Đọc truyện Vì Em Hái Xuống Sao Trời – Chương 5
Trần Nhược Tinh mím môi trầm mặc.
Vệ Lẫm sải bước, đi đến trước mặt cô, “Không có di động?”
Hai người đứng gần nhau, Trần Nhược Tinh ngửi thấy được hơi thở đặc biệt trên người anh, mồ hôi trên trán cô chậm rãi chảy xuống.
“Này —— nói chuyện.” Vệ Lẫm có chút bực bội, Trần Nhược Tinh lại không nhìn anh, anh làm sao biết được cô đang nghĩ gì cơ chứ.
Trần Nhược Tinh cấu lòng bàn tay, hô hấp trở nên dồn dập.
Vệ Lẫm lại đợi mười giây, “Trần Nhược Tinh, bà cô dạy cô như vậy à, người khác nói chuyện với cô, cô ít nhất phải nhìn đối phương chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Nhược Tinh mạnh mẽ đẩy anh ra.
Vệ Lẫm trở tay không kịp, phải lùi lại hai bước mới đứng vững được. “Cô ——”
Trần Nhược Tinh nhanh bước chạy xuống cầu thang.
Vẻ mặt Vệ Lẫm nghi hoặc, từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên anh bị con gái đẩy ra. Anh đi xuống lầu, nháy mắt liền không thấy bóng dáng của Trần Nhược Tinh đâu.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Vệ Lẫm dọc theo đường cũ trở về, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trần Nhược Tinh. Anh càng ngày càng phát hiện Trần Nhược Tinh có chút kỳ lạ.
May mà chân anh dài. Năm phút sau, ở ven đường, anh thấy được thân ảnh Trần Nhược Tinh.
Váy liền màu xám ở trong bóng đêm thật sự không dễ dàng thấy rõ.
Trần Nhược Tinh cúi đầu, từng bước một đi về phía trước, giống như một con ốc sên. Vệ Lẫm tới gần khiến cô sinh ra mâu thuẫn, cho nên cô mới đẩy anh ra.
Ngày mai cô sẽ xin lỗi anh.
Trần Nhược Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, cô nhìn không chớp mắt. “Vệ Lẫm, xin lỗi.” Cô thấp giọng lẩm bẩm.
Trên đường im ắng, bóng cây lắc lư.
Vệ Lẫm đi theo phía sau cô, đột nhiên nghe thấy câu đó, anh hơi sững sờ, khóe miệng cong lên.
Biết sai là tốt!
Sau khi Trần Nhược Tinh khôi phục lại cảm xúc, ra khỏi cổng trường, đi tới cửa hàng di động lúc chiều.
Vệ Lẫm đứng ở cửa quan sát động tĩnh bên trong.
Ông chủ nhớ rõ Trần Nhược Tinh, “Bạn học, suy nghĩ kỹ rồi à?”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Cháu có thể xem lại mẫu di động này không?”
“Cháu cứ tin ta, loại di động này rất tốt, chụp ảnh, chơi game đều rất tiện, 1599 tệ, giá khá cao, màu tím lại thích hợp cho con gái các cháu dùng.”
Trần Nhược Tinh xem di động, “Ừm, vậy cháu lấy loại này.”
“Được! Trả tiền như thế nào?”
“Tiền mặt ạ.” Nói xong cô lấy ví ra.
Vệ Lẫm nhìn thấy loại di động giả kia, mắt thấy Trần Nhược Tinh sắp trả tiền. Anh không thể nhịn được nữa, đi vào trong.
“Chờ một chút.”
Trần Nhược Tinh cứng người, “Cậu ——”
Ông chủ cửa hàng cũng ngây người, “Làm sao vậy?”
Vệ Lẫm lạnh mặt, “Trên đường về căn hộ của anh tôi thì đi qua cửa hàng này, đúng lúc nhìn thấy cô.”
Trần Nhược Tinh nhẹ giọng đáp một tiếng.
“Cô muốn mua di động?”
“Ừm.”
“Ông chủ, để tôi xem lại di động.”
Ông chủ cửa hàng đánh giá anh, vừa nhìn liền biết Vệ Lẫm không phải là người dễ lừa gạt.
Vệ Lẫm cầm lấy di động, nở nụ cười. “Loại di động này hiện nay đúng là làm giống thật thật.”
Ông chủ cửa hàng: “…”
Trần Nhược Tinh vẻ mặt mờ mịt.
Vệ Lẫm: “Loại di động này có thể lừa không biết bao nhiêu cô gái.”
Trần Nhược Tinh cắn răng trừng anh, người này như thế nào lại ồn ào như vậy.
Ông chủ cửa hàng nóng nảy, “Bạn học, cháu rốt cuộc có mua hay không?”
Trần Nhược Tinh: “Mua.”
Vệ Lẫm: “Không mua.”
Ông chủ cửa hàng: “Hai cô cậu ai làm chủ?”
Vệ Lẫm chỉ một loại di động khác ở một bên, “Lấy loại này đi.”
Ông chủ cửa hàng: “Được!”
Trần Nhược Tinh đảo mắt qua giá của loại đó “4999 tệ”, nhất thời nhức đầu, “Mình không muốn!”
Ông chủ cửa hàng: “Cô bé, cháu không hiểu về di động. Cứ nghe bạn trai cháu đi, con trai thường hiểu về sản phẩm điện tử hơn.”
Trần Nhược Tinh: “Cậu ấy không phải bạn trai cháu.”
Vệ Lẫm nhìn má cô đỏ lên, cố ý chọc cô, “Tôi là người nhà của cô ấy.”
Trần Nhược Tinh ngớ ra.
“Tôi là anh của cô ấy.”
Ông chủ cửa hàng tiếp tục giới thiệu di động: “Loại di động này chính là hãng nổi tiếng trong nước, chụp ảnh đẹp có thể so với Iphone, quan trọng nhất là chúng ta phải ủng hộ sản phẩm trong nước!”
Vệ Lẫm nghiêm túc nói: “Di động tốt dùng được ba bốn năm, cô nếu mua loại vừa rồi, thì nửa năm sẽ phải đổi mới. Chính cô học về kinh tế, cô cảm thấy như vậy có lợi sao?”
Trần Nhược Tinh không hiểu về sản phẩm điện tử, nghe anh nói như vậy liền hiểu được. Nhưng tình trạng kinh tế bây giờ của cô, mua một cái di động 5000 tệ đối với cô mà nói là quá xa xỉ.
“Tiền di động có thể thanh toán.” Vệ Lẫm đoán ra được.
Ông chủ cửa hàng: “Anh của cô đối với cô tốt thật.”
Thanh toán? Lấy tiền của Vệ gia sao? Bỏ đi!
Trần Nhược Tinh kiên trì: “Lấy giúp cháu loại mà bạn cháu giới thiệu đi,” 2500, cùng một hãng với loại 4999, hẳn là sẽ không khác gì nhiều.
Vệ Lẫm nhìn chằm chằm cô, không nhìn ra, cô cũng khá bướng bỉnh. Anh lấy di động ra, soạn một câu. “Ông chủ, xem qua di động của tôi giúp tôi.”
Ông chủ cửa hàng phiền lòng, nhìn cái gì chứ! Sau khi nhìn màn hình, ông ta nở nụ cười. “Được.” Ông ta giơ tay lên bày ra ký hiệu ok.
Trần Nhược Tinh: “Ông chủ, tôi trả tiền.”
“Ai u, tôi nhớ ra rồi, loại di động 4999 này hiện tại có hoạt động khuyến mãi, có thể trả 2500.”
“Nhiều như vậy?”
“Hoạt động ưu đãi bán hàng, loại di động này là kiểu mẫu, nhưng chất lượng tuyệt đối không thành vấn đề.”
Trần Nhược Tinh nhìn ông chủ cửa hàng, ông ta mập mạp, nhìn cũng không giống hạng người lừa đảo.
Vệ Lẫm yên lặng đứng một bên, không nói gì.
“Vậy được. Cảm ơn bác.”
Ông chủ cửa hàng cuối cùng nở nụ cười: “Không có gì!”
Mua di động xong, Trần Nhược Tinh lập tức cắm sim vào.
Khởi động máy cũng cần một khoảng thời gian.
Vệ Lẫm ở bên cạnh, ngẫu nhiên tại thời điểm cô không biết, bày vẽ một chút.
Ông chủ cửa hàng kiếm được tiền, tâm tình vui vẻ, nói chuyện với bọn họ. “Nhìn ra được cảm tình của hai người rất tốt nha.”
Vệ Lẫm cười khẽ một tiếng.
Trần Nhược Tinh cong khóe môi: “Di động được rồi, cháu đi đây.”
Hai người ra khỏi cửa hàng, mùi hương của đồ ăn bên đường xông vào mũi.
Trần Nhược Tinh không hiểu vì sao Vệ Lẫm còn chưa đi, bởi vì chuyện lúc trước mà trong lòng cô vô cùng có lỗi. “Mình về ký túc xá đây.”
“Trần Nhược Tinh ——”
Cô
dừng bước.
“Lúc nãy cô nổi điên gì vậy?”
Gió nổi lên, sợi tóc cô tung bay theo gió.
Trần Nhược Tinh nhìn phía trước, một đôi tình nhân tay nắm tay, trên mặt họ lộ ra vui vẻ: “Xem như mình đang nổi điên đi.” Thanh âm khàn khàn mệt mỏi.
Nói xong cô muốn đi, Vệ Lẫm rất nhanh bắt được tay cô. “Nhìn tôi!”
Trần Nhược Tinh cúi đầu.
“Cô đang sợ cái gì?” Anh gằn từng chữ hỏi. Hai ngày này, thời gian bọn họ tiếp xúc cũng không ngắn, nhưng anh từ từ hồi tưởng lại, cô luôn luôn tránh né ánh mắt anh.
Trần Nhược Tinh dùng sức kéo tay cô ra.
“Cậu ——” Vệ Lẫm hoảng hốt.
Tay cô đang run, hơn nữa không phải mức độ nhẹ.
Vệ Lẫm chậm rãi buông ra, “Xin lỗi.”
Trần Nhược Tinh đưa tay ra sau lưng, “Vệ Lẫm, xin lỗi.” Cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi ngấn nước.
Khóe miệng Vệ Lẫm giật giật, “Tôi không trách cô. Cô có chuyện gì có thể nói với mẹ tôi, bà ấy rất quan tâm cô.”
“Mình biết.”
“Phần mềm di động tải xong rồi?”
“Ừm.”
“Đăng ký Wechat chưa?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu.
“Cô đăng ký trước đi, Chương Nhất Thần không phải thêm cô vào bạn bè rồi sao, nhanh thêm vào lại đi.”
Trần Nhược Tinh mò mẫm một chút, rất nhanh liền làm xong.
Vệ Lẫm nhìn lướt qua, “Tinh Tinh? Tên mụ của cô?”
Trần Nhược Tinh: “Không phải.”
“Tôi cũng thêm cô vào rồi. Có chuyện gì cô có thể nói cho tôi biết.” Vệ Lẫm liếm liếm khóe miệng. “Sau khi cô về, chủ động thêm Wechat của mẹ tôi vào.”
Trần Nhược Tinh nhìn đôi mắt của anh, nhìn kỹ mới thấy được, đôi mắt anh rất đẹp.
“Được rồi, cô đi về trước đi.”
“Vệ Lẫm, cảm ơn cậu.”
Vệ Lẫm nhìn bóng dáng cô rời đi, lại cảm thấy được chính mình biến thành bà già. Anh xoay người đi vào cửa hàng, đem số tiền còn lại lúc nãy chưa trả hết đưa cho ông chủ.
Ông chủ cửa hàng cười hì hì, “Nhìn ra được bạn học nữ này rất khó theo đuổi.”
Vệ Lẫm nhíu mày.
“Cậu đừng lo lắng, hai người cô cậu nhìn rất xứng đôi. Trai tài gái sắc, cậu đối tốt với cô bé như vậy, sớm muộn cũng đả động cô bé thôi.”
“Chuyển tiền xong rồi.”
“Nhận được rồi. Cố lên nhé! Sau khi theo đuổi được cô bé, cậu có thể quang minh chính đại mua di động tặng cô bé, cô bé sẽ không từ chối cậu.”
Vệ Lẫm trầm mặc một chút, “Tôi chưa bao giờ theo đuổi con gái.”
Ông chủ cửa hàng: “… Vậy à. Ha ha ha… bạn học nữ xinh đẹp như vậy nhất định là có rất nhiều người theo đuổi.”
“À ——” Vệ Lẫm lạnh nhạt rời đi.
Sau khi trở về căn hộ, Vệ Lẫm lại cẩn thận nhớ lại biểu hiện hai ngày nay của Trần Nhược Tinh, anh xoa trán, gọi điện thoại cho Vệ Triệt.
Vệ Triệt đêm nay có bữa tiệc với ban lãnh đạo trường đại học Giang, công ty chuẩn bị hợp tác với khoa kế toán của trường. Thấy Vệ Lẫm gọi điện tới, anh đứng dậy đi ra ngoài. “Làm sao vậy?”
“Anh hai, em cảm thấy Trần Nhược Tinh có chứng sợ xã giao, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng.”
Vẻ mặt Vệ Triệt ngưng trọng, “Gần tối hôm qua con bé và anh ở bên nhau rất bình thường.”
“Tối nay em chỉ hỏi một chút cô ấy có di động hay không, cô ấy không trả lời câu hỏi của em, còn đẩy em ra.”
“Hai đứa cãi nhau à?”
“Em làm sao cãi nhau với cô ấy được cơ chứ. Anh hai, Trần Nhược Tinh tiếp xúc với con gái thì không sao, nhưng cô ấy lại căn bản không thể tiếp xúc với con trai xa lạ.”
Vệ Triệt trầm tư một lúc, “Mấy ngày nay em quan sát con bé nhiều một chút. Chuyện này anh sẽ đi điều tra. Trong nhà bên kia tạm thời đừng nói gì hết.”
“Em biết, cho nên em mới tìm anh thương lượng.”
“Tối nay anh đặt một chiếc di động gửi đến chỗ em, ngày mai em đem cho con bé nhé?”
“Không cần đâu. Cô ấy đã mua rồi.” Vệ Lẫm nói.
“Ngày mai bọn em bắt đầu huấn luyện quân sự phải không?”
“Đúng thế.”
“Chờ huấn luyện quân sự xong, anh sẽ đi tìm hai đứa. Vệ Lẫm, em chiếu cố con bé nhiều một chút, con bé cũng không dễ dàng gì.”
“Nhà cô ấy và nhà chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao mọi người đều lo lắng cho cô ấy như vậy.”
Vệ Triệt bật cười, còn không phải em ấy là vị hôn thê của em sao. “Bà của Nhược Tinh và bà của chúng ta có quan hệ rất tốt, mẹ con bé và mẹ chúng ra từ nhỏ đã quen biết, bố của Nhược Tinh cũng là bạn của mẹ.”
“Cái gì?”
“Anh nghĩ đây cũng là nguyên nhân Nhược Tinh quay về Giang thành học đại học.”
“Bố mẹ ruột của cô ấy bây giờ đều đang ở Giang thành?”
“Đúng vậy.”
Vệ Lẫm trầm ngâm nói: “Không nghĩ tới cái đầu nhỏ của cô ấy cũng nhiều tâm tư như vậy.”