Vì Đó Là Em - Tiểu Mộc

Chương 64: Kết Thúc Viên Mãn


Đọc truyện Vì Đó Là Em – Tiểu Mộc – Chương 64: Kết Thúc Viên Mãn

Anh giậc mình tĩnh giấc, hốc mắt còn vướng lại một thứ nước ấm nóng. Đôi mắt khẽ động, anh nhìn thấy cô ngủ yên trong vòng tay anh. Hoá ra tất cả chỉ là mơ, một giấc mơ mà cả đời này anh không muốn nhắc đến. Thật mai, cô và con của anh vẫn bình bình an an ở bên cạnh anh. Đôi bàn tay rắn chắc bất giác ôm chặc cô hơn.
Như nhận thấy điều khác lạ, cô liền nhoài người lao đi những giọt nước trên mắt anh, dường như anh thấy điều gì đó bất ổn trong giấc mơ
-Anh không sao chứ?-Nhìn anh, tâm cô không khỏi lo lắng
-Không sao, không sao rồi, em vẫn ở đây-Anh cười ôn nhu, ôm lấy cô. Nếu như giấc mơ kia là thực, anh không biết bản thân có thể gượng dậy sống tiếp hay không?
-Anh gặp ác mộng sao?-Cô vuốt lại mái tóc rối của anh, miệng không ngừng hỏi
-Từ bây giờ cho đến lúc em sinh con, anh sẽ không đi làm, sẽ ở nhà chăm sóc em và con. Quan trọng nhất là em muốn đi đâu, làm gì cũng phải nói anh không được tự ý làm biết chưa?-Anh từng câu từng chữ đều lo cho cô, anh nhất định không để giấc mơ đó trở thành hiện thực.
-Anh bị chạm ở đâu hả?-Cô cười trêu chọc, anh rõ ràng là người tham công tiếc việc, tự dưng sáng ra lại nói bỏ công bỏ việc vì vợ vì con có tin được không đây?
-Anh nói thật-Con nhỏ này bao lâu nay vẫn vậy, anh nghiêm túc thì nghĩ anh đùa còn nói đùa thì lại nghĩ người ta nghiêm túc thật hết nói mà.

-Aaaaaa…… em đau quá!-Cô ôm lấy bụng, gương mặt đau đớn
-Vợ, em sao vậy, tháng sao mới sinh mà-Anh lo lắng, không biết nên làm gì?
-Con đạp em đau-Cô cười khoái chí khi trêu được anh
-Nè,….. lần sao đứng giởn cái kiểu đó-Anh giận thật rồi, đây có phải chuyện muốn đem ra đùa là đùa được đâu
-Anh đừng giận-Cô ôm lấy cổ anh nủng nịu. Cứ mặt kệ con người kia, anh một mực không mở miệng
-Làm sao đây ba của con giận mẹ rồi-Cô xoa xoa cái bụng của mình, thủ thỉ với đứa trẻ trong bụng. Dường như đứa trẻ đó hiểu cô nói gì liền đạp nhẹ bụng cô cố ý trả lời mẹ.
Nhìn cô đang ngồi ủ rủ trên giường làm anh mắt cười không chịu được, không tài nào giận cô gái nhỏ này được.
-Ngồi yên đấy, anh làm bữa sáng xong sẽ mang lên-Anh xoa xoa cái bụng của cô rồi hôn lên trán cô
********
Cô tiếp tục lười biếng vùi đầu vào chăn bông ngủ ngon lành cho đến khi anh mang thức ăn vào tận phòng mới chịu dậy. Ăn no rồi, buồn chán cô liền mang đồ cô chuẩn bị cho đứa trẻ sắp chào đời. Nghĩ đến viễn cảnh đứa trẻ bụ bẩm đáng yêu vận lên người chiếc đầm nhỏ xinh này miệng không ngừng hiện lên ý cười.
-Em vui đến thế sao?-Đứng nhìn điệu bộ mân mê những bộ đồ trẻ con cẩn thận của cô, anh cảm thấy rất ấm áp chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy cô an nhiên như thế là quá đủ với anh rồi.
-Vâng ạ. Ông xã mau lại đây, chụp hình đăng lên khoe với Fans của em-Một tay cô chỉ chỉ xuống chỗ bên cạnh mình, tay con lại chìa chiếc điện thoại về phía anh
Thật hết nói nổi cô gái này, sắp làm bà mẹ trẻ rồi mà lại trẻ con chịu không nổi. Anh chìu ý vợ liền đi đến ngồi cạnh chụp hình cùng cô. Mọi người không khỏi trầm trò khi xem những bước ảnh hạnh phúc của hai người.
********

Thời gian cứ trôi nhanh không một khắc dừng lại, mới đó đã đến ngày sinh. Bên trong phòng sinh, có cô gái nào đó đang đau đớn tột cùng, ngay thời khắc này cô chỉ mong được có anh ở cạnh cùng cô vượt qua nổi đau để chào đón tiểu sinh linh bé bỏng. Bên ngoài, không khí bổng trở nên ngột ngạt, mỗi người một nổi lo. Anh cũng vậy, chưa bao giờ anh cảm thấy lo lắng như thế này. Phải chăng anh được vào bên trong cùng cô, phải chăng anh có thể thai cô gánh vác một phần đau đớn thì tốt biết mấy.
Chờ đợi trong niềm hân hoan cùng lo lắng cuối cùng vị bác sĩ cũng bước ra, trên tay còn bé thêm bé gái đang cất tiếng khóc đầu đời
-Chúc mừng gia đình, là một bé gái rất khoẻ mạnh-Vị bác sĩ không khỏi vui mừng khi được chào đón một sinh linh mới
-Cảm ơn bác sĩ, còn vợ tôi cô ấy có sao không?-Anh gắp gáp hỏi bác sĩ, trong phút chóc cái giấc mơ kinh hoàn đó lại hiện hữu trong anh, nó dấy lên một nổi sợ khôn cùng.
-Chúng tôi đã chuyển cô ấy sang phòng hồi sức, mọi người yên tâm-Nói rồi bác sĩ bế đứa trẻ đến phòng của cô. Anh liền đi theo.
Mọi người nhất là bà và ba mẹ anh họ đều rất mừng vì cô đã mang đến cho họ một bé con khoẻ mạnh và đáng yêu.
********
Cô ngủ rất lâu, đến khi thức giấc trời cũng đã về đêm. Trong khi mọi người đều về nhà thì anh lại loay hoay đút sữa cho con.
-Ông xã-Cô yếu ớt gọi anh
-Em khoẻ hơn chưa, có thấy đau ở đâu không?-Tất bật lo cho con nhưng anh không quen quan tâm cô.

-Em ổn, anh cho em bế con được không?
Anh nhẹ nhàng bế đứa trẻ đến cạnh cô
-Con hư nha! Đến giờ này vẫn chưa ngủ nữa. Ba vì con mà không thể ngủ kìa-Cô mắng yêu đứa trẻ
-Tên con là gì nhỉ?-Bây giờ anh mới nhớ mình vẫn chưa cho con một cái tên liền quay sang hỏi cô. Ngẫm nghĩ một lúc cô mới nói
-Vũ Gia Nghi, được không anh?
-Chào con, Gia Nghi-Anh cầm lấy bàn tay bé xíu của đứa trẻ.
Anh ôm lấy cô vào lòng, cả hai nhìn đứa bé đang say giấc bên cạnh nở một nụ cười hạnh phúc. Rồi đây những đứa trẻ như Gia Nghi sẽ viết nên một câu chuyện mới, về một cuộc sống mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.