Đọc truyện Vì Em Là Vợ Anh – Chương 57: Có một người chồng tâm lý như vậy, cô chẳng cầu gì hơn
Ngày 1X tháng X, hôn lễ của Mạc Tử Đồng và Trần Nguyệt Nhi được tổ chức.
Giai Kỳ dậy từ sớm, tắm rửa sạch sẽ xong liền đi tới tủ quần áo lục lọi một hồi.
Cô quay đầu nhìn Mạc Thiệu Khiêm đang chống tay nằm trên giường, vẻ mặt không biết phải làm sao.
“Hình như em quên mua váy dự tiệc rồi thì phải…”
Mạc Thiệu Khiêm khẽ cười, cô nhóc này chỉ lo cho Trần Nguyệt Nhi mà không nghĩ tới bản thân mình, cũng may là anh đã có chuẩn bị từ trước.
Anh xuống giường, lôi trong ngăn kéo ra mấy chiếc hộp màu xanh dương đậm, đưa cho cô.
Cô đón lấy, mở nắp ra, lôi từ trong chiếc hộp đầu tiên ra một chiếc váy ngang vai màu trắng dài tới đầu gối, thân váy khảm kim tuyến lấp lánh. Chiếc hộp thứ hai là một đôi giày cao gót đế vuông trong suốt và một chiếc túi cầm tay loại bé. Chiếc hộp thứ ba là một bộ trang sức đơn giản, từ khuyên tai tới vòng cổ đều lấp lánh lấp lánh như ánh sao trên trời.
Cô ngước đôi mắt to tròn long lanh của mình lên nhìn anh, cười tới đáng yêu.
“Có thích không?” Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười nhìn cô, ánh mắt mong chờ câu trả lời. Đây là lần đầu tiên anh tự tay chọn đồ cho phụ nữ, anh cũng không tự tin lắm về mắt thẩm mỹ của mình, không biết cô có thích hay không.
“Thích.” cô gật mạnh đầu khiến nụ cười trên môi anh càng sâu.
“Bà xã thích là được rồi.” anh cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô.
Cô mím môi đỏ mặt ôm mấy chiếc hộp, cúi xuống không dám nhìn anh.
“Cái…cái này là anh mua à?”
“Ừ.” anh đáp.
Tim cô đập thịch một tiếng, ngước lên nhìn anh. Anh lại có thể bớt thời gian của mình rồi tự chọn mấy món đồ này cho cô ư?
Đột nhiên trong lòng cô ấm áp, có một người chồng tâm lý như vậy, cô chẳng cầu gì hơn.
– —
Chiếc xe Bugatti Veyron màu đen bóng loáng dừng lại, Mạc Thiệu Khiêm một thân âu phục đen sang trọng bước xuống, nhanh chóng vòng qua bên kia mở cửa xe.
Giai Kỳ mặc chiếc váy ngang vai màu trắng có khảm kim tuyến, trang điểm nhẹ nhàng, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ, chân đi giày đế vuông trong suốt, mái tóc nâu bồng bềnh được tết lại gọn gàng, trang sức trên người tuy đơn giản nhưng lại lấp lánh đến lóa mắt, hiển nhiên không phải đồ ít tiền.
Giai Kỳ cười nhìn anh, đưa bàn tay nhỏ ra đặt lên tay anh. Anh đưa tay để lên đầu cô, sợ cô sẽ va phải xe, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như nước, ôn nhu như ngọc khiến không ít những cô gái xung quanh ghen tỵ.
Giai Kỳ khoác tay Mạc Thiệu Khiêm đi vào trong ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ của mọi người.
“Ôi ôi! Anh ấy chẳng phải Mạc Thiệu Khiêm – tổng giám đốc tập đoàn Đế Kim sao?”
“Thật đẹp trai quá đi mất!”
“Người đi cùng anh ấy là ai vậy? Vợ à? Hay tình nhân?”
“Người ta là vợ chồng đó! Có thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy không?”
“Ôi! Cô ấy thật may mắn quá đi mất.”
“Cô đừng mơ mộng nữa đi! Cô xem ánh mắt anh ấy nhìn vợ mình kìa, dịu dàng biết bao nhiêu, yêu thương biết bao nhiêu.”
Những tiếng xì xầm to nhỏ vang lên, Giai Kỳ ngước lên, cười ngọt ngào nhìn anh.
“Ôi Tiểu Kỳ! Hôm nay con thật xinh quá đi mất!” Hà Dung Chỉ đi tới, bà mặc một chiếc váy sẫm màu, trông vừa quý phái vừa sang trọng.
“Con dâu ta quả nhiên xinh đẹp.” Mạc Sùng Quang cười hà hà nói, vẻ mặt rất tự đắc.
“Con cảm ơn ba, con cảm ơn mẹ.” Giai Kỳ cười nhận lời khen.
“Không chỉ xinh đẹp mà còn rất lễ phép.” một giọng nói già nua vang lên, Mạc Cửu Chương chống quải trượng đi đến, cười đến rạng rỡ.
“Con cảm ơn ông nội.” Giai Kỳ cười duyên dáng.
“Tốt tốt! Cháu dâu của ta đúng thật rất ngoan, không như thằng cháu trai bất hiếu nào đó…” ông nội ám chỉ. Mạc Thiệu Khiêm đưa tay lên miệng ho vài cái khiến Mạc Sùng Quang và Hà Dung Chỉ không khỏi buồn cười.
“Được rồi được rồi. Cũng sắp tới giờ lành rồi, hai con mau đi đi.” Hà Dung Chỉ cười nói, không quên nhìn con dâu mình một cái, thầm tán thưởng trong lòng, quả nhiên con mắt chọn người của bà rất tốt.
Giai Kỳ và Mạc Thiệu Khiêm vâng vâng dạ dạ rồi đi vào bên trong, dọc đường đi không ít người quen tới trò chuyện cùng Mạc Thiệu Khiêm, cô cũng phải tiếp vài câu khách sáo.
Sau một lúc lâu, Giai Kỳ cuối cùng cũng được ngồi xuống, cô nhíu mày nhìn đôi chân trắng nõn đang tê rần rần của mình.
Một đôi chân dài quỳ xuống đất, Mạc Thiệu Khiêm đưa tay tháo giày cao gót cho cô, đôi mắt như mặt nước hồ tĩnh lặng cụp xuống.
Giai Kỳ giật mình.
“Khiêm! Anh làm gì vậy!?”