Đọc truyện Vì Em Là Vợ Anh – Chương 47: Đang yên đang lành sao lại chọc vào đại ác ma nhà họ Mạc làm gì?
Sáng hôm sau Giai Kỳ tỉnh dậy thấy đầu đau nhức, nhăn mặt đưa tay day day ấn đường, cô đưa mắt nhìn quanh, đây chẳng phải là phòng ngủ của cô sao? Cô đang ăn lẩu cùng Huân Thiên Hàn mà, tại sao lại ở trên giường?
Lại nhớ tới hôm qua, sau khi Huân Thiên Hàn dùng khăn lau miệng cho cô, cô còn nhìn thấy thứ gì đó tròn tròn, chưa kịp nhìn kĩ trước mắt chợt biến thành một màu tối đen.
Đang định xuống giường thì mắt cô chạm phải người đàn ông bên cạnh.
Mái tóc đen lòa xòa trước trán, đôi mắt phượng nhắm lại, lông mi dài thẳng tắp, sống mũi cao, mày kiếm anh tuấn, bờ môi mỏng khẽ mím. Bộ dáng ôn nhu như ngọc.
Giai Kỳ trèo lại vào trong chăn, xấu xa đưa tay chọc chọc má anh, thầm thắc mắc anh là đàn ông con trai tại sao lại đẹp như vậy.
Cùng lúc ấy, anh đưa tay bắt lấy ngón tay cô, cho lên miệng cắn cắn.
Cô giật mình định rụt tay lại nhưng anh không chịu, cánh tay như kìm sắt giữ lấy cô, hàm răng trắng đều tăm tắp để lại dấu vết trên tay cô, đôi mắt phượng kia từ từ mở ra, nhìn thẳng cô.
Ánh mắt dịu dàng mang đầy vẻ cưng chiều, cô không kháng cự nữa, ngược lại khẽ nở nụ cười với anh, cô nhớ tới mấy ngày đầu tiên anh và cô ngủ chung, anh cũng kéo tay cô cắn như vậy.
“Đang nghĩ gì?” anh hỏi
“Nghĩ tới anh.” cô thành thật đáp, đáp xong mới sực tỉnh, hận không thể đánh cho mình mấy cái vào miệng.
Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô mà buồn cười, kéo người cô lại, vuốt ve tóc.
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ đỉnh đầu, cảm nhận được cái siết chặt nơi eo. Cô dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập, nghe tiếng hít thở đều đều của anh. Theo nhịp tay anh, mí mắt cô khẽ cụp xuống rồi ngủ mất.
Tiếng hít thở đều đều truyền ra từ trong lòng anh, anh cúi xuống nhìn, dịu dàng vén mấy lọn tóc mềm mại trên trán cô.
“Ngủ ngon.”
Anh mỉm cười, để lại một câu nói rồi nhẹ nhàng vén chăn đứng dậy.
– —
Mạc Thiệu Khiêm thong thả ngồi uống trà, nhớ tới người đàn ông tên Huân Thiên Hàn kia mà không khỏi đau đầu.
Cái tên này rất quen nhưng anh lại không nhớ ra được.
Anh đặt tách trà xuống, rút điện thoại ra, ngón tay khớp xương nhẹ nhàng lướt trên màn hình, bấm ra một dãy số.
“Alo?” Từ Hạo Hiên nhấc máy
“Chú có biết ai tên Huân Thiên Hàn không?” anh hỏi.
“Huân Thiên Hàn?” Từ Hạo Hiên khẽ nhíu mày, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu rồi kêu lên: “A! Là bác sĩ tâm lý trị liệu cho ông nội tớ.”
Mạc Thiệu Khiêm khẽ nhíu mày: “Hắn ta có biết thuật thôi miên không?”
“Theo tư liệu tớ tra thì hắn là một nhà thôi miên quốc tế, nhưng rất ít người biết.”
Mạc Thiệu Khiêm trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lôi hắn tới đây.”
“Hả? Tớ còn đang phải xử lí văn kiện nữa.”
“Cho chú 10 phút.”
“Ok sếp! Em lập tức tới liền.” Từ Hạo Hiên nói rồi dập máy.
Đúng 10 phút sau, Từ Hạo Hiên lôi Huân Thiên Hàn tới, đằng sau là hơn 10 vệ sĩ.
Mạc Thiệu Khiêm khuôn mặt lạnh băng ngồi trên ghế, chân dài bắt chéo, đôi mắt như đao như kiếm bắn về phía Huân Thiên Hàn khiến hắn ta khẽ run.
Từ Hạo Hiên liếc Huân Thiên Hàn một cái: “Đang yên đang lành sao lại chọc vào đại ác ma nhà họ Mạc làm gì? Nếu anh bị làm sao thì ông nội tôi biết làm thế nào?”
“Tôi không quen hắn.” Huân Thiên Hàn nhíu mày nói.
“Không quen?” Từ Hạo Hiên nhướng mày, nheo mắt nhìn kĩ vẻ mặt của hắn, xác định hắn không nói dối liền quay ra sau nhìn Mạc Thiệu Khiêm.
“Hắn biết Giai Kỳ.” Mạc Thiệu Khiêm nói.
Huân Thiên Hàn nghe vậy nhíu mày càng chặt hơn: “Giai Kỳ nào? Tôi không quen.”
Từ Hạo Hiên nghi hoặc nhìn Huân Thiên Hàn, đang định mở miệng nói gì đó thì bị một tiếng gọi mơ màng chặn họng.
“Khiêm.” Giai Kỳ đứng trên tầng hai, một tay túm góc váy, một tay dụi dụi mắt vẻ ngái ngủ, tóc tai cô hơi rối, bộ váy ngủ màu trắng hơi nhăn, cô ngơ ngác nhìn bên dưới, bộ dáng mơ màng như một chú chim nhỏ.
Dương Nhất Hàn, Từ Hạo Hiên, Huân Thiên Hàn, Mạc Thiệu Khiêm, Kính Minh, Hiếu Chính, Hạ Mộc, Trình Thiên và hơn 10 vệ sĩ đều đứng im bất động, không ai dám phá hỏng hình ảnh đẹp trước mắt. Cuối cùng chỉ có Mạc Thiệu Khiêm hoàn hồn nhanh nhất, khẽ ho hai tiếng rồi đứng dậy đi tới chỗ cô.
“Sao không ngủ thêm?” anh vén tóc cô ra sau tai, ôn nhu hỏi.
“Em ngủ đủ rồi.” cô nhoẻn miệng cười.
Mạc Thiệu Khiêm kéo tay cô xuống dưới, để cô ngồi trên đùi mình, cô cũng rất ngoan ngoãn ngồi im, không thèm để ý ở đây có nhiều người, nắm lấy tay anh nghịch nghịch.
Mọi người hoàn toàn không để ý, chỉ thấy hành động của cô quá dễ thương quá đáng yêu, nhìn cái má phính phính kia chỉ muốn bổ nhào ra cắn một miếng rồi ôm cô chạy đi.
Giai Kỳ cầm lấy bàn tay to của anh, xoa xoa nắn nắn nghịch nghịch, đủ mọi trò. Mạc Thiệu Khiêm không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tay mình đang bị hai tay nhỏ của cô nắm, trong lòng không khỏi buồn cười.
Huân Thiên Hàn thấy cảnh hai người vợ vợ chồng chồng ân ân ái ái liền buồn bã.
Hóa ra chồng của cô là Mạc Thiệu Khiêm, hóa ra cô bỏ đi là vì hắn. Hẳn nào anh thuê người theo dõi cô đều bị cắt đuôi, thuê người điều tra cô đều không thấy thông tin gì. Anh đã lật tung cả Thành Đô để tìm cô, ngày ngày tháng tháng đau khổ vì cô, nhớ nhung cô, nhưng cô thì sao? Cô từ bỏ anh để đến với Mạc Thiệu Khiêm, ngày ngày vui vẻ hạnh phúc. Cô có bao giờ nghĩ tới anh không?
Một cánh tay vỗ vỗ vai Huân Thiên Hàn khiến anh sực tỉnh, nhìn theo cánh tay, Từ Hạo Hiên đang cười buồn nhìn anh, đôi mắt mang phiền muộn và buồn bã, nhìn giống như ánh mắt của một kẻ si tình bị bỏ rơi.
“Anh Huân, giờ thì anh biết cô ấy là ai không?” Dương Nhất Hàn nói, giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại ấn giấu rất nhiều sát khí.
Huân Thiên Hàn khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp rũ xuống: “Biết.”
“Ồ? Vừa nãy anh bảo không quen kia mà?” Dương Nhất Hàn nhướng mày.
“Cái gì? Cô ấy tên là Giai Kỳ?” Huân Thiên Hàn tròn mắt ngước lên, nhìn chằm chằm Giai Kỳ từ trên xuống dưới: “Không! Cô ấy rõ ràng là Thanh Di.”
“Thanh Di?” Giai Kỳ nghe vậy ngước lên nhìn Huân Thiên Hàn khó hiểu.
Huân Thiên Hàn ra sức gật đầu, giọng nói có phần gấp gáp: “Phải! Em là Thanh Di, là Tô Thanh Di chứ không phải Giai Kỳ! Em không nhớ anh sao? Anh là Huân Thiên Hàn, là người đàn ông của em, là người cùng ăn cùng ngủ cùng lớn lên với em, em không nhận ra anh sao?”
“Hả?”