Đọc truyện Vì Em Mà Đến – Chương 11: Nhiều cách nói xôn xao
Edit: @suchaclover
Toàn bộ lớp học bây giờ đều biết Chu Tư Đồng đã từng ở ban Vật lý chuyên. Cũng nhờ vào hiệu trưởng để chuyển sang ban Văn. Mọi người còn đồn đoán, không biết Chu Tư Đồng có phải nước vào óc hay không, mà tới cấp ba rồi, thời điểm này rồi mới bắt đầu chuyển ban. Hai năm trước học tập coi như là hoàn toàn uổng phí rồi.
Có bạn học còn suy đoán, hồi đó kiểm tra tiếng Anh, cô bị mọi người nói sao chép bài của Trần Oánh Oánh, may mắn mới đạt một trăm điểm, vì tức giận mà hóa thẹn, nên mới xin chuyển ban.
Còn có người nói là, Chu Tư Đồng bị oan uổng. Chu Tư Đồng thi tiếng Anh được tròn điểm, còn Trần Oánh oánh chỉ được chín mươi hai điểm mà thôi. Theo đạo lý, nếu như Chu Tư Đồng sao chép toàn bộ bài của Trần oánh Oánh, cũng chỉ đạt được tối đa chín mươi hai thôi, đạt một trăm điểm là không thể nào.
Sau đó lại có người nói. Ngày hôm đó họ không thấy Trần Oánh Oánh nói giúp Chu Tư Đồng câu nào, ngược lại thời điểm mọi người đồn đoán Chu Tư Đồng này nọ. Trần Oánh Oánh chỉ một mực cúi đầu, trầm mặc.
Nhất thời, có rất nhiều người nhìn Trần Oánh Oánh bằng đôi mắt không có hảo ý cho lắm.
Trần Oánh Oánh lớn lên mặc dù nhu nhược thanh thuần, lấy bạn học nam trong trường làm thú vui mà đùa giỡn, nhưng mà có rất nhiều nữ sinh không hề ưa bộ dạng giả tạo kia của cô ta. Trần Oánh Oánh đương nhiên nghe được những điều này, nhưng một câu cũng không thèm nói, chỉ cúi đầu xuống. Bất quá, hai bàn tay đặt trên đùi ra sức nắm chặt lại thành quyền.
Có người nói, Chu Tư Đồng rất lợi hại, chỉ là chủ nhiệm lớp chúng ta là người lòng dạ quá hẹp hòi mà thôi. Chu Tư Đồng muốn chuyển ban, ông còn đáp ứng, tức là tự đánh vào mặt mình. Hơn nữa, Ngô Nhã Lệ ở bên khoa Văn lại đáp ứng với Chu Tư Đồng. Đường đường chính chính đem một học sinh Khoa Họa Tự Nhiên chuyển đến lớp mình. Là bởi vì bà muốn chia đều tỷ số học sinh cao thấp trong lớp ra. Đem số ưu tú nâng cao lên. Làm nở mày nở mặc khoa của mình.
Bên cạnh đó, cũng có vài bạn học thần thần bí bí kể lại sự tình ngày hôm đó ở văn phòng. Có Trương Văn Kiệt, Ngô Nhã Lệ, còn có Chu Tư Đồng và hiệu trưởng ở bên trong. Hơn nữa, hiệu trưởng đối với Chu Tư Đồng còn hết sức nhiệt tình vui vẻ, mang theo vài phần cung kính. Ngôn ngữ thái độ lúc đó đối với Chu Tư Đồng hoàn toàn thân mật, toàn bộ quá trình trên mặt đều mang theo nét cười.
Toàn bộ học sinh ban Tự Nhiên đều hết sức khiếp sợ. Một lòng suy nghĩ xem có phải Chu Tư Đồng có người chống lưng hay không, mà người chống lưng của cô rốt cuộc có lai lịch to lớn gì. Chỉ là chuyển lớp, mà lại dao động tới hiệu trưởng đại nhân, tự thân ra đón tiếp cô.
Nếu nói nhìn người không thể nhìn bằng mắt, Chu Tư Đồng là một ví dụ điển hình, lẽ nào bề ngoài đơn giản, bên trong lại cực kỳ phức tạp? Lập tức, có người liền nhân cơ hội này không muốn đắc tội với Chu Tư Đồng nữa, có người lại muốn cùng với Chu Tư Đồng, ra sức thiết lập quan hệ tốt.
Mọi người đều ào ào tán thành ý tưởng này, nhất thời, trong trường đều lấy Chu Tư Đồng ra làm đề tài chính, không ai không thảo luận, suy đoán gia thế bối cảnh của Chu Tư Đồng, cuối cùng là dạng gì, là yêu quái hay thần thánh, ai nấy đều mong muốn biết được.
Trần Oánh Oánh ở một bên, nghe bọn họ bàn tán, cô không chủ động nói thêm gì, nhưng trong nội tâm cũng không vui vẻ lắm. Càng lúc, càng có nhiều người nâng cao Chu Tư Đồng, Trần Oánh Oánh lại tức giận kinh khủng.
Lúc này, có một nữ sinh ngồi phía trước, cùng một vài bạn học trong lớp, quay lại hỏi cô, cuối cùng Chu Tư Đồng lai lịch như thế nào, cô không nghĩ nhiều, liền nhỏ giọng nói: “Cậu ấy gia cảnh thế nào mình chỉ biết một chút, ba cậu ấy là một công nhân ở công trường, bởi vì vi phạm quy tắc an toàn mà ngã từ trên cao xuống, chết ngay tại chỗ. Mẹ cậu ấy làm việc trong một tiệm bán giày ở Mậu Dịch. Lúc hè, mình có tới đó chơi, mẹ cậu ấy còn bán giày cho mình mà. Lúc đó, còn quỳ trên mặt đất mà đổi giày cho mình đó. “
Lời này vừa nói ra, người bạn học kia trở nên yên tĩnh, trầm mặc. Cho nên, sự việc Chu Tư Đồng có chống lưng bề thế là hoàn toàn bịa đặt. Nhưng mà làm sao cô ta chuyển ban được? Hơn nữa còn được tiếp đón như thần như thánh, hiệu trưởng đại nhân còn thân thiết cởi mở trò chuyện với cô ta?
Lúc trước, mọi người bàn tán về Chu Tư Đồng. Sở Khiêm không quan tâm lắm chỉ yên lặng làm bàn tập. Sau khi nghe được vài lời Trần Oánh Oánh nói, thì bút trong tay dừng lại một chút. Sau đó hắn quay đầu, nhìn Trần Oánh oánh một cái.
Trần Oánh Oánh đương nhiên uyển chuyển biến thân, thay đổi mình thành một bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt to tràn đầy vô tội hồn nhiên nhìn Sở Khiêm.
Sở Khiêm thu hồi tầm mắt, quay đầu lại lẳng lặng làm bài. Nhưng mà, trong lòng có vài phần kỳ quái.
Ngày hôm qua hắn rõ ràng nghe thấy Ngô Nhã Lệ từ chối Chu Tư Đồng, hôm nay lại chuyển ban thành công. Trương Văn Kiệt hôm qua còn không cao hứng lắm. Chỉ có một đêm, mọi chuyện lại thay đổi lớn như vậy. Hiệu trưởng cũng đích thân đi gặp Chu Tư Đồng?
Cuối cùng, là Chu Tư Đồng đêm hôm qua đã làm chuyện gì?
##
Sau một hồi đồn qua đồn lại, sự việc ba của Chu Tư Đồng vì vi phạm quy chế an toàn mà ngã chết, mẹ cũng chỉ là một người bán giày bình thường. Truyền khắp cả trường học, nhất thời, ai trong trường cũng biết sự tình này.
Đúng là mọi người học cao trung, nhưng mà cũng chỉ là những đứa nhóc chưa bước vào đời mà thôi, ai trong lòng mà không có hư vinh, huống chi, bên trong cao trung XX, có nhiều người, không phú, tức là quý. Gia cảnh cũng khá giả vô cùng, cho nên nghe thấy Chu Tư Đồng gia thế thế này. Là một loại gia cảnh nghèo khó, kẹp ở bên trong môi trường toàn là người giàu sang thế này, tạo thành một con vịt giữa một bầy thiên nga.
Khoa Văn là nơi mà mọi người thường hay nói lý nói tình, cũng cảm thấy hiếm lạ, mọi người tuy là sớm thảo luận cùng nhau Chu Tư Đồng là ai đến từ đâu, nhưng tin đồn mạnh mẽ bạo phát, vẫn có người vô cùng nhiệt tình mà bát quái. Nhất thời, xung quanh đều rất xôn xao, có người còn dùng ánh mắt vô cùng quái dị mà nhìn Chu Tư Đồng.
Bản thân Chu Tư Đồng thì không có gì tức giận, cô như cũ tới phòng học, sau đó nghiêm túc nghe giảng, nghỉ giữa trưa sẽ lấy bài tiết sau ra xem, không thì cũng làm bài tập, tan học liền đeo cặp rời khỏi trường. Chỉ lưu lại cho mọi người một bóng lưng vô cùng lạnh lùng tiêu sái. Phảng phất như đối với những tin đồn kia cô không có ý xen vào, cũng không muốn thảo luận gì thêm. Giống như một câu cũng chưa từng nghe thấy, càng không để những ánh mắt quái dị kia vào mắt.
Kể từ ngày hôm đó, cô càng trầm mặc, càng trở nên ít nói, toàn thân nổi lên một vẻ lạnh lùng, thoạt nhìn giống như một người không dễ bị khi dễ, bắt nạt. Cho nên, mọi người trong lớp đối với cô không mặn không nhạt, tuy không để vào mắt, nhưng không mấy ai dám nói thẳng, chỉ rì rầm thảo luận bàn tán, hoặc là nhìn cô, sau đó cũng nhanh chóng thu về. Cho dù sao cũng không dám lớn tiếng trước mặt cô.
Chu Tư Đồng nhìn như vậy, nhưng lại không dám ai chọc giận cô khó chịu, nếu có, một giây thôi cô tự động hất tay người đó ra, không kiêng nể mà dè dặt. Tất cả mọi người chỉ thích mềm không thích cứng. Đối với một người táo bạo như vậy, không ai dám động vào.
Mà người ngồi cạnh cô Thẩm Tụng Viện, đối với những lời đồn kia, đương nhiên cũng nghe thấy.
Khi đó, vừa nghe xong, Thẩm Tụng Viện đã tức điên lên được.
Con mẹ nó, tin đồn này là ai nói ra? Dựa theo những gì cô biết về việc mẹ của Chu Tư Đồng bán giày ở Mậu Dịch. Chỉ là một mình cô biết chuyện này mà thôi. Nhưng tin đồn này căn bản không phải cô phao ra, rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật này?
Còn cái gì tức hơn, một bí mật mà cô coi là độc nhất vô nhị, bây giờ lại bị đồn ra bên ngoài, biến thành loại tin mà ai ai cũng biết. Cô còn muốn tạo cảm giác thần bí một chút, đối với mọi người tiết lộ chút chút. Nhưng ai dè chưa làm gì hết, đã bị vỡ kế hoạch.
Thẩm Tụng Viện mấy ngày nay không có nói chuyện với Chu Tư Đồng. Bởi vì cô biết mình không phải là đối thủ của cô ta. Ở trong lớp, hai người ngồi một bàn, quanh năm suốt tháng đều không đổi bàn, chỉ là bạn học của cô ra nước ngoài, nên bất đắc dĩ, mới ngồi cùng Chu Tư Đồng mà thôi.
Cô còn đang bực tức không biết giải quyết vấn đề này thế này, nên thời gian đó cũng đâu còn sức lực đi nói xấu Chu Tư Đồng nữa.
Bình thường cô ngồi ở phía bên ngoài, nhưng từ khi Chu Tư Đồng chuyển đến, cô ta liền coi chỗ đó là lãnh địa của mình, cô thật sự tức muốn chết, nhưng phản kháng lại không dám, nếu hai người đánh nhau, cô chắc chắn mình bị đánh tơi tả một trận. Kinh tế lại bị anh hai nắm trong lòng bàn tay, bên trái nguy hiểm, bên phải cũng không được an toàn. Cho nên, Thẩm Tụng Viện cô, chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp với cái ác.
Nhưng mà ngồi bên trong thực sự không tiện chút nào, mỗi lần cô muốn ra ngoài đều là Chu Tư Đồng đứng dậy nhường đường, nhưng mà cô lại không muốn nói chuyện với cô ta.
Bất quá, Chu Tư Đồng cũng không xấu tính. Chưa bao giờ cố ý làm cô khó xử. Hết thảy nếu cô đúng dậy, cô ta cũng không nói một câu nào, đứng dậy theo. Nhường cho cô ra hoặc vào.
Thời gian dài, cô cảm thấy, chao ôi, Chu Tư Đồng này, ngồi một hồi, cảm thấy có gì đó sai sai. Về sau, lại nghe tin ba của Chu Tư Đồng, còn biết mẹ của cô ta Đinh Thục Phân.
Mặc dù Thẩm Tụng Viện không coi là chào đón Chu Tư Đồng lắm, nhưng cũng không có chống đối cô. Chu Tư Đồng chắc chắn khẳng định chuyện của gia đình cô ta là do Thẩm Tụng Viện thao tin ra ngoài. Thẩm Tụng Viện cô là thanh giả tự thanh, nhưng cảm thấy bản thân vẫn nên vì mình mà giải thích với Chu Tư Đồng một cái.
Coi như là đó giờ Chu Tư Đồng không gây khó dễ cô mỗi lần cô muốn ra ngoài, nên lần này cô cũng không tính toán với cô ta. Vì vậy, đợi thời điểm nghỉ học giữa trưa, Thẩm Tụng Viện liền quay đầu lại nhìn Chu Tư Đồng.
Tiết sau là tiết Địa Lý, so sánh tất cả các môn, đây là tiết mà Chu Tư Đồng học kém nhất, cho nên cô chỉ muốn chăm chú chuẩn bị bài vở mà thôi.
Thẩm Tụng Viện nhìn lại nhìn, nhìn một hồi, lại quay đầu ra cửa sổ suy nghĩ.
Tháng mười đến rồi, mùa thu lá bay, bầu trời cao xa vô cùng, ánh nắng nhỏ vụn vương vào bên trong lớp học.
Thời tiết này thật sự quá tốt.
Bất quá, cô thẹn thùng quá đi, không biết mở miệng thế nào, không biết chủ động làm sao. Nói chuyện trước có phải bản thân đang nhận thua rồi hay không? Thẩm Tụng Viện mím môi, nội tâm không ngừng giao chiến. Cuối cùng, vẫn duy trì bộ dạng nhìn ra ngoài cửa sổ, không có nhìn Chu Tư Đồng, nhưng lại mở miệng: “Tôi mặc dù ghét cậu, nhưng chuyện gia đình cậu không phải tôi nói ra.”
Mặc dù câu nói bỏ đầu bỏ đuôi, chỉ đi thẳng vào vấn đề chính, nhưng Thẩm Tụng Viện biết, Chu Tư Đồng nghe được, cũng hiểu được. Còn có muốn tin hay không, thì cô không biết.
Nhưng chờ nửa ngày, chờ đến khi, Chu Tư Đồng nhẹ nhàng nói một câu: “Ừm.”
Thẩm Tụng Viện liền mất hứng.
Cô cảm thấy bản thân dù sao cũng có địa vị, bị một người cấp thấp như Chu Tư Đồng qua loa lấy lệ nói một câu, ừm một tiếng, chỉ ừm một tiếng, là có ý gì? Không thèm để ý mình sao?
Chu Tư Đồng xoay mặt, lời nói ý tứ đều vô cùng bình tĩnh: “Mình biết chuyện đó không phải cậu nói ra ngoài.”
Thẩm Tụng Viện: “…”
Thẩm Tụng Viện cứng họng. Nhưng mà trong lòng có chút vui vui, lại cao hứng, bởi vì lời Chu Tư Đồng nói, chứng minh, trong lòng cô ấy, tin tưởng mình.