Đọc truyện Vì Em Là Vợ Anh – Chương 71: Lễ tình nhân
Thanh Di len lén nhìn Mạc Thiệu Khiêm đang thong thả đi ra xe, khi thấy chiếc xe màu đen sang trọng của anh rời đi mới thở phào một cái, chạy thẳng tới phòng Giai Kỳ.
Đang định bước vào thì Tiểu Mạt dưới chân liên tục cắn cắn dép cô. Cô buồn cười cúi xuống, búng một cái lên trán nó: “Nhóc con bị sao vậy?”
Tiểu Mạt tiếp tục cắn, lại còn dịch dịch người, lôi cô ra ngoài.
Thanh Di cười haha đi ra ngoài theo, thấy thế nó mới buông ra, chân ngắn nhanh nhẹn chạy vào trong phòng, ra phía sau, lấy cái đầu đủn cửa.
“Rầm” cánh cửa đóng lại.
Thanh Di: “……”
Cô đứng tần ngần ở cửa một lúc mới hiểu ra.
Con chó….con chó này!! Đây là đang đuổi cô? Không cho cô vào phòng!?
Thanh Di tức giận đùng đùng, xắn tay áo đẩy cửa xông vào. Tiểu Mạt thấy thế thì chạy ra, gừ gừ nhìn cô.
Cô mặc kệ, tiếp tục đi tới bên giường, đang định lay Giai Kỳ dậy thì Tiểu Mạt nhảy lên giường, một bộ người bảo vệ, nhe răng định cắn cái tay đang định lay Giai Kỳ của cô.
Thanh Di: “…….”
Hóa ra là con chó này không cho cô lay Giai Kỳ dậy à?
Cô đỡ trán, hết nhìn Tiểu Mạt đang gừ gừ lại nhìn sang Giai Kỳ đang ngủ ngon lành.
Cô bất lực, đành mặc kệ nó, xoay người đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại luôn.
“Bru bru bru” tiếng điện thoại reo.
Giai Kỳ mơ màng mở mắt, đưa tay với chiếc điện thoại đặt trên bàn, ngón tay gạt qua, áp vào tai.
“Alo?”
“Chị!”
Giai Kỳ chớp chớp mắt: “Thanh Di?”
Thanh Di đáp: “Em đây!”
“Sao không vào phòng gọi chị? Em đi đâu à?”
“Không ạ, em đang ở nhà nè. Cơ mà Tiểu Mạt nhất quyết không cho em gọi chị dậy.”
“…….” Giai Kỳ quay đầu nhìn con chó lông màu sóc đang nằm ngoan ngoãn trên giường, một bộ vô tội không thể vô tội hơn. Cô chớp chớp mắt mấy cái: “Có hả?”
Thanh Di thấy cô không tin, hậm hức nói: “Thật đó! Em vào phòng nó liền đuổi em ra, còn đóng cửa lại nữa chứ!”
Giai Kỳ cạn lời, lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, em tìm chị có chuyện gì không?”
“Chị không nhớ hôm nay ngày gì à?”
Giai Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Không nhớ.”
Thanh Di thấy vậy thì kêu trời ơi một tiếng rõ to rồi mới nói: “Chị ngốc! Hôm này là ngày Lễ tình nhân!”
– —
Giai Kỳ thay quần áo, theo Thanh Di ra xe. Hôm nay là Lễ tình nhân, thế mà cô lại quên mất.
Chiếc xe dừng lại trước một tiệm bánh.
Thanh Di nhanh nhẹn xuống trước, đi sang bên cạnh đảm đương luôn nghiệm vụ mở cửa xe cho Giai Kỳ của Mạc Thiệu Khiêm.
Giai Kỳ cười, đưa tay nắm lấy tay cô, cẩn thận bước xuống xe.
Kinh Minh, Hiếu Chính từ trên xe bước xuống, Trình Thiện, Hạ Mộc cũng xuống từ chiếc xe đằng sau.
“Đi thôi!” Thanh Di khoác tay Giai Kỳ, kéo cô vào trong tiệm bánh.
Sau khi trao đổi với chủ tiệm bánh, Giai Kỳ với Thanh Di được đưa vào một căn phòng bếp, đồ dùng và vật liệu cũng được chuẩn bị kĩ càng.
Đại để là hơn 30 phút sau, mặt Thanh Di với Giai Kỳ đều là bột trắng.
Giai Kỳ vừa quệt bột trên mặt vừa nói: “Em thật là, nhìn xem cái phòng bếp thành cái gì rồi?”
Thanh Di cười hì hì, chạy đi lấy giấy rồi lại chạy lại lau mặt cho Giai Kỳ, luôn miệng nhận lỗi.
Tứ đại vệ sĩ đằng sau khóe miệng giật giật, đưa tay giũ giũ đám bột mì dính trên vest đen.
Trời sâm sẩm tối, cuối cùng thì Thanh Di cũng quệt mồ hôi, vui vẻ nói: “Xong rồi!”
Giai Kỳ cùng lúc lấy bánh từ trong lò ra, cười: “Chị cũng xong rồi.”
Thanh Di hít hít mùi bánh, chép miệng một cái: “Thơm quá hà! Em ăn được không?”
Giai Kỳ búng trán cô: “Không được!”
Thanh Di ôm trán, cực kỳ uất ức nhìn bánh của Giai Kỳ. Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt xác chết được ướp trong hầm băng của anh rể khi biết được bánh của mình đã bị cô thưởng thức trước, cô liền rùng mình lùi ra xa.
Không nên ăn! Không nên ăn!
– —
Mạc Thiệu Khiêm về nhà, đi lên phòng không thấy cô, cũng chẳng thấy Thanh Di đâu. Anh hơi nhíu mày.
Con bé này lại dẫn cô đi đâu mất rồi?
Mắt thấy quản gia Trương đi từ trong bếp ra, anh lên tiếng hỏi: “Bác Trương có thấy Giai Kỳ đâu không?”
Quản gia Trương đáp: “Thiếu phu nhân đang ở trong vườn.”
Mạc Thiệu Khiêm khẽ gật đầu, sải bước đi ra ngoài.
Sau biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm có một vườn hoa, những đóa hoa thi nhau khoe sắc, hương thơm dịu nhẹ phảng phất trong không khí, dưới ánh đèn màu, những bông hoa càng thêm lung linh huyền ảo.
Giai Kỳ ngồi trên chiếc xích đu, quay lưng về phía anh. Váy trắng của cô khẽ bay bay, mái tóc nâu bồng bềnh thả xõa, khẽ đung đua theo nhịp gió.
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng bước tới, từ phía sau đẩy xích đu cho cô.
“Khiêm!” cô quay đầu lại, vui vẻ gọi.
Anh khẽ đáp: “Ừ.”
Cô chống tay đứng lên, chạy ra đằng sau, đứng đối diện với anh, hai tay nắm chặt chiếc hộp vuông trên tay, chần chừ mãi mới đưa cho anh.
Anh hơi ngạc nhiên: “Cho anh?”
Giai Kỳ khẽ mím môi, hai má hơi ửng hồng, gật gật đầu.
Mạc Thiệu Khiêm hơi sững sờ rồi đưa tay ra nhận. Qua lớp vỏ bọc trong suốt, có thể thấy bên trong là những chiếc bánh quy socola hình tròn.
Anh nhẹ nhành mở nắp, cầm lên một chiếc bánh rồi khẽ cắn.
Bánh rất thơm, màu sắc cũng rất đẹp, lại không quá ngọt, anh nhẹ nhàng cắn một miếng nữa.
“Em biết anh không thích đồ ngọt, nên em làm bánh quy.” Giai Kỳ nói, ánh mắt chờ mong nhìn anh: “Có ngon không?”
“Ngon.” anh khẽ cười, tiếng cười trong trẻo ngọt ngào: “Đây là bánh quy ngon nhất mà anh từng ăn.”