em nghĩ thế nào, Tư Đồng? ”
Anh đã gọi tôi là Tư Đồng rồi tôi còn thế nào được nữa?
Vì thế Chu Tư Đồng cũng cũng chỉ gật đầu: “Ừm, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm. Thẩm đại ca.”
Tóm lại cô vẫn không thể giống Thẩm Tụng Viện gọi Thẩm Kỳ là anh được, bởi vì cô cảm thấy giữa hai người chưa thân thiết đến mức đấy. Hơn nữa cũng không phải cô gọi “Thẩm Kỳ ca” thì anh thật trở thành anh của cô. Ít nhất cô rõ ràng hiểu được, Thẩm Kỳ tuy rằng đôi khi đối với Thẩm Tụng Viện rất nghiêm khắc, nhưng thật ra rất yêu thương cô ấy. Mà Thẩm Kỳ tuy ngoài mặt đối với mình nho nhã lịch sự, nói chuyện ôn hòa, nhưng vẫn có một loại cảm giác xa cách bên trong.
Cho nên chuyện này nói thì nói vậy thôi, ngàn vạn không thể coi là thật được.
___________________________
Editor: Dù sao thì cũng coi nhau như anh em rồi mà còn để xưng hô là cô – tôi thì kì quá nhỉ, vậy nên mình đổi thành tôi – em. Nếu thấy không ổn cứ góp ý thoải mái nhé!